Chương 7
Dựa theo đường cũ mà đi về. Hai đứa trẻ cũng không biết giờ này khắc này người trong nhà đang ở cực kỳ sốt ruột đi tìm họ.
Sau khi dì giúp việc làm xong bữa chiều, phát hiện Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn không thấy đâu.
Bà tìm mọi ngóc ngách trong nhà, vẫn chưa tìm thấy hai anh em.
Dì nhìn xung quanh cửa nhà, thấy một cụ ông đang ngồi dưới gốc cây gần đó hóng mát, dì lập tức đi lại hỏi đối phương có thấy một bé trai và một bé gái từ nhà này đi ra không.
Cụ ông thật đúng là có thấy, dùng tay cầm cây quạt hương bồ chỉ hướng: “Đi về hướng bên kia rồi.”
Dì chạy theo hướng cụ ông chỉ, vừa tìm kiếm vừa kêu tên hai đứa nhỏ. Nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Dì sợ muốn chết, lập tức chạy gấp về nhà, dùng máy bàn gọi Mạnh Thường.
Sau khi Mạnh Thường nối máy, nghe dì giúp việc nói rằng Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đã lẻn ra ngoài, anh lập tức cau mày.
Trước tiên, Mạnh Thường gọi cho Thi Tư, hỏi cô: “Mộng Mộng và Xuân Xuân đến chỗ em không?”
Thi Tư đang bận rộn ở công ty, nghe thế lộp bộp trong lòng, theo bản năng hỏi: “Không thấy Mộng Mộng?”
Mạnh Thường “Ừ” một tiếng, giải thích với cô: “Hôm nay anh không ở nhà, là dì giúp việc gọi điện nói cho anh, con và Xuân Xuân lẻn ra ngoài.”
“Có thể con đang chơi ở đâu đó gần nhà?” Thi Tư miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, người cũng đã lấy chìa khóa xe vội vã đi ra ngoài.
“Dì nói đã thấy một cụ ông hóng mát dưới gốc gây gần nhà, cụ ông nói hai đứa nó đã đi về phía bắc. Nhưng dì không tìm thấy.” Mạnh Thường trầm giọng, tiếp tục nói: “Cho nên anh mới gọi cho em, muốn hỏi một chút Mộng Mộng có đến chỗ em không.”
“Em về nhà nhìn xem đã.” Giọng điệu Thi Tư bình tĩnh nói: “Chúng ta giữ liên lạc.”
“Được.” Mạnh Thường treo điện thoại, cũng lập tức lái xe trở về nhà.
Khi anh về đến nhà, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân vẫn chưa thấy đâu.
Mạnh Thường để dì giúp việc ở nhà chờ, anh tự ra ngoài tìm, cũng dặn dì, nếu con đã về thì gọi ngay cho anh.
Mạnh Thường dọc theo đường bước nhanh đi, vừa đi vừa nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng nho nhỏ kia.
Anh gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, tim cũng như bị một cái tay trong suốt mà nắm chặt lấy.
Mộng Mộng là bé mù đường, chưa bao giờ nhớ đường đi.
Xuân Xuân lại mới đến Thẩm Thành không lâu, không quen nơi này.
Hai đứa nhỏ tự tiện chạy đi, nếu đi xa một chút, tám chín phần mười sẽ lạc đường, tìm không thấy nhà.
Đúng lúc này, Thi Tư gọi điện đến.
Mạnh Thường vội vàng bắt máy.
Thi Tư nói nhanh như gió: “Hai con không có tới chỗ em, bây giờ tình huống chỗ anh như thế nào rồi?”
Một tia hy vọng còn sót lại trong lòng Mạnh Thường cũng bị vụt tắt, trả lời Thi Tư: “Chưa về nhà, anh còn đang tìm kiếm trên đường phía bắc.”
Rốt cuộc thì trong giọng nói của Thi Tư cũng không giấu được sự khủng hoảng và sợ hãi. Giọng cô như sắp khóc, hoang mang lo sợ hỏi Mạnh Thường: “Làm sao bây giờ? Mộng Mộng chạy đi đâu được cơ chứ? Chúng ta báo cảnh sát đi anh?”
Mạnh Thường còn chút bình tĩnh, nói với cô: “Bây giờ mà báo cục cảnh sát, họ cũng không chấp nhận, cứ để anh lại tìm ở bên này xem.”
Thi Tư trước khi tắt điện thoại nói: “Em qua chỗ anh cùng tìm.”
Cụ ông nhìn thấy con gái họ chạy ra nói hai đứa đi về hướng bắc, phía bắc có cái gì hấp dẫn Mộng Mộng đâu?
Thi Tư vừa lái xe lên đường vừa cố bình tĩnh lại suy nghĩ.
Phía bắc…
KFC?
Cửa hàng KFC kia ở phía bắc nhà họ!
Mộng Mộng thích ăn KFC, nhưng cô và Mạnh Thường sẽ khống chế số lần ăn KFC mỗi tháng của con.
Thi Tư tăng tốc xe nhanh hơn chạy về phía KFC.
Kết quả tới rồi hỏi thăm nhân viên trong tiệm chiều nay có hai đứa nhỏ tới chỗ này ăn KFC không, đáp án nhận được lại là phủ định.
Nhân viên cửa hàng nói không nhìn thấy chỉ có hai đứa trẻ đến đây ăn KFC.
Tức khắc Thi Tư lâm vào khủng hoảng lớn hơn nữa. Loại cảm giác này tựa như lốc xoáy xoay tròn cực nhanh, không ngừng hút cô vào bên trong, khiến cô không hề có sức phản kháng.
Thi Tư lái xe tới đường phía bắc.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Thường đang hỏi thăm những người đi đường tìm kiếm hai đứa nhỏ, cô lập tức đỗ xe bên đường.
Thi Tư mở cửa xe đi xuống, đi đến trước mặt Mạnh Thường, nói với anh: “Em đến KFC, nhân viên cửa hàng nói không thấy có hai đứa nhỏ nào đến tiệm.”
Đột nhiên nước mắt cô trào ra như thuỷ triều, tí tách rơi xuống.
Thi Tư khóc lóc hỏi Mạnh Thường: “Chúng ta phải đi đâu tìm đây? Bọn nhỏ có phải đã bị bọn bắt cóc bắt đi rồi không?”
Thi Tư suy sụp làm Mạnh Thường càng thêm không dám để lộ sự kinh hoảng trong anh.
Anh kéo Thi Tư vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Sẽ không! Sẽ không!”
Cũng không biết là anh đang an ủi cô, hay là đang tự an ủi mình.
Nửa tay áo trên người Mạnh Thường gần như bị mồ hôi làm ướt sũng. Cả người như mới được vớt ra từ trong ao nước ấm, toàn thân bốc hơi nóng.
Khi Mạnh Cẩn được Mạnh Xuân nắm tay từ phía bên kia đường sang, đã nhìn thấy cha mẹ đang ôm nhau cách đó không xa.
Bé đột nhiên dừng bước chân lại, ngơ ngác mà nhìn họ, đôi mắt lập tức mở to, như không thể tin được.
Mạnh Xuân quay đầu nhìn Mạnh Cẩn tự dưng dừng lại.
Mạnh Cẩn hớn hở quơ quơ tay đang bị cậu nắm, nâng cao giọng nói: “Mạnh Xuân anh xem! Bố mẹ em đang ôm nhau kìa!”
Mạnh Xuân còn chưa kịp nói lời nào, Mạnh Cẩn đã buông tay ra cậu chạy về phía cha mẹ, đồng thời cao hứng mà hô to: “Cha mẹ ơi!”
Thi Tư nghe được tiếng con gái, lập tức xoay người lại.
Trong một khắc nhìn thấy Mạnh Cẩn kia, nước mắt Thi Tư như sóng triều đánh úp đến, rơi dữ dội.
Cô đi nhanh phía trước vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh Cẩn, ôm chặt con gái, khóa thân hình nhỏ bé ở trong ngực.
Cái ôm chân thật làm Thi Tư rốt cuộc không khắc chế được cảm xúc, nghĩ mà sợ òa khóc lên.
Mạnh Cẩn bị mẹ khóc thút thít làm khó hiểu, bé mờ mịt mà chớp đôi mắt. Nghe tiếng khóc của mẹ, trong lòng cũng khó chịu, nước mắt cũng tí tách tí tách mà rơi xuống.
“Mẹ ơi!” Mạnh Cẩn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bé khóc nức nở hỏi Thi Tư: “Sao mẹ lại khóc?”
“Là cha ức hiếp mẹ hả?”
Ở trong thế giới của trẻ nhỏ, cha mẹ tồn tại giống như thần. Không gì cản được. Không gì làm không được. Sẽ không yếu ớt. Cũng sẽ không khóc thút thít.
Mạnh Cẩn chưa từng thấy khóc, dù là lúc trước ly hôn với cha, mẹ cũng đều chưa từng khóc.
Mạnh Cẩn không biết đã xảy ra cái gì, làm khổ sở mà khóc như vậy.
Thi Tư hơi buông con gái ra, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn bé, nức nở nói: “Con đi đâu? Hù chết mẹ rồi! Con ra ngoài sao không nói cho người trong nhà một tiếng? Con có biết mẹ cùng cha đi tìm con rất lâu không hả?”
Mạnh Cẩn chớp đôi mắt, nước mắt theo gương mặt lăn xuống.
Lúc này bé mới biết, bởi vì bé nên mẹ mới khóc.
Mẹ cho rằng bé đi lạc.
Mạnh Cẩn giơ tay lau mắt giúp mẹ, giọng nói ẩm ướt mà nức nở xin lỗi: “Mẹ đừng khóc! Mẹ đừng khóc! Là Mộng Mộng sai rồi…”
Mạnh Thường giơ tay xoa xoa đầu con gái, như đang xoa dịu cảm xúc của Mạnh Cẩn.
Mạnh Xuân đi tới, bị Mạnh Thường kéo lấy tay.
Mạnh Thường ngồi xổm xuống trước mặt cậu, lòng còn sợ hãi hỏi Mạnh Xuân: “Xuân Xuân, các con đi đâu vậy? Sao không nói với lớn một tiếng đã lén chạy ra ngoài rồi?”
Anh cũng không có ý trách cứ, chỉ là lo lắng hai đứa, mới buột miệng thốt ra hỏi cậu.
Tâm tư Mạnh Xuân mẫn cảm. Trong một khắc khi nhìn thấy Mạnh Thường và Thi Tư kia, cậu đã đoán sơ được, đoán chừng người lớn cho là họ đi lạc.
Giọng điệu cậu áy náy nói xin lỗi với Mạnh Thường: “Con xin lỗi! Cha nuôi! Là ta muốn dẫn Mộng Mộng ra ngoài chơi.”
“Con biết sai rồi, không có lần sau.” Cậu nghiêm túc mà cam đoan.
Mạnh Thường thở dài, giải thích với Mạnh Xuân: “Không phải cha nuôi trách cứ con. Là cha nuôi lo lắng quá, sợ còn và Mộng Mộng xảy ra chuyện.”
Mạnh Xuân rất hiểu chuyện trả lời: “Ta biết rồi ạ.”
Mạnh Thường nhéo nhéo khuôn mặt của Mạnh Xuân, sau đó xoay mặt nói với Thi Tư: “Về nhà trước đi, về nhà rồi từ từ nói.”
Những lời này anh, Mạnh Xuân nghe được, như đang nói về nhà rồi từ từ tính sổ với cậu và Mạnh Cẩn.
Mạnh Xuân yên lặng mà nghĩ, không thể để Mạnh Cẩn bị · cha nuôi răn dạy trách phạt.
Trước khi Thi Tư ôm con gái đứng dậy, lại kéo Mạnh Xuân qua, ôm lấy cậu.
Mạnh Xuân được cưng mà sợ, mở to mắt.
Lúc sau, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân ngồi trên ghế sau xa. Bởi vì cảm xúc của Thi Tư còn chưa hoàn toàn bình phục, Mạnh Thường lấy chìa khóa xe của cô, để cô ngồi ghế phụ, anh lái xe.
Chạng vạng ánh chiều tà chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trên mặt người.
Đôi mắt Thi Tư đỏ bừng, trên lông mi còn dính nước mắt, bị cô dùng ngón tay lau nhẹ.
Trên mặt Mạnh Cẩn cũng còn nước mắt, bé khóc mệt mỏi, dựa vào lưng ghế mơ màng sắp ngủ.
Mạnh Xuân sợ bé ngủ gật bị đập đầu, đều luôn chú ý bé.
Mười mấy phút sau, dì giúp việc nhìn thấy Mạnh Thường và Thi Tư dẫn theo hai đứa nhỏ bình an trở về, trái tim bị treo lơ lửng rốt cuộc cũng an ổn mà đáp đất.
Một buổi chiều này Mạnh Cẩn đi đường rất xa, bây giờ vừa mệt vừa đói. Bé vốn dĩ không nghĩ tới cha mẹ muốn tính sổ chuyện này với mình, vừa đến nhà đã lẩm bẩm nói: “Con đói quá, có thể ăn cơm chiều chưa ạ?”
