Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


Tưởng Tư Duy hoàn toàn không thể khước từ lời đề nghị của Lâu Già, giơ tay lau nước mắt xong, anh lại nhìn cô, hỏi trông đến là đáng thương: “Vậy chị muốn suy nghĩ bao lâu ạ?”

Lâu Già cong ngón tay gõ trán anh, hơi buồn cười nói: “Em đừng có được voi đòi tiên.”

Tưởng Tư Duy mới vừa khóc xong nên chóp mũi và mắt đều ửng đỏ, trông rất đáng thương. Anh mím môi, hỏi nhỏ: “Nhưng em chỉ còn hơn một tháng nữa là phải về rồi.”

Lâu Già không nghĩ quá nhiều, trả lời theo ý anh: “Vậy chị sẽ suy nghĩ xong trước thời điểm em phải về.”

Tưởng Tư Duy lập tức bảo được, đôi mắt ươn ướt tức khắc sáng rực lên.

Lâu Già bỗng có cảm giác bản thân rơi vào cái bẫy của anh: “Tưởng Tư Duy, có phải em ở sẵn đây để chờ chị không thế?”

“Không có mà.” Tưởng Tư Duy lầm bầm một tiếng, sờ mặt nói: “Nếu chị không phát hiện thì em cũng không có ý định sẽ tỏ… nói thẳng với chị ngay hôm nay.”

“Nếu không muốn chị phát hiện thì em đừng có thể hiện rõ ràng như vậy chứ.” Lâu Già ra sức xoa đầu anh, cảm giác mềm mại đến mức khiến cô kìm lòng chẳng đặng bóp thêm hai lần: “Được rồi, sắp xếp nhanh lên, lát nữa còn phải đi ăn cơm nữa.”

“Vâng.” Tưởng Tư Duy ngoan ngoãn trả lời, chỉ ước bản thân là cún con thật rồi chui tỏm một phát vào lòng Lâu Già làm nũng.

Quá trình hoàn thành công việc không có gì rắc rối, Tưởng Tư Duy về cơ bản là không để Lâu Già chạm tay vào, một mình anh giải quyết hết những việc còn lại trước giờ ăn cơm tối.

Thậm chí còn dư thời gian để làm vệ sinh qua một lần.

Lâu Già bảo cần có thời gian để suy nghĩ nên Tưởng Tư Duy cũng không muốn bám dính lấy cô, buổi tối lúc ăn cơm, anh không ngồi cùng bàn với Lâu Già nhưng ánh mắt cứ dõi theo bóng dáng Lâu Già không rời.

Thấy cô đứng dậy đi trả khay cơm, anh cũng dứt khoát bưng khay cơm chưa ăn hết của mình vừa đi vừa gắp đồ ăn cho vào miệng, rồi rời khỏi nhà ăn với Lâu Già.

Chỉ là miếng cuối cùng độn quá nhiều cơm nên hồi lâu sau Tưởng Tư Duy vẫn chưa nuốt hết nổi, còn suýt khiến bản thân nghẹt thở.

Lâu Già vừa cạn lời vừa buồn cười, đi lấy một ly nước cho anh: “Em nói xem em đang nghĩ gì thế, chị cũng có chạy mất đâu.”

Tưởng Tư Duy không có thời gian nói chuyện, sau khi nuốt ngụm nước cuối cùng, anh mới hỏi lạc quẻ: “Tối nay chị có việc gì không?”

“Chị phải viết giáo án một lát, sao thế?”

“Vậy lúc chị viết giáo án xong, nếu còn sớm thì có thể ra ngoài với em được không?” Tưởng Tư Duy: “Em đưa chị đến nơi này.”

“Được thôi.” Lâu Già lại hỏi: “Đi đâu thế, hiệu trưởng La nói buổi tối không được đi xa quá đâu, trên núi có thể sẽ có heo rừng đấy.”

“Bí mật, nhưng chắc chắn là an toàn.” Tưởng Tư Duy cười một tiếng: “Nhớ mặc quần áo dài tay nhé, tốt nhất là màu đen.”

Lâu Già thật sự hơi tò mò nhưng đoán chắc Tưởng Tư Duy sẽ không nói nên cô chỉ đành suy nghĩ trong lòng, tốc độ viết giáo án cũng nhanh hơn bình thường đôi chút.

Mới hơn 9 giờ tối, cô đã sắp xếp xong toàn bộ, sau đó nhắn tin cho Tưởng Tư Duy.

Tưởng Tư Duy đi ra từ căn phòng ở đầu còn lại của hành lang, vẫy vẫy tay với Lâu Già ở bên này. Anh mặc cả cây đen, đôi mắt kia cực kỳ sáng ngời trong bóng đêm: “Đi thôi.”

Lâu Già chỉ mặc một chiếc áo gió màu đen bên ngoài áo phông tay ngắn, phối cùng một chiếc quần túi hộp khá tương tự Tưởng Tư Duy.

Hai người đi cùng nhau, nếu không nhìn kỹ còn tưởng hai người đang mặc đồ đôi.

“Muộn thế này rồi không lên núi được đâu phải không?” Lâu Già đi theo Tưởng Tư Duy ra ngoài sân, thấy anh cứ đi thẳng về hướng dẫn ra sau ngọn núi bèn lên tiếng hỏi một câu.

“Không lên núi đâu, ngay cạnh chân núi thôi.” Tưởng Tư Duy nói: “Lần trước lúc đi nhặt củi, em nghe mấy chú ở bếp nói.”

“Được.” Lâu Già không hỏi lại nữa.

Đi gần 20 phút, Tưởng Tư Duy mới dừng lại rồi lần mò lấy đồ trong túi ra: “Chờ đã, chị đeo cái này trước đã.”

“Gì đây?” Lâu Già nhìn anh, cũng thấy cái bịt mắt anh đang cầm trong tay: “Tưởng Tư Duy, rốt cuộc em đang làm gì đấy.”

“Lát nữa chị sẽ biết ngay.” Tưởng Tư Duy đưa cái bịt mắt cho cô: “Cái này là đồ mới đó, em chưa lấy ra dùng đâu.”

Lâu Già hết cách với anh, không thể làm gì khác ngoài việc nhận lấy rồi đeo lên: “Nếu em dám để chị bị ngã thì ngày mai chị cho em lên trang đầu tờ báo luôn đấy.”

“Em sẽ không để chị bị ngã đâu.” Tưởng Tư Duy nói: “Nhưng để phòng tránh rủi ro thì em có thể nắm tay chị đi không?”

“…”

Lâu Già chỉ đành đưa tay ra, giây tiếp theo, đầu ngón tay bỗng được sự ấm áp bao bọc lấy, cô muốn rụt tay lại theo bản năng nhưng đã bị Tưởng Tư Duy nắm chặt.

“Đừng động đậy mạnh, đường ở đây khó đi lắm.” Hình như anh đang đi rất gần, gần đến nỗi Lâu Già có thể thấp thoáng ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh.

Chẳng hiểu sao cô cảm thấy hơi căng thẳng, nhiệt độ mà đầu ngón tay cô chạm đến cũng càng lúc càng nóng hơn.

Không biết đi bao lâu, Lâu Già nhận ra Tưởng Tư Duy đã dừng lại, đang định giơ tay lấy bịt mắt xuống thì lại bị anh cản lại.

“Chờ chút nữa.” Tưởng Tư Duy khẽ giọng nói.

Không khí ở vùng núi về đêm rất yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang và tiếng gió giao thoa, cành lá đung đưa, thỉnh thoảng còn có vài âm thanh lớn không biết tên.

Lâu Già đứng ở phía kia, lắng nghe tiếng thở của cả hai đi đôi với những âm thanh này thay nhau vang lên, lòng cô dần dần bình tĩnh lại.

Cô ngửi thấy mùi cỏ cây trong rừng vào đêm hè, chân đạp lên lớp bùn đất mềm mại, còn có mùi xà bông thoang thoảng trong hơi thở từ đầu đến cuối.

“Đến rồi.” Trong lúc đang ngẩn ngơ, Lâu Già nghe tiếng Tưởng Tư Duy, đang định hỏi đến cái gì thì anh bỗng nhiên đưa tay cởi bịt mắt của cô ra.

Tầm nhìn mờ khoảng vài giây nhưng Lâu Già vẫn nhìn thấy rất nhiều ánh sáng nhấp nhô giữa không trung, tựa như bầu trời sao đang chuyển động.

Cô mở to mắt ngắm nhìn, tầm mắt dần rõ ràng hơn, cô thấy rõ những ánh sao đang chuyển động kia là những con đom đóm đã không còn phổ biến thường thấy nữa.

Chúng nay lượn ở trong bụi cỏ, ở giữa không trung, đầy khắp núi đồi, dần dà hội tụ lại tạo thành một “bầu trời sao” độc nhất vô nhị.

“Đẹp thật.” Lâu Già ngửa đầu nhìn những đốm sáng nhấp nháy, thậm chí còn có một số đáp lên bề mặt áo gió đen của cô.

Cô đưa tay đụng một cái, đám đom đóm lại vỗ cánh phành phạch bay về nơi xa nhưng chẳng mấy chốc lại có những chú đom đóm khác lần lượt hạ cánh trên quần áo của họ.

“Em vốn định chờ đến lúc thích hợp mới đưa chị đến đây.” Tưởng Tư Duy đột nhiên nói: “Chỉ là không ngờ hôm nay lại có chút bất ngờ xảy ra.”

Lâu Già quay đầu nhìn anh, nhịp tim dường như cũng lên xuống nhanh như những chú đom đóm này.

“Mặc dù có hơi đường đột nhưng em luôn cảm thấy mình phải nói rõ những lời này, cũng không muốn để chị suy nghĩ về em trong sự mơ hồ bối rối.” Ánh mắt Tưởng Tư Duy rất nghiêm túc: “So với những người khác, có thể em không được ưu tú bằng, cũng không đủ trưởng thành, ở trước mặt chị em luôn trở nên ngốc nghếch theo thói quen nhưng hình như em không còn cách nào khác nữa, vừa nhìn thấy chị em đã không không biết phải suy nghĩ thế nào, chị cười với em làm em cảm thấy dường như mọi thứ đều đáng giá.”

“Chị nói chị không cần kiểu tình yêu có được sau khi đã cân nhắc, em không biết sự do dự và nhút nhát của mình có được tính là cân nhắc hay không, dù sao trước đây thậm chí em còn chẳng nghĩ đến việc có một ngày mình có thể đứng trước mặt chị và nói những lời này với chị.” Anh cười một tiếng nhưng mắt lại đỏ hoe: “Nhưng có lẽ ông trời thấy em đáng thương quá nên đã cho em cơ hội này, em không muốn vuột mất nó, cũng không muốn bỏ lỡ chị.”

Từ đầu đến cuối Tưởng Tư Duy luôn đứng ở nơi cách Lâu Già khoảng hai bước chân, tựa như rất nhiều thời khắc trong quá khứ, anh luôn lẳng lặng đi theo sau lưng cô, chờ cô quay đầu.

Hốc mắt Lâu Già bất chợt nóng lên.

“Lâu Già.” Những lời này đã được giấu trong lòng rất lâu, giờ phút này cuối cùng nó đã có thể thấy được ánh mặt trời, cảm xúc của Tưởng Tư Duy khó mà kìm nén được.

Yết hầu nơi cổ anh chuyển động nhẹ, giọng vừa trầm vừa nặng nề: “Em thích chị.”

__

Lời tác giả:

Cảm giác nghi thức của cún nhỏ [rải hoa/]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK