Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


“Vậy à?” Lâu Già nhân lúc ngáp để tránh đi ánh mắt của Tưởng Tư Duy: “Thế mà em cũng không liên lạc với bọn chị một thời gian dài như thế.”

“Tình hình lúc ấy hơi phức tạp.” Tưởng Tư Duy trầm mặc một hồi mới nói.

Thấy anh cố ý giấu giếm nên Lâu Già cũng không hỏi gì nhiều. Vốn dĩ định chờ anh uống thuốc xong sẽ về nhưng một lúc sau, Phương Tấn ở phòng ký túc xá này cũng về nghỉ trưa, cô không thể ở lại lâu hơn nữa, dặn dò đôi câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Những hạt mưa to hệt như chiếc rèm hạt châu rơi đập xuống bùn lầy trong sân, mấy ngày liên tiếp sau đó, khi tỉnh dậy từ giấc mộng Tưởng Tư Duy đều nghe thấy âm thanh này.

Đột nhiên vào một buổi sáng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, anh cảm thấy bất ngờ, chợt ở mắt ra mới phát hiện trời quang rồi, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.

Trong phòng không có ai, Tưởng Tư Duy thức dậy đi ra ngoài, Lâu Già đứng phía bên kia hành lang trông thấy anh bèn đi đến hỏi một câu: “Hôm nay thấy thế nào?”

“Ổn hơn nhiều rồi.” Tưởng Tư Duy xoa xoa tóc: “Cảm giác bây giờ đói bụng đến mức có thể ăn hết một con bò.”

Lâu Già cười một tiếng: “Vậy em đi sửa soạn nhanh đi, chị đưa em đến nhà ăn, hôm nay mưa tạnh rồi nên việc của chúng ta cũng chất cả đống.”

Tưởng Tư Duy gật đầu: “Vâng.”

Thôn Ngô Đồng đã ngừng mưa hoàn toàn.

Vài phòng học tầng hai ở trường bị dột mưa nghiêm trọng, sân thể thao chưa sửa chữa xong cũng bị ngập úng nước nhưng may mắn là cơn mưa to ấy không gây ra lũ lụt đột ngột nên mọi thứ vẫn còn đường cứu vãn.

Công tác giải quyết hậu quả sau cơn mưa rất phức tạp, mãi đến trưa, Tưởng Tư Duy chỉ nói được hai câu với Lâu Già lúc ăn cơm, đến buổi chiều thì chẳng thấy người đâu nữa.

Đến tận tối về phòng, Tưởng Tư Duy thấy Lâu Già mãi chưa về ký túc xá, nhắn tin cũng không trả lời nên kìm lòng chẳng đặng hỏi Phương Tấn một câu.

“Cậu không nhắc anh cũng quên mất, chiều nay cô Lâu với hiệu trưởng lên thị trấn đón người rồi, chắc mai mới về.” Nghe anh hỏi Phương Tấn mới nhớ ra: “Trước khi đi cô ấy có bảo anh nói với cậu một tiếng, còn nhờ anh dặn cậu uống thuốc nữa, đúng là bận điên lên được.”

“Đi đón người? Còn ai đến đây nữa ư?” Tưởng Tư Duy rót một ly nước nóng, định để nguội để uống thuốc.

“Anh cũng không rõ, hình như là người lần trước cô Lâu liên lạc quyên tặng vật liệu cho trường đến đấy.” Phương Tấn nói: “Cô ấy đi vội lắm nên anh cũng không hỏi kỹ, đừng nói chuyện này nữa, cậu uống thuốc chưa? Anh phải chụp một tấm ảnh gửi cho cô Lâu.”

“Uống liền đây.” Tưởng Tư Duy cười một tiếng: “Anh, anh đi rửa mặt trước đi, uống xong em tự chụp gửi chị ấy.”

“Được.”

Tưởng Tư Duy thích cảm giác được người ta quan tâm từng phút từng giây thế này nên anh cực kỳ kỹ càng trong việc chụp ảnh, viên thuốc cũng chụp, nước nguội rồi cũng chụp, uống thuốc xong còn hộp rỗng cũng chụp.

Lâu Già trả lời tin nhắn cũng rất nhanh: [Ngoan quá đi.]

Rồi gửi thêm một nhãn dán sờ đầu mèo nhỏ.

Tưởng Tư Duy nhớ lúc trước cô rất thích làm hành động này với mình, bây giờ anh chỉ ước có thể xuyên vào làm chú mèo nhỏ trong màn hình.

Anh bấm bấm gõ gõ: [Có thưởng cho em không?]

Lâu Già: [Tưởng Tư Duy, em bao lớn rồi mà uống thuốc còn muốn được thưởng hả.]

Tưởng Tư Duy gửi một nhãn dán cún nhỏ òa khóc.

Khi nhận được tin nhắn, Lâu Già không nhịn được cười, Chương Lâm ngồi bên cạnh nghiêng người hỏi: “Gì thế?”

Cô lắc đầu, cất điện thoại đi: “Không có gì.”

Chương Lâm là một trong những người quyên tặng vật liệu cho nhà trường lần này, cũng là người bạn trai đầu tiên của Lâu Già thời đại học. Năm tư lúc tốt nghiệp, vì sự bất đồng trong kế hoạch tương lai nên hai người chọn chia tay.

Đến nay cũng đã ba năm không gặp lại nhau rồi.

Hồi mới đến thôn Ngô Đồng, Lâu Già có đăng lên vòng bạn bè, Chương Lâm trùng hợp nhìn thấy nên chủ động đề nghị muốn quyên tặng một số lượng vật liệu cho nhà trường với bạn cùng nhà ở Mỹ.

Chương Lâm xem như là người phụ trách chính, anh ta không chỉ tự thân vận động trong mọi việc mà còn cố ý bay về từ Mỹ.

Không phải Lâu Già không biết anh ta đang nghĩ gì, trong lòng cô cũng không muốn liên quan gì đến anh ta nữa nhưng ý tốt của người ta dành cho thôn Ngô Đồng quả thật là một chuyện vô cùng tốt.

Cô không thể vờ như không thấy được.

Suốt đường đi, Lâu Già chỉ có thể cố gắng tránh ở riêng với Chương Lâm, khi trò chuyện cũng chỉ bàn về công việc chung, Chương Lâm cũng thức thời không nói gì.

Sau khi vào thôn, xe đi thẳng đến cổng trường học.

Tưởng Tư Duy thấy Lâu Già xuống xe, mới vừa mỉm cười thì phút chốc lại sững sờ ra khi nhìn thấy người ngồi ở cạnh cửa xe bên còn lại đi xuống.

Những người khác ai cũng tươi cười chào đón, chỉ có mình anh đứng đơ tại chỗ.

Lâu Già để việc đón tiếp lại cho những người khác trong trường, đi đến trước mặt Tưởng Tư Duy, thấy anh đang thẫn thờ, cô giơ tay lên búng tay một cái: “Nghĩ gì đó?”

Tưởng Tư Duy sinh ra ảo giác dường như mình đã trở về đêm đông năm ấy, cõi lòng tan nát: “Hôm qua chị đi đón anh ta à?”

Lâu Già gật đầu, đưa một món đồ cho anh: “Xòe tay ra.”

Tưởng Tư Duy đưa ra tay theo bản năng, một chú cún nhỏ màu xanh lá được đan bằng cói rơi xuống lòng bàn tay anh: “Cái này… Là gì?”

“Không phải em bảo muốn được thưởng à?” Lâu Già nhìn anh.

“À.” Chỉ sau một đêm, thế mà Tưởng Tư Duy lại không hề vui vẻ chút nào.

“Em sao đấy?” Lâu Già chú ý đến sự khác thường của anh, giơ tay kiểm tra thử nhiệt độ trên trán anh: “Đâu có sốt, sao sắc mặt tệ thế?”

“Không sao, chắc là em, chắc là…” Là gì cơ chứ, Tưởng Tư Duy không cách nào mở lời, anh đã từng chứng kiến dáng vẻ họ yêu nhau.

Đó là cơn ác mộng trong vô vàn những đêm khuya anh trằn trọc trở mình.

Nhưng anh không thể nào nói ra.

Chương Lâm bị nhóm người vây quanh nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhìn Lâu Già, cũng chú ý đến hành động của cô và Tưởng Tư Duy, nhưng anh ta không nhận ra đó là Tưởng Tư Duy.

Nhóm người tản đi, anh ta đi đến bên cạnh hai người: “Lâu Già, đây là?”

“Đây là Tư Duy.” Lâu Già nhắc: “Lúc trước hai người từng chơi bóng với nhau đấy.”

Chương Lâm hướng ánh mắt lên mặt Tưởng Tư Duy lần nữa, ánh mắt rất kinh ngạc, tất nhiên anh ta vẫn có ấn tượng với cái tên Tưởng Tư Duy này nhưng không ngờ chàng trai ấy lại thay đổi nhiều như thế.

“Chào em, Tư Duy, em còn nhớ anh không?”

Tưởng Tư Duy vô thức siết chặt tay lại nhưng chạm phải chú cún nhỏ bện bằng cói trong lòng bàn tay, anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Dĩ nhiên là nhớ.”

“Em khác với trước kia quá.” Ánh mắt Chương Lâm có sự quan sát kỹ.

“Thế à? Em lại không cảm nhận thấy gì hết.” Dường như Tưởng Tư Duy có chút kháng cự việc đối mặt với anh ta, anh quay lại nhìn Lâu Già: “Em có việc chưa làm xong, em đi trước.”

