Edit: An Tĩnh
Gần đây Tưởng Tư Duy bận rộn muốn phát điên, thời gian gọi video nói chuyện với bạn gái cũng giảm đi nhiều. Anh làm việc liên tục trong vòng nửa tháng, cuối cùng hôm nay cũng xong xuôi.
Tất cả các bạn học trong phòng thí nghiệm hẹn nhau tối nay cùng đi ăn khuya, Tưởng Tư Duy đi tuốt ở phía trước, chỉ muốn tranh thủ thời gian về ký túc xá để lấy điện thoại.
Sáng nay anh ra ngoài vội vã nên bỏ quên điện thoại ở ký túc xá, buổi trưa anh đã mượn điện thoại bạn gọi cho Lâu Già nhưng cô không nghe máy.
“Tư Duy, cậu đi gấp thế làm gì, đi ăn xiên nướng với bọn tôi đi.” Một bạn nam gọi với theo bóng lưng Tưởng Tư Duy.
Anh xua xua tay: “Lần sau đi, tôi khao.”
Tưởng Tư Duy nóng lòng muốn về nhà, chỉ thiếu mỗi việc chạy. Khi đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ bé ở đối diện lao về phía anh.
Kèm theo đó là một tiếng gọi “ba ơi” trong trẻo, hoàn toàn khiến mấy người bạn đi phía sau anh dừng bước, vẻ mặt họ như đang hóng hớt tin sốc vậy.
Tưởng Tư Duy cũng sửng sốt trong giây lát, khi nhận ra cái đầu trơn bóng kia là ai, cả người anh tựa như giật một cái rồi bất chợt trở nên xao động.
Anh đưa mắt nhìn ra phía sau, khi nhìn thấy người vốn đang ở xa ngàn dặm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt anh lập tức sáng rực lên, cảm xúc kích động đến mức anh không nói được một chữ nào.
“Sao vậy?” Lâu Già đi đến trước mặt Tưởng Tư Duy, cười tít mắt nhìn anh.
“Sao, sao tự dưng em lại đến đây.” Tưởng Tư Duy chậm chạp tìm lại giọng nói của mình, vẫn còn đang ngơ ngác: “Không phải anh đang nằm mơ chứ.”
“Toang rồi, Tiểu Tỉnh, ba con bị ngốc rồi.” Lâu Già nói: “Nhéo cho ba tỉnh táo lại nhanh đi.”
Tiểu Tỉnh nghe lời nhéo cánh tay Tưởng Tư Duy một cái, không đau lắm nhưng cũng đủ để Tưởng Tư Duy tỉnh táo lại, rồi anh bất ngờ làm nũng với cô: “Ôm một cái đi.”
Má ơi.
Nhóm bạn đứng xem phía sau không kìm được mà nhỏ giọng xì xầm đầy kinh ngạc, đây là Tưởng Tư Duy mà họ quen biết sao?
Lâu Già đương nhiên sẽ đáp ứng mong muốn của anh, cô đi về trước một bước, dang tay ôm lấy anh. Mùa hè ở Tễ Bắc rất nóng, nhiệt độ lồng ngực Tưởng Tư Duy còn cao hơn thế.
“Anh rất nhớ em.” Tưởng Tư Duy nhỏ giọng nói, kích động đến mức cơ thể phát run một cách mất kiểm soát: “Vui quá đi.”
Lâu Già cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ lưng anh rồi lại nhéo tai anh một cái hệt như đang vỗ về một chú cún nhỏ, chờ cảm xúc anh ổn định lại cô mới bảo anh buông ra.
Tưởng Tư Duy không chịu, dụi dụi đầu.
Lâu Già ngẩng đầu lên rồi đẩy đầu anh ra, cô nhìn ra phía sau, cười hỏi: “Đó là bạn của anh phải không? Anh không muốn giữ chút thể diện cho mình trước mặt họ à?”
“Yêu đương cần gì phải giữ thể diện?” Tưởng Tư Duy phản bác rất hợp lý: “Lúc họ yêu đương cũng có giữ thể diện cho anh tí nào đâu.”
Tưởng Tư Duy có thể nhớ cả đời chuyện họ bảo anh chụp ảnh giúp rồi kết quả là hôn nhau ngay trước mặt anh.
Lâu Già cảm thấy buồn cười, đang định hỏi có cần chào hỏi họ không thì mấy người bạn kia đã thức thời rời đi trước, còn cố ý đi hướng ngược lại với hai người.
Đúng lúc Tưởng Tư Duy cũng không muốn lãng phí thời gian giới thiệu với họ vào tối nay, bây giờ anh chỉ muốn tìm một chỗ để nói chuyện với Lâu Già mà thôi.
“Hai người đến đây lúc nào? Ăn gì chưa? Anh về ký túc xá lấy ít đồ trước được không?” Suốt đường đi, Tưởng Tư Duy có rất nhiều câu hỏi, có lúc Lâu Già còn trả lời không xuể.
Đến tận khi cô đã nhận phòng ở khách sạn, miệng Tưởng Tư Duy vẫn chưa chịu ngừng.
Lâu Già nhìn đôi môi không ngừng lảm nhảm của anh, nhân lúc Tiểu Tỉnh vào nhà vệ sinh tắm, cô dường như không nhịn được nữa nên đã kéo anh đến trước mặt mình và hôn anh.
Tưởng Tư Duy chỉ sững sờ trong một giây, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống theo lực kéo của Lâu Già. Anh rất thích ôm chặt cô khi hai người hôn nhau, tính xâm chiếm cũng rất mạnh mẽ.
Đôi khi Lâu Già không thể chịu nổi, bất kể là hôn nhau, hay là khi trên giường. Nhưng vào những lúc ấy, Tưởng Tư Duy lại thể hiện sự mạnh bạo hiếm hoi.
Anh ôm eo thôi chưa đủ, lòng bàn tay nóng hổi còn đặt sau gáy cô, anh hôn vừa liên tục vừa vội vàng, tiếng nuốt và tiếng thở dốc đan xen vào nhau.
“… Đủ rồi.” Lâu Già nắm chặt cổ áo Tưởng Tư Duy, dùng khớp xương ở mu bàn tay đẩy yết hầu ở cổ anh, cô nhìn gò má và chóp mũi ửng đỏ của anh.
“Không đủ.” Tưởng Tư Duy cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng chạm môi khiến Lâu Già có cảm giác tê tê nhẹ như bị điện giật.
“Anh chú ý ảnh hưởng chút đi.” Cô cố gắng kiềm chế phản ứng sinh lý khiến chân người ta mềm nhũn, nhắc nhở anh: “Tiểu Tỉnh đang ở đây đấy.”
Tưởng Tư Duy nhìn về phía nhà vệ sinh, nhớ lại hình dáng của đứa trẻ trong vòng tay mình lúc vừa nãy, anh thấp giọng nói: “Sao Tiểu Tỉnh lại gầy đi nhiều vậy?”
Lâu Già thở dài: “Chắc là nhớ ông nội rồi.”
Ông nội Tiểu Tỉnh đã qua đời vì bệnh vào cuối mùa xuân năm nay, kể từ sau đó, tâm trạng Tiểu Tỉnh luôn uể oải như thế, trước khi ra ngoài cậu cứ liên tục bị bệnh một cách đứt quãng, vốn dĩ đã không mập mạp bao nhiêu, lại còn trải qua sự dày vò này nên bây giờ trông cậu như bị suy dinh dưỡng vậy.
Lần này Lâu Già đưa cậu đến Tễ Bắc, ngoại trừ việc muốn kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cậu, cô còn muốn dẫn cậu ra ngoài thay đổi môi trường, giải sầu một chút.
Tưởng Tư Duy cũng thở dài, đang định ghé đến hôn Lâu Già lần nữa thì nghe tiếng mở cửa phát ra ở phía nhà vệ sinh, anh vội vàng lùi lại.
Lâu Già cũng lùi ra sau một bước theo bản năng.
Tiểu Tỉnh vừa dụi mắt vừa đi từ trong ra, còn ngáp mấy cái liên tục: “Cô Lâu ơi, con mệt quá, buồn ngủ.”
Lâu Già đi đến xoa xoa đầu cậu: “Có muốn ăn gì đó rồi ngủ không? Cả tối nay con cũng không ăn gì mấy.”
Tiểu Tỉnh lắc đầu, cứ bảo mình buồn ngủ.
Lâu Già không ép cậu nữa, kéo cậu đi vào phòng ngủ. Tưởng Tư Duy nhân lúc rảnh rỗi đi tắm rồi cũng vào phòng ngủ theo.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tỉnh có khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, giống như đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều trên tivi, cậu đòi ngủ giữa Tưởng Tư Duy và Lâu Già.
Lâu Già dứt khoát nằm xuống chiếc gối ở bên còn lại rồi ném cuốn truyện cho Tưởng Tư Duy: “Tiểu Tỉnh, hôm nay để thầy Tưởng đọc truyện trước khi ngủ cho con nghe có được không?”
Mắt Tiểu Tỉnh sáng rực lên: “Được ạ!”
Tưởng Tư Duy cười khẽ, cầm cuốn truyện vừa thơ ngây vừa ngô nghê lên, khẽ giọng đọc: “Rất lâu rất lâu trước kia…”
Một câu chuyện đã được đọc xong, Tiểu Tỉnh chưa ngủ nhưng trái lại Lâu Già nằm bên kia đã ngủ trước.
“Suỵt —” Tưởng Tư Duy ra hiệu im lặng với Tiểu Tỉnh rồi khẽ khàng nói: “Tiểu Tỉnh, tối nay để cô Lâu ngủ ở đây, còn chúng ta sang phòng bên cạnh ngủ được không?”
“Vâng ạ…” Tiểu Tỉnh cũng nhỏ giọng đáp, sau đó cậu nhóc cầm balo và cuốn truyện của mình rón ra rón rén xuống giường.
Lâu Già ra ngoài lúc chưa đến 6 giờ, vì dẫn theo Tiểu Tỉnh nên suốt đường đi cô cũng không dám nhắm mắt, lúc ở bên ngoài tòa nhà giảng đường chờ Tưởng Tư Duy, cô cũng đã hơi mệt rồi.
Giường quá mềm mại, giọng của Tưởng Tư Duy lại vừa êm tai vừa có khả năng thôi miên, cô thật sự quá buồn ngủ.
Tưởng Tư Duy đưa tay muốn kéo cô vào giữa, Lâu Già cứ như được tự động kích hoạt công tắc gì đó vậy, lăn thẳng vào lòng anh, mơ mơ màng màng nói: “Tắt đèn đi, cục cưng…”
Tưởng Tư Duy nghe cô kêu thì lập tức có phản ứng nhưng lúc này lại chẳng thể làm cái gì, vì vậy anh đành cúi đầu hung hăng hôn cô một cái.
“Tưởng Tư Duy…” Lâu Già mệt muốn chết: “Anh có còn nhân tính không vậy.”
Tưởng Tư Duy cười cười, vùi đầu vào hõm cổ Lâu Già dụi dụi, rồi anh lại ngẩng đầu nhìn cô thật lâu, sau đó mới đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Đêm nay mơ đẹp.
__ HOÀN TOÀN VĂN __
__
Lời tác giả:
Chúc ngủ ngon!!!!
Chúc mọi người có một giấc ngủ ngon!!