Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Tưởng Tư Duy không biết tin nhắn này của Lâu Già là đang đùa với mình nên cứ nhìn chằm chằm mấy chữ kia thật lâu để đọc hiểu.

Anh nhớ rõ hồi còn đi học, chỉ cần nhìn thấy chó là cô đã sợ đến mức có thể chạy xa 800 mét ngay lập tức, sao tự dưng bây giờ lại nuôi chó nhỉ?

Chẳng lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi một số lựa chọn và thói quen của con người sao?

Dù là thứ từng khiến bản thân sợ hãi trong quá khứ, hay thậm chí là người đã từng yêu sâu đậm.

Nghĩ thế, Tưởng Tư Duy đột nhiên như được bơm máu gà, cả người trong tích tắc được giải thoát khỏi trạng thái chán chường uể oải đó.

Nếu con người sẽ thay đổi, sẽ thích cún con từng không thích trong quá khứ thì có phải cũng sẽ thích người bản thân từng không thích trong quá khứ không?

Anh nắm chặt điện thoại, chẳng hiểu sao có chút kích động, sau đó anh trả lời Lâu Già bằng một nhãn dán cún nhỏ có nét mặt hưng phấn.

Lâu Già không trả lời, Tưởng Tư Duy cũng không thấy mất mát. Cảm xúc háo hức trong anh kéo dài mãi đến giờ ăn cơm tối, anh không trốn tránh Lâu Già nữa, chủ động ngồi xuống chỗ trống đối diện cô.

Lâu Già thấy anh không giấu được sự vui vẻ bèn cười hỏi một câu: “Trúng độc đắc à? Trông vui thế.”

“Cũng gần như thế, sắp xổ số rồi.” Ánh mắt Tưởng Tư Duy sáng lên, giống y đúc con Tiểu Mao đang ngồi nhặt xương gặm bên cạnh.

Chẳng hiểu sao Lâu Già lại thấy anh hơi đáng yêu, gắp một miếng thịt ném cho Tiểu Mao, sau đó lại gắp một cái đùi gà để vào trong đĩa Tưởng Tư Duy.

Tiểu Mao cúi đầu ăn thịt, cái đuôi vẫy vẫy rất nhanh.

Tưởng Tư Duy cũng gắp đùi gà lên cắn một miếng.

Sao lại không có đuôi nhỉ.

Lâu Già nhìn Tưởng Tư Duy, lẩm bẩm một câu theo bản năng.

“Gì ạ?” Tưởng Tư Duy không nghe rõ nên ngẩng đầu nhìn lên.

“Không có gì.” Lâu Già lắc đầu: “Ăn cơm nhanh đi.”

Tưởng Tư Duy không phát hiện ra sự khác thường, cũng không biết bản thân trong mắt Lâu Già đã y hệt Tiểu Mao.

Anh chỉ cảm thấy giờ đây mình như một tay cờ bạc đang đứng bên vòng quay thưởng, dù còn đang phải tính toán thăm dò quy tắc và điều kiện trúng thưởng nhưng không muốn bị động chờ nhà cái công bố từng cái từng cái nữa.

Người ta thường bảo càng thích sẽ càng bị động nhưng tư cách vào sân của Tưởng Tư Duy là cơ hội hiếm có, anh sẵn lòng làm người chủ động.

Dù thua trắng tay nhưng cùng lắm là quay về điểm xuất phát, quay về vị trí ban đầu nơi Tưởng Tư Duy vẫn luôn ở đó nhiều năm trời.

Lâu Già không biết những suy nghĩ trong lòng Tưởng Tư Duy nhưng cô cảm nhận rõ từ sau ngày ấy, Tưởng Tư Duy không còn trốn tránh mình nữa.

Lúc không có lớp, cô chỉ cần quay đầu lại là luôn nhìn thấy anh ở ngay phía sau mình.

Trước kia Lâu Già không nghĩ đến phương diện này, cũng không nhận ra điều gì là lạ cả nhưng tình cảm của Tưởng Tư Duy không hề mang chút che giấu nào, tựa như ngọn lửa nóng hổi luôn vây quanh người cô.

Dù Lâu Già có là khúc gỗ thì vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ anh.

Huống chi cô không phải, Lâu Già luôn được bao bọc trong tình yêu của mọi người từ bé đến lớn nên cô có thể cảm nhận được nhiều tình yêu một cách dễ dàng.

Nhưng lần này, cô không tài nào đoán được tình cảm của Tưởng Tư Duy bắt đầu từ khi nào.

Trong khoảng thời gian này, Lâu Già vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề đó, thỉnh thoảng kìm lòng chẳng đặng lại nhìn Tưởng Tư Duy, có lúc nhìn đến nỗi ngẩn ngơ, thế là anh bèn đi đến hỏi cô có chuyện gì.

Song cô lại chẳng nói gì cả, chỉ nhìn vào mắt anh. Tưởng Tư Duy thường xuyên bị cô nhìn đến độ mặt đỏ tía tai, vội né tránh nhìn sang chỗ khác.

Lúc này Lâu Già lại cảm thấy anh rất đáng yêu, giơ tay nhéo nhéo mặt anh, nhiệt độ khi bị cô chạm càng lúc càng tăng cao.

Nhưng dù là thế thì Tưởng Tư Duy vẫn đứng im tại chỗ, dường như Lâu Già làm gì với anh cũng được cả.

Thỉnh thoảng Tưởng Tư Duy cũng sẽ hỏi một số vấn đề nhạy cảm, ví dụ như hôm nay khi Lâu Già và Tưởng Tư Duy đang sắp xếp lại một số sách vở ngoại khóa do Chương Lâm quyên tặng.

Anh kìm chẳng đặng hỏi Lâu Già tại sao lúc trước lại chia tay Chương Lâm, vì không thích anh ta nữa sao.

Công bằng mà nói thì Chương Lâm đúng là một người rất tốt.

Khoảng thời gian sau khi biết Lâu Già và anh ta đang hẹn hò, Tưởng Tư Duy cũng từng vụng về bắt chước tất cả theo Chương Lâm, nhưng cùng lắm chỉ là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa mà thôi.

Điều mà Lâu Già thích chính là con người Chương Lâm, chứ không phải là tất cả sự tồn tại khách quan được bộc lộ ra có thể bị người khác bắt chước theo một cách tùy tiện của anh.

Sau khi nhận thức rõ điều này, Tưởng Tư Duy quyết đoán cắt đứt mọi quan hệ với quá khứ.

Nhưng điện thoại hay tin nhắn thì có thể chặn, tất cả những thứ liên quan đến cô thì có thể vờ như không thấy nhưng tình cảm thì không cách nào kìm nén cả.

Tưởng Tư Duy không muốn đánh mất cơ hội hiếm có này, hy vọng có thể học được một tí bài học và kinh nghiệm từ sự thất bại của Chương Lâm.

“Chia tay không phải vì hết thích.” Lâu Già nói: “Nhưng không quay lại là vì không còn thích nữa.”

Đây không tính là câu trả lời nằm ngoài dự đoán nhưng vẫn khiến Tưởng Tư Duy cảm thấy có chút cay đắng, anh cố chấp hỏi: “Nếu còn thích thì tại sao lại chia tay?”

“Tất cả những gì anh ấy cho chị đều là sau khi đã cân nhắc xong xuôi anh ấy mới để lại cho chị.” Lâu Già bỏ một chồng sách lên kệ: “Chị không cần kiểu tình yêu như thế.”

Tưởng Tư Duy ngồi xổm dưới sàn, cúi đầu sắp xếp lại sách trong thùng: “Vậy nếu có người có thể cho chị kiểu tình yêu không cần cân nhắc, là toàn bộ tình yêu của người ấy thì chị có bằng lòng cân nhắc đến người ấy không?”

Lâu Già trả lời không chút nghĩ suy: “Dĩ nhiên là bằng lòng.”

“Nếu người đó là…” Tưởng Tư Duy ngẩng đầu lên, hàng mi khẽ run, tim đập nhanh một cách dị thường: “Là người mà trước giờ chị chưa từng nghĩ đến, chị cũng bằng lòng sao?”

Lâu Già cúi đầu nhìn anh, nhìn rất nghiêm túc một lúc mới gật đầu nói: “Bằng lòng.”

Tưởng Tư Duy như thở phào nhẹ nhõm, lại như có chút kích động, chợt đứng phắt dậy từ dưới đất nhưng vì ngồi xổm một thời gian quá lâu nên bắp chân anh hơi tê, cả người ngã nhào vào lại trong thùng sách.

Lâu Già giật cả mình, sau khi bình tĩnh lại nhìn dáng vẻ chật vật của anh thì lại thấy buồn cười, cô bèn ngồi xổm xuống: “Không sao chứ?”

“Không sao ạ.” May mà Tưởng Tư Duy đã lấy hết sách trong thùng ra rồi nên anh không ngồi đè lên, chỉ là cảm thấy hơi mất mặt.

Lâu Già đứng lên, vươn tay về phía anh: “Vậy thì đứng lên nhanh đi, hôm nay không sắp xếp xong đống này thì tối nay chúng ta đừng hòng mà được ăn cơm.”

Tưởng Tư Duy không do dự đưa tay lên, nhiệt độ lòng bàn tay giao thoa làm tim anh đập mạnh hơn, thậm chí anh còn có cảm giác cả người như nhũn ra, vô thức dồn toàn bộ lực vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau.

Giây tiếp theo.

Cả người Lâu Già ngã xuống theo lực kéo của chàng trai.

Khi này Tưởng Tư Duy mới tỉnh hồn lại, luống cuống tay chân đỡ lấy cô. Cái thùng bị rách ban đầu không chịu nổi sức nặng của hai người nên đã bị đè bẹp hoàn toàn.

Đầu anh đập mạnh xuống đất, lưng bị góc thùng giấy đâm vào không biết là chỗ nào, còn Lâu Già thì vững vàng ngã vào lòng anh.

Một tràng âm thanh hỗn loạn kết thúc.

Cả thế giới tựa như hóa lặng thinh.

Đầu Tưởng Tư Duy đập xuống đất hơi mạnh nên nhất thời hơi choáng nhưng trái tim trong lồng ngực anh lại đang đập không theo một trật tự nào.

Lâu Già không cần cố gắng lóng tai nghe cũng có thể nghe thấy âm thanh “thình thịch” kia, mỗi một tiếng đều đang thay anh gào thét tình cảm của chính mình.

Cô im lặng ngồi dậy, tựa lưng vào kệ sách.

Tưởng Tư Duy cũng ngồi dậy theo, đối mặt với Lâu Già. Ánh hoàng hôn lúc sẩm tối rọi vào qua khung cửa sổ, trong không khí phấp phới những hạt bụi li ti.

Anh ù ù cạc cạc, hốc mắt lại hơi nong nóng: “Có phải chị đã đoán ra hết rồi không?”

“Ừ.” Lâu Già không nói dối: “Em rõ ràng như thế, chị cũng chẳng phải kẻ ngu.”

Tưởng Tư Duy hơi buồn cười nhưng nước mắt lại rơi xuống trước: “Em cũng muốn giấu nó đi lắm nhưng em không kìm nén được, thật sự không kìm nén được.”

“Chị đâu có nói muốn em giấu nó đi.” Lâu Già cười nói.

“Vậy chị…” Tưởng Tư Duy cảm thấy vừa rơi nước mắt vừa nói những lời này hình như hơi kì cục, bèn giơ tay lau mặt qua loa: “Chị nghĩ thế nào?”

“Hơi bất ngờ.” Lâu Già nói.

“Chỉ thế thôi ạ?” Mắt Tưởng Tư Duy đỏ hoe: “Không thấy em giống một… Thằng biến thái sao?”

Lâu Già không ngờ trong lòng Tưởng Tư Duy lại nghĩ như thế, nhíu mày nói: “Em thích chị, chị lại thấy em như thằng biến thái, bộ đầu óc chị có vấn đề hay gì?”

“Không phải, ý em không phải như thế.” Tưởng Tư Duy hốt hoảng giải thích, tất cả mọi việc hôm nay đều không nằm trong kế hoạch của anh nên anh cũng hơi không biết nên nói thế nào, trầm mặc vài giây, anh mới thẳng thắn nói: “Em chỉ cảm thấy chị thì luôn xem em như em trai, còn em lại có ý đồ như thế với chị, hình như đó là điều không nên.”

“Chị chỉ xem em là em trai mình.” Lâu Già cảm thấy buồn cười: “Chứ em cũng có phải em ruột chị đâu.”

Tưởng Tư Duy nghe mà mũi cay xè, bất chợt lại muốn khóc nhưng anh không muốn để Lâu Già nhìn thấy, cúi đầu hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lần này Lâu Già bật cười thật: “Tưởng Tư Duy, giữa hai chúng ta rốt cuộc là ai thích ai thế?”

“… Em thích chị.” Anh buồn rầu nói.

“Thế để chị suy nghĩ.”

Tưởng Tư Duy chợt ngẩng đầu lên: “Suy nghĩ… Gì cơ ạ?”

“Suy nghĩ xem có nên chấp nhận tình cảm của em không.” Lâu Già nghiêng người về trước, kéo gần khoảng cách với anh: “Tư Duy, chị không thấy tình cảm của em là sai, chị cũng rất thích em, chỉ là cái thích của chị bây giờ có lẽ còn đôi chút khoảng cách với cái thích mà em muốn.”

“Dù sao em cũng phải cho chị chút thời gian để nó từ từ thay đổi chứ.” Cô giơ tay chạm vào khóe mắt ươn ướt của anh, lau đi lệ nóng: “Được không?”

__

Lời tác giả:

Cún con biết khóc có chị xót xa =3=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK