Chương 20
Tuy rằng ánh mặt trời không còn chói chang như buổi trưa, mặt trời cũng dần dần nghiêng về phía tây. Nhưng trong khe hở không khí lại đầy sóng nhiệt, mặt nóng rực đau đớn, cả người khô nóng dính nhớp.
Mạnh Xuân giơ tay nắm lấy cổ áo áo bóng rổ kéo trước sau quạt mấy cái cho đỡ nóng. Đồng thời nói với Tùy Ngộ An và Ân Khoan: “Không chơi nữa! Lần sau chơi tiếp.”
Ân Khoan còn chưa chơi đủ. Nghe vậy, chưa từ bỏ ý định giữ Mạnh Xuân lại: “Mới mấy giờ đâu, chơi thêm một lát đi!”
Giọng Mạnh Xuân kiên quyết: “Không chơi! Tao muốn về nhà tắm, cả người đầy mồ hôi rồi.”
Tùy Ngộ An cũng nói: “Giải tán đi! Tao cũng phải về nhà.”
Hai người đều về nhà, nên Ân Khoan cũng từ bỏ giãy dụa, đành phải nói: “Vậy được rồi, hôm khác chơi tiếp.”
Mạnh Xuân ôn hòa hỏi Mạnh Cẩn: “Cái nào là của em?”
Mạnh Cận chỉ chỉ túi quần và túi đeo rồi nói với anh: “Cái này, cái này.”
“Còn có đống đồ ăn vặt kia nữa.” Cô lại chỉ vào túi mua sắm trước mặt Hạ Mẫn Mẫn. Sau đó nói với Mạnh Xuân: “Có thể tới đây tìm anh được là nhờ Mẫn Mẫn giúp em xách túi đồ ăn vặt đó. Với cả mấy chai nước này cũng là cô ấy xách tới.”
“Sức Mẫn Mẫn rất lớn.” Mạnh Cẩn cảm thán.
Mạnh Xuân nghe Mạnh Cẩn nói xong, mới quay sang nói với Hạ Mẫn Mẫn một câu: “Cảm ơn.”
Hạ Mẫn Mẫn không nghĩ tới Mạnh Xuân sẽ đột nhiên chủ động nói chuyện với cô ấy. Mặc dù là do cô ấy giúp Mạnh Cẩn nên anh mới nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng cô ấy lại cực kỳ vui sướng.
Tựa như có một búp hoa bỗng nhiên nở rộ thành một đóa hoa rực rỡ lại xinh đẹp, dưới ánh mặt trời theo gió nhẹ vui vẻ lắc lư.
Cô ta vội cười đáp lại Mạnh Xuân: “Không cần không cần! Mạnh Xuân! Cậu khách khí quá, tớ và Cẩn Cẩn là bạn tốt, giúp xách túi đồ là việc nên làm.”
Mạnh Xuân không trả lời cô ấy nữa, cậu xách túi đồ Mạnh Cẩn mua lên, kéo Mạnh Cẩn đi đến cửa sân bóng rổ.
Mới đi được vài bước, Ân Khoan ở phía sau hô to: “Anh Xuân! Bóng rổ! Anh không cần bóng rổ nữa hả?”
Mạnh Xuân không quay đầu lại, chỉ cao giọng nói một câu: “Để ở chỗ mày trước đi, lần sau ra ngoài chơi bóng nhớ mang theo!”
Lúc cậu nói lời này, Mạnh Cẩn không thành thật rút tay khỏi lòng bàn tay cậu, chạy chậm về phía trước.
Sau đó Mạnh Xuân đuổi theo Mạnh Cẩn chạy ra ngoài sân bóng rổ.
Lúc Mạnh Cẩn sắp bị hắn đuổi kịp đột nhiên dừng bước trốn sang bên cạnh, vòng qua phía sau cậu vẫn duy trì khoảng cách vài mét với cậu.
Hai người đuổi theo cười ầm ĩ đến khu đỗ xe bên ngoài sân bóng rổ.
Ân Khoan nhìn Mạnh Xuân chỉ cần ở bên Mạnh Cẩn là trở nên rất ngây thơ, thở dài nói với Tùy Ngộ An bên cạnh: “Cậu cả Tùy à! Mày nói xem, sao anh Xuân chỉ ngây thơ trước mặt Mạnh Cẩn vậy?”
Tùy Ngộ An nhướng mày, không trả lời Ân Khoan.
Hạ Mẫn Mẫn xách túi đựng vở và bút chì, nói với hai người: “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Nói xong, cô ta vừa xoay người thì nhìn thấy Mạnh Cẩn đi sau lưng Mạnh Xuân đột nhiên dừng lại, qua vài giây lại đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước, sau đó, nhảy lên lưng Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân làm như đã sớm quen với việc Mạnh Cẩn đột nhiên tập kích thế này. Cậu rất tự nhiên chuyển đồ từ tay phải sang tay trái rồi duỗi về phía sau, ôm lấy đùi phải của cô.
Mạnh Cẩn ghé vào lưng Mạnh Xuân, cười khặc khặc nói: “Anh! Trên người anh còn bốc hơi nóng.”
“Chơi bóng nên ra mồ hôi đầy người.” Cậu nói: “Nếu em không xuống, lát nữa quần áo em cũng bị ướt.”
Mạnh Cẩn cầm chai nước khoáng ướp lạnh mà bọn họ chưa uống hết dán lên sườn mặt Mạnh Xuân. Hạ nhiệt độ cho khuôn mặt lạnh như băng của cậu, giọng điệu không sao cả nói: “Ướt thì cứ ướt thôi, về nhà tắm.”
Cứ như vậy, Mạnh Xuân cõng Mạnh Cẩn đến chỗ cậu dừng xe đạp, mới thả cô xuống.
Cậu đặt đồ ăn vặt cô mua vào giỏ xe, lại treo túi quần áo và túi trang sức lên tay lái. Sau đó mở khóa xe đạp, đẩy tới ven đường, xoay sang gọi Mạnh Cẩn: “Mộng Mộng! lên đây.”
Mạnh Cẩn nhét nước khoáng vào trong tay Mạnh Xuân. Cậu tiện tay bỏ nước khoáng vào túi áo, quay đầu lại thì thấy Mạnh Cẩn đã ngồi ở ghế sau.
Mạnh Xuân cười nhìn cô, khiến Mạnh Cẩn khó hiểu.
Hai tay cô kéo dây lưng quần, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy anh?”
Mạnh Xuân lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không có gì.”
Cậu xoay người, ngồi vào xe, dùng chân nhấc bàn đạp lên, rồi đạp bàn đạp chở cô đi về phía trước.
Vừa rồi là Mạnh Xuân cười Mạnh Cẩn đáng yêu.
Các cô gái ở tuổi cô đa phần đều bắt đầu đổi thành ngồi nghiêng ở ghế sau xe đạp, cô vẫn y như khi còn bé, tùy tiện ngồi lên.
Tùy hứng lại đáng yêu.
Mạnh Xuân đạp xe đưa Mạnh Cẩn đi ngang qua sân bóng rổ, vừa vặn gặp Hạ Mẫn Mẫn đang đi dọc theo lưới sắt ra sân bóng rổ.
Mạnh Cẩn trong trẻo gọi: “Mẫn Mẫn! Bye bye!”
Hạ Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn qua.
Mạnh Xuân đạp xe lướt qua trước mặt cô ta, cậu nhìn thẳng, không hề liếc nhìn cô ta lấy một lần.
Mà Mạnh Cẩn thì xoay mặt lại đang cười vẫy tay với cô ta.
Hạ Mẫn Mẫn đè nén sự cay đắng trong lòng, cũng cười với Mạnh Cẩn, giơ tay vẫy vẫy.
Tuy chạng vạng mùa hè vẫn nóng bức như cũ, nhưng Mạnh Cẩn ngồi ở ghế sau xe đạp lại cảm nhận được từng trận gió nhẹ xẹt qua gò má mang theo một chút mát mẻ, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Cô thích ý hơi ngẩng mặt lên, giang hai tay, dùng lòng bàn tay chạm vào gió đêm vô hình lại mềm mại.
Gió từ khe ngón tay của cô xuyên qua, mang theo nhiệt độ trên tay cô cuốn đi.
“Thoải mái quá!” Mạnh Cẩn nhỏ giọng cảm thán.
Mạnh Xuân hỏi: “Hả?”
Cô vui vẻ nói: “Có gió nè!”
“Anh vừa chạy là có gió nè!”
Mạnh Xuân cười, hỏi cô: “Có muốn nhiều gió hơn không?”
Mạnh Cẩn còn chưa trả lời, Mạnh Xuân đã đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Thậm chí cậu còn bật người khỏi ghế xe, nghiêng người về phía trước dùng sức đạp bàn đạp thật mạnh
Gió đêm mạnh mẻ vọt tới trước mặt bọn họ, luồn vào quần áo, thổi vạt áo của cậu bay theo gió nhộn nhạo, thậm chí lấp lóe lộ ra một phần eo sau gầy gò.
Mạnh Cẩn ở ghế sau xe đạp nhắm mắt lại nghênh đón gió mạnh, trên mặt là nụ cười tùy ý, vui vẻ hô to: “Sảng khoái quá đi!”
Mạnh Xuân không thể nhìn thấy, giờ phút này ánh chiều tà chiếu vào cô rực rỡ mê người biết bao nhiêu.
Sau đó gặp phải một vành đai giảm tốc. Mạnh Xuân không thể tránh được khỏi rìa đường, xóc nảy kịch liệt khiến Mạnh Cẩn theo phản xạ ôm chặt thắt lưng cậu.
Đoạn đường kế tiếp, cô cũng không buông cậu ra, thành thật nắm lấy quần áo của cậu.
Sau khi về đến nhà, Mạnh Xuân đặt đồ Mạnh Cẩn mua lên sô pha.
Giây sau anh bị Mạnh Cẩn nắm tay chạy lên lầu 3.
Thật ra từ giây phút Mạnh Cẩn nhìn thấy Mạnh Xuân ở sân bóng rổ ấy đã muốn nói cho cậu biết, cô có chuẩn bị cho cậu một bất ngờ.
Nhưng cô sợ nói trước sẽ không còn bất ngờ nữa. Dù sao thì cậu cũng rất hiểu cô, rất dễ đoán ra cô đã làm chuyện gì.
Cô đã nghẹn cả một đường, bây giờ một giây cũng không chờ được, muốn dẫn cậu đến phòng đàn ngay. Còn tìm một lý do nghe rất thích hợp: “Anh! Anh đến phòng đàn luyện đàn với em một lát.”
Mạnh Xuân buồn cười nói: “Anh đi tắm trước.”
Mạnh Cẩn bắt đầu cố tình gây sự, rất tùy hứng nói: “Cùng em luyện piano xong rồi hẳn tắm!”
Cậu bị cô năn nỉ rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn muốn đi tắm trước. Chơi bóng xong cả người dính nhớp, rất không thoải mái.
“Mộng Mộng! Em để anh tắm rửa trước đi. Anh xối một lát, nhanh lắm, vài phút là xong rồi, tắm xong sẽ luyện đàn cùng em…”
Mạnh Xuân còn chưa nói xong, Mạnh Cẩn không nghe lời kéo cậu đi tới trước phòng đàn lầu 3. Cô đưa tay xoay nắm cửa, đẩy cửa ra, rồi lại dùng sức đẩy Mạnh Xuân đi vào.
Trong phòng đàn vốn chỉ có một cây đàn dương cầm lớn như vậy, có thêm một bộ trống màu đen mát mẻ.
Nhất thời Mạnh Xuân sửng sốt nhìn chằm chằm bộ trống trước mắt.
Mạnh Cận lúc này mới vui sướng cất giọng nói: “Surprise!
“Đây là cái trống hôm nay em tự mình chọn cho anh đó. Dùng tiền mừng tuổi của em mua đó nha.” Cô nghiêng đầu cười, mắt cong cong nói cho anh biết.
Vốn là Mạnh Xuân muốn chờ Mạnh Cẩn thi đánh piano cấp 8 xong cậu mới mua trống. Trong khoảng thời gian này cô cần nghiêm túc luyện đàn piano, cậu không muốn quấy rầy cô.
Không nghĩ tới, cô lại lén đặt mua cho cậu một bộ trống.
Mạnh Cẩn tiến đến trước mặt Mạnh Xuân, cô đưa tay ra sau lưng, ngửa mặt nhìn cậu, lời nói nhẹ nhàng hỏi: “Anh! Anh thích không?”
Mạnh Xuân rũ mắt nhìn cô, mắt hạnh của cô gái trong veo, ánh mắt trong suốt sáng ngời, tinh khiết như suối.
Cậu nhìn vào đôi mắt trong veo trơn bóng của cô, thấp giọng trả lời: “Thích.”
Mạnh Cẩn lập tức nở nụ cười rạng rỡ, hài lòng cười khặc khặc.
Mạnh Xuân âm thầm thở dài, cậu giơ tay lên, dùng ngón tay móc một cái vòng kim cương trên đầu Mạnh Cẩn, hỏi cô: “Mua hôm nay?”
Mạnh Cẩn gật đầu, vuốt tóc cười hỏi: “Đẹp không? Em chọn đó.”
“Chọn hai cái, cho Mẫn Mẫn một cái.”
“Thật ra cậu ấy rất thích cái kẹp tóc này.” Cô nói với Mạnh Xuân: “Có thể là cảm thấy hơi đắt, không đáng mua. Nên em mua hai cái để cậu ấy chọn một cái.”
Mạnh Xuân cũng không thích Hạ Mẫn Mẫn, nhưng bởi vì Mạnh Cẩn chơi với Hạ Mẫn Mẫn. Cậu chưa từng nói gì về Hạ Mẫn Mẫn, lúc này cũng chỉ là nhắc nhở Mạnh Cẩn: “Có những người lòng tự trọng rất cao. Nhất là ở độ tuổi này của chúng ta, ghét người khác đồng tình còn cho là bố thí mình. Em…”
Mạnh Cẩn mở to mắt, cau mày phản bác: “Em không phải đồng tình bố thí cho cậu ấy. Em chỉ thấy cậu ấy rất thích, cho nên mới muốn mua tặng cậu ấy.”
“Giữa bạn bè không phải nên như vậy à?”
“Anh biết!” Mạnh Xuân kiên nhẫn nói với Mạnh Cẩn: “Nhưng anh hiểu em không có nghĩa là ai cũng hiểu em.”
“Mẫn Mẫn sẽ không nghĩ em như thế.” Mạnh Cẩn cười nói: “Cậu chơi với em bao nhiêu năm nay. Nếu như không hợp, ngay từ đầu chúng em cũng sẽ không trở thành bạn! Hơn nữa tính cách cậu ấy rất cởi mở, không phải tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi đâu.”
Mạnh Xuân không nói gì khác, chỉ trả lời một câu: “Anh chỉ là việc nào ra việc nấy, nhắc nhở em một chút.”
Mạnh Cẩn căn bản không để trong lòng, khoát tay đáp qua loa: “Biết rồi! Biết rồi!”
Sau đó Mạnh Xuân đi vệ sinh tắm rửa, Mạnh Cẩn nghe dì Trương nói có chuyển phát nhanh đưa tới, vội chạy xuống lầu mở chuyển phát nhanh.
Mạnh Xuân tắm rửa đơn giản, thay áo thun trắng và quần đùi đen sạch sẽ. Sau khi cầm điện thoại lên, cậu thấy được tin nhắn QQ Tùy Ngộ An gửi tới mấy phút trước.
Thích ứng trong mọi hoàn cảnh: Cẩn thận Hạ Mẫn Mẫn một chút.
Mạnh Xuân trả lời “Ừ”, rồi lại hỏi: Làm sao vậy?
Tùy Ngộ An gửi tới: Chiều nay ở sân bóng rổ, tao thấy ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm mày và em gái mày, trông không bình thường lắm. Hy vọng chỉ là tao suy nghĩ nhiều rồi. Tóm lại, nên để em gái cậu đề phòng cô ấy một chút đi, không có hại.
Mạnh Xuân trả lời một chuỗi dấu chấm than.
Tùy Ngộ An: Hình như cô ấy rất thích mày.
Mạnh Xuân:.
Tùy Ngộ An lại hỏi: Cô ấy có biết hai người không phải anh em ruột không?
Mạnh Xuân: Biết! Bạn học nhiều năm như vậy, cô ấy lại là bạn tốt của Mộng Mộng, đã biết từ lâu rồi.
Qua vài giây, Tùy Ngộ An gửi tới một tin: Mày thích Mạnh Cẩn?
Mạnh Xuân nói: Thế nào, không được à?
Tùy Ngộ An không ngại chuyện nhắc nhở Mạnh Xuân: Nhưng hình như cô ấy chỉ đơn thuần coi mày là anh trai.
Mạnh Xuân bực bội nhấn bàn phím di động: Không cần mày nhắc nhở.
Đúng lúc này, Mạnh Cẩn ở dưới lầu hắng giọng gọi anh: “Anh ơi! Anh ơi!”
Mạnh Xuân ném điện thoại lên giường, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Cậu vừa xuống lầu, thì thấy Mạnh Cẩn một tay móc đôi Nike Air Force 1.
Vẻ mặt cô có vẻ mất mát, giọng điệu rất bình tĩnh hỏi cậu: “Mẹ em mua quà sinh nhật cho chúng ta, anh thích không?”
Mạnh Xuân nhìn hai đôi giày kiểu dáng giống nhau như đúc, chỉ có số giày khác nhau, trả lời cô: “Thích!
Bốn bỏ năm lên thì là giày tình nhân.”
Mạnh Cẩn than thở: “Em không thích. Mấy năm nay năm nào cũng tặng giày. Em cũng đâu có thiếu giày.”
Cậu nở nụ cười, đi tới đưa tay kéo kéo khuôn mặt cô, thành công khiến cô không bĩu môi nữa.
Chỉ trong chốc lát, cô đã hỏi cậu hai lần “Anh thích không?”, anh cũng trả lời hai lần “Thích”.
Nhưng chắc chắn cô không biết, lần đầu tiên cậu trả lời câu “thích” kia của cô, không chỉ là đang nói cho cô biết, cậu thích cái trống cô tặng.
Mà còn là đang ngầm thú nhận với cô… cậu thích cô.
Cậu nhìn vào mắt cô nói ra câu “Thích”.
Chỉ tiếc, nữ thần của cậu quá trong sáng và thánh thiện, căn bản không hiểu cậu đã sớm sinh ra tâm tư dơ bẩn với cô.
Cậu muốn vấy bẩn nữ thần của mình.