(*) Chương trước sửa mấy chỗ, nếu thấy chỗ nào sai sai đọc lại chương trước hộ nhé. Thôi chừa lần sau không theo chân tác giả nữa đâu =)))
Triệu Lâm Tô lái xe đưa Thẩm Ngôn tới bệnh viện.
Ban đầu Thẩm Ngôn dự định tới phòng y tế xử lý sơ qua nhưng Triệu Lâm Tô phản đối cậu: "Phòng y tế trị cảm cúm thông thường thì được, vết thương của mày hiện giờ chắc người ta chỉ có thể khuyên được một câu".
Thẩm Ngôn hỏi: "Nghỉ ngơi nhiều hơn?"
Triệu Lâm Tô lạnh lùng lườm cậu: "Đến bệnh viện".
Chơi bóng rổ mà, phải đánh cho thật hăng hái, nào có ai lại không bị thương bao giờ? Thẩm Ngôn cảm thấy Triệu Lâm Tô chuyện bé xé ra to nhưng chân cậu đau quá, hiện giờ khi cậu nằm ngửa ở ghế đằng sau mà bên mắt cá chân vẫn như bị kim đâm trúng.
May thay Triệu Lâm Tô lái xe rất vững vàng không hề xóc nảy.
Thẩm Ngôn ôm đầu gối chân trái, hỏi: "Sao mày biết tao bị thương?"
Ban nãy trên sân cậu đã nhịn đau, biểu hiện vô cùng hoàn mỹ, chắc chắn không để lộ sơ hở gì.
"Tao đâu có biết". Triệu Lâm Tô thản nhiên trả lời: "Tao định ra xin chữ ký mày đấy chứ".
"..."
Thẩm Ngôn biết Triệu Lâm Tô đang khịa mình nhưng hiện giờ cậu đau quá, đầu óc không thể nhanh chóng suy nghĩ được lời khịa lại, thế là cậu đành thành thật nói với hắn rằng: "May mà có mày".
Triệu Lâm Tô khẽ mím môi dưới, không đáp lời nào.
Đến cửa bệnh viện, hai người họ lại nổ ra tranh chấp. Thẩm Ngôn kiên trì đòi nhảy lên tám bậc cầu thang, Triệu Lâm Tô thì cười nhạo cậu lại định làm trò xiếc khỉ.
"Cho mày hai lựa chọn". Triệu Lâm Tô duỗi hai ngón tay: "Một, tao bế mày. Hai, chờ ở đây, tao đi mượn xe lăn".
Thẩm Ngôn: "Xe lăn? Không cần đâu..."
Triệu Lâm Tô lập tức vươn tay tóm cậu, Thẩm Ngôn sợ tới mức bám vào lan can bên cạnh nhảy sang nơi khác: "Đừng, tao chờ, tao chờ..."
Đời này cậu chưa từng được người nào bế công chúa, bế một lần là được rồi, dù sao lúc nãy ở trường cũng không ai nhìn thấy, nếu bây giờ để Triệu Lâm Tô bế vào trong bệnh viện trước mặt bao nhiêu người, Thẩm Ngôn sẽ đập đầu tự tử.
Một mình chờ dưới bóng cây bên ngoài, Thẩm Ngôn vịn thắt lưng. Cậu không nhìn ra Triệu Lâm Tô lại khỏe mạnh đến vậy, một hơi ôm cậu từ tầng hai đi xuống, mặt không đỏ hơi thở không loạn.
Cậu còn tưởng thằng oắt đó là một thằng người giấy cơ đấy.
Bàn tay Thẩm Ngôn vẫn đặt bên thắt lưng, trong đầu vô thức nhớ lại hình ảnh ban nãy Triệu Lâm Tô ôm mình xuống tầng.
... được rồi, nhục nhã chết mất thôi!
May mà không ai nhìn thấy.
Mồ hôi trên đầu Thẩm Ngôn sắp chảy xuống.
Từ sau khi phát hiện Triệu Lâm Tô ảo tưởng chính mình suốt ngày, cậu bắt đầu nhạy cảm với những tiếp xúc cùng hắn.
Chỉ cần chạm một chút.
Nhưng Triệu Lâm Tô vẫn biểu hiện giống hệt bình thường.
Ban nãy ôm cậu xuống tầng, một tay hắn đỡ bên eo cậu, một tay nâng đầu gối, lòng bàn tay hoàn toàn không chạm vào cậu.
Cho dù cậu là con gái thì Triệu Lâm Tô cũng đã đủ lịch sự.
Cho nên thằng oắt đó biết cách phân chia hiện thực và ảo tưởng rất rõ ràng.
Về phần tại sao Triệu Lâm Tô ảo tưởng cậu, Thẩm Ngôn nghĩ mãi vẫn không ra. Có lẽ chờ khi cậu tìm hiểu được lý do Chu Ninh Ba ảo tưởng Lương Khách Thanh thì chắc cậu cũng biết được Triệu Lâm Tô đang suy nghĩ cái gì.
Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Chu Ninh Ba gọi điện thoại cho cậu.
"Tao... tao về rồi". Thẩm Ngôn trả lời, cẩn thận dán điện thoại vào sát mặt, không để âm thanh ồn ào trong bệnh viện lọt vào: "Trong nhà có chút chuyện".
Chu Ninh Ba: "Thế à? Bên này mọi người đều đang tìm mày".
"Tìm tao làm gì?"
"Hứa Tuấn Hạo bảo bạn gái nó muốn chụp một tấm ảnh của mày, câu lạc bộ Truyền thông cần sử dụng".
Thẩm Ngôn thẳng thắn từ chối: "Thôi đừng".
"Nó bảo thôi đừng".
Chu Ninh Ba ở bên kia truyền lời, Thẩm Ngôn hỏi: "Hứa Tuấn Hạo đang ở bên cạnh mày?"
"Ừ, bạn gái nó cũng ở đây".
Thẩm Ngôn nghĩ, con gái nhà người ta còn đang ở ngay bên cạnh chờ, mình từ chối dứt khoát quá thì không hay. Cậu sửa lời: "Cô ấy thích ảnh chụp như thế nào? Lúc nào cần? Tao về tới nhà rồi, hôm nay không đến trường được nữa".
"Cô ấy nói tốt nhất là có ảnh chụp chính diện mày ôm bóng rổ, chụp rõ gương mặt một chút".
"Có đăng lên trang web chính thức không?"
"Cô ấy nói có".
Thẩm Ngôn lại lúng túng.
"Thôi được rồi, chút nữa tao sẽ trả lời lại".
"Được. Cô ấy còn hỏi có thể thêm bạn Wechat với mày không. Bên cô ấy có mấy tấm ảnh chụp mày thi đấu ngày hôm nay, muốn gửi cho mày chọn".
"Được, mày đưa Wechat của tao cho cô ấy đi".
Thẩm Ngôn cúp máy, cầm điện thoại đừng bên lan can. Chốc lát sau Wechat vang lên âm thanh có người muốn kết bạn. Cậu vừa đồng ý và chào hỏi người ta xong, còn chưa kịp nói thêm câu nào đã thoáng liếc thấy chiếc bánh xe dừng bên chân mình. Thẩm Ngôn ngước mắt lên, Triệu Lâm Tô đặt hai tay trên xe lăn, vẻ mặt hóng kịch vui nhìn về phía cậu.
"Sao mày giống Chu Ninh Ba thế? Đi đứng chẳng phát ra tiếng động nào".
Triệu Lâm Tô đẩy xe lăn, "Do tao không phát ra tiếng động hay do mày quá nhập tâm vào buổi fan meeting của mình".
Thẩm Ngôn đáp: "Không phải. Đây là bạn gái Hứa Tuấn Hạo ở bên câu lạc bộ Truyền thông. Cô ấy muốn hỏi xin tấm hình của tao".
Thẩm Ngôn vịn xe lăn ngồi xuống, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Triệu Lâm Tô đằng sau thoải mái đẩy cậu đi: "Lần này mày nổi bật như thế, sảng khoái lắm nhỉ?"
Thẩm Ngôn trả lời: "Cũng tàm tạm".
Triệu Lâm Tô bật cười. Rất kỳ quái, Thẩm Ngôn có thể nghe ra cảm xúc của hắn thông qua tiếng cười đó. Lúc này tiếng cười của hắn không hề có chút mỉa mai châm chọc nào.
Thẩm Ngôn cũng cười theo: "Được rồi, hơi hơi sảng khoái".
Sảng khoái? Sao có thể không sảng khoái? Luyện tập úp rổ một năm liền, hôm nay có thể đối mặt với dân chuyên nghiêm túc úp rổ một phát, cho dù hiện giờ chân đau đến chết nhưng cái đau là chuyện nhất thời, đẹp trai là chuyện cả đời.
Chơi bóng rổ trong công viên với các anh trai, những nhân viên văn phòng kia thường xuyên kể khổ với cậu. Nào thì công việc gia đình bận rộn, không có thời gian chơi bóng, nào là không còn sức khỏe, ra sân chạy vài vòng đã lực bất tòng tâm, chỉ có thể đánh qua qua cho đã cơn nghiện.
"Còn đi học thật tốt, em đừng nghĩ mình chỉ còn cách ngày ra trường có hai năm, con người ấy mà, vừa bước chân vào xã hội cảm giác đã không còn giống như trước nữa".
Thẩm Ngôn có thể hiểu ý tứ trong lời của họ.
Cậu cũng từng trơ mắt nhìn anh trai từng chút từng chút một trưởng thành, trở thành trụ cột của gia đình.
Nhân lúc còn trẻ, tùy hứng một lần đi.
Cái giá phải trả của lần tùy hứng này là hai tuần chân không được chạm đất, nạng và xe lăn chọn một trong hai, còn chưa chắc quá hai tuần đã khỏi hẳn.
Thẩm Ngôn nằm trên giường bệnh, chân trái bị cố định treo cao, bên trên chân được phun thuốc tiêu sưng, lạnh đến hơi tê tê: "Lâu vậy hả?"
Triệu Lâm Tô cầm kết quả chụp Xquang, đáp: "Xương cốt không có vấn đề, không thì còn lâu khỏi hơn nữa đấy".
Thẩm Ngôn nói: "Trong lòng tao tự biết, không thể nào bị tổn thương đến xương cốt được".
Triệu Lâm Tô liếc cậu: "Thật sao? Cái kẻ trong lòng tự biết mà còn lẩm bẩm "không gãy thật chứ" là đứa nào vậy?"
Thẩm Ngôn cười cười, không cãi nhau với hắn. Lúc nên nhận thì phải nhận, lần này cậu thực sự may mắn, chủ yếu do cậu không ngờ mình ngã đau đến vậy, cũng không ngờ sinh viên Thể dục lại tấn công mạnh đến thế.
"Tao đi mua chút đồ ăn, mày muốn ăn gì?"
"Ăn cơm. Một suất cơm đĩa đi, gọi thêm ít thịt, lại thêm một chai nước ngọt. Cảm ơn mày nha".
Trước khi ra sân Thẩm Ngôn chỉ ăn hai hạt bắp rang của Chu Ninh Ba, giờ này đói gần chết, cơ thể đòi hỏi cậu nhanh chóng bổ sung năng lượng.
Triệu Lâm Tô đứng lên: "Hay tao đặt bàn tiệc cho mày luôn nhé?"
Thẩm Ngôn: "..."
Cũng không phải không được.
Wechat gửi tới một đống ảnh chụp, nhân lúc Triệu Lâm Tô ra ngoài mua cơm, Thẩm Ngôn lật xem ảnh chụp, miễn cho thằng oắt kia lại ở bên lải nhải một đống lời không phải tiếng người.
Ảnh gửi sang khá nặng, mười mấy M một tấm, hẳn là do máy ảnh DSLR chụp, chất lượng hình ảnh cao, màu sắc cũng đẹp đẽ.
Thẩm Ngôn xem từng tấm ảnh một, muốn chọn vài tấm trông khiêm tốn.
Nỗi sảng khoái cũng chỉ xuất hiện trong một chớp mắt khi mục tiêu của cậu hoàn thành, còn chuyện lên trang web chính thức, nói thật, Thẩm Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ.
Câu lạc bộ Truyền thông rất chuyên nghiệp, chụp ảnh siêu đỉnh, tóm được những cử động vô cùng đẹp mắt. Thẩm Ngôn chọn mấy tấm ảnh không quá rõ mặt nhưng động tác tương đối mạnh mẽ.
[SY: Chọn mấy tấm này có được không?]
[Bánh trôi ở trên đường: Được chứ. Vậy tớ sẽ chọn một tấm trong số ảnh này nha~]
Hóa ra chỉ cần một tấm ảnh. Thẩm Ngôn cảm thấy yên tâm hơn, quay lại lật mấy tấm ảnh khác, trong lòng âm thầm cảm kích câu lạc bộ Truyền thông.
Những bức ảnh họ chụp rất đẹp, cậu chọn hai tấm rửa ra, sau này nó sẽ là một phần ký ức thanh xuân của cậu.
Trong lúc Thẩm Ngôn đang lướt qua chọn lựa, tầm mắt cậu bỗng dưng dừng lại ở góc bên trái một tấm ảnh.
