Thẩm Ngôn vừa đi xuống tầng, vừa say sưa ăn dưa.
Ăn dưa của chính bản thân mình.
Cuối cùng cũng kịp thời tóm được một lần tin tức còn nóng hổi.
Cuối cùng cậu đã không còn là người cuối cùng biết được tin tức trên thế giới này!
Trường học của bọn họ có diễn đàn chung, nhưng diễn đàn như một vũng nước đọng, ngoại trừ thông tin liên quan đến việc làm thêm và thuê nhà ra thì không còn bất cứ tin tức nào có ích. Những người hoạt động tích cực nhất là mấy vị quản lý, điểm G của họ vô cùng khó hiểu, chẳng biết do động chạm đến chỗ nào mà những bài đăng của các bạn học còn hoạt động trong đó thường xuyên bị họ xóa mất.
Vì thế y như cuộc gặp mặt hữu nghị của đội bóng rổ, dưa, cũng chính là những lời đồn đại trong dân gian chỉ được lan truyền trong Wechat.
Wechat của Thẩm Ngôn không có nhiều bạn, mà phần lớn đều là người quen.
[Ngôn Tử, đi đến tận chỗ như thế mà không thèm gọi tao? Mày có còn là anh em với tao nữa không vậy? Lần sau nhớ phải gọi tao đấy nha, cho tao mở mang một chút!]
[Trâu bò ghê, mang cả sinh viên xuất sắc đi dạo phố gay, anh Ngôn à, anh quá dũng cảm (cười trộm.gif)]
[Bé cưng, không ngờ mày còn có loại sở thích này, mày đã có sở thích như vậy tại sao lại không sớm nói với tao? Tao kém sinh viên xuất sắc ở chỗ nào? Chẳng lẽ vì tao không có bài trên SCI? (mặt mèo rơi lệ).]
"..."
Tất cả chỗ tin nhắn này đều là tin nhắn của đám nam sinh cao to vạm vỡ trên 1m8 gửi riêng cho Thẩm Ngôn, ầm ĩ ồn ào xuống gửi tới một loạt meme, vui mừng không ngớt, nhao nhao tỏ vẻ: "Anh bạn à, không ngờ mày lại là người như thế. Trùng hợp quá, tao cũng vậy, lần sau chúng ta cùng đấu kiếm nha".
Thẩm Ngôn vừa cười vừa lắc đầu, trả lời thẳng vào nhóm chat của đội bóng rổ.
[Thẩm Ngôn: Muốn được thành gay thì về nhà tắm rửa sạch sẽ, xếp hàng chờ đợi, đêm nay trẫm sẽ lật thẻ.]
Nhóm chat đội bóng đang yên tĩnh trong nháy mắt lập tức xuất hiện những tiếng hoan hô cười đùa ào ào như ong vỡ tổ.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Tao không giả vờ, tao đặt thẻ trước, tao đăng ký. Ngôn thiếu, tao thầm mến mày đã lâu lắm rồi].
[Đại thiếu gia giá lâm, tất cả tránh hết ra. Ngôn Bảo, hãy cân nhắc đến tao đầu tiên nhé, tuy rằng tao đây không có bài trên SCI, nhưng luận văn của tao đã đạt giải thưởng].
[Phố gay có vui lắm không? Nghe nói ở đó có món thịt nướng không tệ. Mày đã ăn thử chưa?]
[Mày có vào trong quán bar không? Trông thế nào? Có đáng sợ lắm không?]
Nhóm chat đội bóng rổ lâu lắm rồi không được náo nhiệt như thế này, một đám người bình thường không nói câu nào nhao nhao chạy ra phát biểu. Lần gần nhất có nhiều người nói chuyện trong nhóm như thế này hình như là thời điểm sau cú úp rổ của Thẩm Ngôn.
Không đúng, còn kích động hơn khi cậu úp rổ rất nhiều. Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật, nghĩ thầm nhược điểm chung của con người quả nhiên đều là sự tò mò.
Thấy nhiệt tình ăn dưa của quần chúng nhân dân tăng vọt, Thẩm Ngôn dứt khoát dừng bước dựa tường trả lời.
[Thẩm Ngôn: Đừng đùa nữa.]
[Thẩm Ngôn: Tin tức truyền ra từ chỗ nào thế?]
Nguồn thông tin từ phía đồng đội trong đội bóng rất đa dạng, Thẩm Ngôn biết loại tin đồn này truyền tới truyền đi, muồn tìm được nguồn gốc cần rất nhiều thời gian, chỉ có thể tạm bỏ qua trước.
Vốn cũng chỉ có vài tấm ảnh chụp, căn bản chẳng mấy người tin.
Ngoại trừ Hoàng Mộng Tuyền và Liêu Tĩnh ở trong nhóm chat bày tỏ lo lắng đối với sự việc "gian tình" bại lộ của cậu và Triệu Lâm Tô ra thì phần lớn bạn tốt của cậu đều coi đó là một trò cười.
Cậu và Triệu Lâm Tô thật sự trông không giống gay, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy đây là "hai người anh em trai thẳng ăn no rỗi việc dũng cảm xông pha vào con phố gay phiêu lưu ký".
Nguyên nhân tin tức lan truyền với tốc độ nhanh như thế là vì mọi người cũng cảm thấy chuyện này rất buồn cười. Họ nhao nhao tìm tới chỗ Thẩm Ngôn đòi ăn dưa, tò mò cậu và Triệu Lâm Tô đã tìm hiểu được những gì trong con phố gay đó.
Thẩm Ngôn cũng cảm thấy sự việc lần này thật buồn cười, cậu tựa người bên hành lang tràn đầy phấn khởi nói nhảm cùng đám bạn trong Wechat.
Tiết học buổi chiều kết thúc, bạn học trong giảng đường đã về gần hết, xung quanh rất yên tĩnh.
Thẩm Ngôn đang tám nhảm thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, giống như có ai đang chạy lên trên.
Cậu vô thức hướng ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Người chạy lên là Triệu Lâm Tô.
Từ sau khi tiến hóa hoàn toàn, rất ít khi Thẩm Ngôn trông thấy Triệu Lâm Tô chạy vội vã như vậy.
Triệu Lâm Tô cũng nhìn thấy cậu, bước chân đột ngột dừng lại trên bậc thang, mắt đối mắt với Thẩm Ngôn đứng cách hắn một góc rẽ.
Thẩm Ngôn nhẫn nhịn một giây, cuối cùng không nhịn được, phì cười.
Một nhân vật nam chính khác đã đến.
Sắc mặt còn không tốt lắm.
"Mày cũng nhìn thấy rồi?"
Triệu Lâm Tô không nói gì.
Cân nhắc đến chuyện vòng tròn xã giao của người này tương đối hẹp, Thẩm Ngôn cười đến không tim không phổi, tri kỷ thông báo: "Hai chúng ta nổi tiếng rồi".
"Không đúng, mày vốn đã rất nổi tiếng, mày có SCI".
Thẩm Ngôn vừa nói vừa cất điện thoại di động đi, kéo lại dây balo, đi tới trước mặt Triệu Lâm Tô. Thấy người này không nhúc nhích, cậu thúc giục: "Đi nào, trưa nay chưa kịp ăn gì, tao sắp chết đói rồi đây".
"Thẩm Ngôn..." Triệu Lâm Tô nghiêng mặt, gương mặt không có cảm xúc gì, hai mắt khẽ chớp.
Thẩm Ngôn: "Sao thế?" Cậu dừng lại một chút: "Không vui à? Chuyện này có gì lớn đâu, đừng nghiêm mặt nữa, đi ăn cơm trước đi."
Đối với loại tin đồn không hề liên quan đến sự thật này, Thẩm Ngôn hoàn toàn không quan tâm, cậu chỉ quan tâm đến người và những sự việc chân thật.
Người khác nói cậu và Triệu Lâm Tô cùng đi khách sạn, cậu sẽ thật sự đi khách sạn với hắn sao?
Mà căn bản chẳng có ai tin chuyện này, sát thương của nó gây ra cho cậu về cơ bản là bằng không.
Lùi một bước mà nói, cho dù cậu "đi khách sạn" với Triệu Lâm Tô, chỉ cần cậu thật sự đã làm thì người khác có biết cậu cũng cảm thấy không có thứ gì không thể để người khác nhìn thấy được.
"Tao không quan tâm đâu". Thẩm Ngôn cười cười: "Thật đấy".
Triệu Lâm Tô chăm chú quan sát cậu, Thẩm Ngôn nhướng mày, cậu chẳng những không thèm để ý, ngược lại còn cảm thấy sự việc làn này làm cho tâm trạng của cậu thoải mái không ít.
So với tin đồn giả dối, nỗi phiền não chân chính lúc này của Thẩm Ngôn là chuyện khác...
"Đi thôi".
Thẩm Ngôn đụng bả vai vào bả vai Triệu Lâm Tô: "Trời đất mênh mông, ăn cơm quan trọng nhất".
Triệu Lâm Tô và Thẩm Ngôn cùng đi tới cổng trường ăn bún qua cầu.
"Mày không đói à?"
"Tao ăn rồi".
"Ồ".
Triệu Lâm Tô nhìn Thẩm Ngôn ăn.
Thẩm Ngôn ăn uống rất ngon lành, vẫn là tướng ăn khiến người khác vừa nhìn thấy đã thèm. Một tay cậu cầm điện thoại di động, miệng còn đang cười, thỉnh thoảng lại dùng một tay gõ chữ.
"Mày xem, bọn nó thật hài hước".
Thẩm Ngôn mở lịch sử trò chuyện nhóm chat lên, quay màn hình điện thoại di động sang cho Triệu Lâm Tô xem.
Rõ ràng đều là một đám trai thẳng nhưng lại tỏ ra rất hứng thú với loại tin đồn đấu kiếm như thế này, đám người bên trong nhóm liên tục trêu chọc, không một ai tỏ ra kiêng dè.
Triệu Lâm Tô cũng nhếch môi.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn không được tốt cho lắm.
Thẩm Ngôn lấy lại điện thoại di động, trong lòng tự nhủ, cậu không thèm để ý, sao Triệu Lâm Tô lại tỏ ra để ý đến thế.
Theo lý thuyết, Triệu Lâm Tô hẳn phải giống với cậu, là người không quan tâm đến những lời đồn đãi.
Thẩm Ngôn ăn hai miếng, sau đó đột nhiên suy nghĩ ra.
Cậu cảm thấy không có gì, bởi vì cậu thật sự không có gì.
Triệu Lâm Tô để ý là vì trong lòng hắn thật sự có cái gì đó.
Động tác gắp bún dần dần chậm lại, Thẩm Ngôn thả đũa xuống, múc một muỗng canh, trong lòng lại bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ hỗn loạn.
Cậu cũng thật sự không có bất cứ thứ gì sao?
Thẩm Ngôn khẳng định rằng chắc chắn cậu thích con gái.
Ngoại trừ Đường Di là người cậu xác định mình có tình cảm, muốn theo đuổi cô thì hồi tuổi thiếu niên mới hiểu chuyện yêu đương, cũng có những lúc hạt giống trong tâm hồn của cậu đã mơ hồ nảy mầm.
Khi đó những người Thẩm Ngôn có chút ít rung động đều là con gái.
Tóc dài phấp phới, nụ cười dịu dàng.
Vậy cậu của hiện tại lại như thế nào đây?
Canh nóng vào cổ họng, Thẩm Ngôn khẽ chớp mắt, không nói một lời nào.
Thẩm Ngôn ăn bún xong xuôi, rút khăn giấy trên bàn lau miệng. Triệu Lâm Tô rũ mi, trông qua vẫn là sắc mặt hờ hững tâm tình không vui.
Thẩm Ngôn hỏi: "Triệu Lâm Tô, mày cảm thấy không vui hả?"
Triệu Lâm Tô ngước mắt lên: "Còn mày thì sao?"
"Tao không quan tâm đâu. Tao nói thật, không phải nói để an ủi mày. Hơn nữa trong việc này cả mày và tao đều không làm sai chuyện gì hết". Thẩm Ngôn đan hai bàn tay vào nhau, nét mặt vô cùng thản nhiên: "Triệu Lâm Tô, mày không biết tao là kiểu người như thế nào à?"
Triệu Lâm Tô đương nhiên hiểu rất rõ Thẩm Ngôn.
Cậu giống như những thành viên đội bóng rổ đang thoải mái lôi chuyện này ra trêu chọc trong nhóm chat.
Bọn họ cũng không thèm quan tâm đến những tin đồn này, bọn họ chỉ cảm thấy hoang đường, buồn cười.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như đó là sự thật?
Bàn tay bên dưới hơi siết lại, Triệu Lâm Tô nói: "Không sao thì tốt, chúng ta về thôi".
Sự việc này không hề tạo nên bọt nước gì trong trường học, quan hệ của Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ai ai cũng biết, vững chắc không khác gì anh em ruột. Cho dù hai người họ thuê phòng ở khách sạn giữa con phố gay thật đi chăng nữa, mọi người cũng cảm thấy chắc hẳn phải có nguyên nhân gì. Quan hệ thực sự của hai người ai cũng trông thấy, không cần phải vì mấy tấm ảnh mà thay đổi ấn tượng với người ta.
Ngược lại, Chu Ninh Ba – người chậm trễ biết được tin đồn này lại rất tức giận.
Đây là lần thứ hai Thẩm Ngôn nhìn thấy Chu Ninh Ba tức giận, giận đến mặt đỏ tía tai.
"Tao sẽ làm sáng tỏ cho chúng mày!"
"Đừng---".
Thẩm Ngôn lập tức ngăn cản cậu ta: "Mày không giải thích còn ổn, một khi giải thích sẽ càng tô càng đen. Loại chuyện này tốt nhất đừng nên để ý, vốn chẳng có gì, tất cả mọi người đều không ai để trong lòng. Cũng không biết kẻ nào rảnh đến hoảng, tao nghĩ kẻ đó cũng đã thấy được tình huống hiện tại, chắc hẳn nó đã tức giận lắm rồi".
Chu Ninh Ba vẫn còn tức, bước sang bên gọi điện thoại.
Thẩm Ngôn thấy sắc mặt cậu ta không đúng, không yên lòng đi theo liền nghe được Chu Ninh Ba đang nghiêm nghị đòi danh sách thông tin các nhân viên phục vụ khách sạn ngày hôm đó. Cậu vội vã cướp điện thoại di động của Chu Ninh Ba, cúp máy.
"Bé Ba, làm thế là vi phạm pháp luật! Mày tỉnh táo một chút, đây là xã hội pháp trị, mày cho rằng mày là Đạo Minh Tự à?"
(*) Đạo Minh Tự: nam chính phim Vườn sao băng phiên bản Đài Loan.
Chu Ninh Ba tức giận đấm một cú vào vách tường.
Thẩm Ngôn lại vội vàng đi tới quan tâm.
"Mày cũng không thể vì thân phận cậu ấm nhà giàu của mày mà muốn làm gì thì làm được. Đây chính là tài sản công của trường học đấy!"
May mà tường không có việc gì.
Chu Ninh Ba chản nản ngồi xổm xuống.
"Thẩm Ngôn, tao thật vô dụng".
"Thầy Lương không quan tâm tao là đúng, tao chính là đồ bỏ đi".
Thẩm Ngôn vạch trúng tim đen: "Thầy Lương không cần mày vì mày không phải loại người thầy ấy thích, hơn nữa thầy ấy là một cây củ cải vô cùng trăng hoa".
Chu Ninh Ba rũ đầu vào trong đầu gối, một lúc lâu sau, cậu ta nói khẽ: "Thẩm Ngôn, tao hết hy vọng rồi".
Lúc đầu Thẩm Ngôn vốn còn đang hi hi ha ha, nghe Chu Ninh Ba nói vậy thì hơi ngẩn ra, cũng im lặng theo.
Kể từ khi cậu biết tâm tư của Chu Ninh Ba đối với Lương Khách Thanh, Chu Ninh Ba vẫn một mực liều sống liều chết vì thầy, giống như cả đời chỉ chấp nhận một người như thế. Thẩm Ngôn đứng xem cũng thấy phiền chết, nhưng không ngờ Chu Ninh Ba lại sẽ thật sự nói ra lời nói "tao hết hy vọng rồi" như vậy.
Im lặng một lát, Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô nãy giờ không nói một lời.
Hai hôm nay áp suất xung quanh Triệu Lâm Tô rất cao, lời nói cũng ít đi rất nhiều, tối đến chơi game cũng không nói chuyện, không còn sinh động như mấy hôm trước.
Hai người anh em tốt đều mang dáng vẻ mất tinh thần như thế, lòng Thẩm Ngôn bỗng dâng lên ý thức trách nhiệm.
Cậu chính là cốt lõi của tam giác vững bền!
Thẩm Ngôn cũng ngồi xuống, nhỏ giọng nói với Chu Ninh Ba: "À này, hôm đó tao và Triệu Lâm Tô đi đón mày có nhìn thấy mấy cậu trai vây quanh gọi mày là anh".
Bả vai Chu Ninh Ba run lên, ngẩng mặt khiếp sợ hỏi: "Hả?"
"Thật đấy". Thẩm Ngôn nói: "Nếu không phải bọn họ không kéo được mày, có khi đợi tao và Triệu Lâm Tô đến nơi thì trong sạch của mày đã khó giữ".
"..."
Mặt mũi Chu Ninh Ba tràn đầy khó tin, Thẩm Ngôn chỉ lên phía trên: "Không tin thì mày hỏi Triệu Lâm Tô đi".
Chu Ninh Ba nhìn lên trên, Triệu Lâm Tô rũ mắt xuống, thản nhiên đáp: "Hay là tối nay lại đến đó, cho bọn họ thêm một cơ hội nhỏ nhoi".
Thẩm Ngôn: "..."
Chu Ninh Ba: "..."
Thẩm Ngôn nín cười khẽ ho một tiếng: "Lần này mày đã tin chưa?"
Chu Ninh Ba vẫn mơ màng đầy mặt, không biết Thẩm Ngôn nói những lời này với cậu ta là có ý gì.
"Bé Ba, tính cách mày rất tốt, có thể thi đậu trường này chứng tỏ đầu óc mày không tồi. Tướng mạo của mày không xấu, vóc dáng còn cao như vậy, dáng người cũng không tệ, nói thật, trong đám cậu ấm nhà giàu, người trưởng thành được như mày chắc chắn chỉ có một không hai, tao nói thật đấy".
"Cho nên, mày đừng tự ti như vậy", Thẩm Ngôn vỗ vai Chu Ninh Ba: "Thật ra mày là người có rất nhiều người yêu thích".
Chu Ninh Ba tựa như sắp khóc nhưng vẫn nhịn xuống, nghẹn ngào: "Thẩm Ngôn, mày tốt quá, nếu như tao thích mày thì hay rồi".
Thẩm Ngôn không hề nghĩ ngợi đã đập thẳng một bàn tay vào gáy cậu ta: "Đừng mơ hão nữa!" lại vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Dáng vẻ của Triệu Lâm Tô vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hai ngày nay, người này không còn ảo tưởng cậu.
Xem ra tâm trạng không có, thứ khác cũng không xông lên được.
Thẩm Ngôn thầm tính toán trong lòng, nắm chặt bàn tay, đứng lên tuyên bố: "Đêm nay chúng ta lại đi một chuyến tới con phố kia!"
"Hả?" Giọng nói của Chu Ninh Ba rất lớn, trong hành lang không người nó vọng thành những tiếng "Hả?" "Hả?" "Hả?".
Triệu Lâm Tô liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn như không có việc gì, tiếp tục nói: "Dù sao lần trước mọi người đều biết tao và Triệu Lâm Tô đi chơi trong con phố đấy rồi, chúng nó còn hỏi ở đó có gì vui không. Tao có chơi đâu, tao không thể nói rõ được. Thế thì chúng ta cùng nhau lại đi một chuyến tới đó chơi đùa. Chúng ta là ba người đàn ông mạnh mẽ, có gì mà phải sợ?" Cậu nói với Chu Ninh Ba đang ôm đầu gối: "Lương Khách Thanh không cho mày vào, chúng tao dẫn mày vào".