“Tư Duy…” Thấy sắc mặt hoảng hốt của anh, Lâu Già muốn hỏi thêm đôi câu nhưng Tưởng Tư Duy đi quá nhanh, nhìn bóng lưng anh, thậm chí còn có ảo giác như anh đang trốn chạy.

“Kỳ lạ thật.” Cô lẩm bẩm.

Chương Lâm cũng nhìn theo bóng lưng của Tưởng Tư Duy, vẻ mặt như đang suy tư gì đó, chỉ vài giây sau, anh ta nhìn qua Lâu Già: “Có thể đưa anh đi dạo một vòng không? Anh muốn chụp vài tấm hình.”

Lâu Già nhìn anh ta.

Anh ta lắc lắc chiếc máy ảnh đeo trên cổ: “Về báo cáo cần dùng đến.”

“Được.”

Trường học không rộng, đi dạo cũng không tốn bao nhiêu thời gian nhưng Chương Lâm vừa đi vừa chụp, đi dạo và chụp ảnh xong xuôi phải mất hơn một tiếng đồng hồ.

Trong lòng Lâu Già nghĩ đến Tưởng Tư Duy, chờ Chương Lâm làm việc xong, cô lập tức kiếm cờ chuồn đi mất.

Nhưng không biết Tưởng Tư Duy đã chạy đi đâu, cô hỏi mấy người rồi mà không ai nhìn thấy anh cả. Mãi đến giờ ăn cơm tối, mọi người ngồi đầy cả phòng ăn, Tưởng Tư Duy mới đi vào từ cửa, ngồi chen vào bàn của đám trẻ trong góc.

Ban đầu Lâu Già không nhìn thấy anh, đến khi nhìn thấy rồi nhắn tin bảo anh qua đây ngồi thì Tưởng Tư Duy cũng kiếm cớ không muốn di chuyển.

Cuối cùng hiệu trưởng La phải ra mặt mới kéo anh qua ngồi ở một chỗ trống chếch đối diện với Lâu Già.

Khoảng cách khá xa, cô không tiện hỏi rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao, chỉ đến lúc Phương Tấn rót rượu cho anh mới lên tiếng cản lại: “Phương Tấn, Tư Duy vẫn còn đang uống thuốc, cậu ấy không uống rượu được.”

Phương Tấn đang định đặt bầu rượu xuống thì Tưởng Tư Duy lại nói: “Không sao, hôm nay chưa uống thuốc, uống một tí cũng được.”

“Tưởng Tư Duy —” Xung quanh hơi nhiều người nên Lâu Già cũng không thể nói gì nữa, cuối cùng chỉ dặn dò: “Em chú ý chút, đừng uống nhiều quá.”

Tưởng Tư Duy nhìn cô, nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô, chẳng hiểu sao anh bỗng không còn quá khó chịu nữa: “Em biết rồi.”

Rượu này do chính tay hiệu trưởng La ủ, mặc dù nồng độ cồn không cao nhưng vẫn có dư âm sau khi uống.

Sau khi uống, tai và mặt Tưởng Tư Duy đều đỏ bừng, người cũng hơi choáng váng, giữa chừng anh có đứng dậy đi vào phòng vệ sinh nhưng một hồi lâu sau vẫn chưa thấy quay lại.

Lâu Già lo anh bị rơi vào bồn cầu, bèn kêu thêm Phương Tấn ra ngoài tìm cùng mình, ai ngờ Tưởng Tư Duy lại ngồi ở một tảng đá lớn bên bức tường ngoài nhà ăn, đang ngửa đầu nhìn trời.

“Tôi đi xem cậu ấy chút.” Lâu Già bảo Phương Tấn vào trong trước rồi chậm rãi bước đến: “Nhìn gì đó?”

Tưởng Tư Duy không cử động đầu đáp: “Trăng sáng.”

Lâu Già cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Mặt trăng sau cơn mưa không sáng tỏ như mặt trăng vào những ngày trời quang, không cong cũng không tròn, hình như cũng không có chỗ nào kỳ lạ.

Cô không biết có gì đáng để Tưởng Tư Duy ngắm nhìn lâu như thế: “Em thích thiên văn à?”

Tưởng Tư Duy lắc đầu cười khẽ: “Em chỉ thích ngắm trăng sáng thôi.”

“Tại sao?”

Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, gò má hồng hồng, đôi mắt dường như còn sáng hơn cả mặt trăng trên trời: “Vì chị cũng nhìn thấy được.”

Trăng sáng vốn chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là em chợt nghĩ đến việc có lẽ chị cũng đang ngắm nhìn cùng một vầng trăng sáng với em, thế là đủ rồi.

__

Lời tác giả:

Đàn ông ngà ngà say, diễn đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng :D

Khác: Trước mắt là nữ chính tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nam chính tốt nghiệp đại học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK