Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Tưởng Tư Duy đường đột tỏ tình không phải là để tìm kiếm một kết quả ngay lập tức, anh cũng không hối thúc bắt Lâu Già phải trả lời gì đó vào thời điểm này.

“Lần đầu tiên chị gặp người tỏ tình mà không cần nghe câu trả lời đấy.” Lâu Già cười khẽ một tiếng, nghĩ ngợi một hồi lâu mới nói: “Tưởng Tư Duy, em kì lạ thật.”

Lặng lẽ yêu thầm, tỏ tình không cần đáp án.

“Em chỉ hy vọng hai chúng ta sẽ có một bắt đầu chính thức trước.” Tưởng Tư Duy nói: “Chị hãy suy nghĩ một thời gian, không cần phải gấp gáp cho em câu trả lời.”

Dù sao anh cũng đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, chẳng thiếu chút thời gian này.

Nhịp tim Lâu Già dần dà bình tĩnh lại, cô lẳng lặng nhìn Tưởng Tư Duy, giọng điệu từ tốn: “Nếu sau khi suy nghĩ mà chị vẫn quyết định từ chối em thì sao?”

“Thích chị là chuyện của em, chị chấp nhận hay từ chối thì đó đều là quyền lợi của chị.” Tưởng Tư Duy đã nói hết những lời muốn nói nên trông anh có vẻ thoải mái hơn: “Em chỉ mong rằng chị không xem tình cảm của em như một sự áp lực hay gánh nặng, biến nó thành một việc mà chính chị phải chấp nhận.”

“Chắc chắn chị sẽ không nghĩ như thế đâu.” Lâu Già cười: “Số lần chị được người khác tỏ tình từ bé đến lớn còn ít à?”

Tưởng Tư Duy nói hùa theo: “Dĩ nhiên là không ít, số thư tình mà chị nhận được hồi cấp ba có phân nửa là được đưa cho chị thông qua em mà.”

“Đúng ha.” Lâu Già đụng cánh tay anh một cái: “Em nói thật đi, lúc ấy em có từng lén lút giấu thư tình người ta tặng cho chị không hả?”

“…” Ánh mắt Tưởng Tư Duy lơ đễnh, anh bị Lâu Già nhìn đến nỗi thấy chột dạ, sờ sờ mặt bảo: “Từng giấu một ít…”

Lâu Già phì cười thành tiếng.

Lúc này Tưởng Tư Duy mới nóng mặt, nhỏ giọng giải thích: “Mấy lá thư tình em giấu… Toàn là của những bạn nam trông có vẻ học không giỏi thôi.”

“Thế á?” Lâu Già nhìn anh.

Tưởng Tư Duy đã hơi không chịu nổi, từ từ lùi lại phía sau: “Cũng có một ít… Của những người mà có vẻ chị chắc chắn sẽ thích nữa.”

“Giỏi nhỉ Tưởng Tư Duy!” Lâu Già tức giận cười: “Bảo sao nhiều người viết thư tình cho chị như thế mà chị chẳng gặp được lấy một người chị thấy thích!”

Tưởng Tư Duy khựng lại tại chỗ.

Dưới ánh trăng, nụ cười anh trong sáng, giọng nói cũng thể hiện ý cười rõ ràng: “Chị à, yêu sớm là vi phạm nội quy trường, em làm thế là vì tốt cho chị mà.”

“Có cái cứt!” Lâu Già giơ ngón giữa với anh.

Tưởng Tư Duy sẽ không giải thích rõ, ý đồ riêng vốn không ai có thể thấy được, cũng chẳng có gì đáng để nói, chưa kể hồi anh mới nghe tin Lâu Già và Chương Lâm đang hẹn hò, thậm chí đến cả điều ước trong sinh nhật anh cũng ước hai người họ sẽ chia tay.

Chỉ là sau đó thấy dáng vẻ đau khổ vì chia tay của Giản Nhung Nhung, Tưởng Tư Duy lại không muốn Lâu Già buồn bã nên mới bắt đầu bất đắc dĩ chúc hai người hạnh phúc bên nhau dài lâu.

Nhưng bây giờ xem ra điều ước sinh nhật cũng chẳng linh nghiệm đến thế.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng là nguyên nhân rất lớn dẫn đến việc Tưởng Tư Duy ước có thành tâm hay không, chỉ là chính bản thân anh vẫn một mực không chịu thừa nhận.

