Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Tâm tư của Tưởng Tư Duy được thể hiện rất rõ ràng, ngay cả Giản Nhung Nhung là một người luôn khá chậm tiêu trong vấn đề tình cảm cũng nhận ra điều gì đó không đúng sau khi nhìn thấy bài đăng kia trên vòng bạn bè của anh.

Cô hiểu rất rõ Tưởng Tư Duy, biết sẽ không hỏi ra được gì từ anh nên cô đã gọi điện thoại thẳng cho Lâu Già: “Cho hỏi, có phải là tớ có thể đăng bài lên Zhihu không?”

“Gì cơ?” Lâu Già bị cô bạn hỏi mà ù ù cạc cạc. Cô gửi mấy tấm ảnh vừa mới sửa xong cho Hà Diểu rồi lại mở tấm kế tiếp ra.

Khuôn mặt Tưởng Tư Duy xuất hiện trên màn hình không chút dấu hiệu báo trước.

Đây là một tấm ảnh cận mặt mà cô chụp riêng cho Tưởng Tư Duy trên núi ngày hôm đó, sau khi phóng to trên màn hình càng có cảm giác tác động mạnh hơn.

Trong lúc nhất thời cô không chú ý nghe xem Giản Nhung Nhung nói gì.

“Cậu có đang nghe không đấy hả!” Giản Nhung Nhung đang vội vàng muốn hóng hớt nhưng lại không được đáp lại khiến cả người cô bạn cũng nóng nảy cả lên.

“Có có có.” Lâu Già bấm chuột, liên tục phóng to từng khu vực ảnh, gần như không có chỗ nào phải chỉnh sửa cả: “Tín hiệu bên tớ không tốt lắm, cậu mới nói gì vậy?”

“…” Giản Nhung Nhung thở dài thườn thượt, từ bỏ việc dò hỏi vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu với Tưởng Tư Duy là thế nào?”

Lâu Già khựng động tác bấm chuột lại trong giây lát: “Hả?”

“Bài đăng kia trên vòng bạn bè của nó, chắc hẳn tớ đoán không sai đâu.” Giản Nhung Nhung hỏi: “Hai người là thế nào, hiện tại mới mấy ngày thôi mà, cậu ra tay với nó luôn rồi à.”

Lâu Già cười: “Cái gì mà bảo là tớ ra tay vậy, bây giờ tớ thật sự không ra tay mà.”

“Hả?” Giản Nhung Nhung hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên: “Bảo sao chỉ khi ở bên cạnh cậu nó mới giống con người.”

“…”

“Vậy bây giờ hai người đang mập mờ, tìm hiểu hay là yêu đương?”

“Không cái nào cả.” Lâu Già nghĩ ngợi một chút rồi lại phòng hờ trước với cô bạn: “Tạm thời không cái nào hết.”

Giản Nhung Nhung khịt mũi hai cái, không nhịn được buôn chuyện: “Tính cách của Tưởng Tư Duy đến cả dì Tưởng cũng có lúc không chịu nổi, rốt cuộc cậu ưng gì ở nó vậy?”

Tầm mắt Lâu Già dừng trên màn hình, cô nhìn đôi mắt đen nhánh của Tưởng Tư Duy, nửa nói đùa: “Khuôn mặt.”

Giản Nhung Nhung la to: “Sao tớ không biết cậu là người nông cạn như vậy nhỉ!”

“Bây giờ cậu biết rồi đấy.” Một tràng những tiếng ồn ào bỗng nhiên phát ra từ ngoài văn phòng, Lâu Già cầm điện thoại đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Tưởng Tư Duy đang ở bên ngoài đó.

Anh dẫn mười mấy đứa trẻ đến đứng bên cạnh ao nước, ríu ra ríu rít, âm thanh không hề nhỏ.

Giản Nhung Nhug cũng nghe thấy: “Sao đấy?”

“Không có gì, thầy giáo đang dẫn học sinh đi học ấy mà.” Lâu Già và Giản Nhung Nhung cũng không nói chuyện lâu, vừa cúp máy thì tiếng chuông tan học vang lên.

Cô nhìn ra bên ngoài, càng có nhiều người vây quanh cạnh ao nước hơn, toàn là những bạn nhỏ lớp dưới.

Lâu Già hơi tò mò, bèn đóng máy tính lại đi ra ngoài. Đám học sinh thấy cô thì kêu lên chào cô Lâu nhưng từ đầu đến cuối chúng vẫn vây quanh người Tưởng Tư Duy.

Cô đến gần hỏi: “Làm gì vậy?”

Trên tay Tưởng Tư Duy đang cầm một ống nhựa cao su mềm cũ, dáng vẻ thần bí: “Làm cho bọn trẻ một trò ảo thuật.”

Dứt lời, anh kéo ống nước đi đến một bên bồn hoa, nghiêng đầu nói: “Cô Lâu, nhờ chị mở nước giúp em.”

Lâu Già đáp lời rồi mở vòi nước.

Dòng nước nhanh chóng chảy xuôi theo đường ống, nhưng khi nước chảy ra đến miệng ống thì Tưởng Tư Duy bỗng bóp chặt ống, anh nâng tay lên, ống nước phun ra một màng nước mỏng lớn giữa không trung.

Giữa ánh sáng và màng hơi nước, một chiếc cầu vồng thấp thoáng xuất hiện.

“Wow!”

Ở vùng núi này rất hiếm khi nhìn thấy cầu vồng, đây là lần đầu tiên mà đa phần những đứa trẻ này được nhìn thấy cầu vồng trong sách, ai cũng nể mặt kêu lên.

“Là cầu vồng thật đấy!”

“Cầu vồng thật sự có rất nhiều màu sắc! Thầy Tưởng đỉnh quá!!!”

Với vai trò là giáo viên, Tưởng Tư Duy khá hưởng thụ những lời tâng bốc này, đến khi các học sinh giải tán hết, anh mới thu ống nước lại rồi kiêu kỳ đi đến trước mặt Lâu Già với dáng vẻ muốn được khích lệ.

Lâu Già sao có thể để anh đắc ý như vậy được, bèn cố ý nói: “Em lãng phí nước thế này, cẩn thận hiệu trưởng La tìm em làm phiền đấy.”

“Đâu có lãng phí.” Tưởng Tư Duy chỉ bồn hoa, giải thích: “Nước tưới vào đây hết đó.”

Diện tích trường học có hạn nên trong bồn hoa không trồng các loài hoa cỏ mà thay vào đó là trồng trái cây và rau củ, hoa nở ra đẹp, lại còn có thể ăn.

Dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến Lâu Già buồn cười, cô bắt chước theo bọn trẻ vỗ tay khen ngợi anh: “Wow, thầy Tưởng đỉnh quá đi!”

Lúc này Tưởng Tư Duy mới nhận ra Lâu Già đang nói đùa, chỉ chớp mắt sau, tai anh đã đỏ bừng, anh im lặng cầm ống nước lên: “Chị…”

“Hửm?” Lâu Già nhướng mày nhìn anh.

“Cầu vồng đẹp không?” Anh cũng không biết nói sao, chỉ đành nói sang chuyện khác một cách cứng nhắc.

“Đẹp.” Lâu Già nói: “Thầy Tưởng giỏi thật đó.”

Tai Tưởng Tư Duy càng đỏ hơn, ánh mắt đảo quanh, anh xách ống nước muốn bỏ chạy nhưng lại không chạy được.

May mà tiếng chuông báo vào học vang lên kịp thời, lát nữa Lâu Già có hai tiết nên cũng không nỡ lòng “bắt nạt” anh nữa, cô cười nói: “Chị đi dạy trước, có thời gian rảnh thì em gọi lại cho chị em đi.”

“Chị ấy sao ạ?” Tưởng Tư Duy hỏi.

“Bài đăng kia trên vòng bạn bè của em…” Lâu Già nói: “Cậu ấy rất tò mò.”

“À.” Tưởng Tư Duy nói: “Thế để chị ấy tò mò tiếp đi.”

“…” Lâu Già cười, cũng lười quan tâm ân oán giữa hai chị em họ, cô xua xua tay rồi lên lớp dạy học.

Cũng không biết Tưởng Tư Duy nói chuyện với Giản Nhung Nhung thế nào mà vừa hết tiết, trên điện thoại Lâu Già đã có thêm vài tin nhắn Wechat từ cô bạn.

Cô bạn không tò mò cũng không hóng hớt, mà bắt đầu chuyển sang tận tình khuyên nhủ Lâu Già đừng nghĩ không thoáng mà hẹn hò với Tưởng Tư Duy.

Lần này đến lượt Lâu Già tò mò.

Cô cầm điện thoại đi tìm Tưởng Tư Duy, bóng gió dò hỏi anh đã nói gì với Giản Nhung Nhung.

“Em không nói gì hết.” Tưởng Tư Duy nói: “Chỉ quan tâm tình hình yêu đương của chị ấy chút thôi.”

“Rồi sao nữa?”

“Tiện thể bảo chị ấy đừng quan tâm quá về tình hình yêu đương của em.”

Lâu Già bỗng ngộ ra, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng nguyên nhân chủ yếu khiến Tưởng Tư Duy không liên lạc với hai cô trong nhiều năm như vậy là ở Giản Nhung Nhung.

Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên cô thấy hai chị em mà như nước với lửa thế này.

Tưởng Tư Duy cũng hiểu Giản Nhung Nhung như thế: “Chị ấy nói gì với chị?”

Đương nhiên Lâu Già sẽ không đổ thêm dầu vào lửa: “Cũng không nói gì hết, chỉ dìm hàng em mấy câu thôi.”

“Không nói mấy câu như bảo chị đừng cân nhắc đến em sao?” Tưởng Tư Duy cảm thấy như vậy không quá giống với phong cách của Giản Nhung Nhung.

“Không có, em muốn cậu ấy nói thế à?”

Tưởng Tư Duy lắc đầu, rồi bỗng nhiên nhìn về phía Lâu Già: “Chị ấy có nói hay không có ảnh hưởng đến quyết định của chị không?”

“Em nghĩ thế nào?” Lâu Già không hề nao núng nhìn anh, thậm chí trong ánh mắt còn xen lẫn ý cười.

Đến cùng thì Tưởng Tư Duy không phải là đối thủ của cô, tai anh hơi đỏ lên, mắt lúc nhìn cô lúc lại không nhìn cô, qua một hồi lâu sau anh mới nhỏ giọng nói: “Em nghĩ là sẽ không đâu.”

“Vậy thì không thôi.” Lâu Già nói.

“Thế chị —” Tưởng Tư Duy thử dò hỏi: “Muốn suy nghĩ thêm bao lâu nữa?”

Lâu Già nhìn anh cười: “Không phải em còn chưa đi à?”

“…”

Chết tiệt.

Tưởng Tư Duy đột nhiên hối hận vì trước đó đã nói cái gì mà suy nghĩ đến trước lúc anh đi, anh nên giải quyết vấn đề trong một lần, không chờ đợi dù chỉ một ngày.

Nhưng lời đã tự mình nói ra, hối hận cũng không kịp nữa, anh cũng chỉ có thể âm thầm cắn răng để Lâu Già từ từ suy nghĩ.

May mắn thay thời gian luôn tiến về phía trước, cuộc sống dạy học tình nguyện dần đi vào nề nếp, Tưởng Tư Duy mới mắt nhắm mắt mở một cái mà khi bước vào tháng 8 anh còn cảm thấy mơ màng.

Dường như chỉ vừa mới đến đây nhưng chẳng ngờ đã cận kề lúc phải rời đi rồi.

Trong hơn một tháng ở đây, Tưởng Tư Duy đã hòa nhập với cuộc sống địa phương một cách hoàn mỹ, không chỉ biết nói tiếng địa phương mà còn lén học được một số bài hát dân ca và điệu múa dân gian bản xứ.

Dĩ nhiên học những thứ này cũng không hề uổng công.

Ngày 7 tháng 7 âm lịch là ngày lễ truyền thống của thôn Ngô Đồng. Vào ngày này, trong thôn náo nhiệt từ sáng sớm đến tận tối khuya, ban ngày thắp hương cầu phúc, múa hát tưng bừng, ăn cỗ ăn tiệc.

Đây là lần đầu tiên nhóm Lâu Già tham gia ngày lễ như vậy, họ được thôn dân nhiệt tình vây quanh, ăn từ sáng sớm đến tận tối, đến cuối cùng thậm chí còn muốn đi sang bên cạnh để ói ra.

“Tôi thật sự không ăn nổi nữa.” Hà Diểu xua xua tay: “Tôi nghỉ một lát.”

Lâu Già đặt đũa xuống theo: “Tôi cũng nghỉ một lát.”

Bàn của họ đều là giáo viên đến dạy học tình nguyện, vốn cũng không nhiều người, nhưng người dân sợ họ ăn không đủ no nên cứ liên tục mang đồ ăn đến cho họ.

Khi Ưng Hy đến xem họ, trên bàn vẫn còn vài đĩa thức ăn chưa ai động đến.

Cô đã thấy mãi thành quen, cười nói: “Không sao, ăn cỗ là không dọn bàn, mọi người chơi đi, đói thì tới ăn tiếp, bảo họ hâm nóng lại là được.”

“Vậy thì tốt quá.” Phương Tấn nói: “Bọn tôi thật sự không ăn nổi nữa.”

“Uống chút trà này đi, giải ngấy.” Ưng Hy đặt bình trà đang cầm trên tay lên bàn, nhìn một vòng hỏi: “Sao lại ít người thế này?”

“Tư Duy đến nhà anh Tiểu Đông thay quần áo.” Phương Tấn trả lời.

“Sao vậy?” Ưng Hy nhìn về phía Lâu Già.

“Lúc mang đồ ăn lên vô tình làm đổ lên vai em ấy.” Lâu Già nói.

Ưng Hy kinh hãi nói: “Không bị bỏng chứ?”

“Không sao, chỉ là món nguội thôi.” Lâu Già cười cười.

Trong khi họ đang nói đùa thì Lưu Tiểu Đông vội vã chạy tới: “Chị Tiểu Hy, thầy Tiểu Tưởng gặp chuyện rồi!”

Câu nói này của anh ấy quá đáng sợ, đầu Lâu Già ong ong, cô lập tức đứng dậy: “Cậu ấy bị sao?”

Những người khác trong bàn cũng đứng lên theo, Ưng Hy túm Lưu Tiểu Đông lại hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Lưu Tiểu Đông vội vàng nói: “Cậu ấy cứu người, cánh tay bị thương nhẹ.”

Chuyện này trái lại cũng không hề phức tạp. Trong thôn có một đứa trẻ trèo lên cây đào tổ chim, leo cao mà chân lại không đứng vững, đúng lúc Tưởng Tư Duy và Lưu Tiểu Đông đi ngang qua dưới tàng cây.

“Cũng chỉ khoảng một tấc thôi, dưới gốc cây kia có một hố đất, lúc đỡ đứa trẻ cậu ấy không đứng vững mà cậu bé kia cũng không nhẹ, đoán chừng là cánh tay bị đè lên.” Lưu Tiểu Đông thở dài: “Chú La đã đưa cậu ấy đến trạm y tế của thôn rồi, bảo tôi về nói với mọi người một tiếng.”

Cả nhóm cũng không còn tâm tư đâu ăn uống nữa, vội vàng đi đến trạm y tế. Lúc đến nơi, Tưởng Tư Duy mới vừa treo cố định cánh tay xong và từ trong đi ra.

Lâu Già nhìn vài chỗ trầy da nhỏ trên mặt anh, nhíu mày hỏi: “Sao rồi?”

“Trật khớp, không phải vấn đề gì lớn, bác sĩ đã cho em về rồi.” Tưởng Tư Duy cười nói: “Chỉ là sắp tới không được cử động nhiều.”

“May mắn là không có chuyện lớn gì xảy ra, nếu không tôi thật sự không biết phải ăn nói thế nào với cô Lâu.” Hiệu trưởng La thở dài thườn thượt: “Không biết có phải vị trí này có vấn đề phong thủy gì không, thầy Trịnh bị thương chân, cậu đến dạy thay lại bị thương cánh tay.”

Dứt lời, ông ấy quyết định lên chùa thắp vài nén nhang.

Ưng Hy cũng nói theo sau: “Hay là chúng ta về trước nhé, tiệc lửa trại sắp bắt đầu rồi.”

Đây là hoạt động cuối cùng trong ngày 7 tháng 7 này.

Chập tối lúc 5 giờ, một đống lửa sẽ được đốt lên ở quảng trường trung tâm thôn, già trẻ gái trai quây quần bên đống lửa hát hò múa vui, cũng sẽ có những chàng thiếu niên nhiệt huyết dâng trào cất giọng hát sơn ca, mời cô gái mà họ yêu mến lên nhảy một điệu múa, tạo nên một giai thoại mới.

“Đúng vậy đúng vậy.” Hà Diểu nhận ra bầu không khí lúc này không được tốt nên cũng lên tiếng xoa dịu: “Đi nhanh thôi, nếu chậm sẽ không giành được vị trí tốt.”

Ra khỏi cổng trạm y tế đã có thể nhìn thấy làn khói trắng bốc ra từ đống lửa ở phía xa xa, tiếng hát hò vui tươi vang vọng khắp núi rừng.

Tưởng Tư Duy và Lâu Già sánh vai đi ở cuối cùng, thỉnh thoảng anh lại nhìn về phía Lâu Già, thấy từ đầu đến cuối cô luôn nhíu mày có vẻ hơi không vui, anh bèn nói nhỏ: “Em không sao thật mà, không tin thì em nhảy một bài cho chị xem này.”

Anh vừa nói dứt câu thì đã định xoay người.

“Được rồi được rồi, em đừng có làm loạn.” Lâu Già ngăn hành động của anh lại, có chút cạn lời, cũng có chút buồn cười: “Chị không nói là không tin em, chỉ là chị…”

Cô mím môi dưới, trong lúc nhất thời khó mà diễn tả thành lời. Cô giận vì anh không biết bảo vệ bản thân, cũng đau lòng khi anh khiến bản thân bị thương: “Em đúng là —”

“Gì ạ?”

“Ngốc.” Lâu Già nói.

Tưởng Tư Duy cười khẽ: “Đúng là em ngốc thật, mấy ngày nay học nhảy với anh Tiểu Đông mà mãi không học được.”

“Em học nhảy với cậu ấy?” Lâu Già hơi kinh ngạc, bảo sao gần đây lúc nào cũng thấy anh ở cùng Lưu Tiểu Đông: “Không phải em không hứng thú với ca hát nhảy múa à, sao tự dưng lại muốn học cái này?”

“Chị Tiểu Hy nói với em, ở chỗ họ, nếu một chàng trai mời cô gái mình thích nhảy điệu múa này vào ngày 7 tháng 7 thì họ sẽ được Thất Tinh nương nương chúc phúc.”

Lâu Già hơi sửng sốt, quay đầu qua nhìn anh. Chàng trai đứng trong ánh hoàng hôn, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô từ đầu đến cuối.

Tim cô đập hẫng đi hai nhịp, tựa như mong đợi, tựa như hồi hộp.

“Lâu Già.” Tưởng Tư Duy trước sau vẫn luôn nhìn cô: “Chị có sẵn lòng nhảy điệu múa này với em không?”

__

Lời tác giả:

Thất tịch vui vẻ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Nếu thuận lợi thì chương sau kết thúc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK