Bạn mộng 09
Vì em gái yêu cầu, Mạnh Xuân đành phải mặc bộ đồ bóng rổ mà cậu quý như báu vật.
Sau đó, hai anh em cùng nhau ra ngoài. Khi Mạnh Cẩn được Mạnh Xuân chở xe đạp đến trung tâm thương mại, Hạ Mẫn Mẫn vẫn chưa tới.
Mạnh Xuân liền đứng trước cổng trung tâm chờ cùng cô. Gần 9 giờ sáng, mặt trời càng lúc càng gay gắt, ánh sáng chói chang làm Mạnh Cẩn nheo mắt lại, vô thức nhíu mày.
Thấy vậy, Mạnh Xuân giơ tay che ánh nắng trước trán cô, giúp cô khỏi bị chói mắt.
Một lát sau, Mạnh Cẩn tìm ra cách tránh nắng hiệu quả hơn.
Cô kéo tay cậu xuống, rồi tựa vào sát bên, cả người trốn vào trong bóng của cậu, giọng điệu ra vẻ đương nhiên: “Anh đừng có nhúc nhích đấy!”
Mạnh Xuân bị cô nắm lấy tay, đầu ngón tay bỗng như bốc lên từng ngọn lửa nhỏ, nóng rực đến cháy bỏng.
Những ngọn lửa ấy dường như men theo mạch máu lan đến tim, khiến tim cậu bừng cháy. Cậu cúi đầu nhìn cô, đôi mắt ánh lên nét cưng chiều pha lẫn bất đắc dĩ, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Mạnh Xuân cố tình dịch sang một bên, Mạnh Cẩn lập tức nhích theo, lại trốn vào trong bóng râm của cậu. Cậu lại dịch lại chỗ cũ, cô cũng tiếp tục theo sát.
Cứ thế vài lần, sự kiên nhẫn của Mạnh Cẩn cạn sạch. Cô vung tay đánh lên cánh tay cậu, có chút bực bội nói: “Anh à! Đừng có động đậy nữa, đứng im che nắng cho em đi!”
Mạnh Xuân bật cười, khẽ thở dài rồi xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô, không tiếp tục trêu cô nữa.
Khi Hạ Mẫn Mẫn bước xuống xe buýt, cảnh tượng đầu tiên cô ta thấy là hai anh em đang cười đùa với nhau.
Cô ta bất giác nở nụ cười, chạy chầm chậm tới gần, ngọt ngào lên tiếng chào: “Chào anh, Mạnh Xuân!”
Sau đó lại nói: “Hai người đến sớm thế!”
Lúc này, Mạnh Xuân đang giúp Mạnh Cẩn chỉnh lại mái tóc đang rối, không ngước nhìn Mẫn Mẫn, chỉ đáp lại một tiếng “Ừ.”
Ánh mắt cậu vẫn chăm chú dừng lại trên người Mạnh Cẩn, nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt gọn tóc mái cho cô.
Mẫn Mẫn vừa khoác tay Mạnh Cẩn, chưa kịp nói gì, Mạnh Xuân đã dịu dàng dặn dò cô: “Dạo xong thì gọi anh, anh đến đón em.”
Mạnh Cẩn cười nhạt, đáp lời: “Biết rồi, biết rồi! Anh thật nhiều lời!”
Mạnh Xuân khẽ hừ một tiếng, bật cười. Cậu dùng khớp ngón tay giữa và ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô, rồi bước lên xe đạp.
Một chân cậu gạt chân chống ra, chân kia đạp lên bàn đạp, sau đó nhanh chóng phóng xe rời đi.
Hạ Mẫn Mẫn quay đầu, mắt chớp chớp nhìn Mạnh Cẩn, hỏi: “Cẩn Cẩn, anh trai cậu không đi dạo cùng cậu sao?”
Mạnh Cẩn đáp: “Anh ấy có hẹn đi đánh bóng rổ rồi.”
Hạ Mẫn Mẫn có vẻ ngoài ý muốn: “Tớ cứ tưởng anh ấy sẽ đi cùng cậu suốt buổi.”
“Sao lại nghĩ thế?” Mạnh Cẩn thắc mắc.
“Vì hai người cứ như anh em song sinh ấy!” Hạ Mẫn Mẫn cười nói. “Ai cũng biết hai người lúc nào cũng bên nhau không rời. Nên mình cứ tưởng lần này anh ấy cũng sẽ đi dạo cùng cậu.”
Mạnh Cẩn không nhận ra sự hụt hẫng trong giọng nói của Hạ Mẫn Mẫn, ngược lại còn vui vẻ: “Mẫn Mẫn, cậu nhắc mình mới nhớ! Lần này anh ấy không đi theo, mà cũng không ở nhà, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, rất thích hợp để hành động!”
“Hành động gì cơ?” Hạ Mẫn Mẫn ngơ ngác hỏi.
Mạnh Cẩn cười tủm tỉm, kéo tay Mẫn Mẫn: “Đi thôi, Mẫn Mẫn, cậu đi cùng tớ đến tiệm nhạc cụ trước!”
Hạ Mẫn Mẫn trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Cẩn Cẩn, cậu không định… mua bộ trống cho anh trai cậu đấy chứ?”
Mạnh Xuân đam mê trống đã lâu, chuyện này Mạnh Cẩn từng kể với Hạ Mẫn Mẫn.
Mạnh Cẩn cười đáp: “Đúng vậy, mình nghĩ anh ấy cần có một bộ trống riêng của mình.”
Đến trước cửa tiệm nhạc cụ, trước khi vào, Hạ Mẫn Mẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn Cẩn, một bộ trống không phải rẻ đâu…”
“Không sao, tớ có đủ.” Với Mạnh Cẩn, từ nhỏ đến lớn, thứ cô không thiếu nhất chính là tiền.
Mẫn Mẫn lặng lẽ im lặng. Mạnh Cẩn kéo tay Hạ Mẫn Mẫn bước vào tiệm, đi thẳng tới khu vực trưng bày trống.
Cô nhìn ngắm từng bộ trống một hồi lâu, cuối cùng chọn bộ màu đen, rất hợp với cây đàn piano ở nhà.
Cô hỏi giá bộ trống, chủ tiệm báo: “Bộ này 5.800 nhé, cô bé.”
~hơn 20 củ
Số tiền lì xì mà Mạnh Cẩn tiết kiệm nhiều năm qua dư sức mua được bộ trống này, nhưng vấn đề là tiền của cô đang nằm trong thẻ ngân hàng do bố giữ, và cô không mang thẻ theo.
Ngay cả khi mang thẻ, chủ tiệm chắc cũng không dám bán trống cho một cô bé.
Suy nghĩ một hồi, cô chỉ nghĩ ra một cách giải quyết.
Cô gọi điện cho bố – Mạnh Thường, kể về tình huống không đủ tiền và hỏi: “Bố ơi, bố có thể ra đây được không ạ?”
Mạnh Thường lúc này đang quay phim ở Thẩm Thành, trong khoảng thời gian nghỉ ngắn nên mới bắt máy.
Nhưng vì bận rộn, ông không thể đến được. Ông nói: “Xin lỗi Mộng Mộng nhé, bố không đi được.”
“Nhưng nếu không có người lớn đi cùng, có lẽ con không mua được.” Mạnh Cẩn buồn bực đáp.
“Thế này nhé, bố sẽ nhờ dì Trương mang tiền tới trung tâm thương mại, bà sẽ đi cùng con mua.” Mạnh Thường đề xuất giải pháp.
Mục đích của Mạnh Cẩn là mua được bộ trống, nên chỉ cần giải quyết được vấn đề, cô cũng không quá bận tâm ai đi cùng. “Được ạ,” cô đồng ý, nhưng vẫn nhấn mạnh với bố: “Bộ trống này là quà con mua tặng anh, nhất định phải trừ vào tiền lì xì của con.”
Nếu bố trả tiền, món quà này sẽ không còn là của cô tặng anh trai nữa.
Mạnh Cẩn rất để tâm đến điều này.
Mạnh Thường khẽ cười, đáp lại cô: “Biết rồi, bố đã bảo dì Trương dùng thẻ tiết kiệm lì xì của con để thanh toán rồi.”
Ông vừa dứt lời, bên kia đã có người gọi: “Đạo diễn…”
Mạnh Cẩn nói: “Bố bận đi, con cúp máy đây.”
Kết thúc cuộc gọi, trong lúc chờ dì Trương đến, Mạnh Cẩn cùng Hạ Mẫn Mẫn dạo qua một cửa hàng phụ kiện.
Cô nhìn thấy một chiếc băng đô rất đẹp, trên đó là một chiếc nơ lấp lánh nổi bật.
Mạnh Cẩn thử đội lên, soi gương, cảm thấy vô cùng hài lòng, hứng khởi nói: “Chiếc băng đô này dễ thương thật, Mẫn Mẫn, cậu cũng chọn một chiếc đi, hai đứa mình cùng đội!”
Hạ Mẫn Mẫn cầm trong tay một chiếc băng đô khác, kiểu dáng giống hệt cái mà Mạnh Cẩn đang đeo. Thực ra cô ta cũng thích thiết kế này, nhưng giá cả có phần quá đắt đối với cô ta.
Hạ Mẫn Mẫn không phải Mạnh Cẩn. Gia đình cô ta không dư dả như bạn, tiền bạc cũng không thể tiêu xài thoải mái, vài nghìn tệ chi ra mà không chút bận lòng như vậy.
Ngay cả việc mua một chiếc băng đô xinh đẹp, cô ta cũng phải đắn đo giá cả và liệu mình có thật sự cần nó hay không, thay vì chỉ mua để vui.
Hạ Mẫn Mẫn đặt lại chiếc băng đô trong tay, mỉm cười lắc đầu: “Thôi, tớ ở nhà cũng có một cái rồi.”
Mạnh Cẩn không nói thêm gì, cô lấy chiếc băng đô đính nơ lấp lánh, cùng với một chiếc băng đô hoa văn nhẹ nhàng, đem cả hai ra quầy thanh toán. Khi xong xuôi, cô cầm mỗi tay một chiếc băng đô, mỉm cười hỏi Hạ Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, cậu thích chiếc nào?”
Hạ Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, chỉ vào chiếc băng đô có nơ lấp lánh.
Hồi nãy khi thấy Mạnh Cẩn đội chiếc này, cô ta cảm thấy vô cùng đẹp.
Mạnh Cẩn liền bước đến, nhẹ nhàng cài nó lên đầu Hạ Mẫn Mẫn, ánh mắt cong cong rạng rỡ: “Quả nhiên hợp với cậu, đội lên đẹp thật đấy.”
“Cho cậu đấy.” Mạnh Cẩn vừa nói, vừa đội chiếc băng đô hoa văn còn lại lên đầu mình.
Hạ Mẫn Mẫn nhìn Mạnh Cẩn. Mạnh Cẩn buộc hai bím tóc sừng dê tinh nghịch, trước trán là lớp mái lưa thưa, chiếc băng đô trên đầu làm nổi bật ánh sáng từ viên pha lê đính nơ, và cả bông hoa nhỏ cũng rực rỡ lạ thường.
Không hiểu sao, Hạ Mẫn Mẫn cảm thấy băng đô hoa văn này, ban đầu nhìn có chút quê mùa, bỗng chốc trở nên xinh đẹp lạ kỳ khi ở trên đầu Mạnh Cẩn.
Không còn chút cảm giác thô kệch nào, ngược lại vô cùng hài hòa, thu hút. Thậm chí, cô ta có chút hối tiếc vì đã chọn chiếc có nơ thay vì chiếc hoa văn.
Qua một lát, dì Trương mang theo thẻ tín dụng tới trung tâm thương mại đưa cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn lập tức kéo dì Trương đi mua bộ trống kia.
Sau khi Mạnh Cẩn nhập mật khẩu thẻ và thanh toán tiền xong, cô sung sướng bật cười.
“Hôhô…… Cuối cùng cũng mua được rồi!” Mạnh Cẩn vui vẻ lắc tay Hạ Mẫn Mẫn, cao giọng nói: “Mẫn mẫn, trong đầu tớ đang tưởng tượng cảnh anh tớ về nhà nhìn thấy bộ trống, chắc chắn bất ngờ lắm đây!”
Hạ Mẫn Mẫn nhẹ nhàng cười, “Mạnh Xuân chắc chắn sẽ thích.”
Cửa hàng chỗ Mạnh Cẩn mua trống sẽ giao về tận nhà, Mạnh Cẩn kêu dì Trương trực tiếp lên xe họ cùng về, dặn dò bà bảo họ lắp đặt bộ trống trong phòng đàn.
Chờ dì Trương rời đi, Mạnh Cẩn chợt nhớ tới gì đó, lập tức nhắn tin cho Mạnh Xuân, nói với cậu trưa nay cô sẽ cùng Hạ Mẫn Mẫn ăn ở ngoài, khôngvề nhà ăn cơm, buổi chiều khi nào về sẽ gọi cho cậu.
Mạnh Xuân rất nhanh phản hồi cô: 【 Được, vậy trưa anh cũng không về nhà nữa, rủ bọn Ngộ An với Ân Khoan kiếm quán nào ăn tạm 】
Mạnh Cẩn lúc này vui vẻ kéo tay Hạ Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, buổi trưa mình ăn KFC nha? Tớ mời!”
Hạ Mẫn Mẫn ngạc nhiên: “Ơ? Sao cậu lại mời tớ ăn cơm?”
Mạnh Cẩần có chút ngại ngùng, bối rối đáp: “Hứa là dẫn cậu đi dạo phố, vậy mà cả sáng bắt cậu chờ tớ mua trống. Mời cậu bữa trưa coi như bù đắp!”
“Cơm trưa no bụng, buổi chiều mình đi chơi thật đã!”
Hạ Mẫn Mẫn mỉm cười gật đầu: “Được thôi.”
Cả hai kéo nhau đi KFC, gọi hamburger, khoai tây chiên, cùng ly cola mát lạnh.
Buổi chiều, họ lại lang thang khắp trung tâm thương mại.
Mạnh Cẩn mua rất nhiều đồ ăn vặt, mấy món phụ kiện nhỏ xinh và cả một chiếc váy trắng lộng lẫy.
Hạ Mẫn Mẫn chỉ mua một quyển sổ tay bìa đẹp và một cây bút bi đen
Buổi chiều, khi kim đồng hồ chỉ gần bốn giờ, cả hai rời khỏi trung tâm thương mại.
Mạnh Cẩn vừa định gọi điện bảo anh trai đến đón mình, Hạ Mẫn Mẫn đã mỉm cười đề xuất: “Cẩn Cẩn, hay là mình ghé qua sân bóng rổ đi? Đằng nào cậu cũng phải đi ngang đó để về nhà, như vậy anh cậu sẽ đỡ phải vất vả chạy qua đây.”
Mạnh Cẩn hơi nhíu mày: “Nhưng mình xách nhiều đồ thế này, mang theo sẽ nặng lắm.”
“Không sao đâu, tớ khỏe mà. Cứ để tớ!” Hạ Mẫn Mẫn bật cười, bước tới xách luôn túi nặng nhất trong tay Mạnh Cẩn “Cái này để tớ xách cho!”
Mạnh Cẩn miễn cưỡng để Hạ Mẫn Mẫn giúp mình.
Trên tay cô đều là trang sức, phụ kiện nên rất nhẹ. Cô cầm theo những chiếc túi nhẹ hơn, vừa bước đi vừa mở điện thoại định nhắn cho anh trai: “Để tớ nhắn bảo anh ấy tụi mình…”
Còn chưa dứt lời Hạ Mẫn Mẫn đã nhanh tay ngăn lại: “Đừng nhắn! Để cậu ấy bất ngờ. Nếu cậu nói trước, chắc chắn cậu ấy sẽ bỏ dở trận bóng mà chạy ngay đến đây.”
Nghe vậy, Mạnh Cẩn cũng gật đầu đồng ý.
Hai người lên xe buýt. Chỉ một trạm ngắn, cả hai đã đến nơi.
Xuống xe, Mạnh Cẩn dừng lại bên một quầy bán nước ven đường, mua năm chai nước khoáng mát lạnh.
Cô mở nắp một chai, ngửa cổ uống một hơi dài, dòng nước mát lành trượt qua cổ họng khiến cô thấy dễ chịu hơn hẳn.
Lau miệng xong, cô đưa túi nước tới trước mặt Hạ Mẫn Mẫn, nói: “Nếu khát thì cậu cứ lấy uống nhé.”
Hạ Mẫn Mẫn dịu dàng lắc đầu: “Để tới sân bóng rồi uống, tớ vẫn chưa khát.”
Cô ta lại xách luôn túi nước, dù rằng chiếc túi kia đã rất nặng.
Mạnh Cẩn thoáng nhíu mày, cảm thấy không đành lòng: “Nặng lắm đấy, để tớ cầm chung.”
“Thật mà, tớ xách được!” Hạ Mẫn Mẫn cười xòa, từ chối mọi sự giúp đỡ.
Cuối cùng, cả hai đến được sân bóng rổ. Vừa vào trong, Hạ Mẫn Mẫn vội đặt túi đồ lên băng ghế dài gần sân, đúng lúc Mạnh Xuân thực hiện cú ném ba điểm thành công.
Mạnh Cẩn reo lên phấn khích, nhảy cẫng tại chỗ: “Anh ơi, giỏi quá!!!”
Hạ Mẫn Mẫn cúi xuống, nhìn vết hằn đỏ trên tay mình do xách đồ, nhưng nghe tiếng hò reo của Mạnh Cẩn, cô ta bất giác ngẩng đầu lên.
Nháy mắt, ánh nhìn của cô ta ngập tràn hình ảnh của Mạnh Xuân đang quay đầu nhìn về hướng bọn họ. Chàng trai mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, trước ngực là hình chú gấu hoạt hình đáng yêu – khác hẳn phong cách giản dị thường ngày.
Hạ Mẫn Mẫn không biết rằng bộ quần áo này chính là món quà mà Mạnh Cẩn tặng anh trai.
Dưới ánh nắng chiều vàng rực, nụ cười của Mạnh Xuân như tia nắng đầu đông, rạng rỡ mà dịu dàng. Một thoáng, Hạ Mẫn Mẫn còn tưởng rằng nụ cười ấy dành cho mình.
Trái tim cô ta đập nhanh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ngực, âm thanh xung quanh dường như biến mất.
Cảm giác vết hằn ở tay cũng không còn râm ran khó chịu.
Mạnh Xuân chạy đến gần, cậu xoa đầu Mạnh Cẩn, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương: “Không phải anh bảo sẽ đón em sao? Sao lại tự đi đến đây?”
Mạnh Cẩn cười hì hì, đẩy tay anh trai ra: “Em thấy thương anh mà! Em qua đây thì anh đỡ phải chạy một chuyến.”
Hạ Mẫn Mẫn đứng một bên, ánh mắt vô thức dõi theo từng cử chỉ của hai anh em.
Trong mắt cậu, chỉ có Mạnh Cẩn.
Khoảnh khắc ấy, ảo tưởng như bong bóng xà phòng mà cô ta từng nâng niu tan vỡ. Lặng lẽ, không dấu vết, chỉ để lại một khoảng trống hẫng giữa lòng.
Cô ta cúi xuống, vết đỏ trên tay đột nhiên nhói lên.
Tùy Ngộ An và Ân Khoan từ xa đi tới.
Hạ Mẫn Mẫn nhanh tay mở túi nước, lấy ra một chai, đưa cho Mạnh Xuân, gượng cười: “Uống nước đi, anh Xuân.”
Mạnh Cẩn thấy vậy, chỉ cầm chai nước của mình, mở nắp định uống tiếp.
Mạnh Xuân không nhận chai nước từ Hạ Mẫn Mẫn, chỉ lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, tôi có rồi.”
Cậu cầm lấy chai nước trong tay Mạnh Cẩn, ngửa cổ uống hết.
Mạnh Cẩn thấy vậy cười tươi, lấy một chai nước mới từ túi đưa anh: “Anh, uống nữa không? Em lấy thêm.”
Mạnh Xuân nhận chai nước từ tay em gái, cười nhẹ rồi mở nắp uống vài ngụm. Xong, anh đưa lại cho Mạnh Cẩn.
Cô vô tư cầm chai nước, mội chạm vào miệng chai, uống tiếp mà chẳng mảy may ngại ngần.
Hạ Mẫn Mẫn nhìn họ, ánh mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
Cô ta bỗng nhận ra khoảng cách giữa mình và họ – dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn chẳng thể bước vào.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô ta đã rõ cảm xúc đang nhen nhói trong lòng đó là gì.
Cô ta thấy ghét Mạnh Cẩn.
Tùy Ngộ An, đứng cạnh đó, vô tình bắt gặp vẻ lạ lùng trong mắt Hạ Mẫn Mẫn. Cậu ấy khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.