Tất nhiên Lâu Già không hề hay biết sự tính toán nhỏ này trong lòng Tưởng Tư Duy, còn dự định sẽ tổ chức sinh nhật năm nay đàng hoàng cho anh.

Cô vốn đã lên kế hoạch sẽ đưa Tưởng Tư Duy đi bộ đường dài lên núi và cắm trại, tiện thể ngắm bình minh và hoàng hôn luôn, nhưng chẳng biết Phương Tấn nghe tin tức này từ đâu mà một hai bảo muốn đi cùng.

Cuối cùng từ hai người bất đắc dĩ biến thành cả đoàn lớn, do Ưng Hy và cháu trai của một nhà người dân địa phương dẫn đoàn. Một nhóm gồm sáu người, bắt đầu mang theo hành trang lên núi sau khi ăn trưa xong.

Thôn Ngô Đồng gần như được bao quanh bởi non núi nối liền, rừng cây cao đồ sộ và rậm rạp xum xuê, kết hợp với những mảng xanh và lam, tựa như một bức tranh sơn dầu tả thực.

Lâu Già mang theo máy ảnh, suốt đường đi vừa dừng vừa chụp, vô thức trở thành người đi cuối cùng trong đoàn.

Từ đầu đến cuối Tưởng Tư Duy luôn đi theo bên cạnh cô.

“Đó là con sóc đất à?” Lâu Già buông máy ảnh xuống, bắt lấy cánh tay Tưởng Tư Duy và chỉ về hướng một gò đất nhỏ nằm chếch phía trước: “Ở đó đó, em thấy không?”

Tưởng Tư Duy nheo mắt lại, nhìn sang hướng tay cô chỉ: “Hình như là thế.”

“Sao nó không sợ con người nhỉ.” Trước đây Lâu Già đã từng đến Tây Bắc đi bộ đường dài, trong rừng cây thường hay có những đám sóc đất thoắt ẩn thoắt hiện qua lại, tốc độ nhanh đến mức máy ảnh cũng chẳng chụp lại được.

“Có phải chúng không để ý đến bọn mình không?” Tưởng Tư Duy đi về phía trước vài bước, tạo ra âm thanh khá lớn, chú sóc đất kia cử động nhẹ nhưng cũng không chạy đi quá xa.

Lâu Già đi đến gần chụp chú ta vài bức, sau đó đưa máy ảnh cho Tưởng Tư Duy: “Chụp giúp chị một tấm chung cho chị với nhóc này đi.”

Tưởng Tư Duy lùi lại hai bước theo sự chỉ dẫn của Lâu Già, anh nửa ngồi xổm nửa quỳ trên mặt đất, trong khung hình, Lâu Già hơi nghiêng người sang một bên, một tay đưa ra chỉ vào vị trí của chú sóc đất.

Ánh nắng rọi xuống từ những tán cây trong rừng, khiến nụ cười trên khuôn mặt cô rạng rỡ hơn nhiều.

Tưởng Tư Duy nhìn đến mức ngẩn ngơ.

“Xong chưa?” Lâu Già hỏi.

“Xong ngay đây.” Tưởng Tư Duy căn chuẩn ống kính lần nữa, bấm nút chụp vài lần: “Được rồi.”

Lâu Già đi nhanh đến: “Để chị xem thử em chụp thế nào.”

Tưởng Tư Duy đưa máy ảnh cho Lâu Già rồi nói nhanh một câu nghe rất giống tiếng địa phương, cô chỉ nghe ra được nghĩa của một chữ “chị” trong đó.

Lâu Già nhìn anh: “Nói luyên tha luyên thuyên gì thế? Chị nghe chả hiểu gì.”

“Chị xinh quá.” Tưởng Tư Duy nói lại lần nữa bằng tiếng Trung.

Lâu Già không diễn tả được cảm giác trong khoảnh khắc ấy, một mặt cảm thấy đó là chuyện đương nhiên nhưng một mặt cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô mượn cớ xem ảnh để không nói gì, chỉ là tay cầm máy ảnh hơi run.

Ảnh của cô cũng không có gì đặc biệt cả, cô đeo máy ảnh vào cổ: “Đi thôi.”

Tưởng Tư Duy cũng không nói gì, chậm rãi đi theo.

