Edit: An Tĩnh
Giờ này đèn ở nhà ăn đã tắt hết, Lâu Già đi tìm dì phụ trách lấy chìa khóa, tự mình vào bếp nấu một tô mì trứng cải thìa.
Vừa nấu mì xong thì Tưởng Tư Duy cũng đã tìm đến sau khi tắm rửa xong.
Lâu Già cho mì vào tô, ra hiệu bảo anh tự bưng ra mà ăn. Sau đó cô rửa sạch nồi, cho nước vào lần nữa rồi đặt lên bếp ga.
Cô đập dẹp hai miếng gừng và cho vào nồi, tiếp tục tìm đường đỏ trong ngăn tủ rồi cho hai muỗng vào trong nồi, quay đầu lại thì thấy Tưởng Tư Duy đang bưng tô mì đứng sau lưng mình, cô chợt cười: “Em còn nhớ —”
“Nhớ.” Chưa đợi Lâu Già nói dứt câu, Tưởng Tư Duy đã đoán được cô muốn nói gì: “Lần đầu gặp chị, chị cũng nấu mì cho em, ăn xong còn nấu cả canh gừng cho em nữa.”
“Đúng vậy, lúc đó em mới cao tầm này chứ mấy.” Lâu Già khua tay múa chân xong lại nói: “Cả ngày không nói năng gì, Giản Nhung Nhung bảo em gọi một tiếng chị thôi mà cứ như đòi mạng em vậy, ai ngờ chị chỉ dùng một tô mì đã mua chuộc được em rồi.”
Tưởng Tư Duy cười theo, hình ảnh và nhiệt độ quen thuộc tỏa ra từ tô mì trong lòng bàn tay khiến anh vô thức nhớ đến mùa hè năm ấy.
Khi ấy, ông Giản và bà Tưởng mới vừa kết hôn, tính cách anh hơi nhạy cảm nên luôn cảm thấy gia đình này hoàn toàn xa lạ với mình, còn Giản Nhung Nhung vốn có tính cách kiêu ngạo cũng chẳng thích đứa em trai từ trên trời rơi xuống này.
Hai người họ không ưa gì nhau, thường xuyên cãi vã, mỗi khi đi học đều là đường ai nấy đi.
Ngày ấy, Tưởng Tư Duy muốn dậy sớm đến trường làm bổ sung bài tập, đi vội quá nên quên mang dù, ba Giản dậy sớm thấy trời có vẻ âm u, bèn bảo Giản Nhung Nhung mang thêm một cây dù bớt chút thời gian đi qua đưa cho anh.
Nhưng Giản Nhung Nhung đưa đến rất miễn cưỡng, Tưởng Tư Duy cũng không muốn nhận lòng tốt này. Mới không nói năng hợp ý nửa câu, Giản Nhung Nhung đã ném cây dù đi mất.
Tưởng Tư Duy cũng có cái tôi cao, nên dù sau khi tan học ngoài trời mưa như thác đổ, anh vẫn giận dỗi không chịu đi nhặt lại cây dù, quyết định dầm mưa chạy về nhà.
Ông Giản bà Tưởng đều là người cuồng công việc, thường chỉ có dì giúp việc và hai chị em họ ở nhà nhưng thời điểm ấy lại đúng lúc dì giúp việc có việc nên đã xin nghỉ làm để về quê.
Tưởng Tư Duy thấy không có giày Giản Nhung Nhung thay ra để ở cửa, nỗi tủi thân dâng trào, đang định há miệng òa khóc lớn thì đột nhiên có một người đi ra từ phòng bếp.
“Tư Duy?” Cô gái gầy và cao ráo, trên mặt nở nụ cười khiến người ta cảm thấy gần gũi: “Chào em, chị là Lâu Già.”
Tưởng Tư Duy đã thấy hình Lâu Già trong căn nhà này nên không bị cô dọa mấy, chỉ là muốn khóc lại không thể khóc, anh kìm nén đến độ mắt đỏ hoe: “Chào chị…”
“Sao em lại dầm mưa về thế này?” Lâu Già đi về phía trước: “Em có muốn đi tắm trước không, chị đang nấu mì, lát nữa múc cho em ăn luôn nhé?”
“Vâng.” Tưởng Tư Duy hít hít mũi, cảm giác đây mới là người chị mà anh mong muốn: “Cảm ơn chị.”
“Đừng khách sáo, em đi tắm nhanh đi, cẩn thận lại bị cảm lạnh.” Lâu Già lại hỏi: “Em uống canh gừng không? Chị nấu thêm ít canh gừng cho em nhé?”
“Vâng.” Tưởng Tư Duy cảm động suýt rơi lệ, cả nỗi tủi thân vì không được Giản Nhung Nhung chấp nhận dồn nén bấy lâu nay cũng biến mất một cách dễ dàng nhờ tô mì và bát canh gừng này.
Mấy năm ấy, Tưởng Tư Duy luôn đi theo sau Lâu Già, quan hệ tốt đến mức khiến người chị hợp pháp là Giản Nhung Nhung vừa tức tối vừa ghen tị.
Ở thời điểm chưa được tính là quá hiểu biết, thậm chí Tưởng Tư Duy đã nghĩ đến việc để nhà họ Lâu nhận nuôi mình, như vậy thì Lâu Già chính là người chị thật sự của anh.
Sau đó anh đã viết nguyện vọng này vào nhật ký, bị mẹ nhìn thấy rồi bị đem ra làm trò đùa vào một lần cả hai gia đình ăn cơm chung.
Lúc ấy Lâu Già học lớp 11, Tưởng Tư Duy vẫn còn là một học sinh cấp hai, chú Lâu nói đùa muốn sắp xếp một mối hôn sự từ bé cho hai người, thế thì sau này có thể trở thành người một nhà rồi.
Lâu Già cũng hùa theo đùa giỡn, còn trêu anh phải ăn nhiều vào, nếu không sau này lúc chụp ảnh cưới, anh còn chẳng cao bằng cô.
Tưởng Tư Duy ngượng đỏ cả mặt, tuy biết rõ mọi người đều không quá để tâm đến lời chú Lâu nói nhưng không biết vì sao, đêm ấy anh lại nằm mơ thấy mình và Lâu Già kết hôn thật.
Khi tỉnh giấc, Tưởng Tư Duy bị phiên bản to gan của mình trong giấc mơ dọa một phen, đến khi tỉnh táo lại, anh mới nhận ra giữa chân có gì đó sai sai, mặt xám ngoét ngó xuống.
Anh cảm thấy mình giống như tên biến thái.
Tưởng Tư Duy lén lút đi giặt quần lót, không dám ngủ tiếp nữa vì mỗi khi nhắm mắt lại, cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện ra trước mắt anh. Ban ngày khi gặp Lâu Già, anh cũng tránh né cô.
Lâu Già cho rằng anh đang trong giai đoạn nổi loạn của tuổi trẻ nên không quá để bụng.
Sau khi bước vào năm thứ ba của trung học cơ sở, Tưởng Tư Duy không thường xuyên đi theo sau Lâu Già nữa, mà vừa khéo Lâu Già cũng phải bận rộn cho việc thi đại học. Bình thường dù học chung một trường nhưng nếu không cố ý tìm gặp nhau thì thậm chí nửa tháng hai người cũng không gặp nhau lấy một lần.
Mùa hè sau khi kỳ thi vào cấp ba kết thúc, Tưởng Tư Duy đã đồng ý với lời mời của ba, điền đơn đăng ký tình nguyện đến Tễ Bắc nghỉ hè, lúc sắp đi học mới về.
Hai gia đình lại đi ăn chung.
Lâu Già hỏi Tưởng Tư Duy có chuyện gì mà cô nhắn tin lại hời hợt lạnh nhạt như thế, có phải không muốn xem cô là chị mình nữa không.
Nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, Tưởng Tư Duy ậm ờ bảo không có.
“Tư Duy lớn rồi.” Lâu Già chợt có một nỗi phiền muộn mang tên em trai nhà tôi trưởng thành mất rồi: “Có tâm sự gì cũng không kể chị nghe nữa rồi.”
Tưởng Tư Duy không biết trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu bảo không có.
Lâu Già xoa xoa đầu anh, muốn nói thêm gì đó nữa nhưng cô nhận ra cơ thể Tưởng Tư Duy đang cứng đờ, đành rụt tay lại, quay đầu đi nói chuyện với Giản Nhung Nhung.
Trong lòng Tưởng Tư Duy rối bời, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào, đến gần sợ sẽ mắc sai lầm nên anh chỉ đành tỏ ra hời hợt.
Sau khi Lâu Già và Giản Nhung Nhung lên năm nhất đại học, vì trường của hai cô rất gần nhà nên cuối tuần thường xuyên về nhà chơi.
Tưởng Tư Duy đã xin đến ký túc xá trường ở nên trái lại họ rất ít gặp được nhau.
Lần duy nhất gặp nhau là vào ngày Nguyên Đán năm ấy, vì nhìn thấy dáng vẻ chán chường của Giản Nhung Nhung sau khi chia tay nên ba Giản có nhắc nhở cô vài câu, Giản Nhung Nhung thấy phiền, gác đũa lại bỏ chạy ra ngoài.
Tưởng Tư Duy thở dài, đứng dậy đi theo.
Hơn nửa năm này, Giản Nhung Nhung vô cùng quan tâm Tưởng Tư Duy, hai người họ cũng đã trở nên thân thiết hơn, Giản Nhung Nhung muốn Tưởng Tư Duy đến quán bar uống rượu với mình.
“Em chưa thành niên.” Tưởng Tư Duy nói.
Giản Nhung Nhung: “…”
Cuối cùng Giản Nhung Nhung thật sự không chịu nổi cơn lạnh nữa, lại không muốn về nhà nhìn sắc mặt ba Giản, bèn kéo Tưởng Tư Duy đến cửa hàng tiện lợi ở cổng tiểu khu mua vài chai bia.
Tưởng Tư Duy không ngờ chị mình một ly đã gục, một chai bia còn chưa uống hết mà cô đã bắt đầu lâng lâng rồi.
Cô nàng nghiêng ngả như cây đậu, kể cho Tưởng Tư Duy nghe mình thích bạn trai cũ nhường nào, cảm thấy khó khăn và đau lòng biết bao sau khi chia tay, nhưng ba Giản lại không hề thấu hiểu cho cô dù chỉ một chút.
Cô kéo cánh tay Tưởng Tư Duy, trái một câu phải một câu: “Tư Duy à… Em hiểu không? Em cũng không hiểu à, chị khổ quá đi mất… Mọi người đều không hiểu…”
Tưởng Tư Duy bị Giản Nhung Nhung quậy phá mà đổ mồ hôi đầy đầu, trong khi đang luống cuống tay chân, đột nhiên anh nghe có tiếng nói phát ra bên cạnh: “Tư Duy?”
Anh vội vàng ngẩng đầu, trông thấy Lâu Già và chàng trai đang nắm tay cô đứng cách đó không xa.
Tưởng Tư Duy hơi sửng sốt, sau đó lại bị Giản Nhung Nhung kéo phải cúi đầu xuống, khi nhìn chị mình khốn khổ vì tình, tố cáo rằng không ai thấu hiểu mình, anh thật sự muốn hét lên phản bác lại.
Anh hiểu!
Sao anh lại không hiểu cho được!
Bây giờ anh cũng đang rất đau lòng đây!
__
Lời tác giả:
Tưởng Tư Duy: Vốn chẳng có ai hiểu em cả!!! (chó nhỏ òa khóc)