Thẩm Ngôn xuống xe, đi hai bước lại quay đầu. Xe vẫn đứng im tại chỗ, mặt kính phản xạ ánh sáng, Thẩm Ngôn không nhìn rõ bên trong. Cậu nhìn chiếc xe thêm vài giây ngắn ngủi, Triệu Lâm Tô lái xe rời đi.
Thẩm Ngôn thở nhẹ một hơi, sương trắng lượn lờ trước mắt, trái tim tưởng chừng đã trở về vị trí lại chợt trôi nổi lên giữa không trung.
Cậu nghĩ rằng nói ra rồi là ổn, nhưng kết quả, trái tim cậu lại có chút loạn.
Có lẽ, cậu cần thêm thời gian.
Thẩm Ngôn bọc kín áo phao quay về, trên người còn đổ mồ hôi, gió lạnh thổi qua, người dính nhơm nhớp. Thẩm Ngôn tăng tốc bước chân đi vào trong tòa nhà, cún nhỏ trốn trong thùng giấy, thò ra cặp mắt đen nhánh.
Thẩm Ngôn đối mắt với nó, đôi mắt chó con ngập nước, trời sinh đã có dáng vẻ đáng thương.
Trái tim Thẩm Ngôn mềm xuống, cậu không đi qua, xách balo đi thẳng lên tầng.
Nước nóng từ trên đỉnh đầu trút xuống, Thẩm Ngôn cúi đầu, hơi thở hơi dồn dập. Cậu nhớ tới biểu cảm của Triệu Lâm Tô lúc cậu bước xuống xe.
Thật ra cậu cũng không nhìn được toàn bộ biểu cảm của hắn.
Triệu Lâm Tô nghiêng nửa gương mặt về phía cậu, từ đầu đến cuối không quay sang nhìn, tĩnh lặng như một bức tranh.
Cuối cùng, hắn mở miệng thấp giọng đáp một chữ: "Được".
Lúc ấy trái tim Thẩm Ngôn nhói một cái.
Không biết tại sao, chỉ biết nó nhói một cái. Có lẽ từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy biểu cảm như thế của Triệu Lâm Tô, tựa như hắn rất bình tĩnh, nhưng cái bình tĩnh đó lại như chẳng còn cách bày tỏ ra bất cứ phản ứng nào khác, cho nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Lúc trước hai người họ như thế nào, Thẩm Ngôn cảm giác mình đã có chút lãng quên. Thời gian không phải một đoạn thẳng, có thể rõ ràng chặt ra từng khúc một, sau đó muốn nhớ cái gì thì kéo đoạn đó quay lại.
Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong xuôi, Thẩm Ngôn ngồi xếp bằng trên giường. Cậu ngẩng đầu nhìn chiếc áo thi đấu, thầm nghĩ: Cố lên, cố gắng lên nào.
Chủ nhật, cuối cùng Thẩm Thận cũng được nghỉ ngơi. Vừa nghỉ một cái, anh liền tranh thủ sáng sớm chạy ra siêu thị một chuyến, mua một đống nguyên liệu nấu ăn về thể hiện tài năng.
"Trời lạnh giá, anh nấu chút cháo đặt trong nồi cơm điện giữ ấm. Anh mua cả ít hộp và thìa dùng một lần, sáng ra muốn ăn bao nhiêu thì tự múc đi nhé". Thẩm Thận ở trong phòng bếp đảo đám bào ngư sò điệp trong nồi đất, cất giọng gọi: "À mà Ngôn Ngôn, hình như lâu lắm rồi không thấy em mang đồ ăn sáng từ nhà đi nữa nhỉ?"
Thẩm Ngôn ở trong phòng khách ăn món hoa quế bách hợp chưng cách thủy của anh trai mới làm, nghe đến đó chiếc thìa liền dừng lại.
"À, vâng. Anh, anh nấu nhiều thêm một chút nhé, có được không?"
"Yên tâm, chắc chắn đủ ăn. Sắp hết năm rồi, công ty của anh không quá bận rộn nữa. Cách hai hôm anh lại nấu cho một nồi, ngọt mặn thay đổi. Bé cưng thích ăn cháo gạo đen nhỉ? Hai hôm nữa anh sẽ nấu một nồi cháo gạo đen đậu tây nha, cực kỳ ngọt ngào nhé, ngọt ngào như con heo nhỏ của anh~"
Thẩm Thận ở trong bếp nấu cơm còn làm trò, xoay vai lắc mông ngâm nga bài ca.
Thẩm Ngôn vừa cười vừa lắc đầu: "Ai là con heo nhỏ của anh chứ? Anh biến đi".
"Ai đáp lời thì là người đó~"
Thẩm Ngôn cười cười, khóe môi khẽ mím lại.
Tình cảm hai anh em thân mật lại thuần túy, hai mươi năm không thay đổi chút nào.
Nếu như tất cả các mối quan hệ cũng giống như thế thì tốt.
Không có biến cố, ổn định, lâu dài.
[SY: Sáng mai ăn cháo, được hay không?]
[Con trai: 1]
Dường như Triệu Lâm Tô đã thật sự phân rõ.
Lời "Chúc ngủ ngon" đêm qua không có, "Chào buổi sáng" sớm nay cũng không còn.
Hắn đã trở về "lúc trước".
Thẩm Ngôn không chủ động tìm hắn, hắn liền không lên tiếng. Thẩm Ngôn tìm hắn, hắn sẽ nhanh chóng trả lời "1".
"Lâm Tô cũng ăn được món này nhỉ?"
Thẩm Thận đi ra khỏi nhà bếp: "Anh nhớ thằng bé không dị ứng hải sản".
"Nó không dị ứng món gì hết, bụng nó là bụng chó hoang".
"Ôi, nhóc con, đừng nói nhảm. Lâm Tô người ta nhã nhặn thế cơ mà".
"Nhưng mà em nói cũng không sai, khi còn bé nó đúng là như thế thật. Vừa đen vừa cẩu thả, nhất là đôi mắt ấy, vừa nhìn thấy đã cảm nhận được sự hoang dã, ôi..." Có lẽ sắp tới Tết rồi, Thẩm Thận thở ngắn than dài, cảm xúc trong lòng anh nhiều quá: "Thời gian trôi qua thật nhanh".
Thẩm Ngôn không nói gì, cậu múc một muỗng bách hợp, vị ngọt mang đắng, tinh tế trải rộng trên đầu lưỡi.
*
"Cháo đấy, cẩn thận bỏng".
Thẩm Ngôn đưa đồ ăn sáng sang.
"Sửa xe chưa?"
"Sửa rồi, có bảo hiểm, không sao".
"Vậy thì tốt rồi".
Thẩm Ngôn ôm phần cháo nóng hầm hập của mình, trong lòng vẫn lo sợ như cũ. Từ khi lên xe cậu vẫn chưa dám liếc mắt nhìn Triệu Lâm Tô.
"Sao không nói gì?" Triệu Lâm Tô hỏi.
Thẩm Ngôn "Hả?" một tiếng, "Đâu có".
Triệu Lâm Tô cười cười, quay mặt liếc Thẩm Ngôn một cái: "Mày sẽ không hạ độc trong cháo của tao đấy chứ? Buồn bực không nói lời nào, trong lòng mày có quỷ?"
Mấy chữ giống nhau nhưng cảm nhận từ phía Thẩm Ngôn lại hoàn toàn không giống.
Triệu Lâm Tô đang trêu chọc cậu.
Đang cố gắng trở lại "lúc trước" mà Thẩm Ngôn hi vọng.
Thẩm Ngôn cũng cười cười: "Sợ chết thì đừng ăn."
Triệu Lâm Tô thu hồi tầm mắt, khóe miệng hơi cong lên.
Hôm nay đỉnh đầu của hắn lại sạch sẽ.
Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, Triệu Lâm Tô đang cố gắng, thế thì cậu cũng phải cố gắng thêm nữa.
Tâm trạng của Thẩm Ngôn tốt lên, trong lòng Triệu Lâm Tô lại là một vùng tĩnh lặng lạnh lẽo.
Hắn đã đắc ý đến quên mình.
Sau đó bị đánh về nguyên hình trong nháy mắt.
Cuối tuần vừa rồi Triệu Lâm Tô chỉ ngủ 6 tiếng.
Ngủ không được, hắn căn bản không rõ mình đang có tâm trạng thế nào, giống như một ngọn núi lửa đang ấp ủ phun trào trên trời lại đột ngột đổ trận tuyết lớn. Không phải loại hoa tuyết nhỏ bé bay bay mà là một hơi nện cả tòa núi tuyết, từ nóng sang lạnh không hề có giai đoạn cảnh báo, chỉ vài giây thôi đã đủ đóng băng vạn dặm.
Rạng sáng hôm nay, hắn đã uống chút melatonin, ép buộc mình phải đi ngủ.
(*) Melatonin là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.
Hôm nay hắn phải lái xe, hắn không thể để chính mình lái xe trong tình trạng mệt mỏi.
Hơn sáu giờ thức dậy lập tức rời giường, rửa mặt mặc quần áo, ngồi bên ban công lẳng lặng nhìn bầu trời dần sáng tỏ. Đồng hồ báo thức vang lên, hắn xuống dưới tầng lái xe đi đón người, nói lời đùa giỡn với Thẩm Ngôn.
Hôm nay Hàn Hách không xuất hiện.
Thẩm Ngôn thở phào, nghĩ cậu ta vẫn còn được tính là người.
Triệu Lâm Tô vẫn ngồi bên cạnh cậu, hết buổi học cả hai cùng nhau đi ăn. Xong xuôi, Triệu Lâm Tô nói mình muốn lên thư viện, Thẩm Ngôn nói được, cả hai lại cùng nhau lên thư viện.
Cuối kỳ sắp tới, thư viện nhiều người đến đòi mạng. Tìm không được vị trí, Triệu Lâm Tô lại bảo ra quán cà phê ngoài trường, kết quả quán cà phê cũng toàn người là người.
"Thôi bỏ đi, chỉ có chút thời gian buổi trưa cũng không học được cái gì, đi dạo cho tiêu cơm vậy".
Hai người bọn họ đi dạo trên con đường lớn đầy cây ngô đồng đã rụng lá của trường đại học.
"Kỳ nghỉ đông này mày sẽ về nhà hả?"
"Ừ".
"Lúc nào về?"
"Đợi thi xong".
Triệu Lâm Tô cười bảo: "Bao giờ về sẽ gửi quà Tết cho mày".
"Ha ha, thế thì trước khi mày đi, tao còn phải tiễn chân mày nữa chứ".
"Gọi cả Chu Ninh Ba đi".
"Nó? Thôi bỏ đi, nó còn vội yêu đương".
Nói chuyện như bình thường, Thẩm Ngôn thả lòng nhưng đồng thời không khỏi cảm thấy trong lòng có thứ cảm xúc kỳ dị không xua đi được.
Cậu thoáng liếc nhìn Triệu Lâm Tô, sắc mặt Triệu Lâm Tô hơi trắng. Hắn đang nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm. Chốc lát sau, dường như nhận ra Thẩm Ngôn nhìn trộm mình, hắn quay mặt, mắt đối mắt với Thẩm Ngôn. Triệu Lâm Tô mỉm cười, trong mắt đầy dịu dàng.
"Tết Dương tới nhà mày ăn cơm được chứ?"
Thẩm Ngôn hơi ngẩn ra: "Đương nhiên là được, hôm qua anh tao còn mới nhắc tới mày".
"Anh Thận hỏi gì tao à?"
"Hỏi mày có bị dị ứng gì hay không, tao bảo bụng mày là bụng chó hoang, dị ứng cái beep".
Triệu Lâm Tô cong cánh môi dưới, hời hợt đáp: "Còn mày thì mồm chó không nhả được ngà voi".
Thẩm Ngôn đạp sang một cú, Triệu Lâm Tô nhanh chóng né đòn: "Bây giờ là chó cùng rứt giậu".
"Cút mẹ mày đi---".
Hai người họ kẻ tránh người đuổi qua qua lại lại. Thẩm Ngôn nở nụ cười, Triệu Lâm Tô cũng cười theo.
Đây chính là Thẩm Ngôn lúc trước.
Thẩm Ngôn mà cậu muốn trở lại.
Buổi chiều, lớp tự chọn kết thúc, Triệu Lâm Tô đưa Thẩm Ngôn về đến cổng khu chung cư.
Thẩm Ngôn nói lời tạm biệt, Triệu Lâm Tô cười nhạt vẫy tay. Chờ cửa xe đóng lại, nụ cười trên môi chậm rãi tắt lịm.
Hai ngày liên tiếp, Hàn Hách không xuất hiện, mọi chuyện đều như đã qua. Ngày thứ ba chính là Tết Dương lịch.
Tết Dương Lịch năm nay gần sát cuối tuần, vừa hay biến thành một kỳ nghỉ dài nho nhỏ.
Triệu Lâm Tô theo lời hẹn đến nhà ăn chực.
Đã có một khoảng thời gian hắn không tới đây, Thẩm Thận tự nhiên muốn chiêu đãi thật phong phú. Đáng tiếc trong lúc bận rộn anh lại làm ra sai lầm, lúc làm món sườn dê phải vẩy chút rượu lên, bùng một phát. Thẩm Thận không cẩn thận bị lửa bốc lên làm bỏng tay.
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ngồi trong phòng khách nghe được tiếng động, vội vàng qua xem.
"Không sao, chỉ bỏng một chút thôi".
Thẩm Thận hời hợt cho qua.
Thẩm Ngôn lại rất lo lắng: "Không được, tay anh bị bỏng đỏ ửng, em thấy sắp nổi bọng nước lên rồi. Trong nhà có thuốc mỡ chữa bỏng không? Hay là em lấy kem đánh răng bôi lên cho anh nhé?"
Thẩm Thận không thế lay chuyển được em trai, đành phải bảo: "Có thuốc bỏng, ở hòm thuốc trong phòng anh".
Thẩm Ngôn đi tìm thuốc bỏng cho Thẩm Thận, Thẩm Thận quay đầu nói với Triệu Lâm Tô: "Lâm Tô, ngại quá. Mời em tới ăn cơm mà lại để thành thế này, thật là".
"Anh Thận, điềm tốt mà. Đây là đang chứng tỏ năm mới anh làm chuyện gì cũng đỏ tay, may mắn đủ đầy".
Thẩm Thận cười cười: "Lâm Tô, em thật biết nói chuyện".
Lời này nếu để Thẩm Ngôn nghe thấy, nhất định cậu sẽ nhảy lên phản đối.
Triệu Lâm Tô trước mặt Thẩm Ngôn xưa nay chưa từng nói lời hay như vậy.
Phòng bếp còn lộn xộn, Thẩm Thận nắm cái tay bị bỏng, cau mày: "Hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
"Không thì để em làm đi".
Thẩm Thận hơi ngạc nhiên: "Hả?"
Thẩm Ngôn tìm được thuốc mỡ đi ra, Triệu Lâm Tô đã ở trong nhà bếp. Hắn cầm Brandy rưới lên món sườn dê chưa kịp hoàn thành, ngọn lửa xanh biếc chợt lóe. Hắn thoải mái trượt trượt cái chảo, để sườn dê trên đó hưởng đều nhiệt độ.
Thẩm Thận tấm tắc khen ngợi: "Lâm Tô... biết nấu cơm từ khi nào vậy?"
Thẩm Ngôn xoa thuốc cho anh, ánh mắt không ngừng trôi tới nhà bếp, sững sờ đáp: "Em không biết..."
Triệu Lâm Tô biết nấu cơm, mà không chỉ dừng ở "biết", đã đạt đến cấp độ "tinh thông".
Hai anh em nhà họ Thẩm bôi thuốc xong đứng ngay ở bên cửa nhà bếp nhìn Triệu Lâm Tô nấu cơm.