Tấm ảnh này chụp lúc cậu mới vừa vào sân, đang đập tay với các đồng đội.
Ở góc trái bên dưới tấm ảnh là cảnh tượng khán đài, trong bối cảnh màu sắc lòe loẹt quần áo rực rỡ của người thi đấu cùng người xem, đột ngột xuất hiện một màu trắng trong sạch sẽ tinh khiết vô cùng bắt mắt.
Thẩm Ngôn giật mình.
Quá đông người, cậu không thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết.
Hai ngón tay chạm vào màn hình.
Phóng to.
Lại phóng to.
Một mực phóng to cho đến khi góc nhỏ ấy lấp đầy màn hình điện thoại di động.
Vẫn không nhìn được rõ ràng, chỉ có thể trông thấy chiếc áo sơ mi trắng như tuyết mơ mơ hồ hồ, còn có một gương mặt hơi ngẩng lên.
Thẩm Ngôn lại ngẩn ngơ thêm một lát, sau đó thu tấm ảnh về lại kích cỡ cũ. Động tác khóa màn hình dừng lại trong thoáng chốc, cậu ấn vào trang cá nhân của cô gái kia.
Trạng thái gần nhất "Tuy bại mà vinh, vui vẻ hạnh phúc", phía dưới là chín tấm ảnh.
Thẩm Ngôn ấn mở một tấm trong đó.
Trong ảnh là một pha cướp bóng lúc mở màn.
Tầm mắt Thẩm Ngôn vô thức nhìn vào góc bên trái.
*
"Cơm đĩa thịt bò xào, nước cam". Triệu Lâm Tô đặt cơm xuống bàn: "Có cần tao đút cho không?"
"Không cần".
Thẩm Ngôn lúng túng nhận cơm: "Cơm của mày đâu?"
Triệu Lâm Tô trả lời: "Ăn xong ở ngoài đó rồi".
Thẩm Ngôn nghi ngờ nhìn hắn.
Triệu Lâm Tô há miệng: "Muốn ngửi mùi không?"
Thẩm Ngôn: "..."
Cơm thịt bò xào rất thơm, cũng là món Thẩm Ngôn thích ăn. Cậu bóc đũa ra, một phát gắp lên hai miếng thịt. Tuy thế hôm nay cậu ăn lại không nhận biết được vị, ánh mắt lặng lẽ liếc về phía Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô đang uống soda đào, yết hầu chậm rãi nhấp nhô. Thẩm Ngôn mới lén lút nhìn hắn một cái hắn đã tóm ngay được.
"Nhìn gì?"
Thẩm Ngôn nghẹn lời, cúi đầu xúc hai thìa cơm thật to.
Hoảng hốt một hồi.
Sau đó cậu bị sặc.
Gương mặt đỏ bừng, ho sặc sụa sắp phun cả cơm ra ngoài.
Cậu nghe thấy Triệu Lâm Tô chậc chậc hai tiếng, lon nước cam lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay: "Uống chút đi".
Thẩm Ngôn vội vàng nhận nước cam, lại nghe Triệu Lâm Tô nói tiếp: "Mở nắp cho mày rồi, đừng đánh đổ".
Thẩm Ngôn càng ho nặng hơn.
Một hơi uống hơn nửa lon nước cam, Thẩm Ngôn thở hổn hển, liếm liếm môi. Bỗng nhiên cậu quay đầu hỏi: "Triệu Lâm Tô, mày tới sân bóng từ lúc nào thế?"
Triệu Lâm Tô cầm lon nước đào trắng trắng hồng hồng lắc lư trong lòng bàn tay, nâng mắt lên, không mặn không nhạt liếc cậu: "Mày nói thử xem?"
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ kiếp, mày đừng để tao phải nói, tao thực sự không chịu đựng được chuyện này đâu.
"Năm phút trước khi trận đấu bắt đầu". Triệu Lâm Tô lạnh lùng chế giễu: "Trận đấu nghiệp dư mà quy định lại không ít".
Thẩm Ngôn không khác gì mới được ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc này trái tim mới chậm chạp quay về lại lồng ngực.
"Mày tới sao không nói với tao một tiếng?"
"Nói làm gì, mày định ra ngoài sân nhiệt liệt chào đón tao hả?"
"..."
Thẩm Ngôn lại lần nữa cúi đầu xúc cơm, lần này cơm đã ngon hơn hẳn.
"Tao còn tưởng mày sẽ không tới".
"Không đến thì chẳng phải đã bỏ lỡ dáng vẻ yếu ớt bị đá ngã đó của mày rồi sao?"
Thẩm Ngôn thật muốn giơ chân trái lên đạp bay Triệu Lâm Tô ngay lập tức.
Nói đùa thôi.
Thật may Triệu Lâm Tô đã tới, bằng không cậu nhất định phải nhờ tới sự giúp đỡ của đồng đội. Đến lúc đó một đống người vây quanh cậu, mặt cậu chẳng còn đủ để mà mất nữa.
Nạng và xe lăn, Thẩm Ngôn quyết định chọn nạng, ít ra vẫn còn đứng được.
Sau khi lên xe cậu rầu rĩ không vui, anh trai mà nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu chắc chắn sẽ làm to chuyện.
Thẩm Ngôn đoán không sai, cũng đáng đời hôm nay cậu gặp xui xẻo. Cửa thang máy mở ra, Thẩm Ngôn vừa chống nạng run rẩy bước hai bước, Thẩm Thận đã kéo vali tới nơi đụng trúng hai người bọn họ.
Người anh yêu chiều em trai hết mực lập tức hất đổ vali, bổ nhào tới trước mặt Thẩm Ngôn: "Ngôn Ngôn, sao thế này!"
Thẩm Ngôn nghe thấy tiếng gọi lôi cả tên ở nhà của mình ra đã hay anh trai cậu sắp đến bên bờ vực mất đi lý trí. Cậu vội vàng trấn an: "Em không sao, chỉ bị trẹo chân thôi ạ".
"Trẹo chân?"
Tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Thận cao thêm một quãng tám, vội vàng ngồi xuống đòi xem chân của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nói: "Anh, em không sao, không sao thật mà. Em đã đến bệnh viện khám qua rồi".
"Phải đến cả bệnh viện? Nghiêm trọng thế sao!"
Thẩm Ngôn: Nguyên nhân kết quả sao lại đảo ngược thế này.
"Không sao đâu anh, em thật sự không bị làm sao mà..." Thẩm Ngôn chống nạng nhảy nhót, chật vật tránh né anh trai.
"Anh Thận".
Triệu Lâm Tô như diễn ảo thuật rút một chiếc túi giấy mỏng từ sau lưng ra: "Kết quả chụp Xquang của Thẩm Ngôn".
Sự chú ý của Thẩm Thận bị dời đi, vội vã nhận kết quả chăm chú xem xét.
Thẩm Ngôn liếc mắt bày tỏ lòng cảm ơn với Triệu Lâm Tô. Cậu biết mà, trong những giây phút then chốt, Triệu Lâm Tô vẫn rất đáng tin.
"Bác sĩ nói không sao, xương không có vấn đề, dây chằng cũng không bị thương, cần phải nghỉ ngơi hai tuần, không để chân bị thương chạm đất là được."
Thẩm Thận cẩn thận xem phim chụp, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Đang yên đang lành sao lại bị thương nặng đến thế?"
Thẩm Ngôn vội đáp: "Em chơi bóng rổ, không cẩn thận nên bị ngã".
Sắc mặt của Thẩm Thận thể hiện bão giông sắp tới.
Triệu Lâm Tô chen lời: "Đi vào trong nhà trước đi, đứng ngoài này mãi sẽ mệt lắm".
Kịp thời ngăn chặn cơn bão sắp đổ bộ.
Thẩm Ngôn được anh trai đỡ vào trong nhà, lúc đi ngang qua vali trước cửa, cậu hỏi: "Anh, anh chuẩn bị đi công tác à?"
"Mày đã thành thế này anh còn công tác cái gì!" Thẩm Thận cáu giận trả lời.
Triệu Lâm Tô xách vali vào nhà.
Thẩm Thận dạy dỗ Thẩm Ngôn chừng mười phút, ý chính là anh nuôi nấng Thẩm Ngôn từ thuở còn tấm bé, chăm lo cả đại tiện tiểu tiện cho cậu, vết thương trên người cậu nhưng đau ở trong trái tim anh, cậu không cẩn thận không khác gì đang làm tổn thương trái tim anh cả!
Thẩm Ngôn nhỏ giọng cãi lại, "Khi đó em đã tự biết đại tiện tiểu tiện rồi..."
Bởi vì cãi lại nên tiếp tục bị anh trai dạy dỗ thêm năm phút.
Thời điểm như thế này cần có người ngoài đi tới can ngăn, Thẩm Ngôn không ngừng nghiêng đầu nháy mắt với Triệu Lâm Tô.
Còn Triệu Lâm Tô thì kéo vali hành lý của anh trai cậu ra ---- nghịch.
Thẩm Ngôn: "..."
Đầu óc cậu hỏng rồi mới nghi ngờ những thứ không thể nào có được như thế.
"Anh Thận". Triệu Lâm Tô nhắc nhở: "Hình như anh có điện thoại".
"Điện thoại..."
Thẩm Thận vội móc điện thoại trong túi ra.
Quả nhiên nó đang rung lên.
Đầu dây bên kia, đồng nghiệp đi công tác cùng chuyến lần này đang thúc giục anh, hỏi còn bao lâu nữa anh mới tới bến tàu cao tốc.
"Em trai tôi bị thương, gãy chân rồi, tôi không đi được, tôi phải ở nhà chăm sóc cho nó."
Thẩm Ngôn: "..." Không đến mức đó đâu anh, thật sự không đến mức đó.
Đầu dây bên kia nói gì Thẩm Ngôn nghe không rõ, nhưng Thẩm Thận lại lập tức cầm điện thoại ra ngoài ban công tiếp tục nói chuyện, còn kéo cả cửa ban công lại.
Thẩm Ngôn chống nạng đi về phía trước hai bước. Ngoài ban công, anh trai quay lưng lại nói chuyện điện thoại, nhưng qua ngôn ngữ cơ thể của anh, cậu hoàn toàn nhận ra hai bên đang không đồng tình với cách xử lý của nhau.
Thẩm Ngôn nhanh chóng chống nạng đi đến ban công, kéo cánh cửa ra một khe hở nho nhỏ, hạ giọng gọi: "Anh, anh cứ đi đi, em không sao. Đừng vì em mà chậm trễ công việc".
Thẩm Thận nói với người bên kia: "Đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại". Sau đó anh cúp điện thoại.
"Công việc thì tính gì, đi làm cũng chỉ khiến ông chủ giàu có hơn thôi. Cái chân của mày quan trọng hơn công việc rất nhiều!"
Thẩm Thận nói xong điện thoại lại rung, anh xua xua tay, bảo: "Mày vào nhà đi, Lâm Tô --- phiền em đỡ Ngôn Ngôn về phòng nằm hộ anh ---"
Triệu Lâm Tô đi đến đỡ người, mặt mũi Thẩm Ngôn đầy khó xử. Triệu Lâm Tô liếc mắt với cậu một cái, nhỏ giọng nói: "Vào trước đi".
Thẩm Ngôn đi vào trong phòng, bỏ nạng ra ngồi xuống giường. Cậu xoay xoay cánh tay, nói: "Không được, tao không thể làm chậm trễ công việc của anh. Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của anh ấy".
Đối với sự nghiệp hiện tại của Thẩm Thận, ba mươi tuổi chính là một ngưỡng cửa, thành rồng hay thành giun chỉ là chuyện trong nháy mắt. Thế nên năm nay anh trai cậu mới bận rộn như thế.
Đi sớm về tối tăng ca làm thêm, sao có thể vì chuyện nhỏ hủy đi cố gắng cả một năm.
Thẩm Ngôn nói: "Tao nói gì anh ấy cũng không nghe. Triệu Lâm Tô, mày ra ngoài khuyên anh ấy một chút đi, để anh ấy tỉnh táo lại xong rồi tao lại ra khuyên thêm".
"Được, mày ngồi đây đừng nhúc nhích". Triệu Lâm Tô đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Ngôn biết hắn là người đáng tin, ngồi trong phòng chờ. Vài phút sau, Triệu Lâm Tô quay lại, bên cạnh còn có Thẩm Thận.
"Anh..." Thẩm Ngôn lộ ra nét mặt đáng thương: "Em biết sai rồi..."
"Mày dọa anh sợ suýt chết. Sau này chơi bóng rổ phải cẩn thận hơn, nếu ngã gãy chân thật, mày muốn khóc cũng khóc không kịp".
Thẩm Thận liên tục hít sâu mấy hơi.
Thẩm Ngôn biết rằng đây là dấu hiệu chuyện đã giải quyết xong xuôi. Cậu nhìn sang Triệu Lâm Tô, cảm kích biểu đạt ánh mắt "anh em tốt, mày quả thực đáng tin".
Thẩm Thận cũng quay đầu nhìn về phía Triệu Lâm Tô: "Nếu đã như vậy thì hai ngày này anh đi công tác, phiền em ở lại đây chăm sóc Ngôn Ngôn hộ anh".