Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Lâu Già bình tĩnh đứng ở đó nhưng trái tim đột nhiên lại đập loạn xạ không ngừng, cô nhìn Tưởng Tư Duy, nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của anh.

“Tưởng Tư Duy, em say rồi à?” Cô không phân biệt được đây có phải là lời nói khi say không nhưng lại biết rõ đây là lời thật lòng mà anh đã che giấu rất nhiều năm.

Tưởng Tư Duy cụp mắt, tựa như say nhưng cũng không phải say: “Em…”

Một tiếng chuông đột ngột vang lên.

Là cuộc gọi từ Giản Nhung Nhung.

Lâu Già không nhúc nhích, đứng tại chỗ bắt máy.

Giản Nhung Nhung cũng chẳng có việc gì khác, dạo trước cô bạn cứ bận bịu mãi, vất vả lắm hai ngày nay có chút thời gian rảnh mới nhớ đến đứa em trai ngoan bị mình đưa lên núi, bèn gọi điện thoại đến hỏi thăm đôi câu.

“Mọi thứ đều ổn cả, mấy ngày trước bị sốt nhưng bây giờ khỏe hẳn rồi.” Lâu Già nhìn Tưởng Tư Duy ngồi cúi gằm đầu trên tảng đá.

Đỉnh đầu anh có hai cái xoáy.

Cô nhớ bà nội từng bảo người có hai xoáy tóc tính cách khá ngang bướng.

Trong điện thoại, Giản Nhung Nhung cười nói: “Nói thật thì nếu không phải cậu cần tìm người gấp thì tớ sẽ không để thằng bé lên đó đâu.”

“Tại sao?” Lâu Già thôi nhìn, tùy ý đi sang bên cạnh hai bước.

“Tớ đoán với tính cách của nó thì sẽ không có đứa trẻ nào thích nó đâu…” Giản Nhung Nhung nói: “Ngày nào cũng trưng cái mặt thối ra như kiểu ai nợ tiền nó ấy.”

“Cũng ổn mà.”

“Cậu thấy ổn là đúng rồi, nó chỉ giống con người khi ở trước mặt cậu thôi.” Giản Nhung Nhung cười lớn: “Mấy ngày trước tớ đi ăn với dì Tưởng, bà ấy đang buồn lòng thay Tưởng Tư Duy đấy, bảo là bốn năm đại học nó suốt ngày ru rú trong phòng thí nghiệm, tính cách lại im lìm, không biết sau này có tìm được bạn gái không.”

“Có khoa trương đến thế không?” Lâu Già thấy buồn cười, nghiêng đầu liếc nhìn Tưởng Tư Duy.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, đôi chân dài đạp đất, đường nét góc nghiêng có độ lên xuống, đúng là đẹp trai không góc chết mà.

“Gương mặt của thằng bé mà được in lên tờ rơi tuyển sinh thì cũng hoàn toàn đủ dùng đấy.” Cô nói.

“Nhưng cũng chẳng có ai lại đi thích quả hồ lô miệng mồm lạnh như băng thế hết.” Giản Nhung Nhung bình luận một câu từ nội tâm.

“…”

Không biết có phải đã chú ý đến ánh mắt của Lâu Già không mà Tưởng Tư Duy bỗng quay đầu nhìn qua bên này.

Trong khoảnh khắc Lâu Già và Tưởng Tư Duy đối mặt, cô chợt nhớ đến đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của anh khi bị sốt cao lần trước và nhiệt độ nóng bỏng ở lòng bàn tay anh khi anh vô thức nắm tay cô.

Giọng nói của Giản Nhung Nhung trong điện thoại và tiếng ồn ào vui vẻ trong nhà ăn cách họ một bức tường hòa làm một, trở thành âm thanh nền trong trí nhớ của cô.

Ký ức vội vàng chạy qua trong đầu như một thước phim, cuối cùng dừng lại vào thời khắc này.

Lâu Già đi đến trước mặt Tưởng Tư Duy lần nữa, giống như đi đến lối ra của mê cung.

Cuối cùng cô cũng nhận ra, từ trước đến nay, Tưởng Tư Duy khi ở trước mặt cô  dường như hơi khác khi ở trước mặt người khác.

Là ảo giác ư?

Nhưng sự đồng hành thân thiết không khoảng cách thuở niên thiếu, sự xa cách không chút dấu hiệu khi trưởng thành và cả thái độ giống thật nhưng lại là giả lúc gặp lại.

Dường như cũng đang nói cho Lâu Già biết rằng đây không phải là ảo giác của cô.

“Nhung Nhung, bên chỗ tớ có chút việc, cúp trước nha.” Lâu Già cúp máy, nhìn Tưởng Tư Duy đã ngà ngà say trước mặt, dường như có chút khó xử, trầm mặc hồi lâu cô mới nói: “Tốt nhất là em say rồi.”

Đúng lúc này Tưởng Tư Duy cũng ngã về trước một cái giống như say thật.

Lâu Già gọi điện thoại cho Phương Tấn, nhờ anh ấy hỗ trợ đưa Tưởng Tư Duy về ký túc xá. Bữa cơm ở nhà ăn vẫn chưa kết thúc nên cô không tiện rời khỏi chỗ quá lâu.

“Phiền anh rồi.” Cô nói.

Phương Tấn là một người cởi mở, xua xua tay bảo không có gì: “Cô vào trong nhanh đi, hồi nãy hiệu trưởng La còn tìm cô đấy.”

“Được.”

Lâu già quay lại bàn ăn nhưng tâm tư vẫn chạy theo Tưởng Tư Duy, thậm chí Chương Lâm gắp đồ ăn cho cô hai lần mà cô cũng không hề chú ý đến.

Đến lúc tàn tiệc, Lâu Già và hiệu trưởng La đưa Chương Lâm và những người đi cùng anh đến nhà của một gia đình nông dân trong thôn để nghỉ ngơi.

“Thấy em cả tối nay đều không ăn gì mấy, có tâm sự à?” Trên đường đi, Chương Lâm bước chậm lại hỏi.

Lâu Già lắc đầu nói: “Không có gì, em cứ uống chút rượu vào là lại không muốn ăn gì.”

Chương Lâm cười khẽ: “Thói quen này chưa bỏ hẳn nữa à.”

Hồi đại học, Lâu Già thường đi ăn đêm với Chương Lâm và vài đồng đội trong đội bóng của anh, thấy cô chỉ uống mà không ăn gì, cả bàn ai cũng giật mình.

Chương Lâm có khuyên nhủ cô thế nào cô cũng không bỏ được thói quen này, cuối cùng anh chỉ đành nhìn cô uống hết một ly rượu là lại gắp một miếng thịt đút cho cô.

“Thói quen thì sao bảo thay đổi là thay đổi liền được.” Lâu Già không muốn nhớ lại quá khứ, bèn tăng tốc: “Lần này anh định ở lại bao lâu?”

“Chưa quyết định.” Chương Lâm nhìn cô, nói như có ý ám chỉ: “Chủ yếu xem kế hoạch có thành công không.”

Lâu Già hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh ta, im lặng vài giây, cô nói: “Lâu rồi anh không về nước, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.”

“Muôn sự tại người.” Chương Lâm nói.

“Đôi khi quá cố chấp với quá khứ cũng không phải là một chuyện tốt.” Cô không thích dông dài, kể cả đối với người hay đối với một việc cũng thế: “Chương Lâm, anh muốn quyên tặng muốn làm việc tốt, em rất hoan nghênh anh đến đây nhưng ngoại trừ chuyện này ra thì em không có gì khác có thể cho anh nữa cả.”

“Tại sao?” Chương Lâm bỗng nhiên hỏi: “Vì Tưởng Tư Duy?”

Lâu Già bất ngờ trước sự nhạy bén của anh, không trả lời.

Chương Lâm nói: “Ánh mắt cậu ấy nhìn em rất khác, anh biết rõ điều đó có ý nghĩa gì.”

Lâu Già không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Trong cuộc sống của anh, em vẫn luôn là lựa chọn sau khi anh đã cân nhắc thiệt hơn, hẹn hò yêu đương cũng thế, mà chia tay cũng thế, e rằng bây giờ em cũng là lựa chọn sau khi anh đã cân nhắc thiệt hơn.”

“Con người em rất thẳng thắn, khi làm việc không thích plan B, làm người cũng không thích đi lại đường cũ, em chỉ thích nhìn về phía trước, cũng tin rằng trong cuộc sống sau này của em sẽ xuất hiện những người muôn hình muôn vẻ. Là Tưởng Tư Duy hay là người khác không quan trọng, quan trọng là em phải thích. Em không cần phải cân nhắc xem cậu ấy có phù hợp không, chỉ cần em thích, mà cậu ấy cũng sẵn sàng cho em thứ em mong muốn thì em sẽ vui vẻ tiếp nhận sự xuất hiện của cậu ấy.” Cô nói với giọng bình tĩnh: “Nhưng bất kể là thế nào thì người này cũng không thể là anh được.”

“Anh nên hiểu ra từ sớm, nhưng chỉ là anh… Không cam tâm.” Chương Lâm cười một tiếng như tự giễu: “Là do anh đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi.”

Lâu Già không lên tiếng an ủi.

Hai người im lặng đi đến cửa nhà dân, Chương Lâm lại nói: “Tư Duy rất tốt, hai người…”

“Những chuyện này thì không cần anh nói với em.” Lâu Già cắt ngang lời anh, cười nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi, em về trước.”

Chương Lâm không giữ cô lại, cũng không có tư cách để giữ lại nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lâu Già nhận được tin nhắn tạm biệt từ anh: [Lâu Già, sáng mai anh sẽ lên máy bay về Mỹ, chúc em hạnh phúc.]

Cô không trả lời, để điện thoại xuống đi ra ngoài ký túc xá.

Ánh nắng rất đẹp.

Một ngày mới cũng rất đẹp.

Lâu Già sải bước đi về phía trước, bắt gặp Tưởng Tư Duy mới vừa chạy bộ buổi sáng về ở cổng sân, cô nhìn thời gian: “Em dậy sớm thế?”

Ánh mắt Tưởng Tư Duy lảng tránh, không dám nhìn cô, sờ mũi nói: “Bị muỗi chích nên tỉnh giấc.”

“Phòng em không có nhang đuổi muỗi à?”

“Không, tối qua…” Bất ngờ nhắc đến từ nhạy cảm, Tưởng Tư Duy càng chột dạ hơn: “Em với anh Tấn uống quá chén.”

Lâu Già ẩn ý “à” một tiếng: “Đúng là uống hơi quá chén.”

Nghe cô nói mà đầu óc Tưởng Tư nóng lên, tay chân hơi ngứa ngáy: “Em đi tắm trước, cả người toàn mồ hôi khó chịu quá.”

Anh cuống cuồng rời đi, đến nỗi tay chân cũng đồng đều nhau.

Lâu Già cười một tiếng rất rõ.

Tưởng Tư Duy nghe thấy thế thì đi nhanh hơn, một chân vấp phải bậc thang khiến cả người anh ngã thẳng vào lòng Phương Tấn mới từ ký túc xá đi ra.

“Ôi ông trời ơi!” Phương Tấn sợ hết hồn.

Lâu Già không thể nhịn cười nổi, thấy Tưởng Tư Duy luống cuống tay chân rời khỏi ngực Phương Tấn, cô đi đến hỏi hai người: “Không bị đụng phải chỗ nào chứ?”

“Không.” Phương Tấn bóp vai Tưởng Tư Duy: “Sức nhóc con này mạnh thật đấy, cũng may nhờ thịt thà trên người anh chứ không hôm nay cả hai chúng ta đều bị ngã ở đây rồi.”

Tưởng Tư Duy sờ mặt, ngượng ngùng cười một tiếng: “Em đi gấp quá, xin lỗi anh Tấn, em đi tắm trước, hai người nói chuyện đi.”

Anh không thèm nhìn Lâu Già, bước nhanh vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Lâu Già và Phương Tấn đã sửa soạn xong để chuẩn bị ra ngoài, họ vừa trò chuyện vừa đi đến nhà ăn. Cả ngày hôm nay, Tưởng Tư Duy đều không xuất hiện bên cạnh cô mấy.

Sẩm tối, Lâu Già và Ưng Hy ở văn phòng sắp xếp lại tài liệu.

“Tiểu Tưởng đâu rồi?” Ưng Hy hỏi.

Lâu Già lắc đầu: “Không để ý, chắc là ra sau núi nhặt gỗ với nhóm Phương Tấn rồi.”

Hôm nay là chủ nhật nên trường học được nghỉ, mọi người ai cũng bận rộn, lúc này Lâu Già mới nhớ ra hình như hôm nay đều chẳng mấy khi thấy Tưởng Tư Duy.

“Hai người cãi nhau à?” Ưng Hy ngẩng đầu nhìn Lâu Già.

“Đâu có.” Lâu Già dừng tay: “Sao tự dưng lại hỏi thế?”

“Bình thường cậu ấy đều đi theo bên cạnh cô mà, thấy cô thì trong phạm vi một mét chắc chắn sẽ thấy bóng dáng cậu ấy.” Ưng Hy nói: “Giống hệt con Tiểu Mao hay đi theo chú Dương ở nhà ăn ấy.”

Chú Dương là đầu bếp nấu ăn ở nhà ăn, Tiểu Mao là chú chó địa phương mà ông ấy đã nhặt về ở trên núi.

“Rõ ràng thế à?” Lâu Già cười, cảm thấy cách miêu tả của Ưng Hy rất thích hợp.

“Rất rõ ràng luôn.” Ưng Hy khẳng định chắc nịch.

Lâu Già nghĩ ngợi giây lát, sau đó nhắn tin cho Tưởng Tư Duy hỏi anh đi đâu rồi.

Tưởng Tư Duy trả lời tin nhắn rất nhanh: [Ở sau núi.]

Lâu Già cầm điện thoại, nhất thời không biết nên nói gì, đang định trả lời thì anh lại nhắn thêm một tin.

Tưởng Tư Duy: [Em nghe anh Tấn nói hôm nay sếp Chương về rồi.]

Lâu Già sửng sốt một giây mới nhận ra anh đang nói đến Chương Lâm, không biết tại sao tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này, cô trả lời một chữ “Ừ”.

Bên trên hiển thị dòng chữ “Đang nhập tin nhắn…” cực kỳ lâu.

Tưởng Tư Duy: [Hai người làm hòa chưa?]

Lâu Già: […]

Lâu Già: [Không có.]

Lại là một khoảng thời gian chờ nhập tin nhắn rất dài.

Tưởng Tư Duy: [Tại sao? Không phải anh ta đến tìm chị để làm hòa à?]

Lâu Già nhướng mày, trả lời: [Sao em biết anh ấy đến tìm chị để làm hòa?]

Tưởng Tư Duy: [Anh ta biểu hiện rõ thế còn gì, em nhìn ra ngay.]

Lâu Già: […]

Tưởng Tư Duy lại hỏi: [Chị không đồng ý à?]

Lâu Già: [Ừ.]

Tưởng Tư Duy: [Tại sao?]

Lâu Già cảm thấy buồn cười: [Sao em nhiều tại sao thế hả?]

Hồi lâu sau Tưởng Tư Duy mới nhắn lại: [Em muốn biết.]

Lâu Già cảm thấy anh cố chấp đến mức đáng yêu, nghĩ đến lời Ưng Hy mới nói, cô trả lời một câu: [Vì trong nhà chị có nuôi một chú cún nhỏ ^_^]

__

Lời tác giả:

Chị: Cún nhỏ nà của ai thíe

Tiểu tưởng: Nà của iêm =3=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK