Edit: An Tĩnh
Tim cô đập loạn nhịp, Lâu Già vô thức nắm chặt tay, lòng bàn tay có chút ươn ướt nhưng không phải vì nhiệt độ ngột ngạt của mùa hè.
Cô nhìn thấy sự hồi hộp và mong đợi tương tự trong ánh mắt của Tưởng Tư Duy, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích: “Chị…”
“Thầy Tưởng…”
Một giọng nói rất trầm thấp đột ngột vang lên, cùng với cơn gió bất chợt thổi qua giữa núi rừng, chớp mắt đã xua tan mọi không khí mập mờ.
Lâu Già và Tưởng Tư Duy mím môi gần như là đồng thời, họ cười và thở dài một cách ăn ý, cả hai đều muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng Tưởng Tư Duy di chuyển tầm mắt trước, anh quay đầu nhìn về phía cậu nhóc đứng cách họ vài bước: “Tiểu Tỉnh? Sao con chưa về nữa?”
Cậu nhóc mặc một bộ quần áo mùa hè rộng thùng thình, phần cổ tay áo và vạt áo đã bị mòn đi ở một mức độ khác nhau, dưới chân cậu mang một đôi giày sandal cũ, có lẽ vì kích cỡ không vừa nên nửa bàn chân cậu lòi ra ngoài, dính đầy bụi đất.
“Thầy Tưởng…” Tiểu Tỉnh đứng tại chỗ, lo lắng túm vạt áo, ngay cả đầu ngón chân còn đang cố sức quặp xuống đất. Cậu nhìn Tưởng Tư Duy một cái rồi lại cúi đầu xuống, nói bằng tiếng phổ thông không quá thành thạo: “Làm thầy bị thương rồi, con xin lỗi…”
Tưởng Tư Duy đi đến, hơi ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Không sao hết, tay thầy mấy ngày nữa là lành lại rồi, con không cần phải bận tâm đâu.”
Tiểu Tỉnh nhìn cánh tay treo cố định trước ngực của anh, tâm trạng vẫn như đưa đám.
Lâu Già thấy vậy cũng đi đến: “Tiểu Tỉnh, tay thầy Tưởng của con thật sự không sao đâu, nếu không tin, con có thể bảo thầy ấy nhảy — đánh một bài quyền cho con xem.”
Tưởng Tư Duy không biết phải làm sao, đành phối hợp đánh vài phát hây hây ha ha vào không khí.
Tiểu Tỉnh cắn môi, muốn cười nhưng lại ngại không dám cười.
“Con thấy đó, thầy không sao thật mà.” Tưởng Tư Duy xoa đầu cậu: “Nhưng sau này con không được leo cây đào tổ chim nữa, đây là hành động rất nguy hiểm, con biết chưa?”
“Không có đào tổ chim…” Tiểu Tỉnh nhỏ giọng nói: “Con thấy trứng chim nằm dưới đất, sợ chim mẹ lo lắng nên muốn mang nó về lại, con không có đào tổ chim.”
Tưởng Tư Duy dừng lại giây lát, sau đó lại nói: “Thầy xin lỗi Tiểu Tỉnh, thầy hiểu lầm con rồi, nhưng sau này nếu còn gặp phải chuyện thế này nữa, con nhớ đi tìm người lớn đến giúp, đừng có leo cao như vậy một mình, biết không?”
Tiểu Tỉnh gật đầu, bỗng nhiên bụng cậu kêu “ọc ọc”, cậu nhóc lập tức đưa tay che bụng, mặt cũng đỏ bừng lên.
“Đói rồi phải không?” Lâu Già nhìn Tiểu Tỉnh, thấy cậu gật đầu, cô cười nói: “Đi thôi, cô đưa con đi ăn cơm.”
Tiểu Tỉnh từ buồn chuyển sang vui, tung tăng đi phía trước.
Tưởng Tư Duy và Lâu Già sánh vai đi phía sau, không ai nhắc đến điệu nhảy vẫn chưa nói xong kia, chỉ là trong lúc đang đi, cơ thể vô thức đi gần đối phương hơn, chạm vào nhau rồi lại nhanh chóng cách ra xa.
Lặp đi lặp lại.
Tất thảy đều không được nói ra.
Lúc đi đến chỗ đông người, Tiểu Tỉnh nhìn về phía một gia đình bốn người đang dắt tay nhau cách đó không xa, bỗng nhiên cậu chạy về lại, chen vào giữa Lâu Già và Tưởng Tư Duy rồi trái phải mỗi bên nắm tay một người.
Cậu nhóc nắm tay rồi giải thích nhưng vẫn giấu đầu lòi đuôi: “Đông người quá, con sợ thầy cô không theo kịp con.”
Lâu Già và Tưởng Tư Duy đưa mắt nhìn nhau, biết trong lòng Tiểu Tỉnh đang nghĩ gì, đương nhiên họ cũng không từ chối, trái lại còn nắm chặt tay cậu hơn.
Tiểu Tỉnh được ông nội cậu nhặt ở cạnh một cái miệng giếng ven đường trong lúc lên thị trấn bán đồ ăn thời trẻ khi cậu chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh, không biết cha mẹ là ai, cũng không biết đến từ nơi nào.
Ông nội của Tiểu Tỉnh cũng là một người đáng thương, mất vợ khi còn trẻ, mất con khi độ trung niên, cả đời sống cô đơn. Sau khi nhặt được Tiểu Tỉnh, ông luôn xem cậu là cháu trai ruột mà nuôi dạy.
“Tình cảm của hai ông cháu rất tốt, chỉ là quá đáng thương.” Thím Tôn phụ trách nấu ăn đưa thức ăn đã được hâm nóng xong cho Lâu Già: “Hai năm nay sức khỏe ông nội thằng bé không ổn lắm, có thể cũng… Haiz.”
Nhắc đến sinh lão bệnh tử không khỏi thêm phần ưu sầu.
Lâu Già đặt đồ ăn lên bàn, rồi ngồi một bên nhìn Tiểu Tỉnh lùa cơm vào miệng với Tưởng Tư Duy, tâm trạng cô rất phức tạp.
Tưởng Tư Duy nhìn thấu sự lo lắng trong cô, cũng trầm mặc.
Chờ Tiểu Tỉnh ăn cơm xong, ba người cùng nhau đi đến quảng trường tham gia lửa trại buổi tối. Ông nội của Tiểu Tỉnh là trưởng bối trong thôn nên đã được mời đến ngồi trên bục cao từ sớm.
Tiểu Tỉnh nhìn thấy ông nội mình thì vui mừng vẫy tay, sau đó khéo léo hòa mình vào bài hát và điệu múa. Cậu vui vẻ lắc lư cơ thể, nhảy nhót, reo hò.
Tâm trạng Lâu Già vẫn nặng nề như thế, nhìn niềm vui trên khuôn mặt Tiểu Tỉnh, nhưng cô lại cảm nhận được nỗi sầu bi khó diễn tả. Khi đang ngẩn ngơ, tay cô đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Sự ấm áp khô ráo bao bọc lấy cô.
Lâu Già ngước mắt nhìn về phía Tưởng Tư Duy, anh nắm tay cô, ánh lửa phản chiếu trong mắt anh: “Sinh mệnh của mỗi người đều có giới hạn.”
“Chị biết.” Lâu Già hiểu lý lẽ này.
“Có lẽ Tiểu Tỉnh còn hiểu rõ lý lẽ này hơn cả chúng ta.” Tưởng Tư Duy nói: “Nhưng em ấy vẫn đang cố gắng ghi nhớ nhiều khoảnh khắc vui vẻ hơn nữa.”
“Thay vì đồng cảm với hoàn cảnh gian khổ của em ấy, chi bằng hãy vui vẻ cùng với em ấy.” Tưởng Tư Duy vừa nói vừa đỡ lấy Tiểu Tỉnh đang lao đến: “Giỏi quá đi Tiểu Tỉnh.”
Lâu Già nhìn đầu tóc đầy mồ hôi của cậu, nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu, cô nắm lấy bàn tay nóng hổi của cậu: “Tiểu Tỉnh à, sao con lại nhảy giỏi thế?”
“Do ông nội con dạy đó ạ!” Tiểu Tỉnh chỉ về phía bục cao: “Nhìn đi, đó là ông nội con đó, lúc trước ông nhảy rất giỏi luôn.”
Lâu Già nhìn theo hướng xa xa, cười nói: “Điệu múa nào con cũng biết nhảy à?”
“Đương nhiên rồi! Con còn biết hát nữa!” Nói dứt câu, Tiểu Tỉnh lập tức cất giọng gào to, tuy còn nhỏ tuổi nhưng nghe thôi cũng thấy cậu có chút kỹ thuật cơ bản.
Lâu Già thỉnh thoảng lại múa máy tay chân vài cái theo Tiểu Tỉnh: “Vậy nếu có cơ hội con dạy thầy Tưởng đi, thầy ấy hát dở lắm.”
Tưởng Tư Duy: “…”
Tiểu Tỉnh rất ngạc nhiên: “Thật không ạ?”
Lâu Già: “Dĩ nhiên.”
Tưởng Tư Duy phản công: “Vậy tiện thể cũng nhờ thầy Tiểu Tỉnh dạy cô Lâu của các con nhảy luôn nhé.”
Anh nhìn về phía Lâu Già: “Hình như có người còn nợ em một điệu nhảy đấy.”
Lâu Già cười nhẹ: “Chị vẫn chưa đồng ý nhảy với em mà.”
Tưởng Tư Duy giả vờ tiếc nuối: “Thế thì em phải cố gắng hơn nữa mới được, thầy Tiểu Tỉnh cũng giúp thầy một chút được không nào?”
Tiểu Tỉnh rất phấn khích: “Được ạ được ạ!”
Lâu Già nhìn về phía Tưởng Tư Duy, ánh lửa lay động trong mắt hai người, khuôn mặt họ đều đỏ ửng, ánh mắt giao nhau một cách mơ hồ khiến tim người ta đập rộn lên.
Cô di chuyển tầm mắt đi trước, tay chân trở nên thiếu nhịp nhàng hệt như nhịp tim của cô vậy.
Chỉ là vào giờ phút này, nhảy xấu hay nhảy đẹp không còn quan trọng nữa, vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Tiếng hát đi đôi với tiếng trống, càng lúc càng tươi vui.
Lửa trại cháy rực, mọi người tay trong tay, quên đi tất thảy những phiền muộn, khổ đau và bi thương, ca hát thỏa thích, nhảy múa thỏa thuê.
Vầng trăng lên cao, lửa trại càng cháy mạnh hơn.
Một đêm vui vẻ trôi qua, mặt trời lại lên cao như thường nhật, gà gáy chó sủa, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, bất ngờ và mừng rỡ, bình yên và sôi động.
Tạm biệt và hẹn gặp lại.
…
Vào một ngày tháng 8 nọ, văn phòng hiệu trưởng La nhận được một cuộc điện thoại, Trịnh Thông – người trước đó về nhà để dưỡng thương đã phục hồi tốt và dự kiến có thể quay lại công tác vào cuối tháng này.
Lúc ăn cơm trưa, Ưng Hy đề cập đến chuyện này với cả nhóm, mọi người mới vui mừng được vài giây nhưng khi ánh mắt nhìn sang Tưởng Tư Duy, họ lại không vui vẻ gì nổi nữa.
“Sao thế? Cũng có phải là em một đi không trở lại nữa đâu.” Tưởng Tư Duy cười nói: “Có thời gian rảnh rỗi em sẽ quay lại gặp mọi người mà.”
Ly biệt là điều khó tránh khỏi, bữa cơm hôm ấy mọi người đều ăn không vui vẻ gì, đây cũng là lần hiếm hoi mà sau khi ăn xong họ ngồi lại tán gẫu trò chuyện một hồi, mãi đến khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc họ mới giải tán.
Chiều nay không có tiết dạy nên Tưởng Tư Duy và Lâu Già đã đến nhà Tiểu Tỉnh để giúp cậu sửa lại mái nhà theo như kế hoạch đã đặt ra.
“Em mua vé về chưa?” Trên đường đi, Lâu Già mở lời trước.
“Vẫn chưa.” Tưởng Tư Duy nói: “Em đợi thầy Trịnh đến rồi mua cũng được.”
“Ừ.” Sau đó là một khoảng lặng mà trước đây ít khi có, Lâu Già lại lên tiếng: “Trước đây em có bảo sẽ học thẳng lên tiến sĩ ở trường em luôn phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy học xong tiến sĩ thì sao, em có kế hoạch gì không?” Lâu Già hỏi.
“Có thể em sẽ tiếp tục nghiên cứu khoa học.” Tưởng Tư Duy cười nói: “Thật ra em không giỏi giao tiếp với người khác lắm, thậm chí trước kia còn nghĩ sẽ sống cả đời trong phòng thí nghiệm là được rồi nữa.”
“Khoa trương thế á.” Lâu Già nghĩ đến hình ảnh đó mà có hơi buồn cười.
“Sự thật mà.” Tưởng Tư Duy nói: “Nhưng bây giờ em không muốn nữa.”
Lâu Già nhìn về phía anh, anh tiếp tục nói: “Thỉnh thoảng đi ra ngoài hóng gió chút cũng tốt.”
Tưởng Tư Duy quay đầu, đối diện với ánh mắt của Lâu Già: “Còn chị, một năm sau chị định làm gì?”
Lần này Lâu Già không đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi nữa: “Chị sẽ tiếp tục ở lại đây.”
Sắc mặt Tưởng Tư Duy không thay đổi gì nhiều, rất bình tĩnh, hệt như đã đoán được câu trả lời của cô từ lâu rồi: “Vậy Tiểu Tỉnh chắc sẽ không quá buồn.”
“Có lẽ là thế.” Lâu Già hơi ghen tỵ nói: “Em ấy thích em hơn.”
“Vậy à, em cũng thấy thế.”
“…” Lâu Già liếc anh một cái.
Tưởng Tư Duy cười một tiếng, trông thấy Tiểu Tỉnh vẫy vẫy tay với họ ở phía xa xa, anh cũng giơ tay lên vẫy vẫy, đồng thời nói: “Lâu Già, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Cái gì?” Lâu Già nhất thời không phản ứng kịp.
“Cân nhắc về em không cần phải nghĩ nhiều như thế.” Tưởng Tư Duy nói: “Khoảng cách xa hay gần, tất cả những thứ không chắc chắn trong tương lai, chị không cần thêm nó vào trong câu trả lời dành cho em.”
“Chỉ nhìn thời điểm hiện tại, chỉ nhìn Tưởng Tư Duy đang ở đây thôi.”
Lâu Già nhìn Tưởng Tư Duy đang đứng trước mặt mình, cô tự cho mình là người không thích cân nhắc thiệt hơn trong chuyện tình cảm nhưng khi đối mặt với anh, cô lại kìm chẳng đặng mà suy nghĩ đến nó.
Cũng không phải là cân nhắc thiệt hơn cho bản thân mình mà chỉ là cô không muốn đồng ý một cách qua loa, rồi lại vì những chuyện trong tương lai mà tan vỡ.
Nếu thật sự đi đến bước đường này thì đối với Tưởng Tư Duy chẳng phải là một dạng tổn thương khác sao.
Cô không muốn, cũng không nỡ.
Lâu Già trầm mặc, lồng ngực như đè nén áp lực, hồi lâu sau cô mới trả lời: “Được.”
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Ngày cuối tuần cuối cùng của tháng 8, Trịnh Thông đến thôn Ngô Đồng, còn Tưởng Tư Duy thì đã đặt vé về vào thứ hai. Tối chủ nhật, hiệu trưởng La tổ chức một bữa tiệc.
Vừa là để chào mừng, cũng vừa là để tiễn biệt.
Nỗi buồn chia ly và niềm vui gặp lại đan xen, tâm trạng của mọi người lên xuống thất thường, rượu cũng uống kha khá, toàn là rượu do hiệu trưởng La tự ủ, độ cồn không cao nhưng tác dụng không hề nhẹ.
Lúc tàn tiệc, mấy người trẻ đều đã uống đến độ say khướt choáng váng.
Tưởng Tư Duy vẫn được xem là còn tỉnh táo, vẫn có thể đứng lên tự đi. Anh loạng choạng đi đến cửa nhà ăn, bỗng nhìn thấy cậu nhóc đang đứng dưới bóng cây: “Tiểu Tỉnh.”
Tiểu Tỉnh ngẩng đầu lên chậm rãi đi đến bên cạnh Tưởng Tư Duy. Cậu biết chuyện Tưởng Tư Duy sắp rời khỏi đây từ thầy cô và bạn học, lúc không có ai còn khóc mấy trận liền nhưng đến khi đứng trước mặt Tưởng Tư Duy, cậu lại vừa cười vừa nói tạm biệt anh.
Chia ly là bài học cuộc sống đầu tiên mà cậu học được.
“Thầy Tưởng, nếu thầy là ba con thì tốt biết mấy.” Tiểu Tỉnh ôm anh một cái rồi không đợi Tưởng Tư Duy nói gì đã vội chạy nhanh đi.
Tưởng Tư Duy nghe cậu nói mà xót xa trong lòng, Lâu Già đi đến bên cạnh đưa cho anh một tờ khăn giấy, anh kiên cường nói: “Không sao, em không khóc.”
“Đúng là không khóc.” Lâu Già im lặng không nói gì, chỉ đưa khăn giấy lên phủ trên mí mắt anh: “Chỉ là bụi vô tình bay vào mắt thôi.”
Tưởng Tư Duy cười, mũi vẫn hơi cay cay.
Một lát sau, Lâu Già lấy khăn giấy xuống, nhìn thấy đôi mắt hơi đo đỏ của anh: “Đi bộ chút nhé?”
“Vâng.” Tưởng Tư Duy đáp.
Nhiệt độ ban đêm trên núi sau khi vào thu giảm mạnh, Tưởng Tư Duy khoác áo khoác của mình lên vai Lâu Già, cô nhìn anh một cái, không từ chối.
Gió đêm không làm phiền thời khắc tĩnh lặng này.
Tưởng Tư Duy đã uống rượu, phản ứng của anh dù sao cũng không được minh mẫn lắm, vậy nên anh không hề phát hiện con đường Lâu Già dẫn mình đi có gì khác thường.
Mãi đến khi những đốm sáng xanh xuất hiện trước mắt, anh mới chợt dừng bước.
Vào mùa này không có nhiều đom đóm lắm nhưng trước mắt Tưởng Tư Duy lại có một sự tồn tại còn rực rỡ hơn cả đom đóm, ánh sao hay ánh trăng.
Lâu Già mím môi: “Tư Duy, chị thật lòng xin lỗi…”
Nghe lời này, lưng Tưởng Tư Duy tê dại, đầu óc vốn không quá tỉnh táo chớp mắt trở nên tỉnh táo, môi anh giật giật nhưng không phát ra âm thanh gì.
“Xin lỗi vì muộn thế này mới cho em câu trả lời.” Trong mắt Lâu Già ánh lên ý cười: “Em nói đúng, quả thật lúc trước chị đã nghĩ quá nhiều, vì đến tận bây giờ chị chưa từng nghĩ em sẽ thích chị.”
“Đối với em, chị không muốn qua loa, cũng không muốn tùy tiện đưa ra lời hứa, chị sợ mối tình này sẽ không có kết quả tốt, cũng sợ không cho em được những gì em muốn.”
Tưởng Tư Duy không biết có nên nói gì không, chỉ cảm thấy lồng ngực mình căng ra, đầu ngón tay cũng run rẩy theo, tựa như đoạn chạy nước rút cuối cùng trong một cuộc đua đường dài vạn dặm, cả người anh căng thẳng đến mức không kiểm soát được.
Lâu Già càng lúc càng đến gần anh, gần đến nỗi tựa như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của anh, gió đêm thổi qua mái tóc dài của cô, khiến sợi tóc lướt qua bên má anh.
Tưởng Tư Duy nhắm hai mắt, dường như đây là một giấc mộng đẹp.
Dưới ánh trăng màu bạc, hai trái tim càng lúc càng gần nhau hơn, hơi thở hòa vào nhau, giọng nói của Lâu Già tràn đầy cám dỗ: “Điệu nhảy kia, anh còn muốn nhảy với em không?”
Tưởng Tư Duy mở mắt ra, giấc mộng đẹp vẫn còn đó.
“Dĩ nhiên.”
__ HOÀN CHÍNH VĂN __
__
Lời tác giả:
Viết xong rồi! Ngày mai còn có một ngoại truyện ngọt ngào