Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Đêm dần se lạnh, Lưu Tiểu Đông ném vài nhánh cây khô vào đống lửa, ánh lửa lại bừng sáng đôi chút, xua tan đi vài phần ớn lạnh của núi rừng.

“Cũng muộn rồi, hay là chúng ta giải tán trước đi, không phải mọi người muốn ngắm mặt trời mọc à?” Anh lại bẻ thêm mấy nhánh cây khô, “Đừng có để đến lúc ấy lại không dậy nổi.”

Lâu Già lấy điện thoại ra xem, đã 10 giờ hơn, thấy mọi người đều đã đứng dậy chui vào lều, cô bèn kéo Tưởng Tư Duy lại: “Qua bên kia chụp hai tấm hình với chị.”

Tưởng Tư Duy gật đầu bảo vâng.

Lưu Tiểu Đông phụ trách trực đêm dặn dò một câu: “Đừng đi xa quá nhé, ban đêm mọi người khó phân biệt phương hướng lắm.”

“Yên tâm, ngay gần đây thôi, bọn tôi sẽ quay lại sớm.” Lâu Già đứng dậy đi tới bên lều vải, nhấc balo của mình lên bảo: “Đi thôi.”

Tưởng Tư Duy lập tức đi theo, không hề nhận ra Lâu Già chỉ lấy balo chứ không cầm theo túi máy ảnh.

Nhiệt độ trên núi vào ban đêm giảm thấp kinh khủng, tầm nhìn giữa các bóng cây không quá nhiều, Lâu Già cũng không dám đi xa nên họ đã dừng lại ở một sườn núi nhỏ.

Tưởng Tư Duy nhìn cô lục tìm đồ trong balo, anh đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy gần đây có cảnh đẹp gì để chụp cả. Trong lúc đang mất tập trung, Lâu Già bỗng nhiên quay người lại, trên tay còn bưng một chiếc bánh ngọt lớn chừng một bàn tay.

Chính là loại bánh kem có hình dạng giỏ hoa nhỏ có thể nhìn thấy khắp nơi ngoài cổng trường hồi còn bé, vị bơ sữa ngọt ngào, ở giữa có một bông hoa nhỏ màu hồng.

Đã nhiều năm rồi Tưởng Tư Duy không nhìn thấy lại loại bánh kem này.

“Điều kiện có hạn, em tạm bợ chút nhé.” Lâu Già một tay bưng bánh kem, một tay cầm bật lửa, “xoẹt” một tiếng, ngọn lửa bật lên.

Cô cong môi: “Sinh nhật vui vẻ, Tư Duy.”

Tưởng Tư Duy khẽ mấp máy môi, một cảm giác chua xót đột nhiên trào dâng khiến hốc mắt anh nóng lên: “Em có thể ước không?”

“Dĩ nhiên là được rồi.” Lâu Già nghiêng đầu, tỏ ý anh có thể hướng về phía bánh kem, hướng về phía ngọn lửa và thậm chí là chính cô.

“Em muốn nhận được một cái ôm.” Nói xong, Tưởng Tư Duy cúi đầu thổi tắt “cây nến”, sau đó nhìn Lâu Già đầy mong đợi, hệt như một chú chó nhỏ đang ngoắc đuôi mong muốn được chủ nhân chú ý đến.

Lâu Già bị mê hoặc bởi sự tưởng tượng trong đầu nên rất sẵn lòng thực hiện điều ước này của anh. Cô mỉm cười dang hai tay, Tưởng Tư Duy cũng biết điều mà ôm lấy cô.

Cái ôm này vô cùng chân thực.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâu Già có cảm giác chân thực với sự thật rằng Tưởng Tư Duy đã trưởng thành. Cô áp sát lồng ngực anh, giữa hơi thở là hương xà phòng tương đồng.

Giữa không gian hoàn toàn yên tĩnh, tiếng tim đập của hai người vô cùng rõ ràng.

Không biết qua bao lâu, Lâu Già cất giọng ngàn ngạt nói: “Em muốn chị chết ngộp à?”

Lúc này Tưởng Tư Duy mới nóng mặt, chậm rãi buông tay, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đón sinh nhật mà em thích nhất.”

“Em chỉ có yêu cầu nhỏ thế này thôi à.” Bỗng dưng rời khỏi nguồn hơi ấm, Lâu Già cảm nhận được sự lạnh lẽo. Cô đưa bánh kem cho Tưởng Tư Duy: “Ăn nhanh lên đi, ăn xong còn về nữa.”

Tưởng Tư Duy cầm bánh kem, đột nhiên hỏi: “Năm sau… Chị có đón sinh nhật với em nữa không?”

“Năm sau ấy à…” Lâu Già đảo nhẹ mắt, cười khẽ một tiếng: “Xem em cố gắng ra sao đã.”

Tưởng Tư Duy cũng cười theo: “Em nghĩ, chắc là sẽ có.”

Lâu Già nhún nhẹ vai, không phản bác cũng không khẳng định, chỉ im lặng nhìn Tưởng Tư Duy ăn hết chiếc bánh kem nhỏ: “Về thôi.”

Tưởng Tư Duy vâng một tiếng rồi thuận tay nhấc chiếc balo để dưới đất lên, đi mấy bước bỗng nhiên hối hận nghĩ lẽ ra khi nãy anh nên ước một điều ước tốt hơn.

Dù sao tối nay Lâu Già cũng dễ tính như thế, cũng dung túng anh như thế mà.

Nếu anh bảo muốn nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon, có phải cũng được không?

Tưởng Tư Duy càng nghĩ càng hối hận, nhất thời không quan sát kỹ, dưới chân chẳng biết vấp phải cái gì mà cả người anh lăn xuống sườn núi.

“Tư Duy!”

Lâu Già và anh một người đi trước một người đi sau, chỉ nghe thấy tiếng động, đến khi vừa quay đầu lại cô đã trông thấy anh lăn xuống cạnh sườn núi nơi họ đứng ban đầu.

May mà sườn núi không quá dốc, bên dưới lại là một vùng trũng, Tưởng Tư Duy lăn đùng đùng xuống dưới đáy hố, bụi đất xung quanh bay mịt mù, anh nằm đó hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại.

Lâu Già hoảng hốt từ bên trên trượt xuống theo, quỳ bên cạnh anh: “Em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”

Trên mặt Tưởng Tư Duy vừa dính đất vừa dính lá khô, đợi Lâu Già phủi xuống gần hết anh mới tỉnh táo lại nói: “Em không sao, chỉ là…”

Lâu Già căng thẳng chờ anh nói tiếp.

“Có thể em phải cần một nụ hôn chúc ngủ ngon mới đứng dậy lần nữa được.” Tưởng Tư Duy nói nghiêm túc.

“…” Lâu Già vừa tức vừa buồn cười, đấm thẳng một cú lên bả vai anh: “Chị thấy em ngứa đòn thì có, đứng dậy nhanh lên.”

Tưởng Tư Duy bĩu môi, không dám cãi lời, chậm rãi đứng lên.

Lâu Già đi theo bên cạnh, khoanh tay nói: “Xem ra đấm có tác dụng hơn nụ hôn chúc ngủ ngon nhiều.”

“…”

Tưởng Tư Duy nào dám đùa giỡn làm càn nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lâu Già về khu vực cắm trại, rửa sơ mặt mày rồi ai vào lều người nấy.

Sau nửa đêm là đến Tưởng Tư Duy trực đêm, cảm xúc của anh đang kích động cộng thêm cú ngã lộn mèo kia suy cho cùng vẫn khiến anh bầm dập, lưng và cánh tay đau nhức ở hai mức độ khác nhau, nên anh mãi không ngủ được.

Anh đổi ca trực với Lưu Tiểu Đông sớm nửa tiếng, lúc trời sắp sáng mới thấy hơi buồn ngủ, mí mắt vừa bắt đầu díp vào nhau thì anh nghe thấy tiếng động nên lại mở mắt ra.

Lâu Già mới ra khỏi lều, nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cô kéo cao cổ áo gió, lấy một gói nước súc miệng trong túi ra, sau khi rửa mặt đơn giản xong xuôi, cô mới đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống: “Mọi người chưa ai dậy à?”

“Vâng, anh Đông bảo không cần kêu anh ấy, còn anh Tấn thì…” Tưởng Tư Duy tỏ ý bảo cô nghe thử tiếng ngáy phát ra từ trong lều: “Đoán chừng cũng không kêu dậy nổi.”

Đang nói chuyện thì Ưng Hy từ lều bên cạnh đi ra, cô ấy cũng súc miệng xong mới đi tới: “Chỉ có hai người thôi à?”

“Đúng vậy, kêu ai cũng không dậy nổi, Hà Diểu đặt bốn năm cái báo thức, tôi thì tỉnh rồi, còn cô ấy chẳng có tí động tĩnh gì.” Lâu Già lấy khoai lang nướng mới cho vào trong đống lửa ra chia cho cô ấy một nửa: “Ở bên này không thấy được bình minh nhỉ?”

Ưng Hy gật đầu, nhận lấy khoai lang và bảo: “Phải đi lên thêm mấy trăm mét nữa, sau lưng sườn núi có một khu đất bằng phẳng, có thể ngắm bình minh.”

“Vậy bây giờ đi nhé?” Lâu Già hỏi.

“Cũng tới giờ rồi đấy.” Ưng Hy há miệng cắn một miếng khoai lang, tầm mắt nhìn lướt qua người hai người họ: “Hai người tranh thủ đi đi, tôi lười ngắm.”

“Tới thì cũng tới rồi mà.” Lâu Già cười nói.

“Câu này cô phải nói với Phương Tấn và Hà Diểu mới đúng.” Ưng Hy cười: “Tôi với Lưu Tiểu Đông đã ngắm trên ngọn núi này không biết bao nhiêu lần, ngắm đủ lắm rồi, hai người đi đi.”

“Vậy thôi cũng được.”

Trước khi đi, Lâu Già và Tưởng Tư Duy còn định gọi Hà Diểu với Phương Tấn dậy, kết quả chỉ uổng công, hai người họ cũng không cố chấp nữa, cầm máy ảnh đi lên phía trên ngọn núi.

Leo khoảng bảy tám trăm mét, Lâu Già trông thấy một chấm sáng màu cam nhàn nhạt ở phía xa xa, thế là cô nắm tay kéo Tưởng Tư Duy lao về phía trước.

Bình minh và hoàng hôn chỉ trong chớp mắt, chỉ vài bước đi ngắn ngủi, ánh sáng màu cam đã tràn ngập, một vầng mặt trời tròn mọc lên từ tầng mây trên dãy núi.

Lâu Già ngắm thôi chưa đủ, máy ảnh còn vang lên tanh tách chụp được mười mấy tấm liền.

Tưởng Tư Duy cũng đang cầm điện thoại chụp ảnh, chỉ là từ đầu đến cuối ống kính luôn hướng về phía Lâu Già. Trong ống kính nhỏ và hẹp, cô gái thỉnh thoảng lại cúi đầu xem ảnh, thỉnh thoảng lại đưa máy ảnh lên.

Góc nghiêng cũng xinh đẹp hệt như thế.

Trán đầy đặn, sống mũi cao, môi mím nhẹ, khi phát hiện ra anh đang chụp trộm, cô bỗng nhiên mỉm cười, rạng ngời mà thoải mái.

Tưởng Tư Duy chụp xong, cúi đầu nhanh chóng bấm về lại màn hình điện thoại. Lâu Già đưa ống kính hướng về phía anh mấy lần mà anh không hề nhận ra.

Mãi đến khi ngắm bình minh xong, Lâu Già và Tưởng Tư Duy quay về khu cắm trại, nhóm mấy người Phương Tấn lần lượt đều đã ngủ dậy, Hà Diểu cầm điện thoại kêu la ầm ĩ: “Bình minh đẹp thế này! Mà tôi lại bỏ lỡ a a a a a!”

Lâu Già nghiêng đầu nhìn, thấy một trạng thái mà Tưởng Tư Duy mới đăng tải trên vòng bạn bè của mình.

Chín ô vô cùng tiêu chuẩn.

Có phong cảnh được chụp lúc leo núi hôm qua, lều cắm trại và hoàng hôn, có ảnh họ chụp chung, còn có bình minh sáng nay.

Và một tấm ảnh chụp Lâu Già được anh đặt ở trung tâm của chín ô ảnh.

Văn bản đi kèm chỉ có bốn chữ.

– “Những thứ tôi thích —”

__

Lời tác giả:

Chó nhỏ: Rất quá đáng khi em muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon trong ngày sinh nhật sao!!! qwq

Không biết mọi người có phát hiện không, chị Ưng Hy của chúng ta rất sáng suốt đấy.

Thật ra cô ấy là

Nữ chính của “Dây diều”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK