• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa quả trong giỏ trái cây rơi đầy đất, Thẩm Ngôn khom người nhặt hoa quả lên, vừa nhặt vừa quan sát sắc mặt Chu Ninh Ba.

Sắc mặt Chu Ninh Ba trắng bệch như nhà có tang, xem ra tình trạng còn thảm hơn thời điểm cậu phát hiện ra đối tượng Triệu Lâm Tô ảo tưởng là mình rất nhiều.

Quả táo rơi xuống mặt đất bị dập một góc, nước trái cây bắn trên mặt sàn. Triệu Lâm Tô nhặt quả táo ném vào trong giỏ trái cây Thẩm Ngôn đang xách: "Tao vào trong lấy cây lau nhà".

"Đi đi", Thẩm Ngôn nhỏ giọng đáp.

Xem ra, một màn ban nãy đã gây ra đả kích không nhỏ tới Chu Ninh Ba.

Nhưng không biết rằng nguyên nhân do cậu ta đã vỡ mộng với hình tượng giáo sư nghiêm túc của thầy hay là bởi vì thứ gì khác.

Thật ra thì Thẩm Ngôn chẳng cảm thấy thế nào bởi vì cậu từng gặp qua nhiều đàn ông ảo tưởng người cùng giới.

Lại nói thêm, trong số những người đàn ông thích ảo tưởng người cùng giới bên cạnh cậu, Lương Khách Thanh là người duy nhất hòa hợp cả mặt ảo tưởng và hiện thực.

Khiến cho Thẩm Ngôn đột nhiên có cảm giác: "Thì ra bên cạnh cậu thực sự có gay, siêu năng lực của cậu rốt cuộc cũng có chỗ đáng tin cậy".

Nhưng cậu vẫn hơi sốc.

Thẩm Ngôn xách giỏ trái cây hoang tàn tứ tung khắp chốn đi tới vỗ lưng Chu Ninh Ba: "Bé Ba?"

Hai mắt Chu Ninh Ba đờ đẫn, hồn từ cái miệng bay ra. Cậu ta bị Thẩm Ngôn vỗ một cái liền mềm nhũn xoay tít một vòng.

Thẩm Ngôn: "..." Anh bạn à, mày phản ứng hơi quá rồi đó.

Triệu Lâm Tô xách cây lau nhà đi ra, chỉ huy: "Kéo người vào nhà".

Thẩm Ngôn yên lặng nâng cánh tay Chu Ninh Ba, đỡ cậu ta vào trong nhà, ngồi xuống sô pha.

Cả cơ thể Chu Ninh Ba không còn sức lực nằm thẳng xuống ghế, chân còn giật một cái không khác gì mới trúng một thương.

Thẩm Ngôn lắc đầu, lấy một quả chuối trong giỏ trái cây ra.

May thay, chuối không bị rơi dập.

Triệu Lâm Tô xách cây lau nhà đi vào, Thẩm Ngôn ăn xong chuối, đang gọt trái táo bị rơi dập kia.

"Người vẫn ổn chứ?" Triệu Lâm Tô hỏi.

"Mày nói xem?"

Cuối cùng Thẩm Ngôn cũng có cơ hội trả ba chữ này phản kích lại đối phương, thế nhưng tâm tình cậu vẫn không nhẹ nhõm.

Rõ ràng, Lương Khách Thanh là một gay hàng thật giá thật.

Còn là một gay công khai, không thèm che giấu.

Không phải Triệu Lâm Tô đã bị ảnh hưởng từ chỗ Lương Khách Thanh đấy chứ?

Tầm mắt Thẩm Ngôn lặng yên dõi theo bóng lưng đang cất cây lau nhà ngoài ban công. Cậu lắc lắc đầu, trong nhận thức của cậu, Triệu Lâm Tô không phải con người dễ dàng chịu ảnh hưởng từ những người khác.

Thế nhưng thái độ ban nãy của Triệu Lâm Tô quá bình tĩnh!

Cho dù là cậu đây còn bị dọa đến khiếp sợ.

Chủ yếu là cái cảm giác mà hình ảnh thời điểm đó tác động đến.

Một người đàn ông ---- ôm một người đàn ông.

Hình ảnh đó chỉ thoáng qua tầm 0,1s nhưng nó lại khắc sâu vào trong tâm trí của Thẩm Ngôn.



Tính ra chuyện đàn ông và đàn ông ôm nhau cũng rất bình thường. Những lúc Thẩm Ngôn kết thúc trận đấu bóng rổ, cậu cũng sẽ thường xuyên kề vai sát cánh dựa dẫm vào những người bạn khác cùng nhau đi hết một đoạn đường dài.

Nhưng nó hoàn toàn khác biệt.

Cái loại tiếp xúc thân mật ngọt ngào cùng bầu không khí kỳ lạ khác biệt một trời một vực với những tiếp xúc bình thường giữa bạn bè cùng giới.

Nó rất dễ khiến người ta sinh ra liên tưởng.

Thẩm Ngôn thầm giật mình, hung hăng gặm mấy miếng táo.

Liên tưởng? Liên tưởng cái beep!

Lúc Triệu Lâm Tô cất cây lau nhà ở ngoài ban công xong đi vào, Thẩm Ngôn đang ngậm táo trong miệng, hung hăng xoa da gà nổi đầy cánh tay.

"Đến mức vậy sao?" Triệu Lâm Tô thản nhiên hỏi.

Thẩm Ngôn ngậm quả táo không nói ra câu, sau khi liếc mắt nhìn Triệu Lâm Tô một cái, cậu mới chậm rãi dừng hành động, lấy trái táo trong miệng ra, cắn một miếng: "À, cũng không đến nỗi".

Nhưng nhìn qua rất xấu hổ cũng rất miễn cưỡng.

"Sao rồi, cần gọi 120 không?" Triệu Lâm Tô hất cằm.

Chu Ninh Ba xụi lơ nằm trên ghế, rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo lại.

"Bỏ đi". Thẩm Ngôn liếc qua Chu Ninh Ba: "Hỏa táng luôn được rồi".

Chu Ninh Ba vẫn không có phản ứng gì.

Thẩm Ngôn không ngờ phản ứng của Chu Ninh Ba lại lớn đến vậy.

Cho dù bị chuyện yêu người cùng giới dọa choáng váng hay là... cái gì đó đi chăng nữa, cũng không đến nỗi bày ra dáng vẻ sắp chết như vậy chứ?

Thẩm Ngôn ăn táo xong, gọi Triệu Lâm Tô vào bếp nói chuyện.

"Thầy Lương thường xuyên như thế hả?" Thẩm Ngôn hạ giọng hỏi.

Bàn tay Triệu Lâm Tô vịn bên kệ bếp: "Thế nào?"

"Thì như vậy đó".

Thẩm Ngôn nghiêng đầu hất hất, mí mắt cũng nháy loạn theo, đầy ý ám chỉ.

Triệu Lâm Tô cười cười: "Không hiểu".

Thẩm Ngôn: "..." Mày cố ý, đúng không?

Phòng bếp đột ngột yên tĩnh lại, bầu không khí tựa như đóng băng.

Thẩm Ngôn quay đầu đi: "Nếu mày đã biết tình trạng của thầy Lương, tại sao trước khi bọn tao tới đây mày không nói qua cho bọn tao biết trước? Ít ra cũng chuẩn bị được chút tâm lý".

"Cần sao?"

"Cho dù thầy ấy có phải gay hay không thì hình như cũng đâu có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ thầy và trò?"

Lời của Triệu Lâm Tô đương nhiên không sai, nhưng Chu Ninh Ba---- Được rồi, trong lòng Thẩm Ngôn thừa nhận: cậu nghi ngờ Chu Ninh Ba vốn luôn thầm mến Lương Khách Thanh!

Chủ yếu do thằng Chu Ninh Ba này đúng là kẻ không biết giữ bí mật.

Trước kia cậu chưa từng nghĩ tới phương diện đó.

Một khi suy nghĩ đã đi vào đường ray, vậy thì xe lửa sẽ lập tức thổi còi u u chạy.

Trước khi vào tiết của Lương Khách Thanh, Chu Ninh Ba sẽ căng thẳng hơn hẳn. Nếu nói cậu ta chỉ sợ Lương Khách Thanh thôi thì lại vướng mắc ở chỗ lần nào cậu ta cũng ăn mặc rất cẩn thận.

Mỗi lần, mỗi một lần vào tiết của Lương Khách Thanh, Chu Ninh Ba sẽ mặc một thân quần áo mới, giày mới!

Ngay cả hôm nay cũng thế, một thân mới cứng.

Mặc dù trong mắt Thẩm Ngôn mấy bộ đồ này chẳng khác nhau chút nào nhưng thực sự có chuyện như vậy.

Hơn nữa Thẩm Ngôn còn phát hiện ra, mỗi khi Lương Khách Thanh lạnh lùng phê bình Chu Ninh Ba, sắc mặt Chu Ninh Ba nhìn như xấu hổ, nhưng sau khi ngồi xuống, ánh sáng trong mắt cậu ta lại âm thầm mang theo chút vui vẻ.

Tóm lại, sơ hở cực nhiều.

Nếu như nói rằng mấy ngày hôm trước Thẩm Ngôn chỉ nghi ngờ thì một loạt hành động của Chu Ninh Ba đúng là không đánh đã khai.

Thẩm Ngôn quay người mở khóa vòi nước rửa tay, "Thôi bỏ đi, dù sao cũng như thế rồi."

Thẩm Ngôn ra khỏi nhà bếp chuẩn bị tới gọi hồn.

Triệu Lâm Tô vẫn tựa bên kệ bếp, tầm mắt dừng trên phòng khách.

Thẩm Ngôn kéo Chu Ninh Ba dậy, không hề e dè kéo kẻ to con kia vào trong lòng an ủi.

Chu Ninh Ba bật khóc.

Người ta thường nói nước mắt đàn ông rất quý giá nhưng Chu Ninh Ba đã khóc đến mức giọt nước mắt không đáng một đồng.

Khóe miệng Thẩm Ngôn giật giật: "Được rồi được rồi, đừng đau lòng quá".

Chu Ninh Ba vừa khóc vừa gọi tên Thẩm Ngôn, cứ như chính Thẩm Ngôn đã chà đạp cậu ta vậy.



Thẩm Ngôn vừa hoảng hốt vừa vỗ vai cậu ta: "Có chút chuyện nhỏ thôi mà, bé Ba, mày phải nhìn thoáng ra một chút".

Rõ ràng Chu Ninh Ba không thể nhìn thoáng ra, cậu ta khóc trong ngực Thẩm Ngôn một hồi rồi mới chui ra, bắt đầu tự ôm tự phục vụ việc khóc của chính mình.

Thẩm Ngôn không có quá nhiều kinh nghiệm an ủi người khác, trong lúc nhất thời, cậu luống cuống tay chân, không biết làm sao mới phải.

Bờ vai bị vỗ nhẹ. Thẩm Ngôn ngẩng đầu.

"Để nó yên tĩnh một mình đi".

Hai người họ đi tới ban công.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, những căn nhà nhỏ trong khu chung cư bắt đầu lác đác sáng đèn, gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua. Thẩm Ngôn phiền muộn cào tóc ra phía sau, quay đầu liếc qua phòng khách.

Chu Ninh Ba ở trong phòng khách đang cong lưng, khóc đến mức run rẩy.

Thẩm Ngôn chưa từng thấy Chu Ninh Ba như thế này bao giờ, không khỏi thổn thức trong lòng. Cậu quay mặt đi, tầm mắt quét qua Triệu Lâm Tô một lượt, trái tim đột nhiên nhảy lên một cái.

"Đang nghĩ gì thế?" Triệu Lâm Tô bỗng nhiên cất tiếng hỏi.

Thẩm Ngôn căng thẳng, hô hấp dừng trong thoáng chốc: "Mày nhìn ra không?"

Triệu Lâm Tô vắt hai cánh tay lên ban công, lần này hắn không cố ý đùa cợt Thẩm Ngôn nữa, "Mù cũng thấy".

Thẩm Ngôn cũng vắt tay lên ban công: "Phải làm sao đây?"

"Còn có thể làm sao nữa", Triệu Lâm Tô hờ hững đáp, "Chu Ninh Ba không có cơ hội".

Thẩm Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"

"Ban nãy mày mới hỏi tao, có phải thầy Lương luôn như thế này đúng không?" Triệu Lâm Tô quay sang Thẩm Ngôn cười cười, "Đúng".

"Hơn nữa mỗi lần người thầy ấy dẫn về lại là một người khác".

Thẩm Ngôn nghẹn họng trân trối nhìn hắn.

"Tận mắt trông thấy cũng tốt". Giọng điệu Triệu Lâm Tô vẫn nhạt nhẽo như thường: "Dao sắc chặt đay rối, có thể hoàn toàn diệt đi hi vọng".

Thẩm Ngôn nghe xong lời này, tâm tình hơi phức tạp.

"Cho nên mày đã sớm nhìn ra tình cảm của Chu Ninh Ba đối với thầy Lương..."

"Ừ".

Triệu Lâm Tô nhìn ngọn cây, giọng điệu nhàn nhạt: "Mày cho rằng ai cũng chậm chạp như mày sao?"

"..."

Thẩm Ngôn quay mặt đi, làn gió đêm luồn vào mái tóc cậu.

Không biết có phải cậu đã suy nghĩ nhiều hay không, cậu cứ luôn cảm thấy rằng lời này của Triệu Lâm Tô có ý tứ sâu xa khác.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, cuối cùng Chu Ninh Ba cũng trở lại bình thường. Cậu ta nói lộn xộn một hồi, bày tỏ ý xin lỗi cùng cảm ơn tới Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn không nói nhiều thêm, hiện giờ có nói gì cũng chỉ như đang rải muối lên miệng vết thương của Chu Ninh Ba vậy.

Triệu Lâm Tô đưa Chu Ninh Ba tới trạm tàu điện ngầm trước, sau đó lại đưa Thẩm Ngôn về nhà.

Bầu không khí trong xe rất yên ắng, Thẩm Ngôn chống cằm, không hiểu tại sao trong lòng cậu có chút băn khoăn.

"Thầy Lương xin đình chỉ công tác vì nguyên nhân này hả?"

"Chắc không phải".

Triệu Lâm Tô đánh tay lái, "Tính hướng của thầy không phải bí mật trong nội bộ giáo viên trường".

"... Thế à".

Là do cậu suy nghĩ nhiều.

Thẩm Ngôn siết dây an toàn, ánh mắt xoay tới xoay lui trong xe hai vòng, thử dò hỏi: "Hình như mày tiếp thu chuyện của thầy Lương rất dễ dàng?"

"Không thì sao?" Triệu Lâm Tô nói: "Tiền thuê nhà đã trả, hủy hợp đồng phải bồi thường".

"..."

Thẩm Ngôn cào tóc ra sau, tiếp tục kéo đề tài theo phương hướng ban nãy.

"Hôm nay Chu Ninh Ba khóc thật thảm".

"Tao không ngờ rằng nó lại... như thế với thầy Lương... Ha ha..."

Triệu Lâm Tô không tiếp lời.

Khóe mắt Thẩm Ngôn thoáng ngó sang nhìn hắn, ánh sáng hoàng hôn chói lọi lấp lóe lướt qua gương mặt Triệu Lâm Tô.

"Thật ra cái xu hướng tính dục gì đó, tao cảm thấy không sao cả. Mặc kệ thế nào thì Chu Ninh Ba vẫn là anh em tốt của bọn mình, có phải không?"

Hàng mi dài khẽ chớp, mặt mày như khắc không nghiêng không lệch nhìn thẳng về phía trước. Sau một khoảng yên tĩnh bối rối, Triệu Lâm Tô trả lời.

"Ừ".



Thẩm Ngôn xuống xe, vẫy vẫy tay với Triệu Lâm Tô. Bàn tay buông xuôi, cậu lại không nhịn được, thở dài một hơi.

Tối nay Chu Ninh Ba khóc đến thảm thương khiến cho tâm trạng của cậu cũng kỳ quái theo.

Cậu nhớ rõ lúc cậu thất tình cũng không khóc đến mức đó, cậu chỉ đi ăn một bữa thịt nướng với Triệu Lâm Tô, uống hai cốc bia kể khổ cùng hắn. Thảm thương thay cậu uống hai cốc xong liền say, cũng không biết sau khi say rồi cậu có phát điên như Chu Ninh Ba không nhỉ?

Chắc là không đâu, không có khả năng như vậy. Nếu như cậu thực sự thất thố thì cậu có thể cược rằng, thằng Triệu Lâm Tô kia nhất định sẽ quay video làm bằng chứng để cười chết cậu.

Tình huống của cậu không giống Chu Ninh Ba.

Vậy thì tình huống của Triệu Lâm Tô cũng không giống Chu Ninh Ba, phải không?

Đem Chu Ninh Ba ra so sánh, quả thực Triệu Lâm Tô có thể tính là bình thường không thể nào bình thường hơn.

Thẩm Ngôn kéo lại dây balo, quay người đi vào trong khu nhà.

- --

Có lẽ ngày hôm trước khóc lóc quá đà nên ngày hôm sau Chu Ninh Ba nhắn tin cho Thẩm Ngôn, nói rằng cậu ta muốn xin nghỉ vài buổi học, hôm nay sẽ không lên lớp.

[SY: Được, tan học tao sẽ gửi bài giảng cho mày.]

[Định Phong Ba: Cảm ơn.]

[Định Phong Ba: Thẩm Ngôn, cảm ơn mày.]

Hai lời cảm ơn mang hàm nghĩa khác nhau, Thẩm Ngôn lại trả lời như thường lệ.

[SY: Khách khí cái gì, chúng ta đều là anh em tốt.]

Một chiếc SUV đen tới gần lọt vào tầm mắt, Thẩm Ngôn vội vàng vẫy vẫy tay. Chiếc xe ngừng bên người cậu, Thẩm Ngôn kéo cửa lên xe: "Hôm nay ăn cơm nắm".

"Gì cũng được".

Thẩm Ngôn đóng cửa xe, lấy bữa sáng của hai người bọn họ ra. Cậu đặt một phần lên phía tay vịn, Triệu Lâm Tô xoay mặt sang. Tầm mắt hai người chạm phải nhau, Thẩm Ngôn ngẩn ra trong thoáng chốc, ngay sau đó, gương mặt cậu lộ ra biểu cảm kinh ngạc khó giấu nổi.

"Sao thế?" Triệu Lâm Tô hỏi.

Thẩm Ngôn ngậm cái miệng đang há ra, sau đó mới đáp lời hắn: "Không có gì".

Triệu Lâm Tô không quan tâm đến cậu, miệng cắn cơm nắm, quay đầu lái xe.

Thẩm Ngôn cầm bữa sáng của mình, ngơ ngác trông ra đằng trước.

Phong cảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt, Thẩm Ngôn lại quay đầu liếc nhìn Triệu Lâm Tô.

Trống không.

Hôm nay đỉnh đầu của Triệu Lâm Tô trống không.

Sạch sẽ, không có [Thẩm Ngôn].

- --

🥭: Tết bận ăn bận rửa bát quá không ngoi lên được, vừa ngó đầu đã thấy tác giả nhả 2 chương một ngày, nghỉ 4 ngày tương đương 8 chương, quả là một đại ca năng suất.

Truyện đã có người nhúng raw trên wikidich, mọi người nếu vội thì qua đó tìm tên tác giả Đống Cảm Siêu Nhân (ai có điều kiện thì mua VIP trên Tấn Giang cho tác giả luôn nhé, tên gốc tớ để ở ngay giới thiệu ấy).

Tâm sự mỏng: Hôm trước thấy bộ Xuyên thành nam thê pháo hôi của má La Bốc Hoa Thố Tử được mua bản quyền ở VN rồi, k biết bao giờ đến bộ Nhân vật phản diện công lược nhà mình. Thực sự mong truyện được xuất bản bên VN, vào tay một nhà có tâm tẹo, mình nhất định sẽ ủng hộ hết mình (đương nhiên sẽ xoá truyện ngay khi có thông tin bản quyền). Bé Ôn vs bé Tần cứ như ánh trăng sáng trong lòng mình ấy, mình edit có kha khá sai sót, thật sự mong gặp được các bé với một bản dịch hoàn hảo.

Cuối cùng, chúc mừng năm mới 🎉🎉🎉

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK