"Không tệ nha, học được cách uống rượu say rồi, mau uống cái này đi----".
Một ly nước mật ong được nhét vào bàn tay Thẩm Ngôn, cậu mơ màng uống xong cốc nước, sau đó mới híp mắt gọi: "Anh..."
Ôi chao, cuống họng của cậu sao đã khàn thành cái dạng này?
Thẩm Thận cười lạnh: "Hát tiếp đi, không phải đêm qua mày hát hay lắm hả?"
Đêm qua... Đêm qua cậu tới KTV tham gia cuộc gặp mặt hữu nghị, nhưng cậu đâu có hát? Không phải cậu chỉ chơi hai ván trò chơi, uống hai ly rượu, sau đó bị Triệu Lâm Tô gọi ra ngoài....
Ký ức dừng tại chỗ này.
Thẩm Ngôn chỉ nhớ được vài chi tiết vụn vặt.
"Tối hôm qua Triệu Lâm Tô đã đưa em về sao?" Thẩm Ngôn khàn khàn hỏi.
"Trừ thằng bé ra thì còn có người nào?"
"Năm trước lúc mày thất tình chẳng phải cũng..." Thẩm Thận kịp thời ngậm miệng lại nhưng đã không kịp nữa. Thẩm Ngôn trợn to mắt nhìn anh chằm chằm, Thẩm Thận chuyển đề tài: "Mau đi tắm rồi ra ăn cơm".
Thẩm Ngôn xốc chăn nhảy xuống giường, khóa cổ anh trai đang có ý định trốn chạy.
"Sao anh lại biết chuyện đó hả? Triệu Lâm Tô nói với anh?"
"Không có không có..."
Thẩm Thận vừa đập vào cánh tay Thẩm Ngôn vừa cười, "Mày còn không biết đức hạnh của mày sau khi uống say hả? Lời không thể nói lời có thể nói sẽ phun ra toàn bộ".
"Em tự nói?"
"Đúng thế".
Thẩm Ngôn khó tin nổi: "Lúc say em sẽ nói lời mê sảng sao?"
"Không giống lời mê sảng, nghe đều rất thật". Thẩm Thận buồn cười: "Ai ui, cái cô gái tên Đường Di kia thực sự dịu dàng xinh đẹp lắm hả? Bức thư tình mày viết cho cô bé ấy đặt ở chỗ nào, sao anh không tìm được vậy?"
"Anh----".
*
Tắm rửa xong xuôi tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, cổ họng cũng không khàn như ban nãy nữa. Thẩm Ngôn uể oải ngồi xuống bên bàn cơm: "Sao anh không đi làm?"
"Sáng nay anh nghỉ nửa ngày, uống chút canh ấm dạ dày đi, lát nữa anh đưa mày đi học".
Thẩm Ngôn "Vâng" một tiếng, sau khi uống hai ngụm canh, cậu lại không nhịn được hỏi Thẩm Thận, "Em uống say rồi sẽ nói lung tung thật ạ?"
"Không đâu". Thẩm Thận an ủi: "Nói không nhiều lắm".
"Tối hôm qua em đã nói những gì?"
"Không nói gì, chỉ hát thôi". Thẩm Thận cũng uống một ngụm canh: "Anh rất bội phục Triệu Lâm Tô đấy, mày hát thành như vậy mà thằng bé vẫn có thể lái xe an toàn về tới nơi, tố chất lái xe không tệ".
Thẩm Ngôn nghe xong, đáy lòng lộp bộp: "Em đã hát cái gì?!"
"Muốn biết?" Thẩm Thận cười xấu xa, "Không nói cho mày".
Thẩm Ngôn: "..."
Không nói thì dẹp, cậu sẽ không bám anh hỏi cho bằng được đâu.
Trên xe, Thẩm Ngôn vắt hết óc nhớ lại chuyện xảy ra hôm trước, thế mà cũng nhớ được vài chi tiết.
Cậu đã quen biết một cậu gay!
Nhưng hình như cũng vẫn ổn... cậu gay đó rất lễ phép.
Ngược lại thằng oắt Triệu Lâm Tô này, ở trong KTV đêm qua hắn lại dám giả vờ không thân với cậu.
Thế nhưng tại sao Triệu Lâm Tô lại là người đưa cậu về? Sau khi ra khỏi phòng bao, hai người họ đã nói gì làm gì? Thẩm Ngôn không hề có một chút ấn tượng nào, đoạn ký ức của khoảng thời gian đó đã hoàn toàn thiếu hụt.
Cậu có nói lời không nên nào với Triệu Lâm Tô không?
Wechat sóng yên biển lặng.
Không đâu không đâu.
Nếu như cậu thực sự nói gì đó với Triệu Lâm Tô, với tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ lưu lại chứng cứ giễu cợt cậu đến chết.
Trong lúc Thẩm Ngôn thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị rời khỏi Wechat ---
[Con trai: *video*].
Thẩm Ngôn: "..."
Cứu mạng.
Khung cảnh trong video đen sì sì, Thẩm Ngôn không dám tùy tiện mở ra ngay trên xe. Cậu chỉ có thể yên lặng khóa màn hình, khẩn cầu trời cao chiếu cố, tín nam nguyện cả đời chay mặn phối hợp, chỉ cần video này không phải cảnh tượng cậu chất vấn tại sao Triệu Lâm Tô lại ảo tưởng cậu!
Sau khi tới trường, Thẩm Ngôn vội vàng tìm một góc không người mở Wechat.
Triệu Lâm Tô chỉ gửi video cho cậu, không hề nói thêm lời khác.
Thẩm Ngôn run rẩy mở video.
Hình ảnh trong video là một trời đen nhánh, vô cùng yên tĩnh.
"Mệt?"
Đây là tiếng nói của Triệu Lâm Tô, nghe rất bình tĩnh, không giống thái độ mới bị nhận chỉ trích.
Tâm tình Thẩm Ngôn thoáng yên ổn.
"Mệt?" Đây là giọng nói của cậu, nghe đã có vẻ hơi khàn.
Rốt cuộc cậu đã làm gì, sao giọng nói lại giống như sắp câm đến nơi?
"Đàn ông không thể nói mệt!"
Thẩm Ngôn: "..."
Cậu gào lớn giọng như thế làm gì!
Thẩm Ngôn đen mặt. Tiếp theo, trong video đen sì truyền ra tiếng ca quỷ khóc sói gào.
"Người anh em, ôm một cái --- hãy nói ra những lời trong lòng mày đi --- Nói ra hết những thay đổi và ấm ức của mày trong những tháng năm qua..."
(*) Lời bài hát Người anh em, ôm một cái.
Thẩm Ngôn: "........"
Cậu hát mười mấy giây, lặp đi lặp lại mấy câu này.
Câu sau lại xé tim xé phổi hơn câu trước, cảm xúc dồi dào.
Thẩm Ngôn đã trải qua hai mươi giây dài nhất cuộc đời.
Thế mà video chỉ mới phát được một nửa!
"Hát hay lắm". Giọng điệu Triệu Lâm Tô thản nhiên: "Ca sĩ xuất sắc".
Thẩm Ngôn: "..." Thằng chó, mày đang khịa bố đúng không?
"Cảm ơn!"
Đáng tiếc Thẩm Ngôn uống say không thể ý thức được hàm nghĩa, cậu nghe thấy chính mình cao hứng phấn khởi đáp rằng: "Người anh em, vậy thì tao sẽ hát thêm cho mày một bài nữa!"
"Ôi bạn ơi tạm biệt bạn, ôi bạn ơi tạm biệt bạn, ôi bạn ơi tạm biệt bạn, tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt..."
(*) Lời bài hát "Bạn ơi, tạm biệt".
Trong tiếng ca gào thét còn xen lẫn tiếng cười như có như không của thằng chó Triệu Lâm Tô. Video dần đi đến cuối cùng, màn hình đen kịt, kết thúc.
Thẩm Ngôn: "..."
Vấn đề không lớn.
Thẩm Ngôn bình tĩnh tắt màn hình, sau đó đấm vào trong không khí hai cú, giết chó.
*
"Mày sao rồi?"
Thẩm Ngôn vừa ngồi xuống, Hứa Tuấn Hạo đã đi tới.
Thẩm Ngôn không nhớ rõ tối qua ngoại trừ anh trai và Triệu Lâm Tô, cậu có còn thất thố trong phòng bao hay không. Cậu bình tĩnh hỏi: "Sao là sao?"
Hứa Tuấn Hạo đánh giá từ đầu tới chân Thẩm Ngôn: "Tối hôm qua mày với Triệu Lâm Tô không đánh nhau đấy chứ?"
Thẩm Ngôn: "... Không".
Cậu chỉ mở một buổi hòa nhạc có chủ đề tình bạn cho Triệu Lâm Tô.
"Vậy thì tốt". Hứa Tuấn Hạo vỗ vỗ ngực: "Nói chứ, tửu lượng của mày tốt nha, đủ đẹp trai". Hứa Tuấn Hạo bắt chước tư thế uống rượu của cậu: "Đẹp trai đến độ làm cho cả bạn gái tao cũng say mê", sau đó cậu ta lại ngượng ngùng cười một tiếng: "Cả tao cũng say mê. Ngôn thiếu này, người ta rất thích anh đấy, anh thật là đẹp trai nha~".
Thẩm Ngôn giơ tay đẩy cái mặt to của cậu ta ra: "Lần sau có hoạt động như vậy thì đừng tìm đến tao nữa".
Hai bàn tay Hứa Tuấn Hạo chắp lại trước ngực, vặn thành bánh quai chèo: "Đừng mà, Ngôn thiếu ơi, sao anh vô tình lạnh lùng đến thế, người ta lại càng thích anh quá đi thôi..."
"... Chết xa một chút".
Đuổi người đi xong, Thẩm Ngôn đặt sách một bên balo một bên, vô thức chiếm hai vị trí, chiếm xong rồi cậu lại ngẩn người.
Lúc đầu cậu tưởng rằng tình huống Triệu Lâm Tô không ngồi cạnh cậu trong lớp hôm qua chỉ là chuyện tình cờ, nhưng tình huống Triệu Lâm Tô không tới ngồi cạnh cậu trong KTV lúc tối thì hình như lại có chút không giống tình cờ.
Vậy nghĩa là Triệu Lâm Tô đang cố ý.
Điều này có ý nghĩa gì?
Hắn không muốn để ý đến cậu nữa?
Thẩm Ngôn không hiểu nổi, bàn tay vươn ra chạm vào phần sách vở đang chiếm chỗ một bên.
Nếu như hắn không muốn quan tâm đến cậu nữa thì tối qua đã chẳng đưa cậu về nhà...
Bỏ đi, vẫn cứ chiếm chỗ trước vậy.
Chu Ninh Ba tới lớp học, dáng vẻ vẫn ỉu xìu như cũ. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn, nói một tiếng: "Chào".
"Chào, ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi".
Chu Ninh Ba đặt balo xuống, quay đầu nhìn vào vị trí bên trong: "Triệu Lâm Tô..."
Thẩm Ngôn cũng liếc qua vị trí trong cùng: "Chưa đến".
"Hai đứa bọn mày cãi nhau đấy hả?"
"Không có". Thẩm Ngôn không hiểu tại sao Chu Ninh Ba cũng hỏi câu này.
Chu Ninh Ba vừa lấy sách ra vừa nói: "Hay là để tao ngồi vào trong đi, nhường chỗ ngồi bên ngoài cho nó?"
"Không cần đâu". Thẩm Ngôn đáp: "Nó thích ngồi chỗ nào thì kệ nó".
"Bọn mày đừng cãi nhau mà..."
Chu Ninh Ba yếu ớt lên tiếng, vừa quay đầu liền bắt gặp Triệu Lâm Tô đang từ cửa phòng học tiến vào, cậu ta vội vàng đứng lên trước.
Cậu ta mới đứng lên Thẩm Ngôn liền biết Triệu Lâm Tô đã tới. Cậu vốn không định cãi nhau với Triệu Lâm Tô, thế nhưng bầu không khí đã căng thẳng đến trình độ này, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục ngửa mặt nhìn trời, giả vờ không nhìn thấy người tới.
Giả vờ lạnh lùng ai mà không biết làm?
Chu Ninh Ba đi ra ngoài nhường chỗ, để Triệu Lâm Tô vào trong.
Hai tai Thẩm Ngôn chăm chú để ý đến tiếng bước chân.
"Nhường đường".
Thẩm Ngôn thầm cười trộm, không phải hôm qua mày còn không chịu ngồi cùng với tao à? Hừ, tao cũng biết giận dỗi đấy. Thẩm Ngôn tiếp tục ngửa mặt lên trời, giả vờ không nghe thấy.
"Ca sĩ xuất sắc à".
Thẩm Ngôn nghiêm nghị đứng dậy, đưa tay hướng vào trong, "Xin mời quý ngài".
Triệu Lâm Tô ngồi xuống, Thẩm Ngôn ảm đạm cúi đầu, sự cao ngạo bị trận say đè xuống: "Anh Tô à, video không tốt xin đừng lan truyền lung tung".
"Tùy tâm trạng".
Thẩm Ngôn ngước mặt lên hằm hằm nhìn hắn, ánh mắt này bị Triệu Lâm Tô tóm được ngay.
Thẩm Ngôn nhắm mắt lại, lại mở to mắt ra, lại nhắm mắt lại, lại mở to mắt, lặp đi lặp lại mấy lần, cậu quay đầu nằm sấp xuống mặt bàn.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Tại sao trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô lại có tên của cậu rồi?!
Mà sao cái tên càng lớn hơn trước đó, càng đậm hơn trước đó, càng đen hơn trước đó vậy! Cảm giác như nó sắp vỡ đến nơi.
... Đệt mợ, quá sức khủng bố.
Thẩm Ngôn vùi mặt vào cánh tay, lén lút liếc về phía Triệu Lâm Tô.
Nhìn một chút lại vùi mặt vào cánh tay.
Thì ra ba ngày vừa qua là một kỳ nghỉ dài hạn?
Hôm nay nhà vua đã trở lại vương vị, có phải không?
Thẩm Ngôn bi phẫn, cậu nghĩ chẳng lẽ buổi hòa nhạc tối qua của cậu đã triệu hồi ảo tưởng của Triệu Lâm Tô? Cái ảo tưởng người cùng giới này rốt cuộc có niềm vui khác thường nào chứ? Tại sao hắn lại tiếp tục rồi?
Tan học, cuối cùng nhóm ba người đã lâu không thấy lần nữa xuất hiện ở trong nhà ăn.
Tất cả dường như đã khôi phục bình thường nhưng lại không giống bình thường.
"Chiều nay mày có bận việc gì không?" Thẩm Ngôn thăm dò.
"Không". Triệu Lâm Tô không ngẩng đầu, đáp: "Mày có việc?"
"Tao không có..."
"Vậy ba giờ tập hợp ở cổng trường."
Thẩm Ngôn "À" một tiếng, sau khi uống canh xong, cậu lại hỏi: "Hôm qua mày bảo mày có việc, là việc tới cuộc gặp mặt hữu nghị đó sao?"
"Khụ khụ ——"
Chu Ninh Ba bị sặc, cậu ta giương mắt cả kinh nói: "Triệu Lâm Tô, hôm qua mày tới cuộc gặp mặt hữu nghị hả?"
Triệu Lâm Tô không đáp, Thẩm Ngôn trả lời hộ hắn: "Đúng đấy. Thế mà nó không nói sớm làm tao còn tưởng nó bận việc đứng đắn gì".
Chu Ninh Ba kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được. Cậu ta luôn cảm thấy ba chữ Triệu Lâm Tô cực kỳ không phù hợp với "cuộc gặp mặt hữu nghị".
"Không đứng đắn?"
Triệu Lâm Tô nâng mắt: "Tao lại thấy hình như mày chơi rất vui vẻ".
"Cũng không đến mức rất vui vẻ". Thẩm Ngôn cúi đầu ăn cơm, đầu cậu đến giờ vẫn còn đau.
Chu Ninh Ba bừng tỉnh, hiểu ra: "Thẩm Ngôn, mày cũng tới đó hả?"
Thẩm Ngôn gật gật đầu, lập tức bổ sung: "Không phải tao cố ý không dẫn mày theo, tao cũng chỉ được Hứa Tuấn Hạo bất ngờ kéo đến đó".
"Ý tao không phải thế". Chu Ninh Ba xua tay: "Ý tao là, mày đi thì Triệu Lâm Tô cũng đi là phải."
Thẩm Ngôn: "..."
"Không liên quan đến nó". Triệu Lâm Tô không ngẩng đầu lên, nói.
Thẩm Ngôn cũng vội vàng giải thích với Chu Ninh Ba: "Là tự nó đồng ý đến đó trước".
Chu Ninh Ba hiểu ra, gật gật đầu: "Hóa ra là Triệu Lâm Tô đi nên mày mới đi".
Thẩm Ngôn đau đầu: "... không, hai chúng tao dự định đến đó tại hai thời điểm khác nhau. Tao không biết nó muốn đi, nó cũng không biết tao muốn đi... Được rồi, được rồi, không quan trọng. Mày ăn cơm đi, ngoan, ăn nhiều một chút".
Thẩm Ngôn câm nín liếc mắt nhìn cái tên trên đầu Triệu Lâm Tô, thầm nghĩ, đi cuộc gặp mặt hữu nghị cũng không có ý nghĩa gì, chẳng phải thằng cha này lại phát bệnh rồi đó sao? Còn càng lúc càng nặng!
*
Lúc chiếc xe dừng lại ở cổng khu chung cư, Thẩm Ngôn xuống xe, Triệu Lâm Tô không dừng thêm giây nào đã phóng đi ngay.
Thẩm Ngôn không hiểu nổi.
Rõ ràng hắn chẳng hề có bất cứ biểu hiện đặc biệt gì đối với cậu, tại sao lại đột nhiên tiếp tục ảo tưởng cậu? Chẳng lẽ ảo tưởng người cùng giới kích thích vậy sao?
Đến cùng là ảo tưởng đó có ma lực thế nào?
Cho tới hôm nay, không biết vô tình hay cố ý, nhưng Thẩm Ngôn đã xem nhẹ một điểm. Đó chính là rốt cuộc Triệu Lâm Tô đã ảo tưởng gì về cậu, chủ yếu do chỉ cần nghĩ sâu hơn cậu đã sợ hãi, cậu hơi bài xích, cũng sợ mình sẽ ghê tởm.
Thẩm Ngôn đi vào trong phòng ngủ, trầm tư hồi lâu, cậu vỗ bàn đứng dậy.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
Sợ gì chứ? Biết cũng chẳng làm sao cả, Triệu Lâm Tô dám nghĩ, chẳng lẽ cậu lại không dám nhìn?
Liều mạng đi!
Khung tìm kiếm nhanh chóng được nhập một hàng ký tự:
- --[Phim đồng tính]
Không được, không được, quá thẳng thắn rồi, chỉ sợ chút nữa sẽ xuất hiện một vài cảnh tượng cậu không thể nào chịu đựng được.
- --[Phim đồng tính nghệ thuật].
Đồng tính thì có thể nghệ thuật ở nơi nào?
Thẩm Ngôn nhập xóa từ khóa một hồi, sau đó mạch suy nghĩ "tinh" một tiếng, được khai thông.
- --[Phim đồng tính giả tưởng].
Hoàn mỹ, chỉ cần là một bộ phim giả tưởng thì khủng bố thế nào cũng không đến nỗi quá kinh khủng.
Thẩm Ngôn hài lòng gật đầu.
Nhấn phím tìm kiếm, kết quả nhao nhao ùa ra.
Thẩm Ngôn tiện tay nhấn vào giao diện "phim đồng tính được các hủ hoan nghênh nhất", vừa mới ấn vào thì một tấm hình lớn đã hiện ra – Một người đàn ông kéo một người đàn ông khác ôm vào trong ngực.
Thẩm Ngôn kéo chuột xuống, gần như mỗi bộ phim đều đi kèm một bức ảnh, hình ảnh đều rất đẹp đẽ. So với khó chịu trong dự đoán, Thẩm Ngôn lại cảm thấy rất buồn cười. Không biết tại sao, cậu nhìn một hồi lại còn bật cười thành tiếng.
