Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh


“Tư Duy?”

Cảnh trong mơ và thực tế hòa làm một, Tưởng Tư Duy mơ màng nặng nề mở mắt ra. Hậu quả của việc vượt đèo lội suối hôm qua thể hiện rõ ràng qua những vị trí đầy đau nhức và kiệt sức trên cơ thể anh vào giờ phút này.

“Chị ơi…” Anh hé môi, giọng khàn khàn.

“Em bị sốt rồi, chị có nấu chút cháo, em ăn vài miếng trước đi, lát nữa rồi uống thuốc.” Lâu Già lấy chiếc khăn lông trên trán anh xuống: “Tự ngồi dậy được không?”

Tưởng Tư Duy cảm giác đầu rất nặng, dường như phải dùng hết sức lực mới thực hiện được động tác gật đầu. Lúc gắng gượng ngồi dậy, đầu anh choáng váng, cơ thể lập tức ngã về phía trước.

Lâu Già vội vàng đưa tay đỡ anh, gò má nóng hổi ghé gần đến phần cổ lành lạnh.

Tưởng Tư Duy mơ màng, thoải mái cọ cọ một cái khiến Lâu Già nhất thời như bị sét đánh từ đầu đến chân. Cô cứng người đẩy anh ra: “Tưởng Tư Duy.”

“… Vâng?” Anh mơ màng lên tiếng đáp, mí mắt vẫn nặng trĩu như vậy, hàng mi dày và dài ngước lên để lộ đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng đây là ảnh hưởng của cơn sốt nhưng lại khiến người ta cảm thấy mềm lòng.

“Ngồi yên nào.” Lâu Già dùng một tay vịn vai anh, tay còn lại cầm khăn lông mới thay lau sơ mặt anh hai cái: “Tỉnh táo hơn chút nào chưa?”

Mặt Tưởng Tư Duy bị cô bóp đau ơi là đau, không tỉnh táo cũng phải tỉnh táo. Anh gật đầu, khàn giọng nói: “Em muốn đi đánh răng trước.”

“Đừng để ý, ngồi còn không vững đây này, em đừng để bị ngã trong nhà vệ sinh.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Lâu Già vẫn bảo anh chờ mình rồi chạy về phòng lấy chai nước súc miệng: “Dùng tạm đi.”

Tưởng Tư Duy mở chai nước súc miệng, cầm lấy ly nước và chậu Lâu Già đưa cho, súc miệng xong xuôi, anh cũng chỉ ăn sáng được vài miếng.

“Nằm nghỉ thêm một lát đi, nửa tiếng sau uống thuốc này, cách uống chị đã viết trên hộp luôn rồi. Lát nữa chị có lớp, tan học sẽ về thăm em.” Lâu Già mang cả chén, chậu, ly đi cùng: “Trưa nay muốn ăn gì để chị bảo dì nấu cho em.”

Tưởng Tư Duy bảo ăn gì cũng được, nghĩ ngợi giây lát lại nói: “Em vẫn muốn ăn mì cải thìa trứng gà giống tối hôm qua.”

Lâu Già nhìn anh cười: “Ăn nhiều năm rồi mà em chưa ngán à.”

“Lâu rồi em chưa được ăn.” Tưởng Tư Duy cũng nhìn cô: “Tối hôm qua là lần đầu tiên em ăn lại trong mấy năm gần đây, em không thích ăn mì người khác nấu.”

Lâu Già không phản ứng gì nhìn đi chỗ khác: “Được, buổi trưa chị bớt chút thời gian nấu cho em.”

“Nếu chị bận quá thì thôi, em cũng không đói lắm.” Tưởng Tư Duy chu đáo nói.

“Bận thì cũng phải ăn trưa chứ, thời gian nấu mì thì vẫn có.” Lâu Già không nói chuyện với anh nữa, cầm đồ đi ra ngoài.

Tưởng Tư Duy nhìn chằm chằm cô cho đến khi bóng lưng ấy biến mất khỏi tầm mắt mới thôi nhìn. Anh cầm hộp thuốc để ở mép giường lên, chữ viết trên đó rất đẹp, cũng rất quen thuộc.

Anh giơ tay lên, ngón tay xoa lên dòng chữ trên đó rồi anh cầm hộp thuốc nằm xuống.

Sau khi tan học, Lâu Già đã đến nhà trọ, thấy Tưởng Tư Duy đang ngủ say nên không làm phiền mà đi đến nhà ăn nấu mì xong mới quay lại gọi anh.

Ai ngờ chạm tay vào mới phát hiện nhiệt độ cơ thể Tưởng Tư Duy đang cực kỳ cao.

Cô sợ anh sốt cao đến nỗi bất tỉnh nên vội vàng đẩy vai Tưởng Tư Duy một cái: “Tư Duy?”

Tưởng Tư Duy ngủ say, quên uống thuốc, trong thời gian đó không ai trông nên khi nóng anh đã đá chăn đi, thấy lạnh lại mò tìm chăn, lúc lạnh lúc nóng như thế, cơn sốt còn nghiêm trọng hơn cả lúc sáng.

Lâu Già gọi mấy tiếng liền anh mới mở mắt ra, người vẫn đang trong trạng thái mơ màng, cứ tưởng rằng mình đang mơ. Anh nắm chặt tay Lâu Già, cơn sốt cao khiến tinh thần anh mơ hồ, cảm xúc yếu ớt vô cùng.

Anh mở mắt, nước mắt chảy xuống theo đuôi mắt, đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp cứ lặng lẽ chảy lệ nóng như thế làm người ta nhìn mà vừa mềm lòng vừa xót xa.

“Sao em giống hệt lúc còn bé vậy, bị sốt cái là lại thích khóc nhè.” Lâu Già làm ướt khăn lông, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, cười khẽ bảo: “Thế này mà còn không biết xấu hổ nói mình đã lớn rồi đấy.”

Từ đầu đến cuối Tưởng Tư Duy không nói năng gì, tiếp tục im lặng rơi nước mắt.

Lâu Già không lau nữa, ngồi bên mép giường không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một hồi lâu sau, Tưởng Tư Duy không khóc nữa, mạch suy nghĩ cũng dần quay về.

Anh nhận thức được vừa nãy mình đã làm gì nên cảm thấy hơi mất mặt, cũng không biết phải đối mặt với Lâu Già thế nào, bèn quyết định nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Ban đầu Lâu Già không chú ý, khi Tưởng Tư Duy trở mình, cô mới nhận ra anh lại ngủ mất rồi, bèn đẩy nhẹ vai anh: “Đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm.”

Tưởng Tư Duy giả vờ như thật, mơ mơ màng màng đáp một tiếng nhưng lại không mở mắt.

Lâu Già không nói gì nữa, thấy hộp thuốc ở mép giường, cô đưa tay cầm lên định lấy vài viên thuốc ra, mở ra rồi mới phát hiện anh vẫn chưa uống phần thuốc của buổi sáng.

Cô tức giận đánh anh một cái: “Tưởng Tư Duy!”

Một người không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Nhưng bàn tay thì có thể.

Tưởng Tư Duy đau đến mức cau mày nhăn mũi, trở người nhìn Lâu Già, còn phải giả vờ bày ra dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ: “Sao vậy?”

“Sao em chưa uống thuốc của buổi sáng?” Lâu Già lắc lắc hộp thuốc trong tay.

“… Em ngủ.” Tưởng Tư Duy đưa tay chống xuống giường, chậm rãi ngồi dậy: “Không phải là cố ý không uống đâu. Em đã đặt báo thức rồi mà hình như ngủ sâu giấc quá nên không nghe thấy.”

Lâu Già bị anh chọc tức muốn chết, ném hộp thuốc về lại trên giường: “Dậy ăn cơm.”

Tưởng Tư Duy không dám nói gì, dù đầu óc choáng váng đến độ ngồi sắp ngã trái ngã phải cũng không dám mở lời nhờ cô đỡ mình, miệng lưỡi nhạt nhẽo ăn gì cũng không ngon nhưng anh vẫn cố gắng ăn được nửa tô mì.

Ăn no rồi Tưởng Tư Duy lại không thấy mệt nhưng vì sốt cao khiến đầu óc quay cuồng từ nãy đến giờ nên anh uống một ngụm nước rồi lại nằm lên giường.

Lâu Già sợ Tưởng Tư Duy lại quên uống thuốc nên quyết định kéo ghế đến ngồi bên mép giường, định chờ anh uống thuốc rồi mới về.

Sau giờ trưa, dường như cơn mưa bên ngoài nặng hạt hơn, âm thanh hạt mưa rơi trên mặt đất rất rõ ràng.

Tưởng Tư Duy nhìn chằm chằm ván giường tầng trên, trên đó viết rất nhiều cái tên, ba chữ, hai chữ, bốn chữ, lộn xộn lần lượt thay thế nhau.

Đoán chắc là dấu vết do những giáo viên tình nguyện trước đây để lại.

“Sao chị lại muốn đi dạy học tình nguyện?” Anh đột nhiên hỏi.

“Nhìn thấy, muốn đến thì đến thôi.” Câu trả lời của Lâu Già rất đơn giản, không có những nguyên nhân cao xa vĩ đại gì cả.

Cô học đại học ngành ngôn ngữ, sau khi kết thúc năm tư đại học lại tiếp tục học thêm ba năm nghiên cứu sinh ở trường, năm nay mới vừa tốt nghiệp, không muốn thi vào biên chế nhà nước, cũng chưa từng có ý định xuất ngoại, may mắn là nhà có điều kiện nâng đỡ, ba mẹ cô cũng đủ sáng suốt.

Vào học kỳ cuối cùng của chương trình nghiên cứu sinh, Lâu Già nhìn thấy lời kêu gọi của nhà trường. Cô đứng trước bảng thông báo gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc là để đăng ký, một cuộc là để nói cho ba mẹ biết kế hoạch của bản thân.

Sau khi tốt nghiệp, các bạn học xung quanh mỗi người đến một trường đại học nổi tiếng công tác, chỉ mình cô chạy lên núi dạy học.

“Chị xin đi bao lâu?” Tưởng Tư Duy lại hỏi.

“Một năm.”

“Sau này định ở lại đây không?”

“Chưa nghĩ xa đến thế.” Lâu Già là một người được ngày nào hay ngày đó: “Còn em, không phải bảo xuất ngoại à? Sao lại quay về?”

“Xa quá.” Tưởng Tư Duy nhìn cô: “Xa chị…”

Lâu Già đối diện với đôi mắt đen láy của anh, cảm giác sợ hãi đó lại trào dâng, ngón tay vô thức móc phần nhô ra trên tay vịn của chiếc ghế.

“Xa mọi người quá.” Tưởng Tư Duy lẳng lặng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK