Khi Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn đang say sưa ước hẹn ngoài phòng khách, đúng lúc Thi Tư đang đứng sau cửa phòng ngủ.
Cách một cánh cửa, cô có thể nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ.
Thực ra cô đã sớm đoán được chuyện chạy ra ngoài lần này do con gái mình lôi kéo Mạnh Xuân.
Thi Tư cũng biết con gái ngốc là đứa mù đường chính hiệu.
Trong thâm tâm cô biết rằng nếu không có Mạnh Xuân bên cạnh, con gái cô đã sớm lạc không tìm thấy đường về nhà.
Thi Tư biết ơn Mạnh Xuân.
Chờ tới lúc hai đứa nhỏ bàn bạc phải nói với người lớn về chuyện tự ý ra ngoài hồi chiều thế nào, Thi Tư mới mở cửa bước ra.
Cô gọi Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lại: “Mộng Mộng, Xuân Xuân mau đi rửa tay, rửa tay xong thì ngồi xuống bàn ăn, đợi bố tắm xong thì ăn cơm.”
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn nắm tay Mạnh Xuân, hai đứa nhỏ nắm tay nhau bước tới bồn rửa mặt.
Sau khi làm bàn tay ướt nhẹp, Mạnh Cẩn cầm bánh xà phòng xoa xoa vào lòng bàn tay rồi đưa cho Mạnh Xuân.
Ngay khi Mạnh Xuân chuẩn bị nhận lấy bánh xà phòng từ tay Mạnh Cẩn, bánh xà phòng trơn trượt đột nhiên không nghe lời tuột khỏi tay cô bé.
Mảnh Cẩn khẽ “ôi”, luống cuống muốn bắt lấy bánh xà phòng nhưng cuối cùng vẫn làm rơi xuống đất.
Cô bé ngồi xổm xuống đất để lấy bánh xà phòng, vì tay quá trơn nên Mạnh Cẩn phải cố gắng mấy lần mới cầm được nó lên.
Cô bé một lần nữa đưa bánh xà phòng cho Mạnh Xuân, bây giờ Mạnh Xuân mới chạm vào được bánh xà phòng.
Mạnh Cẩn không quên nhắc cậu: “Anh rửa bánh xà phòng sạch với nước rồi hãng dùng.”
Mạnh Xuân mở van nước, khi xả dưới vòi nước, bánh xà phòng trơn trượt thoát ra khỏi tay cậu mấy lần.
Mạnh Cẩn đang rửa tay thấy thế không khỏi bật cười khúc khích.
Miếng xà phòng y hệt con cá nhỏ toàn thân lưu loát thoát khỏi tay cậu.
Mạnh Cẩn dịch sang giúp cậu đỡ bánh xà phòng, bốn cái tay dính đầy xà bông quơ quơ trong không trung, thi thoảng còn túm phải tay nhau khiến hai đứa trẻ phá lên cười thích thú.
Hai đứa nhỏ biến việc rửa tay trước khi ăn trở thành trò chơi bắt bánh xà phòng.
Tận tới lúc Thi Tư tới kiểm tra bọn trẻ mới ngừng nghịch, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đặt bánh xà phòng vào lại hộp, rửa sạch tay dưới vòi nước, rời khỏi nhà vệ sinh.
Hai đứa trẻ theo Thi Tư đi qua hành lang đến phòng ăn, tụm lại quanh bàn ăn rồi ngồi xuống
Một lúc sau Mạnh Thường tắm rửa xong bước vào.
Mạnh Cẩn trong lòng biết chiều nay mình làm sai, nhân cơ hội nở nụ cười ngọt ngào nịnh nọt Mạnh Thường: “Bố ơi, bố đẹp trai nhất trần đời!”
Mạnh Thường vốn không biểu lộ cảm xúc nào cười lạnh một tiếng, vẫn dịu giọng nói: “Ăn cơm đi đã, xong xuôi hai đứa biết tay bố.”
Mạnh Cẩn sợ hãi lè lưỡi, lập tức ngoan ngoãn cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Không biết có phải Mạnh Thường nói “biết tay” doạ tới Mạnh Cẩn không mà suốt giờ cơm cô bé im ắng hẳn, không nói một lời nào chỉ tập trung ăn cơm.
Mạnh Xuân vốn là đứa trẻ ít nói, nhất là khi có người lớn ở đây, trừ khi cần thiết bình thường cậu sẽ không nói chuyện, nên đương nhiên trên bàn cơm cậu cũng không nói lời nào.
Thi Tư thỉnh thoảng gắp thức ăn vào chén hai đứa nhỏ, chỉ có tiếng bốn người dùng bữa, bầu không khí tràn ngập sự trầm mặc.
Tận tới khi bữa cơm kết thúc, Mạnh Thường mới đứng dậy nói: “Mộng Mộng, Xuân Xuân hai đứa đi theo bố.”
Mạnh Cẩn nhìn mẹ cầu cứu nhưng Thi Tư dường như chẳng mảy may dao động, khó mà nhận ra được nỗi khổ tâm bị cô giấu sâu đáy mắt.
Thi Tư chưa từng can thiệp vào việc giáo dục con cái của Mạnh Thường.
Trước khi hai người chưa ly hôn, Mạnh Thường rất ít khi nặng lời với con gái, kể cả khi Mạnh Thường có muốn dạy con Thi Tư cũng sẽ không can thiệp.
Mạnh Xuân thấy Mạnh Cẩn sợ hãi, cậu chủ động nắm tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, có anh ở cùng em.”
Nói xong, Mạnh Xuân kéo Mạnh Cẩn theo Mạnh Thường vào phòng sách.
Mạnh Thường bảo hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau trên ghế số pha, anh nhấc bàn cà phê dịch ra sau rồi tuỳ ý ngồi lên bàn, đối diện với hai nhóc quỷ.
“Kể lại chuyện chiều nay cho bố nghe.” Mạnh Thường bình tĩnh nói.
Mạnh Cẩn theo bản năng nhìn sang Mạnh Xuân.
Cùng lúc đó, Mạnh Xuân lên tiếng trước: “Bố nuôi, tại con dẫn Mạnh Cẩn ra ngoài.”
Mạnh Thường đương nhiên thấy động tác nhỏ của con gái, anh cười như không cười, nghe Mạnh Xuân nói xong mới hỏi tiếp: “Ra ngoài làm gì?”
Mạnh Cẩn đáp: “Ăn KFC ạ”
“Tại sao không nói với dì giúp việc mà tự ý chạy ra ngoài?” Mạnh Thường nói: “Các con có biết cả nhà không tìm được hai đứa đã sốt ruột thế nào không?”
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đồng thanh nhận lỗi: “Con xin lỗi ạ”
Mạnh Thường thở dài, lại hỏi tiếp: “Đã ăn KFC chưa?”
Mạnh Cẩn tiếc hùi hụi đáp: “Dạ chưa ạ, bọn con bị lạc đường.”
Mạnh Thường nhíu mày: “Thế sao các con tìm được đường về phố Bắc?”
Mạnh Cẩn hưng phấn kể cho Mạnh Thường nghe: ” Mạnh Xuân nhớ lại được đường tụi con đã đi rồi đưa con về đường cũ đó ạ.”
Mạnh Xuân phát hiện, đại tiểu thư của cậu chỉ khi nào thực sự cần thứ gì từ cậu hoặc bày tỏ lòng cảm kích mới gọi cậu là “anh trai”, còn bình thường cậu chỉ xứng được cô gọi tên.
Mạnh Thường hít một hơi thật sâu, bất lực nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.
Mạnh Cẩn lanh lợi ra đòn làm nũng với bố: “Bố ơi, con biết mình sai rồi, con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, bố đừng giận nữa mà.”
Mạnh Thường bảo với Mạnh Xuân: ” Xuân Xuân, con ra ngoài trước đi.”
Mạnh Cẩn theo bản năng nắm chặt lấy tay Mạnh Xuân.
Cô bé sợ khi Mạnh Xuân đi rồi bố sẽ trách phạt mình.
Mạnh Xuân nắm lấy tay Mạnh Cẩn, kiên quyết lắc đầu: “Bố nuôi, con muốn ở lại.”
Mạnh Thường bật cười: “Sao vậy, sợ bố đánh em gái con à?”
Anh nâng tay xoa đầu hai đứa nhỏ, dịu giọng nói: “Bố không dùng cách xử phạt thể xác, bố chỉ muốn nói chuyện riêng với em gái con, Xuân Xuân ra ngoài chơi trước, bố nói chuyện với em xong sẽ nói chuyện với con.”
Lúc này mạnh Cẩn mới yên tâm buông tay Mạnh Xuân, để cậu ra ngoài.
Mạnh Xuân ra khỏi phòng sách cũng không đi đâu, cậu đứng ở trước cửa phòng đợi Mạnh Thường gọi cậu.
Trong phòng làm việc giờ chỉ còn lại hai cha con, Mạnh Thường đứng dậy, bế Mạnh Cẩn lên xoay người ngồi xuống ghế sô pha, để Mạnh Cẩn ngồi lên đùi anh.
Mạnh Thường hỏi Mạnh Cẩn: “Mộng Mộng nói thật với bố, có đúng là anh trai muốn đi ăn KFC không?”
Mạnh Cẩn nhớ tới những lời Mạnh Xuân đã nói với cô bé trước đó, gật đầu, nhẹ đáp “Đúng ạ”
Mạnh Thường nheo mắt, nghi ngờ: “Thật không?”
Đây là cho cô bé cơ hội thứ hai.
Mạnh Cẩn khôn lỏi sao không nghe được giọng điệu cảnh cáo của bố.
Cô liền đuối lý, không dám nói dối nữa, thành thật thú nhận: “Là con…là con muốn đi ăn KFC, nhưng bố mẹ bảo mỗi tháng chỉ được ăn đúng một lần, cho nên con mới rủ anh trai đi.”
“Con cứ nghĩ con nhớ đường.” Không biết từ lúc nào cô bé đã thút thít, vừa nói nước mắt to bằng hạt đậu cũng rơi xuống theo: “Con kéo anh đi một đoạn thật dài mới biết mình bị lạc, con không biết đấy là đâu cả, sau đó…sau đó anh trai bảo…”
Nước mắt cứ chảy dài, bé nức nở nói: “Anh trai bảo nhớ được đường tụi con đã đi, anh dẫn quay lại, lúc đầu con còn không tin nhưng thực sự…thực sự đã về được đường cũ…huhu…”
Mạnh Thường lau nước mắt cho con gái, bất lực thở dài, nhẹ giọng nói: “Bố còn chưa mắng con mà con đã khóc rồi.”
Mỗi lần thấy con gái khóc anh đều sẽ mềm lòng, không dám nặng lời với con.
Nhưng…
Mạnh Thường vẫn phải nhắc nhở Mạnh Cẩn: “Mộng Mộng có biết chiều nay không tìm thấy con, mẹ biết con đi lạc đã đau lòng thế nào không? Con doạ mẹ sợ, đi tìm con khắp nơi.”
Mạnh Thường dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Con có biết mình phải đi xin lỗi mẹ không?”
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn gật đầu.
“Sau này có được tự ý chạy ra ngoài, khiến bố mẹ lo lắng nữa không?” Anh hỏi.
Mạnh Cẩn lại ngoan ngoãn lắc đầu.
“Nguyên tắc nào cũng có ngoại lệ, muốn ăn KFC phải xin ý kiến của bố mẹ.” Mạnh Thường nói: “Muốn ra ngoài chơi cũng phải xin phép người lớn, không được chạy ra ngoài mà không nói tiếng nào, con đã hiểu chưa?”
“Con hiểu ạ” Mạnh Cẩn nghe lời đáp lại.
Mạnh Thường đặt cô xuống, dịu dàng nói với cô bé: “Đi xin lỗi mẹ đi con.”
Trước khi rời đi, Mạnh Cẩn tiến tới, vòng tay qua cổ Mạnh Thường, hôn lên mặt Mạnh Thường, dùng giọng non nớt của trẻ con nghiêm túc nói: “Bố ơi con xin lỗi bố, con hứa sẽ không để bố mẹ phải lo lắng như hôm nay nữa.”
Mạnh Thường giật mình, rồi sau đó cười, nhẹ nhàng vỗ sống lưng bé.
“Giúp bố gọi anh trai vào nhé.” Mạnh Thường nhờ Mạnh Cẩn.
“Vâng ạ!” Cô bé lấy lại tinh thần lạch bạch chạy ra ngoài cửa, duỗi tay kéo cửa phòng sách ra.
Sau đó liền thấy Mạnh Xuân vẫn đang đợi ở ngoài cửa.
Mạnh Cẩn vừa mới khóc xong, đôi mắt càng thêm trong trẻo, vừa nhìn thấy Mạnh Xuân, bé đã cong mắt nói: “Bố gọi vào kìa.”
Mạnh Xuân đứng ở ngoài vẫn có thể nghe thấy.
Cậu gật đầu, thấy Mạnh Cẩn chạy tót đi mới bước vào trong.
“Xuân Xuân lại đây ngồi đi con.” Mạnh Thường vỗ xuống khoảng trống bên cạnh anh.
Mạnh Xuân đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Thường.
Mạnh Thường đi thẳng vào vấn đề: “Bố nuôi biết hết rồi, là Mạnh Cẩn đòi con đi theo, có đúng không?”
Mạnh Xuân cúi đầu không trả lời.
Mạnh Thường lại nói: “Xuân Xuân, bố thực sự cảm ơn con, nếu hôm nay không có con bên cạnh, Mộng Mộng tự ý ra ngoài một mình, có lẽ, bây giờ bố nuôi vẫn còn đang ở ngoài đường tìm nó.”
“Ít nhiều còn có con nhớ đường, dẫn con bé về.” Anh xoa đầu Mạnh Xuân, giọng nói ấm áp: “Bố nuôi biết con hiểu chuyện, yêu thương em gái thật lòng, nhưng Xuân Xuân này, con cũng không thể cứ mãi gánh vác hậu quả hộ em, điều này là đang chiều hư em. Một ngày nào đó, em sẽ trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho tất cả hành động và lời nói của mình, không thể cứ dựa vào con, để con che chở mãi được.”
Mạnh Xuân chớp mắt, nghiêm túc nói: “Con nguyện ý bảo vệ em ấy, chỉ cần em ấy cần, bất cứ khi nào con cũng sẽ ở bên em ấy.”
Mạnh Thường buồn cười nói: “Làm sao như thế được, hai con sau này trưởng thành, mỗi người sẽ có tổ ấm riêng, cuộc sống riêng.”
“Bây giờ nói với con điều này còn quá sớm.” Giọng nói của anh vấn rất đỗi dịu dàng: “Bố gọi Xuân Xuân vào đây chủ yếu là để cảm ơn con, con là một người anh rất đáng tin cậy, có con ở bên Mộng Mộng, bố rất yên tâm.”
“Nhưng” Mạnh Thường nghĩ tới điều gì đó, đổi chủ đề, chân thành dặn dò Mạnh Xuân: “Sau này muốn ra ngoài phải nói trước với người lớn, không chúng ta sẽ lo lắng.”
Mạnh Xuân gật đầu đồng ý: “Dạ, con đã nhớ kỹ”
Tới khi Mạnh Xuân bước ra khỏi phòng sách, Mạnh Cẩn đã được Thi Tư tắm xong, thay một bộ váy ngủ.
Thi Tư đang muốn đi về thì bị Mạnh Cẩn nắm chặt lấy cổ tay, không cho đi.
Mái tóc của cô bé vẫn còn nhỏ nước, cất giọng về phía phòng sách: “Bố ơi, mẹ phải đi rồi!”
Mạnh Thường bước ra khỏi phòng sách, anh vừa tới phòng khách, còn chưa nói lời nào, đã thấy Mạnh Cẩn trông mong nhìn mình, nhìn bộ dáng như sắp khóc, đáng thương nói: “Bố ơi, đêm nay con muốn ngủ với mẹ cơ.”
Mạnh Thường nhìn Thi Tư, nói với cô: “Ở lại ngủ với con một đêm đi em, hôm nay con cũng bị doạ sợ rồi.”
Thi Tư cũng không kiên quyết rời đi nữa, cô gật đầu, sau đó dắt tay Mạnh Cẩn về phòng con gái.
Hai mẹ con cùng nằm trên giường, Thi Tư kể chuyện dỗ con ngủ, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cười khanh khách của Mạnh Cẩn.
Mạnh Thường dẫn Mạnh Xuân về phòng ngủ.
Anh vào phòng tắm giúp Mạnh Xuân xả nước ấm, còn thả mấy con vịt vào bồn.
Sau đó mới bế Mạnh Xuân vào trong ngâm bồn
Cậu vừa nhéo con vịt vàng nhỏ đang nổi trên mặt nước, vừa nhớ lại lời nhắc nhở của bố nuôi.
Bố nuôi nói rằng một ngày nào đó Mạnh Cẩn sẽ cùng người mình yêu xây dựng gia đình riêng, sẽ có cuộc sống của riêng mình.
Mạnh Xuân nhíu chặt mày, không khỏi băn khoăn, sau này Mạnh Cẩn sẽ yêu và kết hôn với ai?
Cậu cảm thấy trên đời này không có người đàn ông nào xứng đôi với đại tiểu thư của cậu cả.