Chương 11: Bạn Mộng
Trong sân có trồng một cây táo tàu.
Vào mùa thu, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân còn thường hay lén người lớn trèo cây. Có lần chẳng may trúng ngày nghỉ của Mạnh Thường, bị anh bắt gặp, anh dạy dỗ hai đứa một trận, lúc này chúng mới chịu ngoan ngoãn.
Giờ đây mùa đông khắc nghiệt, cây táo trụi lủi.
Mạnh Thường kéo Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đi vào trong sân. Anh bế Mạnh Cẩn lên, để con gái ngồi trên vai mình, vững vàng đỡ con gái, rồi để con gái tự buộc ước nguyện năm mới của mình lên cây.
Sau đó đến lượt Mạnh Xuân.
Mạnh Thường ngồi xổm xuống, để Mạnh Xuân ngồi trên cổ anh. Hai chân cậu buông thõng xuống vai anh, rồi bị anh giữ chặt lại.
Thi Tư đứng dưới mái hiên, nhìn một lớn hai nhỏ ba người hoà thuận vui vẻ, khóe miệng cong lên khẽ cười.
Ở trong mắt Thi Tư, Mạnh Thường là một người đàn ông rất gợi cảm.
Anh có một loại sức hút khó tả, trong từng cử chỉ vô thức sẽ toát ra, ngay cả trong những khoảnh khắc rất đời thường.
Tựa như lúc này đây, anh bế hai đứa nhỏ lên để chúng buộc ước nguyện lên cây.
Cũng giống như đêm hè năm đó, người đàn ông dùng tay kẹp điếu thuốc xoa đầu cô, vòng tay qua vai cô, cúi đầu hôn cô.
Thi Tư không thể phủ nhận, đến bây giờ cô vẫn bị Mạnh Thường hấp dẫn.
Trong thoáng chốc, cô đã không nhớ rõ là do đâu mà sau khi kết hôn sinh con ở nhà mấy năm nay, cô luôn cãi vã, oán giận với anh.
Cô chỉ nhớ rằng, khi ấy bản thân luôn mặc định, tình yêu đôi lứa khó mà vĩnh cửu được, kể cả hai người có yêu nhau mãnh liệt dến nhường nào, một khi bước vào cánh cửa hôn nhân cũng sẽ khó mà nguyên vẹn, thậm chí mất hết tất cả.
Lúc cô và Mạnh Thường ly hôn, quan hệ của hai người còn chưa đến mức xấu nhất, ít nhất có thể nói là còn có tình cảm.
Cho nên sau khi thỏa thuận ly hôn, hai bên vẫn có thể chung sống hòa bình. Thậm chí còn tốt hơn khoảng thời gian ở chung sau khi kết hôn nữa.
Cô cảm thấy như vậy đủ rồi.
Thi Tư không biết trước việc phục hôn là tốt hay xấu. Cô sợ sau khi phục hôn mình sẽ lại rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng lúc trước. Càng sợ đến cuối cùng cô và Mạnh Thường trở mặt.
Cho nên không bằng cứ như vậy đi,
Bọn họ như người thân, lại hơn hẳn bạn cũ.
Chờ Mạnh Thường mang hai đứa nhỏ treo xong nguyện vọng năm mới, cả nhà ăn bữa tối đêm giao thừa trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Xuân ăn sủi cảo tết của miền bắc.
Khi trước cậu sống ở miền nam, tết đến sẽ có bánh trôi.
Sủi cảo này là lúc chiều Mạnh Thường và Thi Tư tự tay cán vỏ rồi tự tay gói. Cái nào cái nấy vỏ cũng mỏng, nhân dày, thơm mà không ngấy.
Chấm chút dấm chua, ăn vài miếng tỏi Lạp Bát, mùi vị lại càng ngon hơn.
Chính lúc này, sủi cảo nghiễm nhiên trở thành món ăn yêu thích của Mạnh Xuân.
Sau bữa cơm tất niên, Mạnh Cẩn nhất quyết đòi Mạnh Xuân cùng mình đón giao thừa. Mạnh Thường và Thi Tư ở trong phòng khách xem chương trình giải trí. Hai đứa nhóc cầm đèn lồng nhỏ, chạy tới chạy lui quanh sân, chạy loạn khắp nhà.
Sau vì chạy mệt, miệng khô lưỡi khô, Mạnh Cẩn về phòng uống nước. Mạnh Xuân ngồi trên bậc thang, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng.
Đêm nay không trăng, nhưng những vì sao lại lấp lánh.
Mạnh Xuân đang ngửa đầu ngẩn ngơ thì Mạnh Cẩn cầm kẹo chạy đến.
Bé ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng ngửa đầu nhìn lên trời. Nhưng vẫn không hiểu Mạnh Xuân đang nhìn cái gì nên hỏi: “Mạnh Xuân! Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Mạnh Xuân nói: “Tìm ba mẹ anh.”
Cậu dừng một chút, rồi nói: “Bọn họ đều nói, sau khi mất, người chết sẽ biến thành sao trên trời.”
Chữ “Chết” này đối với Mạnh Cẩn mà nói thì rất xa xôi.
Thậm chí cô bé còn không hiểu chết là cái gì. Chỉ biết nói người đã chết là người không còn tồn tại, sau này sẽ không còn được gặp lại nữa.
Mạnh Cẩn suy nghĩ thật nghiêm túc. Nếu sau này bé không còn được gặp lại bố mẹ, bé sẽ cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi, rất cô độc, rất bất lực, không biết mình nên đi nơi nào.
Giống như… không còn nhà nữa.
Vậy, có phải anh cũng cảm thấy như thế không?
Bé quay đầu nhìn chằm chằm Mạnh Xuân vài giây, sau đó đưa tay nắm lấy cậu, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Anh! Anh có nhà.”
“Đây là nhà của chúng ta.”
Mạnh Cẩn thật lòng xem Mạnh Xuân là người nhà.
Mạnh Xuân bị lời nói không đầu không đuôi của Mạnh Cẩn làm cho bối rối. Cậu thu tầm mắt lại, quay mặt mờ mịt nhìn về phía cô bé.
Mạnh Cẩn nhớ tới đêm bố dẫn Mạnh Xuân cùng về nhà, bố nói sẽ yêu anh trai giống như yêu bé. Vì thế, bé giơ tay lên, nhẹ vỗ đầu Mạnh Xuân, giả bộ như người lớn, dùng giọng điệu như bà cụ non nói với cậu: “Em sẽ yêu anh như yêu bố mẹ vậy.”
Mạnh Xuân vẫn không hiểu vì sao bé lại đột nhiên nói điều này.
Mạnh Cẩn cũng không thèm để ý cậu có nghe hiểu không, dù sao bé cũng đã nói rồi.
Bé xé vỏ kẹo trái cây vị nho, cầm lấy cục kẹo cứng nhét vào miệng cậu.
Trong miệng lập tức cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt.
Bé cười hỏi: “Ngọt không?”
Mạnh Xuân thành thật trả lời: “Chua ngọt.”
Mạnh Cẩn cười khanh khách, lại hỏi: “Ăn ngon không vậy?”
“Ừm” cậu gật gật đầu, trả lời bé: “Ngon lắm.”
Kẹo bé cho rất ngon.
Mạnh Cẩn cười tươi, cũng tự bóc một viên ăn.
Sau đó, bé ngẩng đầu lên nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, nói với Mạnh Xuân: “Để em giúp anh tìm bố mẹ nhé!”
Mạnh Cẩn đưa tay chỉ về phía ngôi sao sáng nhất trong tầm mắt, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Đó là mẹ anh!”
“Cái bên cạnh là bố anh kìa!”
Mạnh Xuân nhìn theo hướng Mạnh Cẩn chỉ. Một lúc lâu sau đó, cậu vẫn nhìn chằm chằm hai ngôi sao ấy, căn bản không lỡ dời tầm mắt đi.
Mạnh Cẩn hỏi cậu: “Anh có lời gì muốn nói với bố mẹ không?”
Mạnh Xuân gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mạnh Cẩn có chút mơ hồ, bé làm động tác gật đầu và lắc đầu theo cậu, đồng thời hỏi: “Như vậy là có hay không thế?”
Mạnh Xuân nhìn hai ngôi sao Mạnh Cẩn chỉ, trả lời: “Không”
Một lát sau, Mạnh Cẩn đang nhai kẹo cứng trong miệng, bỗng dừng động tác nhai lại.
Miệng bé giật giật, cảm giác trên hàm răng như có thêm một cái lỗ. Bé sợ hãi đưa tay túm lấy góc áo Mạnh Xuân, bởi vì trong miệng còn đang ngậm kẹo nên lời nói có vẻ ngọng nghịu: “Nồi Nồi (锅 Guō phát âm giống với 哥哥 Gēgē – anh trai) hình như răng của em bị rơi rồi…”
Từ năm ngoái Mạnh Xuân đã bắt đầu thay răng, nên cậu không mấy ngạc nhiên khi thấy răng lung lay và rơi ra.
Cậu bình tĩnh vươn tay, bảo Mạnh Cẩn nhổ ra.
Mạnh Cẩn do dự: “Không bẩn ạ?”
Mạnh Xuân nghiêm túc nói: “Không bẩn, em nhổ ra đi.”
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn mở miệng, nhổ hết đống kẹo bị nghiền nát và nước bọt vào lòng bàn tay Mạnh Xuân.
Nước bọt bé nhổ ra còn lẫn cả máu của chiếc răng rụng.
Mạnh Cẩn nhìn thấy tơ máu thì bị dọa sợ, bé khóc nức nở kêu Mạnh Xuân: “Anh ơi! Có máu…”
Mạnh Xuân bình tĩnh, dịu dàng an ủi bé: “Bình thường thôi! Khi răng rụng đều sẽ có chút máu.”
Anh kéo cô lên, dẫn cô vào phòng khách và đi thẳng vào phòng tắm.
Mạnh Xuân dùng ly súc miệng của Mạnh Cẩn cho bé súc nước, rồi cậu lấy chiếc răng lẫn trong những đám đồ bé nhổ vào lòng bàn tay mình.
Mạnh Xuân lấy giấy lau sạch nước bọt và kẹo, sau đó mở van nước rồi rửa tay cùng chiếc răng bị rụng kia.
“Mộng Mộng! Em rớt răng trên hay răng dưới?” Mạnh Xuân quay mặt lại và hỏi Mạnh Cẩn đang lau mặt.
Mạnh Cẩn há miệng lộ ra hàm răng cho cậu xem.
Hàm dưới bị thiếu mất một chiếc răng.
Mạnh Xuân nói: “Răng dưới thì phải ném lên nóc nhà.”
Mạnh Cẩn cảm thấy khó hiểu, tò mò hỏi: “Tại sao?”
Mạnh Xuân giải thích cho bé: “Lúc anh bị rụng chiếc răng đầu tiên, mẹ cậu nói: răng trên thì ném xuống đất, răng dưới thì ném lên nóc nhà, như vậy răng mới mới có thể mọc ra bình thường được.”
Hai đứa nhỏ từ phòng vệ sinh sau khi rời khỏi đây, Mạnh Cẩn liền chạy đến trước mặt bố mẹ khoe: “Bố mẹ! Con bị rụng răng rồi!”
Nói rồi, bé há miệng cho hai người xem.
“Thật đúng là rớt một chiếc.” Thi Tư kéo con gái lại xem xét cẩn thận rồi hỏi: “Chiếc răng bị rụng ra đâu rồi?”
Mạnh Cẩn chỉ Mạnh Xuân đang đứng ở bên cạnh: “Ở chỗ anh trai á.”
“Anh nói, rớt răng dưới thì phải ném lên nóc nhà, nếu không răng mới sẽ không mọc ra.”
Mạnh Thường nghe thế thì chỉ nhịn cười. Anh biết cách nói này không có căn cứ khoa học, nhưng cũng không nỡ vạch trần với bọn nhỏ.
“Xuân Xuân!” Anh cười nhìn Mạnh Xuân, giọng ôn hòa hỏi cậu bé: “Con muốn giúp em gái ném răng lên nóc nhà không?”
Mạnh Xuân gật đầu: “Được ạ!”
Nói rồi, cậu xoay người chạy ra ngoài, ngửa mặt nhìn mái nhà, sau đó nhảy lên, giơ tay dùng sức ném.
Chiếc răng nho nhỏ vèo một đường cong giữa bầu trời đêm bay lên nóc nhà.
Khi cậu ném răng lên nóc nhà, Mạnh Cẩn và bố mẹ cũng đều đi ra, đứng ở trên hành lang xem cậu ném chiếc răng.
Mạnh Xuân mới vừa ném xong chiếc răng rụng đầu tiên của Mạnh Cẩn thì bỗng pháo hoa bất ngờ lao lên, nổ tung trên bầu trời đêm. Mạnh Cẩn chỉ vào bầu trời hưng phấn nói: “Pháo hoa kìa! Đẹp quá!!!”
