Góc nhìn của Ân Khoan: Không thân
Chiều hôm trước ngày khai giảng, Ân Khoan lặng lẽ đến Nhất Trung.
Cậu bắt đầu từ tầng một, lần lượt xem danh sách tên học sinh dán trước cửa từng lớp.
Lên đến tầng hai, tại danh sách lớp 10, cậu nhìn thấy hai chữ mà mình đang tìm kiếm — Cao Manh.
Trong danh sách này còn có hai người bạn thân từ nhỏ của cậu: Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn.
Ân Khoan thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, lần này cậu có thể chắc chắn rằng Cao Manh sẽ không bị bắt nạt trong lớp.
Vì đã có Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn ở đó.
Rời khỏi trường, trên đường về nhà, Ân Khoan cầm điện thoại, ngập ngừng rất lâu.
Khung chat với Cao Manh bị cậu mở ra rồi lại đóng lại, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không đủ can đảm để gửi câu: “Ngày mai gặp nhau ở Nhất Trung.”
Cậu quyết định đến Nhất Trung chỉ vì cô nói rằng cô sẽ học ở đó.
Cậu theo bước chân của cô mà đến đây.
Nhưng có lẽ, với cô, cậu có đến hay không cũng chẳng quan trọng.
Dù sao, cậu cũng từng tồn tại trong cơn ác mộng mà cô ghét cay ghét đắng.
Liệu cô có nhìn thấy cậu mà nhớ đến những ngày tháng đen tối ấy không?
Chắc chắn là có.
Chắc chắn cô sẽ nhớ.
Vậy nên có lẽ, cô thật sự… không muốn gặp lại cậu.
Tối hôm đó, Ân Khoan đăng một dòng trạng thái trên Q.Q:
Cậu đem câu nói không dám gửi riêng cho cô, viết ra cho cả thế giới thấy.
Đăng xong, cậu không khỏi chờ mong. Mong cô sẽ nhìn thấy. Không bình luận cũng được, chỉ cần nhấn một lượt thích thôi.
Cậu ngồi trước màn hình máy tính, không ngừng làm mới trang.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn chẳng có dấu vết gì từ cô.
Ân Khoan thất vọng đóng máy tính lại, tự hỏi: cô thật sự không nhìn thấy, hay nhìn thấy rồi, nhưng chỉ đơn giản là không muốn tương tác với cậu?
Cũng đúng thôi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô làm sao có thể muốn trò chuyện với cậu?
Trong thế giới của cô, vốn dĩ chưa từng có vị trí cho cậu.
Chỉ là cậu đã tự mình xông vào.
_
Sáng hôm sau, trên đường đến trường, Ân Khoan tình cờ gặp Tùy Ngộ An. Hai người cùng đi, không ngờ đến cổng trường lại thấy Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đang bị mấy tên côn đồ chặn lại.
Ân Khoan và Tùy Ngộ An lập tức xông vào, một trận ẩu đả nổ ra.
Sau trận đánh, họ cùng bước vào trường.
Ân Khoan vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Cao Manh bước vào sảnh lớn của tòa nhà dạy học.
Cậu thu lại ánh mắt, làm như không có gì, tiếp tục trò chuyện cùng Mạnh Xuân.
Buổi sáng ngày khai giảng bận rộn, Ân Khoan vốn định lên tầng hai tìm Mạnh Xuân vào giờ ra chơi nhưng lại không thể đi.
Đến trưa, sau khi ăn xong với nhóm bạn, Mạnh Cẩn và Hạ Mẫn Mẫn đi đến căng tin nhỏ của trường.
Ân Khoan, Mạnh Xuân và Tùy Ngộ An đứng ngoài chờ hai người.
Một lúc sau, Mạnh Cẩn chạy ra hỏi anh trai mình thứ gì ăn mà không béo.
Ban đầu Ân Khoan không để ý, cho đến khi nghe Mạnh Xuân hỏi:
“Có phải em muốn mua cho Cao Manh không?”
Ân Khoan nhíu mày.
Cao Manh đang làm gì?
Tại sao đến đây rồi vẫn không chịu vào căng tin ăn cùng mọi người?
Cậu mất kiểm soát, túm lấy ống tay áo của Mạnh Cẩn, nói:
“Để đó, tôi biết, để tôi mua cho.”
Đến căng tin, Ân Khoan không nói gì, mà tự mình đi thẳng đến giá hàng, lấy một hộp sữa Vương Tử, một cây xúc xích và một gói bánh mì sâu.
Cậu đem chúng ra thanh toán, rồi đưa lại cho Mạnh Cẩn:
“Đưa cho cô ấy mấy thứ này. Đảm bảo cô ấy sẽ ăn.”
Lời vừa dứt, Ân Khoan mới nhận ra mình đã làm gì.
Sợ rằng Mạnh Cẩn sẽ hỏi điều gì đó, cậu vội vã quay lưng rời khỏi căng tin.
_
Chiều hôm ấy, Ân Khoan lên tầng hai tìm Mạnh Xuân vào giờ ra chơi.
Đứng ở cửa sau lớp 10, trước khi gọi bạn mình, cậu nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh lớp học, nhưng không thấy Cao Manh.
Sau khi gọi thêm Tùy Ngộ An từ lớp 9 bên cạnh, cả ba đứng dựa vào lan can, vừa nhìn sân trường vừa trò chuyện.
Trong lúc quay đầu, ánh mắt Ân Khoan tình cờ bắt gặp Cao Manh và Mạnh Cẩn đang đi về phía lớp.
Dường như cô cũng thấy cậu.
Nhưng ánh mắt cô không gợn chút cảm xúc nào, chỉ nhẹ nhàng lướt qua như thể không quen biết.
Cậu trơ mắt nhìn cô rẽ vào cửa trước lớp học.
Chỉ có Mạnh Cẩn bước về phía họ.
Đúng như Ân Khoan dự đoán, cậu không thể thoát khỏi câu hỏi từ Mạnh Cẩn:
“Ê, Ân Khoan, sao cậu biết Cao Manh thích ăn gì vậy?”
Cậu giả vờ bình tĩnh, đáp lại:
“Hồi cấp hai học chung lớp, thấy cô ấy hay ăn mấy thứ đó.”
Câu trả lời hoàn toàn là sự thật.
“À…” Mạnh Cẩn khẽ ồ lên, như vừa hiểu ra:
“Vậy là hai người thật sự không thân hả?”
Chỉ một câu nói hờ hững của Mạnh Cẩn, trái tim Ân Khoan như bị một tảng đá lớn đè nặng.
Cô nói là “vậy là thật sự”.
Vậy thì chắc chắn, cô đã từng hỏi Cao Manh rồi.
Và câu trả lời nhận được là: “Không thân.”
Nếu đã như vậy, cậu còn gì để nói?
Cậu còn gì để giải thích?
Ân Khoan cố nén nỗi uất nghẹn trong lòng, cười nhạt:
“Ừ, không thân. Lạ lẫm lắm.”
Nói xong, cậu không đợi thêm, chỉ quay sang chào qua loa với Mạnh Xuân, rồi bước thẳng về phía cầu thang.
Hai năm làm bạn cùng bàn, lời hẹn ước trong buổi chiều hoàng hôn ấy — tất cả hóa ra chỉ là do một mình cậu tự đa tình.
Không thân.
Không thân.
Hai chữ đó cứ vang lên trong đầu Ân Khoan, lặp đi lặp lại như một lời nhắc nhở đau đớn.
Cậu cảm thấy trong lòng như có một quả bóng đang căng phồng lên, nếu không phát tiết, nó sẽ nổ tung.
Ân Khoan đưa tay, mạnh mẽ đập xuống lan can sắt.
Lòng bàn tay lập tức đau nhói, tê dại.
Nhưng cảm giác uất ức trong lòng vẫn không vơi đi chút nào.
_
Qua hai tiết học sau, Ân Khoan dần bình tĩnh lại.
Cậu nhận ra mình chẳng có tư cách gì để giận dữ.
Cô chưa từng tìm đến cậu cầu cứu.
Thậm chí luôn trốn tránh cậu, không muốn có bất kỳ liên quan nào đến cậu.
Là cậu tự mình dính lấy, tự cho rằng mình có thể làm “vị cứu tinh” của cô.
Cậu có thể trách ai đây?
Đây vốn dĩ chỉ là một màn độc diễn của cậu mà thôi.
Trong thế giới của cô, cậu cố gắng đến mấy cũng chỉ là kẻ va vấp, đâm đầu đến tả tơi máu chảy, nhưng vẫn không thể bước qua bức tường mà cô dựng lên.
Ân Khoan nghĩ rằng mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng đến chiều tan học, cậu lại bị Mạnh Cẩn gọi lại ở cổng trường.
Cô nhét vào tay cậu tờ tiền mười đồng, nói:
“Cao Manh bảo tôi đưa lại cho cậu.”
Cậu đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay, bật cười khổ.
Cô thật sự…
Rất không muốn dính dáng đến cậu.