Đoàn người đến địa điểm cắm trại trước lúc trời tối, đó là một khu đất bằng phẳng rộng bao la, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều vết cắm trại trước đó trên mặt đất.

Ưng Hy và Lưu Tiểu Sơn đều là dân gốc ở đây, biết nhiệt độ trên núi sẽ giảm rất nhanh nên vừa đến nơi đã dựng hai cây đuốc lên trước.

Sáu người ngồi xung quanh đống lửa ngắm hoàng hôn xong mới bắt đầu vội vội vàng vàng dựng lều.

Lâu Già đã có kinh nghiệm đi bộ đường dài nên khá thành thạo việc dựng lều, dưới sự chỉ đạo của cô và Lưu Tiểu Sơn, ba chiếc lều nhanh chóng được dựng xong xuôi.

Trên núi trời cũng tối nhanh hơn, Tưởng Tư Duy và Phương Tấn nhặt củi xong quay về thì đã hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời nữa.

“Đói quá đói quá đói quá, khi nào chúng ta mới được ăn cơm thế?” Phương Tấn ném đống củi ra bãi đất trống một cái “rầm”, sau đó ngồi bệt xuống cạnh đống lửa: “Khoai lang này chín chưa?”

“Mới ném vào thôi.” Lâu Già lấy một cây giăm bông mới vừa xiên xong trên đĩa sắt đưa qua: “Ăn lót dạ trước đi, đợi thêm một lát là ăn cơm được rồi.”

Nói xong, cô lại nhìn về phía Tưởng Tư Duy: “Em đói không?”

“Vẫn ổn.” Tưởng Tư Duy đã rửa tay sạch sẽ, đang chuẩn bị đến giúp mọi người.

Lâu Già tiện thể gắp một miếng thịt bò nướng nhỏ đưa tới bên miệng anh: “Cẩn thận nóng.”

Tưởng Tư Duy mới cho thịt vào miệng thì Phương Tấn ở bên kia đã nhảy cẫng lên kêu: “Bất công bất công! Tại sao tôi phải ăn giăm bông sống mà cậu ấy được ăn thịt bò.”

Hà Diểu – một cô gái khác đi cùng đoàn nói: “Anh mặt dày quá đó, còn không biết xấu hổ đi tranh giành với em trai nữa.”

“Anh có mặt à?” Phương Tấn hỏi.

Thái độ thản nhiên của anh ấy đã chọc cả nhóm cười, Ưng Hy an ủi anh, cũng gắp cho anh một miếng thịt bò rồi nói: “Sao tôi cứ có cảm giác như đang cho Tiểu Mao ăn ấy nhỉ.”

Phương Tấn: “…”

Đến khi vầng trăng sáng đã lên cao, sáu người cũng đã ăn uống no nê, ngồi quay quần bên đống lửa bắt đầu chuyện trò về cuộc sống, về tương lai. Phương Tấn hỏi Ưng Hy vất vả lắm mới thi đậu để đi đến nơi khác, tại sao lại muốn quay về đây.

Ưng Hy nhìn ngọn lửa đang phập phồng chăm chú, cười hỏi ngược lại: “Thế các anh sao lại muốn đến đây?”

Họ suy nghĩ hồi lâu, Lâu Già không muốn nói, những người khác thì không biết phải nói thế nào, chỉ có duy nhất Tưởng Tư Duy lên tiếng: “Không phải mọi người bảo em đến à?”

Lâu Già không nhịn được cười, những người khác cũng cười theo.

Lưu Tiểu Đông giơ chiếc khoen lon trong tay lên: “Bất kể là nguyên nhân gì thì tôi xin thay mặt những đứa trẻ trong trường cảm ơn mọi người đã tình nguyện đến đây dạy học trước.”

“Cạn ly!” Hà Diểu kêu lên, cũng cụng lon một cái.

Sau ba lượt rượu, Phương Tấn đề nghị mọi người cùng chơi game, chơi gì đây, vẫn là trò nói thật hay thử thách cũ kỹ mà phổ biến nhất trong các buổi tụ tập thôi.

Trong vài lượt chơi đầu khi trò chơi mới bắt đầu, Phương Tấn, Lưu Tiểu Đông, còn có Lâu Già là ba người vẫn luôn lần lượt thay nhau bị rút trúng.

Lâu Già kiên quyết giữ vững lựa chọn nói thật nhưng may mắn là những câu hỏi cô bóc trúng đều tương đối đơn giản, không liên quan đến vấn đề nhạy cảm gì cả.

Phương Tấn và Lưu Tiểu Đông chọn một lần thử thách và một lần nói thật, thử thách của cả hai đều không khó khăn gì, nói thật thì Lưu Tiểu Đông thoát được một kiếp, chỉ có duy nhất câu hỏi của Phương Tấn hơi khó xử.

Câu hỏi của anh ấy là hôm nay anh ấy mặc quần lót màu gì.

“Vãi chưởng!” Phương Tấn la toáng lên, bụm mặt nói: “Màu đỏ màu đỏ, năm tuổi mà.”

Mọi người cười ầm lên một phen rồi chuẩn bị bắt đầu vòng tiếp theo, Tưởng Tư Duy bỗng nhiên đứng dậy bảo muốn đi lấy nước, lúc quay lại, anh ngồi xuống chỗ bên cạnh Lâu Già.

Xem như là lấy đi vị trí của cô trong trò chơi.

Một cách trùng hợp thay là vòng tiếp theo quả thật rút trúng Tưởng Tư Duy, anh cũng chọn thử thách.

Hà Diểu đưa điện thoại qua: “Tự rút đi.”

“Đi đến chỗ một đám đông và đứng trước mặt mọi người hát một bài.” Tưởng Tư Duy đọc thử thách của mình lên.

Phương Tấn bảo: “Cái này là sao thế, chúng ta đang ở trên núi thì làm gì có nhiều người xem, nhóc con, sao nhóc hên thế!”

Nhưng Tưởng Tư Duy lại cười gượng.

Đối với anh mà nói thì đây thật sự cũng là một thử thách lớn.

Lâu Già ngồi bên cạnh cũng cười, người khác không biết nhưng cô thì biết rất rõ, Tưởng Tư Duy là một tông điếc chính hiệu, trời sinh đã hát không đủ ngũ âm.

Cô đưa đầu gối đụng đầu gối Tưởng Tư Duy: “Đưa chị 500 tệ, chị hát thay em.”

Tưởng Tư Duy hít sâu một hơi: “Không cần ạ.”

Lâu Già nhìn mọi người, cười nói: “Tôi nhắc nhở thân thiện nhá, lúc nào cần thiết thì mọi người hãy bịt tai lại.”

Tưởng Tư Duy bất lực bật cười nhưng cũng chẳng có tư cách cãi lại, lướt tìm danh sách nhạc của bản thân trong đầu một lần, sau đó hắng giọng một cái: “Một mình trông ra biển xa và trời xanh…”

Mới hát một câu mà đầu Phương Tấn đã hiện ra dấu chấm hỏi rồi.

Tưởng Tư Duy chẳng thèm quan tâm, càng hát tông càng cao.

Hà Diểu càng nghe càng thấy là lạ: “Tôi thấy lời bài hát này quen quen, nhưng tông này đâu có đúng ta???”

Lâu Già cười đến nỗi ngả người tựa lên vai Ưng Hy, không nói năng gì mà chỉ nhìn góc nghiêng của Tưởng Tư Duy. Khi hát đến điệp khúc, anh bỗng dưng quay đầu.

Hai người bất ngờ đối mặt nhau, Lâu Già ngẩn ngơ vài giây thì bị tiếng hát của anh kéo về.

“Nơi tim em có một vách ngăn

Mà vừa hay anh lại thấy một ô cửa sổ

Đôi lúc hiện ra một tia sáng dịu nhẹ ấm áp

Dù tim em có một vách ngăn

Tình yêu của anh sẽ vượt bệ cửa sổ mà lan ra

Cánh cửa mở, em sẽ thấy bi thương tan đi…”

Giọng hát của Tưởng Tư Duy thật sự rất khó để diễn tả nhưng gương mặt của anh quá quyến rũ.

Ngay cả tiếng lòng đã tĩnh lặng rất lâu của Lâu Già cũng kìm chẳng đặng mà nhảy lên lần nữa để ủng hộ anh.

__

Lời tác giả:

Cún con cầu nguyện: Có chút thành tâm nhưng không đáng kể :)

Cún con hát: Có chút can đảm nhưng dở ẹc :D

_

“Một mình… Bi thương tan đi” – “Vách tim”/Quách Tĩnh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK