Nhà của Lý Tồn Căn không lớn, vì học sửa ô tô nên khắp nơi đều là linh kiện ô tô, động cơ điện. Anh ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, bày dụng cụ đầy ra đất, hết sức chuyên chú tìm tòi nghiên cứu.
Cô ta hắng giọng, giấu hai tay ra phía sau, đứng thẳng người rồi ho khan hai tiếng, nghe thấy động tĩnh nên Lý Tồn Căn ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái. Đối phương chẳng có chút phản ứng, trong mắt anh cô ta chẳng khác gì không khí cả, Trình Lộ Lộ bĩu môi bước đến đá nhẹ vào người anh: “Không lịch sự chút nào, sao anh không để ý đến em? Keo kiệt quá đấy.”
“Có chuyện gì?” Anh vẫn không rời mắt khỏi đống sắt hỗn loạn đau đầu trên mặt đất.
“Không có chuyện gì thì em không thể đến à? Chà, lấy bằng lái xe rồi sao. À, mẹ em làm cho anh này.”
Lý Tồn Căn tùy ý quăng chiếc kìm đi, nhìn chăm chú mặt đất: “Sau này đừng để dì nấu ăn cho tôi nữa, tôi tự mua được.”
Mặt Trình Lộ Lộ biến sắc, cô ta không giữ được vẻ tươi cười nữa: “Đồ ăn bên ngoài sao có thể thơm ngon sạch sẽ như nhà làm được, cũng do mẹ em xem anh như con trai ruột thôi, chứ anh nghĩ sao, còn chẳng phải vì anh cứu em nên mới được người nhà em biết ơn hả. Haiz, đúng là lòng tốt không được coi trọng, dốc lòng vì một người ngoài mà.”
Lòng bàn tay lại xuất hiện thêm một vết chai mỏng, tuy ngón tay thon dài, nhưng cũng chằn chịt không ít sẹo cũ, suy cho cùng vẫn là một bàn tay rắn rỏi, đẹp đẽ.
Anh cầm lấy hộp đựng cơm, giọng điệu thờ ơ: “Chắc vậy, cô đừng để trong lòng. Chờ khi cô kết hôn, nếu tôi cần tôi giúp gì thì cứ tìm đến tôi.”
Trình Lộ Lộ nắm lấy quần áo, đau khổ không can tâm: “Đồ đầu gỗ, anh cố ý đúng không.”
Cô ta quên cả xe đạp, khóc lóc chạy thẳng về nhà, về rồi lại tiếp tục nhốt mình trong phòng khóc. Mẹ Trình đang ở trong bếp nghe thấy, bà lau hai tay lên tạp dề rồi lên phòng tìm Trình Lộ Lộ: “Sao vậy? Hộp cơm đâu, xe đạp đâu.”
“Mất hết rồi, đừng làm phiền con.” Cô ta chỉ lo úp mặt lên giường khóc.
Mẹ Trình đi đến, bà ấy nhìn thoáng qua thì đã hiểu mọi chuyện, đứng bên giường nói: “Lúc nãy mẹ đã nói rồi, sợ rằng người ta không có ý với con mà con không nghe. Bảo nó đến nhà máy của bố con làm, nó cũng không chịu, mỗi lần gọi nó đến dùng cơm thì luôn khách sáo từ chối. Biết con thích người ta nên trong nhà không ngăn cản, hiện giờ nó đã tỏ rõ thái độ là coi như dẫm phải đinh rồi, con gái nên biết giữ thể diện. Nhân lúc còn sớm thì buông tay và tìm người khác đi, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Trình Lộ Lộ lau đi giọt nước mắt trên mặt, nghẹn ngào: “Người ta đã khó chịu như vậy rồi, mà mẹ còn nói lời châm chọc nữa. Con cũng không hỏi anh ấy có thích hay không, chỉ là cãi nhau không được sao?”
Mẹ Trình không quan tâm đến vẻ cứng đầu của con gái, bà đặt tay lên lưng Trình Lộ Lộ vuốt ve tóc cô: “Nói thật thì nhà của nó quá nghèo, chỗ của nó lại mua vợ quanh năm. Theo lời con nói thì ngay cả cảnh sát cũng không quản lý nổi mà, nhiều phong tục không tốt như thế. Không phải mẹ mắng nó đâu, chỉ là hai đứa thật sự không hợp nhau, con có thể toàn vẹn trở về, điều đó cũng thể hiện rằng nó chẳng có ý gì với con cả.”
“Lúc ấy con đang vui, bố mẹ cũng thấy nó chịu khó siêng năng, nhân tài hiếm gặp nên để hai đứa làm bạn. Giờ con đã hiểu rõ rồi. Con gái có thể chủ động nhưng không theo đuổi được thì phải ngưng, con suy nghĩ cho thật kỹ, chấm dứt đi, từ nay về sau đừng đi tìm nó nữa.”
Tâm trạng của Trình Lộ Lộ vẫn đang bất ổn nên càng khó chịu hơn, họ không hề cãi nhau, tất cả chỉ vì cô ta hẹp hồi tự phát cáu thôi. Mẹ Trình lại cho rằng cô ta đang tìm cớ, đợi bố Trình về rồi tính toán trả tiền cho Lý Tồn Căn, nếu không thì Trình Lộ Lộ sẽ càng lún càng sâu mất.
Trần Kiều từ chối nghe điện thoại của Mạnh Dự, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ tìm cô, đến lúc đó chỉ cần nói rõ ràng lần nữa vậy. Do đó, cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy Mạnh Dự đang đứng ở trường đợi cô.
Dường như cả hai không có chiến tranh lạnh hay gì cả, cứ như Văn Tuệ không đi tìm Trần Kiều yêu cầu họ chia tay, Mạnh Dự cũng không có mấy ngày liên tiếp lờ đi điện thoại của Trần Kiều. Họ không hẹn mà quên những chuyện khó xử trước đó, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều rất bình tĩnh.
Đã mấy ngày không gặp rồi, sắc mặt Mạnh Dự có chút không tốt, trên mặt xuất hiện một ít râu, cứ như lúc sáng chưa cạo râu vậy. Dưới mắt Mạnh Dự thâm quầng, có lẽ do không được nghỉ ngơi đầy đủ. Anh ấy cầm bộ âu phục trên tay rồi nhìn cô đầy uể oải: “Đi dạo một lát nào.”
Con đường này, họ đã đi nhiều lần nhưng chưa bao giờ vừa xa lạ vừa quen thuộc như hôm nay. Mạnh Dự vò đầu bứt tóc, ngụy biện rằng: “Xin lỗi em nhiều, dạo này anh bận quá nên không có thời gian gặp em.”
Trần Kiều khẽ cười nói như bình thường: “Em biết, anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Bây giờ em không sao cả, anh đừng lo lắng.”
Mạnh Dự nhìn chằm chằm Trần Kiều một hồi lâu, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thản, anh mới yên tâm. Mạnh Dự nhìn đường lớn, tay phải lặng lẽ chạm đến tay cô, nhưng Trần Kiều đưa hai tay đặt lên túi xách, không nắm lấy tay anh.
Mạnh Dự ngập ngừng nói: “A Kiều, em đến chỗ anh lần nữa đi, chúng ta cùng nhau nấu ăn nhé. Gần đây anh đã học được một món mới, khi nào đến anh sẽ nấu cho em.”
Trái tim Trần Kiều chua xót, sự kích động dâng lên mũi, suýt nữa bật khóc: “Mạnh Dự, mẹ anh đã đến gặp em. Bà ấy biết mọi chuyện của em rồi, bà ấy không muốn chúng ta ở bên nhau.”
Mạnh Dự sửng sốt một chút, lập tức hoảng hốt nói: “Không, không, đó không phải ý của anh, anh không muốn chia tay với em. Cho anh chút thời gian, anh sẽ thuyết phục bà ấy.”
Trần Kiều tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Mạnh Dự vào lòng, thì thầm: “Em rất biết ơn anh. Cảm ơn anh đã ở bên em và động viên em rất nhiều. Em biết anh rất vất vả, vì em mà anh phải chịu nhiều thứ như vậy.”
Giữa Văn Tuệ và cô, Mạnh Dự không thể chọn cô càng không nên làm thế, anh ấy đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, cô không muốn anh ấy vì mối quan hệ của cả hai mà mâu thuẫn với gia đình. Chủ động rút lui, để anh ấy nhẹ nhõm hơn, không bị ép phải lựa chọn gì cả, đây đã là sự dịu dàng cuối cùng mà cô có thể cho anh ấy.
Mạnh Dự ôm chặt Trần Kiều, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo cô, cầu xin: “A Kiều, em có thể vì anh mà kiên trì thêm chút nữa không. Cho anh một chút thời gian, anh sẽ nói chuyện với mẹ.”
Cô yên lặng thở dài: “Em đã nói, chỉ cần anh không buông tay em thì em sẽ không rời khỏi anh. Lần này, sự lựa chọn là ở anh.”
“Em đồng ý với anh sao?” Anh ấy kích động nói: “Chỉ cần mẹ anh đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì em sẽ không chia tay đúng không?”
Trước sự phấn khích của anh ấy, Trần Kiều dịu dàng ôm anh ấy vào lòng, sầu não vì hiểu rõ kết cục đã được định sẵn này.
Lý Tồn Căn châm thuốc rồi rít hai hơi thật mạnh, dù đã nhìn thấy họ ôm nhau và nắm tay vô số lần nhưng anh vẫn không thể bình tâm mà đối mặt với nó. Dù có khó chịu, hay ghen tị cuộn trào như sóng thì anh cũng không có cách nào ép mình không nhìn, không nghĩ, không quan tâm.
Anh chỉ đứng từ xa quan sát, chẳng dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, thỉnh thoảng Trần Kiều phát hiện anh đi theo, mà cô vẫn cố lờ đi xem như người lạ thoáng qua. Cũng may đã quá nhiều lần rồi nên cô không còn kháng cự như lúc trước nữa, mặc dù vẫn không quan tâm đến anh, nhưng chỉ cần thế thôi anh cũng rất thỏa mãn rồi.
Anh không dám tham lam, càng không dám lộ vẻ mất mát trước mặt cô, anh hiểu rõ bản thân mình không xứng. Cứ như uống rượu độc để giải khát vậy, cũng chỉ là một mong muốn xa vời.
Hai người kia gặp nhau khá thường xuyên, sau khi tan học Mạnh Dự đến đón Trần Kiều, đi ăn tối và xem phim, tiếp đó Mạnh Dự đưa Trần Kiều về nhà. Chỉ là lần này thì khác, họ bước vào một khu cư xá, sau mười mấy phút cũng không đi xuống.
Lý Tồn Căn ngồi ở bên đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa tối om ở lầu một, mặc dù biết bản thân không đủ tư cách để tâm đến bất cứ chuyện gì, nhưng trái tim vẫn đau không kiềm chế được, như thể ai đó đã khoét rỗng một mảnh. Anh không thể tưởng tượng được A Kiều, người luôn thuộc về anh, lại đi thân mật với người khác, cảnh tượng đó dù chỉ là một giây thôi cũng khiến anh nóng lòng muốn xông lên ngay lập tức. Ham muốn hủy diệt mọi thứ bốc lên như lửa, điên cuồng ngấu nghiến lý trí anh.
Thời gian trôi qua càng lâu, cơ thể càng giảm nhiệt độ, cứng ngắc không nhấc tay lên được, giống như một chú cún con bị bỏ rơi. Đôi mắt anh tràn ngập tuyệt vọng, những hy vọng còn lại cũng sắp tiêu tan theo thời gian.
“Anh ngồi đây làm gì?” Một giọng nói quen thuộc kéo anh về thực tại.
Lý Tồn Căn đột ngột ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, anh nhanh chóng mím môi che giấu cảm xúc.
Mọi thứ khôi phục, mùa xuân sống lại nơi đất trời, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, anh đứng dậy, lẳng lặng nhìn cô. Trần Kiều bỏ qua bộ dạng sắp khóc của anh, xoay người đi về phía cửa.
Đương nhiên, anh vẫn đi theo sau cô, cho dù cô rất ghét việc anh đi theo nhưng cô cũng không làm gì được anh, chỉ có thể mặc kệ. Tuy nhiên, vì sự tồn tại của anh mà cô không còn lo lắng về vấn đề an toàn nữa, mấy hôm nay tâm trạng của cô không được tốt.
Khoảng cách giữa họ khoảng hơn mười mét, anh như áo giáp vô hình, bảo vệ cô như hình với bóng.
Văn Tuệ bị ốm, Trần Kiều sẽ đến gặp bà ấy theo yêu cầu của Mạnh Dự, giữa họ càng ngày càng giống như hai người bạn. Mặc dù Mạnh Dự kiên quyết không chia tay nhưng thái độ của Trần Kiều đã rất rõ ràng. Khi anh ấy “tạm tách ra” với Trần Kiều, Văn Tuệ cũng trở lại dáng vẻ điềm đạm, dịu dàng trước đây.
Anh bị mắc kẹt trong sự hạnh phúc mỹ mãn, cứ đinh ninh rằng phải rơi vào cảnh phải chọn một trong hai, tuy chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, nhưng nếu có thể giữ lấy nhiều hơn một giây, Mạnh Dự cũng muốn thử. Trần Kiều nhìn ra thái độ từ từ lùi bước của Mạnh Dự, có lẽ anh ấy đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu có trốn tránh thì cuối cùng khoảnh khắc này cũng đến, cô muốn cho anh ấy thêm chút thời gian để giảm đi tổn thương đến mức thấp nhất.
Áo của cô tung bay trong gió, bước đi uyển chuyển, mái tóc dài nhẹ nhàng yêu kiều, đường nét nhỏ nhắn xinh đẹp đó như muốn lấy mạng anh. Lý Tồn Căn bước đi trên đường, vẻ mặt lưu luyến dịu dàng đến mức khó tin, ánh mắt chứa chan tình cảm luôn nhìn chăm chú vào bóng lưng cô.
Trần Kiều đứng lại, nghiêng đầu nhìn anh một cái. Trái tim Lý Tồn Căn lệch một nhịp, bắt gặp đôi mắt trong veo của cô thì nhanh chóng tiến lên hai bước, chắn gió cho Trần Kiều. Cô đá vào cái bóng trên mặt đất của mình như một đứa trẻ: “Anh Tử về nhà rồi sao?”
Cảm giác đi cùng nhau thật đẹp đẽ quá sức tưởng tượng, anh rất muốn tiếp tục bước đi như thế, trong lòng thầm cầu nguyện rằng con đường này không bao giờ kết thúc. Giọng nói của Trần Kiều cắt ngang sự tưởng tượng viển vông của anh.
“Về rồi, ba của cô ấy tìm đến.”
Giọng anh trầm xuống, theo bản năng không muốn nói với Trần Kiều về những chuyện ở thôn Lý gia, anh biết đó là quá khứ mà Trần Kiều không muốn nhắc đến.
Anh không muốn nói bất cứ điều gì có thể khơi dậy sự chán ghét trong cô cả. Bầu không khí giữa họ hiếm khi yên bình thế này, vỏn vẹn bấy nhiêu thôi cũng là thứ mà anh khát khao mãnh liệt trong mơ rồi.