Chương 55
Bạn Mộng 45: Làm sao đây, em lại nhớ anh rồi…
Đêm trước khi rời khỏi nhà, Mạnh Cẩn thao thức mãi không sao ngủ được.
Cô trằn trọc trên giường, hết ra ngoài uống nước lại vào nhà vệ sinh. Trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, trái tim cô cứ đập thình thịch, không rõ vì sao. Là vì tình yêu vừa chớm nở với anh trai khiến tim cô rộn ràng, hay vì cảm giác bồn chồn khi nghĩ đến ngày mai sẽ phải rời xa nơi này?
Sau lần thứ ba đi vệ sinh, Mạnh Xuân mở cửa phòng ngủ bước ra. Cậu đứng tựa lưng vào tường đối diện cửa nhà vệ sinh, lặng lẽ chờ cô. Bên trong, tiếng nước chảy đột ngột ngừng lại. Cánh cửa mở ra, và ngay lập tức, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Anh cần vào à?” cô hỏi, đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Mạnh Xuân lắc đầu, nhìn cô chăm chú rồi nhẹ giọng hỏi: “Không ngủ được à?”
Cô khẽ gật đầu, môi mím lại.
“Lại đây,” cậu mở rộng vòng tay.
Cô ngoan ngoãn tiến đến, vòng tay ôm lấy eo cậu, tựa người vào lồng ngực ấm áp ấy. Như một nơi trú ẩn, cô nhắm mắt lại, để xoa dịu đôi mắt mệt mỏi và trái tim đang xao động. Một lát sau, cậu cúi xuống, khẽ nâng cằm cô lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Cô mở mắt, nhìn cậu, rồi chủ động vòng tay qua cổ cậu, nhón chân hôn lại.
Cảm xúc dâng trào, cậu giữ chặt gáy cô, bàn tay luồn qua mái tóc dài, để nụ hôn thêm sâu đậm. Giữa cặp đôi trẻ đầy đam mê ấy, tình yêu như những ngọn sóng biển, mãnh liệt và tràn đầy.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên từ tầng dưới. Là bố. Cả hai ngay lập tức nhận ra. Nhưng họ không rời nhau. Mạnh Cẩn khẽ cười, còn táo bạo ôm cậu chặt hơn. Cậu cúi đầu, giọng khàn khàn hỏi: “Không sợ à?”
“Sợ gì?” Cô đáp, ánh mắt thản nhiên. “Em đã lớn rồi.”
Nghe vậy, cậu kéo cô đi về phía cầu thang, khiến cô giật mình. “Anh làm gì thế?” cô thì thầm lo lắng.
“Không phải không sợ sao? Thử xem ở đây nhé,” cậu cười, rồi lại áp môi mình lên môi cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô dựa vào tường lạnh, trước mặt là thân hình nóng rực như ngọn lửa. Mọi giác quan của cô đều bị lấn át. Nhưng khi cô cố đẩy cậu ra, cậu chỉ khẽ trấn an: “Đừng lo, nếu bố phát hiện, anh sẽ nhận là mình dụ dỗ em.”
“Không được!” Cô phản bác. “Chúng ta là đồng phạm. Là em thích anh trước.”
Cậu im lặng nhìn cô thật lâu, rồi bật cười. Đặt tay lên tay cô, cậu dắt cô trở lại phòng. Trước khi rời đi, cậu ngồi cạnh giường, đắp chăn cho cô và nói: “Ngủ đi. Anh sẽ ở đây đến khi em ngủ.”
Cô nhắm mắt, lòng nhẹ nhõm. Nhưng rồi khẽ nói: “Ra nước ngoài rồi, nếu em lại mất ngủ, anh không còn ở đây nữa.”
Cậu thở dài, kéo chăn xuống khỏi mặt cô. “Đừng che mặt, sẽ khó thở.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nước mắt đã thấm đẫm gối.
Mạnh Xuân nói chờ đến khi cô ngủ sẽ rời đi, thật ra cậu đã ngồi đó cả đêm.
Cậu nhìn cô thật lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt ấy, từng cảm xúc nhỏ bé, trước khi họ phải chia xa
Mạnh Xuân chỉ cần nghĩ đến giây phút họ chia xa, hơn nửa vòng Thái Bình Dương, trong lòng bứt rứt vô cùng.
Từ hồi bảy tuổi bọn họ đã như hình với bóng.
Cùng nhau bầu bạn, cùng nhau lớn lên.
Nâng đỡ nhau hết mười hai năm niên thiếu.
Cậu chứng kiến toàn bộ vui buồn của cô, cậu cũng là người thấu hiểu cô nhất
Cô sợ cậu sẽ bỏ cô lại, sợ cậu không còn bên cạnh mình.
Nhưng đổi lại, người muốn đi lại là cô.
Trước khi rời khỏi phòng ngủ của Mạnh Cẩn, Mạnh Xuân cúi người, đặt nhẹ lên vầng trán no đủ của cô một nụ hôn phớt.
Mạnh Xuân đưa Mạnh Cẩn ra sân bay.
Cô không để Mạnh Thường chở đi, cũng không gọi đám bạn thân ra tiễn.
Chú Trần chở hai người họ đến sân bay xong, hai anh em lần lượt kéo vali cùng hành lý vào ga.
Mạnh Xuân không đem theo vali, cùng lắm trong vali của Mạnh Cẩn cũng đã có hai bộ quần áo của cậu.
Trên máy bay đưa Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân sang đất khách, họ đã ngủ một giấc dài.
Lúc xuống máy bay vừa vặn đã quá trưa.
Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn đẩy hành lý vừa gọi báo bình an với Mạnh Thường, sau đó bọn họ đi theo hướng dẫn của bố tới phòng trọ mà ông đã thuê gần trường.
Bọn họ đến nơi, gặp chủ nhà lấy chìa khóa phòng, cất hành lý, rồi vội vã tới gặp Thi Tư.
Đó chỉ một trung tâm chăm sóc sức khoẻ, không chỉ có bệnh viện, mà còn có cả viện nghiên cứu, chuyên điều trị và nghiên cứu về u.
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lần đầu đặt chân tới nơi đây, cái gì cũng lạ, phải hỏi dò từng phòng xem Thi Tư nằm ở đâu.
Y tá ngạc nhiên nói: “Hai cháu là gì của cô ấy?”
Mạnh Cẩn trả lời là con, lúc này người phụ nữ đó mới chỉ đường cho bọn họ đi dọc theo hành lang, căn phòng bên tay trái chính là phòng của Thi Tư.
Sau đó bà ấy không khỏi cảm thán: “Cô ấy vẫn ở đây xạ trị, chưa từng có ai tới thăm nom, chúng tôi còn tưởng cô ấy có một mình chứ.”
Mạnh Cẩn nhíu mày: “Một mình?”
Vậy còn người kia ở đâu?
Mẹ cô nói đã tái hôn cùng người đàn ông ngoại quốc đó rồi mà.
Mạnh Cẩn mở to mắt nhìn về phía Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân lúc này cũng hiểu ra.
Dì Thi nói dối.
Không hề có người đàn ông ngoại quốc nào ở đây, bà ấy ra nước ngoài để chữa bệnh.
Mạnh Cẩn cố nén cảm xúc. Nhưng đến nơi, khi họ đến gặp mẹ, mọi bí mật mới lộ ra. Thay vì hạnh phúc bên chồng mới, mẹ cô đang một mình chống chọi với bệnh tật. Cô đứng trước cánh cửa phòng, tim như nghẹn lại.
Cô không đẩy nổi cửa, vẫn đứng chôn chân ở bên ngoài.
Mạnh Xuân thay cô đẩy cửa.
Bước vào trong, nhìn mẹ gầy yếu trên giường, cô không kìm được nữa.
Hôm nay, vừa mới tiêm thuốc xong, Thi Tư đang trong giai đoạn theo dõi, không thể rời khỏi bệnh viện. Nếu không, chắc chắn bà sẽ ra sân bay để đón con gái mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Cẩn bước vào phòng, Thi Tư lập tức chống tay ngồi dậy.
“Mộng Mộng…” vừa gọi tên con, nước mắt bà đã không kìm được mà tuôn rơi.
Mạnh Cẩn chưa từng thấy mẹ mình trong tình trạng như thế này: gầy gò, gương mặt tái nhợt. Chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình càng làm bà trông yếu ớt hơn bao giờ hết.
Mạnh Cẩn buông tay Mạnh Xuân, chầm chậm bước đến bên giường bệnh.
Cô vừa ôm mẹ vừa bật khóc, nghẹn ngào trách móc:
“Sao mẹ không nói gì cả? Mẹ gầy đến mức này rồi… Sao mẹ lại lừa bọn con? Mẹ đâu có tái hôn, cũng không ai chăm sóc mẹ. Nếu bố biết chuyện này, bố sẽ đau lòng lắm.”
Thi Tư dịu dàng xoa lưng Mạnh Cẩn, vừa khóc vừa nở nụ cười. Bởi vì được gặp lại con gái, bà rất hạnh phúc.
Khi Mạnh Cẩn dần bình tĩnh lại, Mạnh Xuân mới tiến lên, cúi đầu chào Thi Tư.
Thi Tư dang rộng vòng tay, mỉm cười nói:
“Xuân Xuân, lại đây, để dì ôm con một cái.”
Mạnh Xuân cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Thi Tư.
Mạnh Cẩn vẫn không ngừng trách móc, giọng nghẹn ngào:
“Sao mẹ lại nói dối? Một mình mẹ ở đây chịu khổ, không ai ở bên cạnh mẹ…”
Mỗi câu nói đều là nỗi xót xa, đau lòng.
Thi Tư chỉ lặng lẽ mỉm cười, không đáp lời.
Bà hỏi Mạnh Cẩn về chuyện ăn uống, sinh hoạt. Mạnh Cẩn chỉ biết khóc, đành để Mạnh Xuân thay mình trả lời từng câu.
Sau đó, Thi Tư bảo với hai người:
“Hôm nay mẹ vừa dùng thuốc, phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa. Chờ đến lúc xuất viện, mẹ sẽ nấu cơm cho các con khi các con đến nhà mẹ.”
Mạnh Cẩn không đáp, bực bội lấy điện thoại ra.
“Con gọi ngay cho bố đây.”
“Đừng…” Thi Tư vội vàng đưa tay muốn giữ Mạnh Cẩn lại, nhưng cô đã bước nhanh sang phía cuối giường, đứng cạnh cửa sổ, hoàn toàn ngoài tầm với của bà.
“Mộng Mộng, đừng nói với bố con,” giọng Thi Tư đầy van nài.
Mạnh Cẩn chẳng thèm nghe, quả quyết:
“Con đã hứa với bố rồi. Đến đây gặp mẹ xong, con sẽ báo ngay cho bố biết tình hình của mẹ.”
Vừa dứt lời, điện thoại đã được kết nối.
Đầu dây bên kia, Mạnh Thường đang sốt ruột chờ đợi điện thoại từ con gái. Ngay khi chuông reo, ông liền bắt máy ngay.
“Alô, Mộng Mộng? Mẹ con thế nào rồi?”
“Mẹ con…” Mạnh Cẩn vừa mở miệng, giọng đã nghẹn lại, nước mắt cứ thế chảy dài.
“Bà ấy… bà ấy lừa con. Hoàn toàn không có người đàn ông nào cả. Bà ấy chỉ một mình ở đây điều trị thôi… hức hức…”
Mạnh Thường vốn nghĩ rằng Thi Tư đã tái hôn. Nghe vậy, ông sững sờ.
“Con nói gì?!” Giọng ông trở nên xa lạ, run rẩy: “Nói lại cho bố nghe.”
Mạnh Cẩn vừa khóc vừa kể, câu được câu mất, khiến câu chuyện trở nên lộn xộn.
Cuối cùng, Mạnh Xuân lấy điện thoại từ tay cô, nhẹ nhàng nói:
“Để anh nói với bố.”
“Bố, con là Xuân Xuân đây,” vừa nói, cậu vừa dùng khăn giấy lau nước mắt cho Mạnh Cẩn, chậm rãi giải thích với Mạnh Thường:
“Dì Thi không tái hôn. Dì ở đây một mình điều trị, không có người đàn ông nào cả.”
“Vâng, bố cứ đến đây đi.”
Sau khi cúp máy, Mạnh Xuân nhìn Mạnh Cẩn, rồi lại quay sang Thi Tư, bình tĩnh nói:
“Bố bảo rằng ông sẽ đến đây.”
Thi Tư khẽ thở dài.
Mạnh Cẩn khịt mũi, nước mắt cũng không rơi nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong thời gian đợi Mạnh Thường tới, Mạnh Cẩn vẫn luôn túc trực bên Thi Tư, mệt mỏi thì ra sofa nằm nghỉ.
Mạnh Xuân vừa chăm sóc cô, vừa chăm sóc Thi Tư vẫn chưa chợp mắt.
Sau khi Mạnh Cẩn ngủ say, Thi Tư gọi Mạnh Xuân tới trước giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: “Xuân Xuân, con với Mộng Mộng đang hẹn hò phải không?”
Mạnh Xuân gật đầu, thấp giọng trả lời: “Dạ.”
Thi Tư áy náy nói: “Dì Thi thực lòng xin lỗi các con, ép các con phải yêu xa……”
“Không đâu ạ” Mạnh Xuân lắc đầu, cậu dịu giọng nói với Thi Tư: “Chỉ cần chúng con đồng lòng, khoảng cách không phải vấn đề.”
“Do con và Mộng Mộng cùng nhau quyết định, không liên quan tới dì nên xin dì đừng tự trách.”
Khi Thi Tư nói dối Mạnh Cẩn cũng không nghĩ tới con bé sẽ phải rời xa quê hương đến tìm bà.
Ban đầu, bà chỉ không muốn phẫu thuật cắt bỏ một phần cơ thể mình. Qua giới thiệu của bác sĩ điều trị chính trong nước, bà đã đăng ký tham gia chương trình thử nghiệm thuốc mới của một bệnh viện nước ngoài và đến đây chữa trị.
Bà không muốn mất đi bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình. Ý nghĩ phải cắt bỏ một phần khiến bà không thể chấp nhận.
Bà không nói với Mạnh Thường vì mặc cảm mắc ung thư, không nên làm ảnh hưởng đến ông. Mạnh Thường đang ở độ tuổi sung sức, lại đầy sức hút. Chỉ riêng trong làng giải trí thôi cũng đã có không biết bao nhiêu nữ minh tinh muốn có chút dính dáng gì với ông.
Ai trong số họ cũng trẻ trung, xinh đẹp, cơ thể khỏe mạnh, và rõ ràng vượt trội hơn hẳn bà.
Khi Mạnh Thường đến nơi, đã gần một ngày sau.
Người đàn ông xuất hiện trong phòng bệnh với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, rõ ràng là do thức trắng cả đêm.
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân hiểu ý, rời khỏi phòng để cho họ có không gian riêng.
Trên hành lang, Mạnh Xuân nhận được một cuộc gọi.
Cậu nhẹ nhàng buông tay Mạnh Cẩn, bước ra một góc để nghe máy. “Ừ, tôi còn ở nước ngoài,” cậu xin lỗi qua điện thoại “Sáng mai tôi sẽ về, xin lỗi vì sự chậm trễ.”
“Đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp qua đó, sẽ không muộn đâu.”
Mạnh Cẩn chớp mắt nhìn cậu, rồi khẽ hỏi: “Anh có việc à?”
Mặc dù không nghe được lời từ phía bên kia đầu dây, nhưng cô vẫn nghe rõ câu trả lời của cậu.
Mạnh Xuân gật đầu, “Sáng mai anh phải đi, tối nay sẽ về nhà cùng em dọn dẹp một chút, sáng mai anh ra sân bay.”
Mạnh Cẩn mím môi, cố nén sự hụt hẫng trong lòng, gượng cười đáp: “Vâng.”
—
Trong phòng bệnh lúc này, không khí vô cùng tĩnh lặng.
Kể từ khi bước vào, Mạnh Thường không nói một lời.
Ánh mắt ông dán chặt lên người Thi Tư, như thể đang chất chứa hàng vạn câu hỏi không thể thốt thành lời.
Thi Tư cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt: “Mệt không?”
Mạnh Thường đứng bên giường bệnh, từ trên cao cúi xuống nhìn bà, ánh mắt không rời.
Ánh mắt ấy khiến Thi Tư cảm thấy không thoải mái.
Bà giơ tay kéo nhẹ áo ông, nói: “Ngồi xuống đi, đừng đứng mãi như vậy.”
Mạnh Thường hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhưng không nói một lời.
Thi Tư lại lên tiếng, vẻ cố gắng làm dịu bầu không khí: “Anh đi xa như vậy, là muốn giận tôi sao? Đến một chữ cũng không muốn nói với tôi à?”
Cuối cùng, Mạnh Thường cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng như từng tảng băng: “Em muốn tôi nói gì đây?”
Không đợi bà trả lời, ông tiếp tục: “Tôi đi xa thế này, chẳng lẽ em không hiểu ý tôi sao?”
Thi Tư cúi đầu, im lặng.
Mạnh Thường nói tiếp: “Nếu lần đó tôi không tình cờ gặp sếp cũ của em ở Hải Thành, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn không biết rằng em từ chức vì bị bệnh.”
“Nếu không phải Mạnh Cẩn đến đây, chúng ta có phải mãi mãi cũng không biết rằng em đã lừa dối mọi người không? Em nói với mọi người rằng em ra nước ngoài để kết hôn. Nhưng người đó đâu?”
Thi Tư cúi đầu, nhẹ nhàng đan ngón tay vào nhau, đáp khẽ: “Không có anh ta.”
“Xin lỗi, là em lừa anh…” Bà nghẹn ngào, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “…và cả Mộng Mộng.”
Nhiều năm trước, Thi Tư thực sự đã có một mối quan hệ ngắn ngủi với một người nước ngoài.
Nhưng đó là sau khi bà nhìn thấy tin đồn về Mạnh Thường và một nữ minh tinh trẻ trong làng giải trí.
Tin đồn ấy khiến bà cảm thấy khó chịu, dù không rõ thật giả.
Đúng lúc đó, có một người nước ngoài theo đuổi bà, và trong phút giây yếu lòng, bà đồng ý hẹn hò.
Tuy nhiên, so với những năm tháng bên Mạnh Thường, người đàn ông ấy dù lãng mạn, chu đáo đến đâu, cũng không khiến bà thấy thỏa mãn. Kết quả là mối quan hệ đó chóng vánh kết thúc.
Sau đó, việc bà quyết định quay lại Thẩm Thành để mở cửa hàng là thật lòng. Những ngày tháng đó, Mạnh Thường luôn đồng hành, giúp bà tìm mặt bằng, thuê thiết kế, thậm chí cùng bà chạy lo việc trang trí.
Bà đã nghĩ rằng mọi thứ giữa họ đang dần tốt hơn, thậm chí có thể tái hợp.
Nhưng rồi, bà phát hiện ra mình bị ung thư vú.
Bác sĩ khuyên bà nên phẫu thuật cắt bỏ. Nhưng là một người luôn yêu thích vẻ đẹp, bà không thể chấp nhận việc cơ thể mình bị khiếm khuyết. Vì vậy, qua sự giới thiệu của bác sĩ, bà đã tham gia chương trình thử nghiệm thuốc mới ở nước ngoài, chấp nhận chi trả khoản tiền lớn từ những tích lũy nửa đời người để chữa trị.
Mạnh Thường hỏi: “Kết quả điều trị thế nào rồi?”
Thi Tư lắc đầu.
Bác sĩ vẫn khuyên bà cân nhắc phẫu thuật.
Mạnh Thường thở dài, cố thuyết phục:
“Làm phẫu thuật đi.”
Bà kiên quyết lắc đầu: “Không.”
“Không phẫu thuật, em định đợi chết sao?” Mạnh Thường bực bội, giọng cao hơn. “Em đã bao giờ nghĩ đến Mộng Mộng chưa? Em có nghĩ đến anh không?”
Thi Tư ngước lên, ánh mắt ngấn lệ nhìn ông.
Mạnh Thường nén giận, cúi xuống giữ chặt vai bà, dịu dàng nói:
“Thi Tư, nhìn anh này.”
Bà nhìn ông, nước mắt không ngừng rơi.
“Em có muốn sống thêm vài năm với anh và Mộng Mộng không?” Ông nhẹ nhàng hỏi. “Em có muốn nhìn thấy con gái mình kết hôn, sinh con, tận mắt thấy cháu nhỏ chập chững bước đi, gọi em là bà ngoại không?”
Bà nhớ lại hình ảnh Mộng Mộng và Xuân Xuân thân thiết trước mặt mình, gật đầu liên tục:
“Muốn, em muốn…”
“Vậy thì chúng ta nghe lời bác sĩ, được không? Xem bác sĩ nói thế nào.” Ông không ép buộc bà nữa, mà chọn để bác sĩ làm trung gian.
Thi Tư gật đầu:
“Được.”
Khi nhận được điện thoại của bố, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đang tránh nắng dưới bóng cây ăn kem.
Mạnh Cẩn đẩy cây kem chưa ăn hết vào tay anh trai rồi nắm lấy tay cậu, cùng đi vào tòa nhà.
Vừa vào đến phòng bệnh, bố liền thông báo rằng ông sẽ tái hôn với mẹ.
Mạnh Cẩn chậm rãi chớp mắt.
Ước mong nhiều năm qua của cô, thứ mà cô luôn nghĩ đã không còn hy vọng, giờ đây bỗng trở thành sự thật.
Cô nở nụ cười rạng rỡ, thốt lên:
“Thật tốt quá!”
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng nói với anh trai:
“Anh, nguyện vọng của em đã thành hiện thực rồi!”
Mạnh Xuân nhìn cô đầy yêu thương, khẽ đáp:
“Ừ.”
Sau đó, bố cô lại nói thêm rằng mẹ cô sẽ thực hiện phẫu thuật.
Điều này làm cả Mạnh Cẩm và Mạnh Xuân đều bất ngờ.
“Bác sĩ nói làm phẫu thuật cắt bỏ sẽ có tiên lượng tốt hơn so với điều trị bảo tồn, vì vậy sau khi bàn bạc, bố và mẹ con quyết định sẽ phẫu thuật,” ông giải thích.
“Vậy ạ.” Mạnh Cẩn hỏi tiếp: “Mẹ sẽ phẫu thuật ở đây hay về nước ạ?”
“Làm ở đây luôn, thời gian đã định rồi, hai tuần nữa.”
Ông tiếp tục: “Bố sẽ ở đây chăm sóc mẹ. Hai đứa cứ lo chuyện riêng của mình, ở đây không cần lo lắng gì cả.”
Vừa nói, ông vừa nắm chặt tay mẹ cô.
Đối với Mạnh Thường, những năm qua, ông đã từng có được mẹ cô, rồi lại mất đi, khao khát nhưng không thể đạt được, cuối cùng lại may mắn tìm lại được.
Người phụ nữ mà ông đang nắm tay lúc này, là người mà ông trân quý hơn bất kỳ thứ gì. Ông đã dành nửa cuộc đời để chờ đợi bà quay về.
Mạnh Cẩn bĩu môi, không vui nói:
“Anh có việc phải về nước không thể ở đây, nhưng con thì có thể đến mà.”
“Con không quan tâm, mẹ phẫu thuật nhất định con phải ở bên cạnh.”
Thế là mẹ cô nhìn cô cười dịu dàng, nói:
“Được, con đến, mẹ cũng yên tâm.”
Tối đó, cả nhà bốn người ăn một bữa cơm đơn giản trong phòng bệnh.
Vì hôm nay có bố ở đây, mà anh trai lại sắp về nước vào sáng mai, nên Mạnh Cẩn không ở lại bệnh viện mà cùng cậu về chỗ cô sống.
Về đến nhà, Mạnh Xuân giúp cô dọn dẹp, trải giường, sắp xếp tủ đồ…
Còn cô chỉ hỗ trợ lặt vặt, phần lớn thời gian là ôm lấy eo cậu từ phía sau, bước theo cậu từng bước.
Có lúc không chịu ngoan ngoãn, cô lại thò tay vào trong áo cậu, vuốt ve cơ bụng rắn chắc của cậu.
Lúc này, cô mới nhận ra, những năm qua anh chăm chỉ học võ không phải vô ích.
Dáng người cậu quá hoàn hảo, nhìn thì gầy, nhưng thực tế lại rất săn chắc và mạnh mẽ.
Mỗi khi cô không yên phận, cậu đều gạt tay cô ra, thấp giọng trách:
“Đừng nghịch nữa.”
Nhưng càng bị ngăn, cô càng muốn chọc cậu, cứ cố tình quậy phá.
Cuối cùng, cô bị cậu túm lấy như một chú gà con, nhấc lên đặt ngồi trên bàn.
Cậu đứng trước cô, mạnh mẽ chen vào giữa hai chân cô, kéo cô lại gần, rồi không chút do dự cúi xuống hôn cô.
“Anh… Anh trai…” Cô vừa đáp lại nụ hôn vừa khe khẽ gọi, rồi cười ngốc nghếch:
“Bố mẹ sắp tái hôn rồi.”
“Ừ.” Cậu thấp giọng đáp, nụ hôn vẫn nồng cháy không ngừng.
“Anh có thời gian thì ghé qua thăm em nhé?”
Cô làm nũng.
“Được.” Cậu đồng ý.
“Lúc nào rảnh em cũng sẽ về tìm anh.” Cô thì thầm nói.
Đáp lại cô là một nụ hôn sâu và đầy khao khát hơn từ cậu.
Hai người quấn quýt với nhau hồi lâu, mãi đến khi Mạnh Xuân buông cô ra, để lại một Mạnh Cẩn thở dốc. Cậu tiếp tục dọn dẹp nhà cửa giúp cô.
Sau đó, khi đã đổ đầy mồ hôi, cậu đi vào phòng tắm tắm rửa, rồi nhường cô đi tắm.
Chờ cả hai tắm xong, Mạnh Xuân bắt đầu cho quần áo vào máy giặt, phơi đồ. Trong khi đó, Mạnh Cẩn đã nằm dài trên giường, kiệt sức.
Cô nằm nghiêng, nhìn Mạnh Xuân đi qua đi lại bận rộn, trông như một ông chồng hiền lành chăm chỉ, khiến cô không kìm được mà bật cười.
Khung cảnh ấy khiến cô ảo tưởng rằng họ đang bí mật sống chung như một cặp đôi thực sự.
Đợi đến khi cậu làm xong mọi việc, Mạnh Cẩn gọi cậu lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường. Ngày mai, cậu phải ra sân bay sớm, Mạnh Cẩn chẳng nỡ để cậu ngủ trên sofa hay dưới sàn.
Huống hồ, trước đây họ cũng đã từng ngủ chung giường.
Hơn nữa, bây giờ họ là người yêu.
Mạnh Cẩn thoải mái nói với anh:
“Anh ngủ chung với em tối nay đi.”
Sau đó, cô như một chú mèo nhỏ, chui thẳng vào lòng cậu.
“Phải ôm em ngủ nhé,” cô yêu cầu.
Mạnh Xuân vòng tay ôm chặt lấy cô, cảm nhận cơ thể mỏng manh của cô trong lớp quần áo mỏng mùa hè.
Chẳng bao lâu sau, hai người lại bắt đầu hôn nhau.
Mạnh Cẩn không hiểu vì sao, cô luôn muốn được hôn anh trai mình.
Cảm giác ấy giống như một loại nghiện, càng hôn càng không muốn dừng, cứ thế lặp đi lặp lại.
Nhưng lần này, mọi thứ có vẻ hơi vượt quá giới hạn.
Mạnh Xuân đè cô xuống giường, như thể muốn nuốt chửng cô.
Cậu thở dốc, tiếng thở nặng nề, dường như đang phải kìm nén một cách rất khổ sở.
Mạnh Cẩn cũng cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, một cảm giác lạ lẫm và kỳ quái khiến cô không tự chủ được mà cứ áp sát cậu.
Nhưng đến cuối cùng, Mạnh Xuân vẫn không làm gì cô cả.
Cậu dừng lại đúng lúc, chỉ siết chặt cô trong vòng tay, như thể việc ôm cô thế này đã đủ để làm dịu cậu.
Mạnh Cẩn cứ thế được anh ôm ngủ suốt cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Xuân chuẩn bị ra sân bay. Cậu không để cô tiễn, chỉ cho phép cô đứng tiễn ở cửa nhà.
Trước khi lên xe, hai người ôm nhau thật lâu.
Từ lúc thức dậy, Mạnh Cẩn đã cố gắng kìm nén để không khóc, nhưng đến lúc này, cô không thể giữ được nữa. Nước mắt cứ thế trào ra, lăn dài trên má cô.
Trước khi buông cô ra, Mạnh Xuân nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu và nặng nề.
Đôi môi của Mạnh Cẩn bị cậu hôn đến mức tê rát.
Cô nhìn cậu qua làn nước mắt mờ ảo, dõi theo chiếc xe chở cậu rời đi, cho đến khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô mới quay vào nhà.
Khép cửa lại, cô tựa vào cánh cửa, từ từ ngồi xuống, đau lòng mà bật khóc.
Cô để mặc nước mắt rơi, rút điện thoại ra nhắn tin cho cậu:
“Anh ơi, phải làm sao đây? Em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”
Nhưng cuối cùng, cô lại xóa từng chữ một, cả dấu câu cũng không để lại.
Tác giả chia sẻ:
Phần hồi tưởng thời trung học đến đây là kết thúc! Tiếp theo sẽ là câu chuyện yêu xa, và tiến tới hồi kết chính văn nhé!