Lúc này dì mới vội vàng đi vào phòng bếp nấu cơm.
Toàn thân Mạnh Thường đổ mồ hôi ròng ròng không nói một lời mà trở về phòng ngủ tắm rửa. Thi Tư đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ của con gái rửa mặt.
Trong phòng khách chỉ còn lại Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân hạ giọng, lặng lẽ nói với Mạnh Cẩn: “Nếu lát nữa cha nuôi và dì Thi có hỏi tới, em nói ngay là anh muốn ăn KFC, là anh lôi kéo em đi ra ngoài, biết không?”
Mạnh Cẩn khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Cô bé chớp mắt nói: “Rõ ràng là em muốn.”
“Em quên rồi à?” Mạnh Xuân đột nhiên hỏi.
“Quên cái gì?” Mạnh Cẩn càng khó hiểu, hoàn toàn không hiểu cậu đang hỏi cái gì.
Mạnh Xuân nhắc nhở bé: “Chiều nay em hỏi anh có muốn ăn KFC không, anh nói muốn.”
“Cho nên, là anh muốn ăn KFC, chúng ta mới ra ngoài.”
Mạnh Cẩn bị cậu quanh co kéo về, lúng ta lúng túng gật gật đầu.
Qua một lát sau, suy nghĩ rõ ràng, bé duỗi tay túm lấy góc áo cậu, rất thành thật mà nói với cậu: “Thật ra là em muốn ăn, em mới hỏi anh như vậy.”
Mạnh Xuân cười làm lúm đồng tiền trên má phải lộ ra, trả lời bé: “Anh biết.”
Mạnh Cẩn hoàn toàn mơ màng, rất là khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao anh…”
Anh nói: “Không phải chúng ta nói rồi à, anh đang là đồng lõa cua em.”
“Hơn nữa, rốt cuộc anh cũng không thể để em nói không hai tiếng “anh trai”.” Cậu lại tìm một lý do hợp lý.
Mạnh Cẩn bỗng nhiên nghiêng đầu cười rộ lên, mắt bé cong cong nhìn cậu, miệng rất ngọt mà khen cậu: “Anh ơi! Anh tốt quá.”
Mặt Mạnh Xuân đỏ bừng, cả người phảng phất như bị ném vào bếp lò, toàn thân nóng hổi như đột nhiên bị phát sốt.
Mạnh Cẩn hoàn toàn không chú ý tới Mạnh Xuân bị câu bé khen “Anh ơi! Anh tốt quá.” kia làm thẹn thùng. Cô bé cò hứng thú bừng bừng mà nói: “Anh ơi! Anh nhớ đường cũng giỏi quá đi! Lần này nếu không phải nhờ có anh, em cũng không thể thuận lợi về nhà.”
“Em quyết định, sau này em ra ngoài sẽ dẫn theo anh.”
Mạnh Cẩn giữ chặt tay Mạnh Xuân nhẹ nhàng lay động, giọng mềm mại làm nũng hỏi: “Anh ơi! Anh làm người hướng dẫn đường cho em được không?”
“Anh làm người hướng dẫn đường cho em, em sẽ không lại bị lạc đường nữa.”
Mạnh Xuân ngực nóng lên, phình to, tứ chi như bị rót đầy dòng điện nổi lên hơi tê dại.
Cậu không tự chủ được mà nuốt nước miếng, rồi sau đó mới nắm lấy tay Mạnh Cẩn, đồng ý bé: “Được.”
Anh làm người hướng dẫn đường cho em.
Mạnh Cẩn lập tức vươn ngón út, thần thái sáng láng mà nói: “Chúng ta móc ngoéo tay, Đã hứa thì không đổi! Đời này anh đều phải làm người hướng dẫn đường cho em.”
Mạnh Xuân rất phối hợp mà vươn ngón út, móc lấy tay bé.
Bé lôi qua kéo lại ngón tay đang móc lấy nhau của họ, rất nghiêm túc mà lải nhải: “Nghéo tay, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi trước người đó là con rùa rụt cổ!”
“Anh ơi! Anh cũng không thể làm con rùa rụt cổ!”
“Được.” Cậu đồng ý.
Tác giả có điều muốn nói:
Mạnh Xuân: Chương này được gọi là “anh trai” siêu nhiều ^_^