Thẩm Ngôn vốn là một tay già đời trong vấn đề tìm tài nguyên, cậu xem qua ảnh giới thiệu thấy không có vấn đề gì liền tùy tiện chọn một bộ, ba phút đã tải xuống xong xuôi.
"Để tao xem xem suốt ngày mày đang nghĩ những gì..."
Thẩm Ngôn tự lẩm bẩm, mở video ra. Tuy rằng đang ở nhà nhưng cậu vẫn tắt tiếng video đi trước.
Xem nửa phút.
Ồ, phong cảnh đẹp, không tệ.
Xem một phút.
Ồ, nét vẽ hai nhân vật không tồi.
Thẩm Ngôn rất bình tĩnh mang theo tâm lý tìm tòi nghiên cứu xem một phút đồng hồ, đến phút thứ hai cậu đã có chút không kiềm chế nổi.
Tiến triển... nhanh quá vậy.
Sao đã hôn rồi?
Gót chân Thẩm Ngôn đạp xuống mặt đất, chiếc ghế trượt về sau một đoạn.
Dù sao cũng là hình tượng người ta vẽ ra, nếu chỉ nhìn mặt thì người lùn hơn ngoại trừ có mái tóc ngắn ngủn ra cũng không khác gì con gái. Hơn nữa Thẩm Ngôn đã sớm tắt tiếng nên không nghe được giọng nói của đàn ông, cảm giác khó chịu không đến nỗi quá nặng.
Cậu vẫn ổn.
Thẩm Ngôn cau mày nhìn người cao hơn dời khỏi đôi môi người thấp hôn xuống dưới.
Sao ngực lại phẳng thế này?
À, không, đó là đàn ông mà.
Đủ rồi, đủ rồi, đừng hôn nữa, đừng hôn nữa, chỗ đó của đàn ông có gì cần hôn lâu đến vậy sao?
Tại tiến triển đến đoạn cởi quần, Thẩm Ngôn không nhịn được lại lùi về sau một chút, híp mắt cau mày sắc mặt thống khổ.
- -- Ôi, còn may, có làm mờ.
Nhưng cái kia cũng rất quái lạ!
Thẩm Ngôn càng xem mày nhíu càng sâu, càng xem càng lùi về sau, càng xem càng tránh thật xa.
Cái ghế "bốp" một tiếng va phải mép giường.
Hình ảnh trên màn hình kích thích nhãn cầu của Thẩm Ngôn.
Cậu đã hoàn toàn ngây dại.
Hóa ra hai người đàn ông... là như thế này.
Trong đầu cậu bất thình lình hiện ra một suy nghĩ: Triệu Lâm Tô đã ảo tưởng cậu như thế này? Ảo tưởng cậu nằm dưới, bị...
Thẩm Ngôn trượt mạnh về bàn máy tính, dùng sức đóng chặt laptop, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập, mặt nóng đến mức sắp nổ tung.
So với hàng chữ nhìn thấy mỗi ngày trên đầu, hình ảnh đem lại tác động gấp trăm lần, gấp ngàn lần.
Hóa ra sự tình không hợp với thói thường là như vậy sao?
Càng kỳ quái hơn chính là, thế mà cậu lại có phản ứng... Thẩm Ngôn cúi đầu xuống, dán gương mặt nóng hổi xuống mặt bàn.
Đây là phản ứng sinh lý bình thường!
Đều do cái siêu năng lực đáng chết này quá cao tay, cậu không muốn nhìn thấy hàng chữ trên đỉnh đầu của mình. Cho nên đừng nói đến chuyện tiếp tục, đến nghĩ cậu còn chẳng dám nghĩ thêm. Là một thanh niên khỏe mạnh đã nhịn gần ba tháng rồi – đó chỉ là một phản ứng sinh lý bình thường thôi!
Nhưng tại sao từ khi mới bắt đầu cậu đã tự động thay gương mặt của chính mình vào nhân vật ở phía dưới?
Chết tiệt!