Triệu Lâm Tô không đeo tạp dề -- tạp dề còn ở trên người Thẩm Thận. Mặc dù hôm nay là Tết Dương Lịch nhưng hắn vẫn mặc một cái áo sơ-mi đen, tay áo kéo lên cao, lộ ra cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc. Thẩm Thận nấu cơm nhiều năm đã quen tay hay việc, anh nhìn tư thế của Triệu Lâm Tô giống như đã qua huấn luyện, không khỏi lên tiếng hỏi: "Lâm Tô, có phải em đã đi học ở chỗ nào đó rồi không?"
"Cũng tàm tạm thôi ạ".
Câu nói này không phải câu trả lời. Thẩm Thận không cố hỏi thêm, chỉ có mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Quá trình rất dọa người nhưng hương vị của thành phẩm vô cùng tốt.
Thẩm Thận vừa ăn vừa khen: "Lâm Tô, anh không ngờ em còn biết nấu cơm đấy!"
"Ở một mình cũng nên biết làm". Triệu Lâm Tô đáp.
"Thật lợi hại". Thẩm Thận vừa ăn vừa nói: "Tay nghề của em sau này muốn lấy vợ chắc chắn không cần lo!"
Bàn tay gắp thức ăn của Thẩm Ngôn sững lại một chút.
Cậu nghe thấy Triệu Lâm Tô cười cười: "Biết nấu cơm không có quan hệ trực tiếp tới chuyện lấy vợ".
"Cũng đúng, anh cũng nấu cơm rất ổn đấy thôi", Thẩm Thận cười giễu một tiếng, gắp cho Thẩm Ngôn một miếng xươn sườn: "Ngôn Ngôn, yên tâm. Cho dù em không biết nấu cơm thì chuyện cưới vợ cũng dễ như trở bàn tay~"
Thẩm Ngôn lúng túng cười, cúi đầu và cơm.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thận giữ Triệu Lâm Tô, bảo hắn dứt khoát ở lại nhà họ một đêm, tối còn có thể cùng nhau xem chương trình đón năm mới, xong rồi ngủ trong phòng với Thẩm Ngôn là được.
"Không được đâu anh, em bận chuyện khác rồi". Triệu Lâm Tô từ chối: "Cảm ơn anh Thận, anh cẩn thận vết thương ở trên tay nhé".
Thẩm Thận đành phải thôi, bảo Thẩm Ngôn tiễn Triệu Lâm Tô xuống tầng.
Trong thang máy, Thẩm Ngôn hỏi Triệu Lâm Tô: "Mày học nấu ăn từ khi nào vậy?"
"Một thời gian rồi".
"Thật lợi hại".
Triệu Lâm Tô cười.
Hắn muốn nói: nếu mày thích, tao có thể nấu cho mày mãi mãi.
Cho dù không biết cuối cùng có kết quả hay không, thế nhưng tiềm thức vẫn sẽ luôn mong đợi một kết quả tốt. Thế là chính hắn sẽ đi làm một ít chuyện "chuẩn bị" mà bản thân hắn cũng cảm thấy rất buồn cười.
Lỡ đâu?
"So với kẻ chỉ biết ăn, cũng coi như rất lợi hại".
"Dừng, tao cũng biết nấu ăn đó, có được không? Chỉ là không giỏi như hai người thôi..."
Vẫy tay chào tạm biệt, Thẩm Ngôn dõi mắt nhìn theo Triệu Lâm Tô lái xe dần đi xa, hai tay đút vào trong túi, đá lá cây ở bên đường. Cậu im lặng chốc lát, trong lòng tự nhủ: Đây chính là quay lại trước kia sao? Đây có phải điều cậu muốn không?
Cậu không biết, cũng không xác định được.
Thẩm Ngôn thở dài một hơi, khẽ nhíu mày. Thời gian trôi qua, có lẽ, có lẽ thời gian sẽ cho cậu đáp án.
*
Thẩm Ngôn xác định, cậu cảm thấy vô cùng vô cùng phiền lòng với kẻ ngu ngốc tên Hàn Hách này.
Hàn Hách kẹp sách bên người, mỉm cười nói: "Tôi thật sự muốn tới dự thính, tiết học này không có quy định không được phép đến dự thính đâu nhỉ?"
Ngay khoảnh khắc người này xuất hiện, Thẩm Ngôn biết mình đã chọc trúng thằng lưu manh.
Đối phó với lưu manh, không thể sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại. Mà Thẩm Ngôn lại không phải người biết sử dụng âm mưu quỷ kế, chỉ có thể lạnh mặt coi như không phát hiện ra kẻ này.
Hàn Hách cho Thẩm Ngôn vài ngày để giảm xóc rồi mới xuất hiện thêm lần nữa. Cậu ta nhìn Thẩm Ngôn coi cậu ta như kẻ không tồn tại, mỉm cười, không cảm thấy có cảm giác thất bại. Hoặc là nói, thất bại mới là nguồn nhiên liệu lớn nhất để cậu ta có thể lần nữa xuất hiện trước mặt Thẩm Ngôn.
Cậu ta càng bị từ chối sẽ càng sinh ra ham muốn chinh phục.
Cắp sách ngồi xuống hàng ghế sau của lớp học, Hàn Hách hăng hái ngắm sườn mặt của Thẩm Ngôn, trong lòng thầm nghĩ, dáng dấp Thẩm Ngôn thật sự không tồi, vừa nhìn đã thấy đẹp trai đập thẳng vào mặt, mà sau khi trải qua tiếp xúc tỉ mỉ, lại có thể cảm giác được một loại khí chất rất phóng khoáng trên người cậu. Loại khí chất này Hàn Hách rất hiếm khi thấy được trên những người khác, làm cho lòng cậu ta rung động, cũng càng khiến cậu ta muốn cậu khuất phục.
Tan học, Thẩm Ngôn co cẳng chuồn đi. Triệu Lâm Tô đuổi theo sau, không nói gì, trên mặt treo nụ cười như có như không.
"Mày về trước đi, chiều nay bên giáo sư có nhờ tao chút việc". Triệu Lâm Tô nói.
Thẩm Ngôn "À" một tiếng, "Vậy mày bận đi".
Triệu Lâm Tô vẫy tay.
Thẩm Ngôn rời đi. Cậu vốn định trở về thẳng nhà, thế nhưng ngẫm lại nếu về nhà có khả năng cậu sẽ không tự chủ được đi làm vài việc linh tinh, cuối cùng vẫn quyết định lên thư viện ôn tập.
Người trong thư viện vẫn rất đông đúc, Thẩm Ngôn nhìn bốn phía tìm vị trí, khi đảo mắt qua một vòng chợt thấy được Hứa Tuấn Hạo đang vẫy tay với mình, cậu vội vàng bước lại.
"Ngồi xuống đây đi".
Hứa Tuấn Hạo nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn".
Hứa Tuấn Hạo gõ chữ cho cậu đọc.
"Bạn gái tao đi rồi, cho mày nhận món hời đấy, làm bạn gái tao hai tiếng nữa nha".
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật, cũng gõ chữ trả lời cậu ta.
"Mày chắc rằng không phải chính mày mới là người được lợi chứ?"
Hứa Tuấn Hạo im lặng cười há miệng.
Thẩm Ngôn cũng nở nụ cười.
Sau khi cười xong, đầu óc cậu lại giật lên một cái --- hình như xưa nay cậu chưa bao giờ đùa giỡn như thế với Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn khẽ lắc đầu, ôn tập đi ôn tập nào, trong đầu chỉ có thể chỉ có chứa đựng tri thức thôi!
Không biết bao lâu sau, Hứa Tuấn Hạo đối diện đột nhiên "đệt" một tiếng.
Tiếng "Đệt" cực to.
Tất cả mọi người bên trong thư viện đều quăng tới ánh mắt ghét bỏ.
Bao gồm cả Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi, "Sao thế?"
Hứa Tuấn Hạo giơ một tay che miệng khống chế cảm xúc, một tay quay màn hình điện thoại di động giơ đến trước mặt Thẩm Ngôn.
"Mẹ kiếp, sinh viên xuất sắc đánh thằng pháo vương khoa Thể dục kia rồi!"
(*) Pháo vương: chỉ những chàng trai hư hỏng, chỉ thích tình một đêm, chỉ muốn dụ dỗ càng nhiều cô gái càng tốt chứ không hề có ý định nghiêm túc.