Bé vội vàng vẫy tay với Mạnh Xuân: “Anh ơi! Mau tới đây xem pháo hoa đi! Đẹp lắm!”
Mạnh Xuân chạy từ từ lên bậc thang, đi đến trước mặt mọi người.
Cậu xoay người, bị Mạnh Thường kéo sang bên cạnh, đứng sát bên Mạnh Cẩn.
Một nhà bốn người, đứng trước cửa nhà thưởng thức pháo hoa đêm giao thừa.
Bởi vì bên ngoài trời đông giá rét, thật sự quá lạnh, không bao lâu bọn họ vội vào phòng.
Đêm nay Mạnh Cẩn cũng không thể đón giao thừa suốt đêm, thậm chí chưa đến nửa đêm bé đã không chịu đựng được, ngủ thiếp đi mất.
Sau khi trở về phòng, Mạnh Xuân ngồi trước bàn viết một lá thư thật dài.
Gửi cho ba mẹ cậu.
Trong thư cậu nói, cậu nhìn thấy tuyết ở miền Bắc, ăn sủi cảo mà miền Bắc sẽ ăn vào dịp tết.
Cậu kể với họ đang ở vương quốc xa xôi khác, cậu nhận bạn của chú làm bố nuôi. Cả nhà bố nuôi đều đối xử với cậu rất tốt, cậu có thêm một cô em gái tuy bướng bỉnh nhưng cũng rất đáng yêu.
Cậu nói cậu có chú gấu bông nhỏ, là em gái tặng cậu.
Trong thư cậu báo cáo với ba mẹ tất cả thành tích thi cử nửa năm qua của cậu. Mỗi lần thi đều là hạng nhất. Cậu cam đoan với họ, sau này cũng sẽ cố gắng hết sức giành hạng nhất.
Cậu còn nói, cậu rất nhớ họ.
Tiết Thanh Minh năm nay, Thi Tư vừa vặn trở về Thầm Thành nên Mạnh Thường giao Mạnh Cẩn cho Thi Tư chăm sóc. Cũng cho hai mẹ con cô thời gian hiếm hoi bên nhau.
Còn anh thì dẫn Mạnh Xuân đi Nam thành, tảo mộ ba mẹ Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân cũng mượn cơ hội này, mang theo lá thư cậu viết vào đêm giao thừa gửi cho ba mẹ.
Xuân đi Thu đến, Hạ sang Đông về, lại một năm nữa qua đi.
Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn cũng lớn lên từng ngày.
Năm tốt nghiệp tiểu học của bọn nhỏ, Mạnh Thường dẫn hai đứa nhỏ chuyển nhà.
Không ở trong tứ hợp viện nữa mà đổi sang ở một căn biệt thự biệt lập.
Phòng của Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn ở đối diện nhau trên tầng 3. Cùng tầng còn có phòng đàn và phòng học của chúng.
Phòng ngủ và phòng làm việc của Mạnh Thường ở tầng 2.
Cũng bắt đầu từ năm nay, Thi Tư không trở về Thẩm Thành ăn tết với họ nữa.
Bà đã có tình yêu mới ở Hải Thành, đối phương là một người nước ngoài rất lãng mạn.
Vốn đã xa lạ với mẹ, bởi chuyện này mà Mạnh Cẩn càng thêm ngăn cách với mẹ. Cô không chủ động liên lạc với Thi Tư nữa. Cho dù Thi Tư gọi điện tới, cô cũng không còn vui vẻ bắt máy, lần nào cũng trốn thẳng về phòng.
Thi Tư nói kỳ nghỉ này bà có thể sẽ đến Hải Thành chơi vài ngày, nhưng sau đó lại qua loa lấy lệ nói không có thời gian.
Hơn nữa, mấy năm nay Mạnh Thường thường xuyên vì quay phim mà ở lại đoàn. Thời gian ở nhà ít lại thêm ít. Quan hệ hai bố con cũng trở nên phai nhạt dần.
Mấy năm trước còn là cô con gái bé bỏng dính chặt lấy bố mẹ. Dần dần trưởng thành, chẳng hiểu sao lại bắt đầu có khoảng cách với bố mẹ.
Người duy nhất mà cô ỷ lại chỉ có anh trai lớn lên cùng cô. Cũng chỉ biết bày dáng vẻ trẻ con trước mặt cậu.
Và dĩ nhiên, Mạnh Xuân cũng chỉ thân thuộc với mình Mạnh Cẩn.
Mấy năm trước, Mạnh Lê tới Thẩm Thành gặp Mạnh Xuân.
Ông ấy và Mạnh Thường với hai đứa nhỏ đã cùng nhau ăn một bữa cơm.
Mà mục đích của ông, là tính dẫn Mạnh Xuân về lại Nam Thành. Bởi vì rốt cuộc hiện tại ông cũng có đủ thời gian và năng lực nuôi nấng, chăm sóc Mạnh Xuân.
Nhưng Mạnh Xuân từ chối không chút do dự.
Đối mặt với chú ruột, Mạnh Xuân vừa xa lạ lại khách sáo.
Cậu nói rõ ràng cho Mạnh Lê biết mong muốn, cậu không chuyển trường, cũng không muốn rời khỏi Thẩm Thành.
Mạnh Cẩn cũng nài nỉ bố mãi, không muốn anh trai rời đi, thậm chí còn gấp đến suýt khóc.
Mạnh Xuân vừa lau nước mắt cho cô, vừa bảo đảm với cô, cậu tuyệt đối sẽ không đi.
Cậu nói cho cô biết, cậu nhất định sẽ không rời bỏ cô.
Hơn nữa, Mạnh Thường cũng hy vọng Mạnh Lê có thể để Mạnh Xuân tiếp tục ở lại nơi này.
Dù sao cũng là đứa nhỏ ông nhìn tới lớn, trong lòng ông đã coi Mạnh Xuân như con mình.
Vậy nên Mạnh Lê cũng không quyết liệt đưa Mạnh Xuân về nữa.
Cứ như vậy, Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn có thể tiếp tục cùng nhau lớn lên.
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân cùng học cấp 2 tại trường trung học cơ sở số 2 Thẩm Thành.
Tuy rằng trong nhà có điều kiến, nhưng hai anh em kiên trì đạp xe hoặc ngồi xe buýt đến trường. Trừ khi thời tiết xấu, họ mới để cho tài xế trong nhà đưa đón.
Nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 2, hiếm khi không có bài tập hè, nhưng Mạnh Cẩn vẫn phải luyện đàn piano, vẽ tranh và thư pháp mỗi tuần, mấy năm nay cũng không bỏ dở.
Khả năng tự chủ của cô kém, nhưng vì có một người anh trai vô cùng kỷ luật. Lần nào Mạnh Xuân cũng bắt cô phải hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, rồi lại báo cáo kết quả với giáo viên và bố.
Trưa hôm đó, trong nhà đột nhiên mất điện, Mạnh Cẩn đang ngủ trưa bị nóng làm tỉnh giấc. Cô không vui lẩm bẩm đi xuống lầu.
Lúc đi cảm giác thắt lưng có hơi đau, Mạnh Cẩn cũng không thèm để ý. Cô mở tủ lạnh, cầm lấy lon coca, đặt lên mặt, miễn cưỡng làm dịu đi cái nóng trong chốc lát.
Sau một lúc lâu, Mạnh Cẩn uống hết lon coca rồi ngã xuống sô pha phòng khách ngủ tiếp.
Trong lúc lim dim cô cảm giác được gió lạnh nhè nhẹ, nhịn không được mà thoải mái trở mình.
Mạnh Xuân đang cầm quạt giấy quạt cho cô. Nhìn Mạnh Cẩn ngủ không ra hình ra dáng trên sô pha, nhịn không được mà bật cười.
Vì để cho cô ngủ thoải mái một chút, cậu vẫn không ngừng tay quạt cho cô. Tay trái mỏi thì đổi sang tay phải, tay phải mỏi lại đổi sang tay trái.
Cho đến khi có tiếng điện báo.
Tiếng điều hòa trong phòng khách lại vang lên.
Lúc này Mạnh Xuân mới buông quạt, cả người gần như ướt đẫm mồ hôi, định đứng dậy đi tắm.
Sau khi Mạnh Xuân rời đi không lâu thì Mạnh Cẩn tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng cảm giác được điều hòa có gió. Nhưng trên người vẫn còn nóng. Cô ngái ngủ đi đến mở quạt điện.
Sau đó cứ như vậy ngồi xuống trước quạt, nhắm mắt lại, đối diện với gió thổi tới.
Gió lạnh dữ dội, mạnh mẽ ập vào mặt, Mạnh Cẩn thoải mái thở dài: “Thoải mái quá!”
Mạnh Cẩn càng cảm nhận rõ cơn đau thắt lưng còn tồi tệ hơn trước. Cô lấy tay chống lưng ngồi thẳng dậy. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô nghĩ rằng có lẽ là do lúc nãy ngủ trên sô pha.
Mạnh Xuân tắm sơ qua xong, thay quần áo rồi lại đi xuống lầu. Cậu nhìn thấy Mạnh Cẩn không biết đã ngồi trước quạt bao lâu.
Bắt đầu từ lúc cô 6 tuổi, đến bây giờ đã 15 tuổi. 9 năm, tật xấu này vẫn không thay đổi.
Cậu đi tới, nhấn công tắc, rút dây điện của quạt ra.
Mạnh Cẩn mở to mắt, u oán trừng mắt nhìn cậu.
Mạnh Xuân đứng bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống đối diện với tầm mắt cô, nhướng mày hỏi: “Sao? Không phục à?”
Mạnh Cẩn dõng dạc lên án: “Đồ xấu xa! Lần nào cũng cướp đi niềm vui của em!”
Mạnh Xuân nói: “Sao, phải bắt anh ném cái quạt này ra ngoài mới chịu nghe lời đúng không?”
Mạnh Cẩn hừ mạnh một tiếng, tựa như vẫn cảm thấy bực mình, lại duỗi chân đạp cậu một cái.
Cô đá không đau, đối với Mạnh Xuân mà nói thì chỉ như cào ngứa, cậu cũng không so đo với cô.
Mạnh Xuân không để ý tới sự khiêu khích của cô, cầm quạt điện, xoay người rời đi.
Mạnh Cận vội đứng phắc dậy ngăn cản cậu, cô gấp gáp hỏi: “Anh! Anh làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa?” Khóe miệng Mạnh Xuân khẽ nhếch lên, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền bên phải, biểu cảm vô tội nhưng giọng điệu lại mang chút trêu người: “Đành ném vào nhà kho vậy.”
“Không được…” Mạnh Cẩn còn chưa nói xong, thì đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Cô ấn bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, khi nói chuyện cũng cảm thấy gian nan: “Anh ơi!… Em đau bụng quá.”
Mạnh Xuân cho rằng cô lại bày trò.
Từ nhỏ cô đã quen giả bộ yếu đuối đáng thương. Sau khi họ lớn lên, chiều cao của hai người cũng càng ngày càng chênh lệch lớn. Về phương diện sức mạnh, Mạnh Cẩn hoàn toàn không thể bì lại. Vì thế cô càng thích dùng khổ nhục kế để đối phó cậu hơn.
Dùng nhiều, sẽ giống như câu chuyện “sói đến”.
Mạnh Xuân không tin cô thật sự đau bụng.
“Đừng giả bộ nữa!” Mạnh Xuân bước qua Mạnh Cẩn, còn dùng đầu gối chạm vào cô, biết rõ nói: “Chiêu này dùng biết bao nhiêu lần rồi.”
Nói xong, Mạnh Xuân cầm quạt điện đi về phía trước hai bước, lúc này mới cảm thấy không đúng.
Nếu như bình thường giả bộ, sau khi Mạnh Cẩn bị cậu nhìn thấu sẽ lập tức đứng phắt dậy, xông tới nhảy lên người cậu, giống như một con lười treo ở trên người cậu không chịu đi xuống.
Nhưng hiện tại…
Mạnh Xuân lập tức bỏ quạt xuống, quay lại bên cạnh Mạnh Cẩn, gọi cô: “Mộng Mộng?”.
Cậu ngồi xổm bên người cô, nhìn thấy cô cắn chặt răng, vẻ mặt rất khó chịu, không tự chủ mà nhíu chặt mày.
Mạnh Xuân không nói hai lời, vội bế Mạnh Cẩn lên, định đặt cô lên sô pha.
Mạnh Cẩn đột nhiên thì thào nói với cậu: “Em muốn đi vệ sinh…”
Vì thế Mạnh Xuân lập tức ôm cô đi đến phòng vệ sinh lầu một cách họ gần nhất.
Cậu đặt cô xuống rồi xoay người đi ra, đồng thời giúp cô đóng cửa lại.
Giây lát, giọng nói có chút bối rối của Mạnh Cẩn từ trong cửa truyền đến: “Anh ơi! Anh ơi! Hình như em… cái kia…”
Cô lúng túng nói: “Có máu…”