Một đám trẻ hồn nhiên ăn uống, cãi nhau ầm ĩ. Trong viện tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, cực kỳ náo nhiệt.
Mạnh Thường và Thi Tư ngồi ở bên cạnh ngắm con gái hoạt bát đáng yêu của hai người, không khỏi nhìn nhau cười. Sau đó nhẹ nhàng cụng ly.
Cảnh tượng bị Mạnh Cẩn nhìn thấy, trong nháy mắt, ánh mắt cô bé sáng lên rực rỡ, lấp lánh.
Mạnh Cẩn lén nói với Mạnh Xuân đi tới ngồi bên cạnh cô: “Mau xem bố mẹ ta kìa!”
Mạnh Xuân nhìn theo hướng tay bé chỉ. Sau đó lại nghe Mạnh Cẩn vui vẻ hỏi cậu: “Có phải họ rất đẹp đôi không!”
Mạnh Xuân “Ừm” một tiếng.
Không phải cậu trả lời cho có lệ.
Quả thật họ rất đẹp đôi, trai tài gái sắc như trời sinh một đôi vậy.
Mạnh Cẩn cũng được di truyền gen tốt của cha mẹ. Lớn lên rất xinh đẹp, tinh xảo như búp bê Tây Dương, khiến người yêu thích.
Mạnh Cẩn lại khẳng định lần nữa nói: “Sau này bố mẹ ta chắc chắn sẽ kết hôn lại lần nữa!”
“Thật hy vọng họ sớm trở về bên nhau.” Bé nhìn cha mẹ cong cong mi mắt nói.
Mạnh Xuân hỏi bé: “Đây là nguyện vọng vừa rồi của em đúng không?”
Mạnh Cẩn ngây thơ gật đầu: “Đúng thế!”
Sau đó cô bé lại tò mò hỏi Mạnh Xuân: “Nguyện vọng của mi là gì vậy?”
Mạnh Xuân nghiêm túc nói: “Em gọi anh là “anh” đi, anh sẽ nói cho em biết.”
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, suy nghĩ cũng rất giản đơn.
Cậu muốn ràng buộc bền chặt với cô bé. Đối với họ hiện tại mà nói, thân tình là ràng buộc tốt nhất.
Cho nên Mạnh Xuân thật sự rất muốn làm anh trai của Mạnh Cẩn.
Mặc dù chỉ là làm anh trai.
Cậu hy vọng được cô bé công nhận, hy vọng bé nguyện ý gọi cậu là “Anh”.
Dù sao thì Mạnh Cẩn cũng là đại tiểu thư được cưng chiều, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Tuy rằng bên ngoài trông dịu dàng, ngoan hiền. Nhưng trong xương cốt không thể thiếu sự phản nghịch.
Nghe Mạnh Xuân nói như vậy, cô bé lại cứ không gọi.
Mạnh Cẩn hừ một tiếng, kêu bé: “Mạnh Xuân.”
Mạnh Xuân: “…”
Lúc trẻ con chơi đùa, Mạnh Thường và Thi Tư tán dóc chuyện gia đình.
Mạnh Thường hỏi Thi Tư gần đây thế nào. Thi Tư cười nói: “Cũng khá tốt. Dù bận rộn đến chân không chạm đất, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn cuộc sống đơn độc khi trước nhiều.”
Mạnh Thường nói: “Đó là bởi vì không còn người khiến em thất vọng.”
Trước khi họ ly hôn, Mạnh Thường vì phải công tác mà thường xuyên không để ý đến chuyện gia đình. Vì là đạo diễn, đi ra ngoài quay một bộ phim ít nhất cũng phải mất mấy tháng. Mà trong quãng thời gian dài như vậy, chỉ có một mình Thi Tư chăm lo gia đình, chăm sóc con cái.
Thi Tư nhiều lúc còn tưởng mình là một bà mẹ đơn thân. Không trông cậy vào Mạnh Thường việc gì cả. Mà con cũng tựa như chỉ của một mình cô. Mạnh Thường không cần phải chịu trách nhiệm.
Nhưng anh vốn dĩ là chồng cô. Nhà của họ, con cũng là của hai người họ. Dựa vào đâu mà muốn cô gánh vác, lo toan một mình?
Trong lòng cô oán giận. Cảm xúc này ngày ngày tích tụ. Cuối cùng bùng nổ.
Cô chịu không nổi cuộc hôn nhân như góa phụ quanh năm thế này. Cũng không muốn hôn nhân khiến mình hoàn toàn thay đổi. Càng không muốn bởi vì một cuộc hôn nhân và trở thành thù địch với người đàn ông mình từng rất yêu.
Cho nên cô đề nghị ly hôn.
Cô muốn thoát khỏi mối quan hệ hôn nhân mệt mỏi này.
Mạnh Thường níu kéo.
Không phải họ không có tình cảm. Anh không muốn cứ thế mà ly hôn với người mình yêu. Cũng không hy vọng con mình từ nhỏ đã không còn gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng cũng chính bởi vì có tình cảm, Thi Tư mới không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.
Buổi tối ngày quyết định ly hôn đó, hai người họ nói chuyện rất lâu.
Hai người bình thản nói chuyện, Mạnh Thường rốt cuộc cũng biết mấu chốt.
Nhưng, anh không thể từ bỏ nghề đạo diễn này được.
Anh rất yêu nghề của mình.
Điều này cũng có nghĩa là anh không thể chú tâm trở về với gia đình.
Vì thế, cuối cùng anh lựa chọn không níu kéo nữa.
Anh thả cô đi.
Mạnh Thường đáp ứng tất cả yêu cầu của Thi Tư.
Bao gồm việc Mạnh Cẩn phải đi theo cô, chuyển hộ khẩu sang hộ khẩu của cô.
Thậm chí anh đã tự ý đáp ứng yêu cầu thay đổi họ cho Mộng Mộng của Thi Tư. Nhưng Thi Tư lại chủ động nói với anh, họ của Mộng Mộng không đổi, vẫn là họ của anh.
Sau khi hai người ly hôn, cả hai trở về trạng thái cân bằng như bạn cũ.
Họ gặp nhau vẫn cười đùa như cũ, gọi điện liên lạc với nhau về cơ bản đều liên quan đến con gái.
Bởi vì ly hôn, Mạnh Thường không phải là chồng cô, Thi Tư lại khoan dung với anh rất nhiều.
Anh có thời gian tới thăm con gái, con gái vui, cô cũng vui. Anh bận rộn đến mức chỉ có thể gọi điện thoại thăm hỏi con gái, Thi Tư cũng sẽ không bất mãn gì với anh.
Thi Tư nhấp ngụm rượu vang đỏ, khóe miệng nhẹ nhếch lên nói với Mạnh Thường: “Không có chờ mong sẽ không thất vọng thôi.”
“Khi trước, bởi vì anh là chồng em, em không thể không kỳ vọng vào anh. Cho nên cũng luôn thất vọng. Mà hiện tại, chúng ta đã cắt đứt mối quan hệ vợ chồng này. Anh cũng chỉ là cha của Mộng Mộng, có trách nhiệm với Mộng Mộng là được.”
“À đúng rồi!” Thi Tư quay sang nhìn Mạnh Thường, nói với anh: “Tôi tính đến Hải Thành làm việc. Sau kỳ nghỉ hè, Mộng Mộng sẽ đi cùng tôi đến Hải Thành bên kia. Gần đây tôi đang tìm trường học, muốn chọn một trường tiểu học tốt cho con bé.”
Mạnh Thường không nghĩ tới Thi Tư phải rời khỏi Thẩm Thành, nhất thời có chút kinh ngạc.
“Sao đột nhiên phải rời đi?” Anh hỏi.
Thi Tư cười cười, nói: “Bên kia có cơ hội việc làm tốt hơn, không muốn bỏ lỡ.”
Thi Tư học thiết kế thời trang, vốn dĩ là thiết kế trưởng của một công ty. Nhưng sau khi gả cho Mạnh Thường, bởi vì việc kết hôn sinh con mà đã làm vợ suốt nhiều năm. Đầu năm nay, sau khi ly hôn với Mạnh Thường mới ra ngoài làm việc, cũng may còn khá thuận lợi.
Hiện tại lại có cơ hội đổi nghề. Đối phương đưa ra điều kiện rất hấp dẫn. Cho nên cô mới quyết định rời nơi này, đi đến nơi có tương lai tốt hơn.
“Cơ hội không đợi người, đi đi.” Mạnh Thường dịu dàng nói: “Cần giúp đỡ gì cứ nói với anh.”
Thi Tư cụng ly rượu với anh, nói: “Được.”
Đêm dần khuya, các bạn nhỏ tới nhà làm khách lần lượt được cha mẹ chúng đón đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại một nhà này trong viện.
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân bị một đống quà vây quanh.
Mấy món quà này đều là các bạn nhỏ của bé tặng. Mạnh Xuân chỉ có ba món, cha nuôi đưa, dì Thi đưa, với lại Mạnh Cẩn đưa.
Mạnh Cẩn rất hào phóng mà nói với Mạnh Xuân: “Anh cứ tự ý chọn mấy món này, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Mạnh Xuân lắc đầu, từ chối nói: “Không…”
Anh nói còn chưa nói xong, Mạnh Cẩn đã tùy tay cầm một món quà được gói xinh đẹp lên nhét vào trong ngực cậu.
Mạnh Xuân chống đỡ không được, ngơ ngác ôm lấy món quà cô bé đẩy qua cho mình.
“Chúng ta chia ra, mỗi người một nửa.” Mạnh Cẩn dùng giọng điệu bá đạo, không cho cậu phản bác.
Mạnh Xuân nhìn bé, bỗng nhiên cong mắt nở nụ cười.
Hai đứa trẻ bắt đầu mở quà ra.
Những món quà xinh xắn có đa dạng các loại đồ chơi và đồ trang trí mà con gái thích.
Sau khi mở xong, trên bàn đầy ắp những đồ lặt vặt màu sắc rực rỡ.
Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn cũng mở những món quà mà Mạnh Thường và Thi Tư lần lượt tặng họ.
Mạnh Thường tặng một bộ văn phòng phẩm và một cái cặp sách. Cặp sách tặng cho Mạnh Cẩn có màu hồng nhạt, còn tặng Mạnh Xuân là màu lam.
Thi Tư tặng quần áo và giày.
Cô chọn cho con gái mình một chiếc váy công chúa màu hồng rất đẹp và giày da nhỏ màu đen.
Thi Tư mua cho Mạnh Xuân một chiếc quần đùi màu đen, áo thun trắng, giày hàng hiệu màu đen đế trắng.
Cuối cùng cũng chỉ còn mỗi quà Mạnh Cẩn tặng cho Mạnh Xuân là chưa mở ra.
Mạnh Cẩn hỏi cậu: “Anh không mở ra đi?”
Mạnh Xuân rất yêu quý ôm quà bé tặng cho cậu, nói với bé: “Buổi tối trước khi đi ngủ anh sẽ mở.”
“Có cái gì khác nhau ạ?” Mạnh Cẩn rất khó hiểu.
Đối với Mạnh Xuân mà nói, có khác biệt rất lớn.
Đây là quà sinh nhật bé tặng cậu.
Dù cho nó là gì, cậu vẫn rất trân trọng nó. Cậu muốn ở lúc không có người khác, lặng lẽ mở ra.
Mạnh Cẩn biết bên trong quà là cái gì, cho nên vốn dĩ không tò mò, cũng không cưỡng cầu cậu phải mở ra ngay bây giờ.
Mở quà xong, cô bé chạy đến chỗ cha mẹ, chủ động bò lên đùi Thi Tư để mẹ ôm mình.
Đã mười ngày không gặp mẹ, thật ra trong lòng Mạnh Cẩn rất nhớ mẹ.
Lúc này bé ngoan ngoãn mà rúc vào trong lòng mẹ, nhẹ giọng làm nũng: “Mẹ ơi! Đêm nay mẹ ngủ với con được không?”
Thi Tư cười thở dài, trả lời bé: “Lát nữa mẹ còn phải về tăng ca.”
Mạnh Cẩn cảm thấy thực ủy khuất, đôi mắt lập tức nhanh chóng trở nên hồng hồng. Bé nâng tay lên, ôm chặt lấy cổ Thi Tư, cứ như làm vậy mẹ sẽ không đi nữa.
Thi Tư cảm nhận được cảm xúc của con gái, cô thử thăm dò hỏi: “Nếu không thì đêm nay con về ngủ với mẹ được không?”
Mạnh Cẩn rất không hiểu hỏi: “Vì sao mẹ không thể ở lại chỗ này? Nơi này cũng là nhà của mẹ mà.”
Thi Tư không biết nên nói thế nào với con gái, đây đã không phải là nhà của cô nữa rồi.
Mạnh Cẩn đáng thương nhỏ giọng nói: “Chỉ còn thiếu mẹ, mẹ đến rồi một nhà bốn người chúng ta sẽ đông đủ.”
Với Mạnh Cẩn, cha nhận nuôi Mạnh Xuân làm con nuôi, Mạnh Xuân cũng là người nhà của cô bé.
Cho dù chỉ là nhận miệng, không có hiệu lực pháp lý.
Mà “Một nhà bốn người” của cô, làm cho ba người có mặt ở đây đều dao động.
Mạnh Thường nhìn sang Mạnh Xuân đang ngồi cạnh anh, cậu còn ôm món quà Mạnh Cẩn tặng cho.
Món quà này cậu ôm cả đêm, ngay cả ăn cơm cũng không buông.
Mạnh Thường đưa tay sờ sờ đầu con trai, sau đó lại xoay mặt nhìn Thi Tư, ánh mắt chứa đầy tình cảm mà cả đời này anh không thể nói ra.
Lúc Mạnh Thường nhìn Thi Tư, Mạnh Xuân đã chú ý tới ánh mắt của anh.
Ánh mắt đó làm Mạnh Xuân cảm thấy rất quen thuộc.
Trước đây cậu thường thấy trong mắt cha cậu.
Có rất nhiều lần, khi cha nhìn mẹ, là ánh mắt lúc này của cha nuôi nhìn dì Thi.
Mạnh Cẩn còn đang lẩm bẩm với Thi Tư: “Sau này một nhà bốn người chúng ta sống cùng nhau không được ạ?”
Thi Tư ôm cô, trầm mặc mà không nói lời nào.
Cô không biết nên nói gì với con, có những chuyện con gái không hiểu được.
Ví như, tại sao cha mẹ lại muốn ly hôn, vì sao người một nhà không thể sống cùng nhau.
Đêm hè nóng bức, không có một tia gió thổi qua, không khí dường như ngưng đọng lại, không hề lưu động.
Trong một mảnh yên lặng, âm thanh trầm thấp của Mạnh Thường vang lên, anh nói với Thi Tư: “Đêm nay ở lại đi, ngủ chung phòng với Mộng Mộng.”
Thi Tư than nhẹ, cuối cùng đành đồng ý.
Mạnh Cẩn trong nháy mắt vui vẻ không thôi. Bé quơ quơ chân, để mẹ hát ru bé ngủ.
Thi Tư liền nhẹ nhàng ngân nga: “Những ngôi sao trên bầu trời không nói. Những con búp bê trên mặt đất nhớ mẹ… Hàng đêm, nhớ về những gì mẹ đã nói. Lỗ Băng Hoa chảy nước mắt” [ đánh dấu ]
Mạnh Cẩn dần dần đi vào giấc ngủ trong giai điệu dịu dàng của mẹ.
Mà Mạnh Xuân ngồi cạnh Mạnh Thường cũng buồn ngủ mà bắt đầu ngủ gật.
Mạnh Thường phát hiện nên bế cậu bé ngủ gà ngủ gật lên.
Mạnh Xuân hoảng hốt mở to mắt, hai tay theo bản năng ôm chặt hộp quà hơn.
Mạnh Thường nhẹ giọng dịu dàng nói: “Cha nuôi đây.”
Anh nhẹ nhàng vỗ về người cậu, dỗ cậu đi vào giấc ngủ: “Con ngủ tiếp đi.”
Mạnh Xuân ở trong lòng Mạnh Thường nhắm mắt lại. Bên tai vang tiếng hát dịu dàng của Thi Tư, nhanh chóng đi lại vào giấc ngủ.
Không bao lâu hai đứa nhỏ đã ngủ say. Mạnh Thường và Thi Tư lại ngồi ở trong sân nói chuyện với nhau một lát. Sau đó mới trước sau đứng dậy, ôm Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn về phòng ngủ của họ.
Lúc sau, Thi Tư ở trong phòng Mạnh Cận, ngủ cùng con gái.
Mạnh Xuân tỉnh lại khi Mạnh Thường bế cậu bé về phòng.
Chẳng qua cậu vẫn luôn nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ. Thẳng đến khi Mạnh Thường dời đi, cậu mới chậm rãi mở mắt.
Mạnh Xuân xoay mặt nhìn về phía món quà được Mạnh Thường đặt ở trên bàn sách.
Giây lát, cậu ngồi dậy, chân trần xuống giường, đi tới trước bàn làm việc, đưa tay nắm lấy một đầu dải ruy băng, chậm rãi kéo, dải ruy băng bị cậu bé kéo lỏng ra.
Mạnh Xuân cẩn thận xé giấy gói, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng cùng một cái hộp đựng quà.
Mạnh Xuân cầm thiệp chúc mừng. Suy nghĩ vài giây. Sau đó vẫn mở hộp ra trước.
Cậu lấy món quà ra.
Là một hộp nhạc quả cầu thủy tinh, trong đó có một người tuyết rất đáng yêu.
Mạnh Xuân thử bật công tắc, trong nháy mắt bài hát “Chúc mừng sinh nhật” bỗng nhiên vang lên, tuyết trong quả cầu thủy tinh cũng theo đó rơi tán loạn.
Cậu sợ âm nhạc làm phiền những người khác trong nhà, vội vàng tắt công tắc.
Mạnh Xuân đặt hộp nhạc quả cầu thủy tinh xuống, cầm lấy tấm thiệp chúc mừng kia, mở ra.
Bên trong có lời Mạnh Cẩn viết cho cậu.
Chữ của cô bé lộ ra sự non nớt của tuổi tầm này,lời chúc vừa chân thành lại ngây ngô.
Trên thiệp bé viết là ——
Nghe bố em nói, mùa đông ở Nam Thành không có tuyết, cho nên em muốn tặng anh hộp nhạc quả cầu thủy tinh có người tuyết.
Chỉ cần anh mở nó ra, nó sẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh.
Anh có nhận ra không, chúng ta rất có duyên không? Anh và em đều họ Mạnh, tên đều có bộ mộc, sinh nhật cũng cùng một ngày.
Ha ha, sau này mỗi một năm, giống như hôm nay ấy, chúng ta cùng ăn sinh nhật đi!
Chúc anh sinh nhật vui vẻ!!!
Mạnh Cẩn
Ngày 21 tháng 7 năm 1996
Mạnh Xuân ngồi trước bàn làm việc, cầm tấm thiệp chúc mừng này nhìn rất lâu rất lâu.
Nước mắt không biết từ khi nào tràn cả hốc mắt, chực chờ rơi xuống.
Mạnh Xuân đột nhiên cực kỳ nhớ cha mẹ, lồng ngực không ngừng bành trướng nóng lên, khiến lòng cậu nóng rực.
Cậu sợ tiếng khóc đánh thức bọn họ, cắn chặt môi. Nhưng vẫn có tiếng động ướt át, như con thú nhỏ bị thương rên rỉ.
Một hồi lâu, Mạnh Xuân dần dần bình ổn lại cảm xúc. Cậu lau sạch giọt nước trên tấm thiệp rồi lại nâng tay lên, dùng mu bàn tay cọ đi nước mắt trên đôi mắt.
Mạnh Cẩn cẩn thận giấu tấm thiệp chúc mừng này, sau đó ôm hộp nhạc Thủy Tin quay về giường.
Cậu đặt nó trên tủ bên cạnh giường rồi chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Mạnh Thường theo thói quen rời giường đi kiểm tra xem hai đứa nhỏ có đá chăn không.
Sau khi đẩy cửa phòng con gái, anh rón rén bước đến bên giường, anh nhìn vợ cũ ôm con gái nằm trên giường ngủ say mới từ trong trạng thái mơ màng tỉnh táo lại.
Bởi vì đêm nay có Thi Tư ngủ ở bên cạnh, Mạnh Cẩn thành thật rất nhiều, cũng không có đá chăn.
Mạnh Thường đi tới cửa, lại quay đầu nhìn hai mẹ con đang ôm nhau ngủ thiếp đi trên giường.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhấc chân đi đến phòng Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân ngủ rất ngoan, không đá chăn.
Hơn nữa từ khi có con gấu mà Mạnh Cẩn đưa cho, mỗi tối cậu bé đều ôm nó ngủ.
Mạnh Thường đi qua, giúp Mạnh Xuân kéo chăn lên một chút. Sau đó nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mới chú ý tới, món quà Mộng Mộng nhờ anh mua cho Xuân Xuân, không biết đêm nay cậu đã mở ra từ lúc nào.
Quả cầu thủy tinh có người tuyết còn có cả tuyết rơi kia, hiện tại đang đặt trên tủ đầu giường của cậu.
Xem ra Xuân Xuân rất thích món quà Mộng Mộng tặng cậu bé.
Mạnh Thường vui mừng mà cong cong môi, sau đó lặng lẽ dời khỏi phòng Mạnh Xuân.
Bình thường khi nửa đêm tỉnh lại, sau khi đắp chăn cho hai đứa nhỏ, Mạnh Thường lại trở lại phòng ngủ, ngã lên giường là có thể ngủ.
Nhưng đêm nay cũng không biết làm sao, anh nằm trở lại gường lần nữa mà lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.
Cuối cùng Mạnh Thường mở ra đèn bàn bò dậy.
Anh ngồi một mình bên giường, hai chân mở rộng, khom lưng, cánh tay đặt trên đùi, bắt đầu hút thuốc.
Mãi cho đến hừng đông, anh vẫn chưa chợp mắt được.
Buổi sáng, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân rời giường rửa mặt xong, hai đứa nhỏ lần lượt từ phòng ngủ đi ra, đi về phía bắc, dọc theo hành lang đi tới nhà ăn.
Mạnh Cẩn vừa bước vào nhà ăn liền thấy được mẹ đang bận rộn ở phòng bếp, cha đang giúp mẹ cầm muỗng ở bên cạnh.
Cảnh tượng này khiến Mạnh Cận rất vui mừng.
Thi Tư biết Mạnh Cẩn thích ăn canh trứng cô làm. Cho nên sáng nay cô mới cố ý tự mình xuống bếp làm món canh trứng cho con gái và Mạnh Xuân.
Chờ Thi Tư và Mạnh Thường bưng hai bát canh trứng gà đến trước mặt Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân, Mạnh Cẩn lập tức vui vẻ mà đề nghị: “Bố mẹ! Hai người kết hôn lại đi! Con và anh trai sẽ làm hoa đồng cho hai người!”
Mạnh Thường cùng Thi Tư đều khựng lại, ngay cả Mạnh Xuân cũng ngây ngẩn cả người.
Mạnh Cẩn còn đang hưng phấn nói: “Sau khi hai người kết hôn lại, mỗi buổi sáng nhà chúng ta đều sẽ có thể cùng nhau ăn bữa sáng thế này rồi!”
Mạnh Thường không nói chuyện, Thi Tư sờ sờ đầu Mạnh Cẩn, nói lái sang chuyện khác, cười nói: “Ăn cơm trước đi đã, ăn xong mẹ chải đầu cho con nhé.”
Cô nói xong, rồi đi vào phòng bếp bưng bữa sáng của cô và Mạnh Thường.
Sau đó, Mạnh Thường cũng đi theo Thi Tư vào phòng bếp.
Trước bàn ăn chỉ còn lại Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân.
Lúc này Mạnh Xuân mới thấp giọng hỏi cô: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Lần này Mạnh Cẩn không có làm trái lại cậu, cong cong mi mắt mà thản nhiên nói: “Anh trai chứ còn gì.”
Mạnh Xuân cảm giác ngực trái của mình đang kịch liệt nhảy lên muốn nổ tung.
Trong cơ thể như có một người tí hon đang điên cuồng nhảy múa, biểu đạt niềm vui khó nói của cậu bé.
Cậu được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói: “Em gọi lại lần nữa đi.”
Hôm nay Mạnh Cẩn rất vui vẻ, cũng không so đo việc nhỏ nhặt này với Mạnh Xuân, nghe vậy thì lại gọi cậu một lần nữa: “Anh.”
Giọng cô rõ ràng, thanh thúy, rất dễ nghe.
Mạnh Cẩn vốn dĩ không biết, việc bị cô coi là chuyện nhỏ nhặt đối với Mạnh Cẩn mà nói, lại là một cột mốc to lớn trong lịch sử của Mạnh Xuân.
Bé tình nguyện gọi cậu là anh.
Quả thực cậu vui vẻ muốn bay luôn rồi.
Từ nay về sau, cả đời cậu cũng chưa bao giờ quên. Vào sáng sớm ngày 22 tháng 7 năm 1996 hôm ấy, Mạnh Cẩn đã gọi cậu là “anh”.