Hơn nữa cậu còn được chứng kiến tận mắt hiện trường diễn xuất của nhân vật nam chính.
Thẩm Ngôn trợn mắt há mồn nhìn Cát Phong quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn kim cương, kích động cầu hôn chị dâu cậu. Chị dâu cậu nhào thẳng vào lòng người ta, hai người ôm nhau nức nở. Còn anh trai cậu... ở bên vui mừng, rưng rưng vỗ tay?
Thẩm Ngôn choáng váng sắp xỉu.
Cậu vô thức nhìn sang Triệu Lâm Tô tìm kiếm người giúp đỡ, không ngờ Triệu Lâm Tô cũng bị kịch bản máu chó này hấp dẫn, hai mắt không chớp nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau kia.
Khách khứa cũng điên hết rồi, xung quanh vang lên vô vàn tiếng hô hào kinh ngạc và bàn tán.
Thẩm Thận vỗ tay chán chê một hồi lại ra sức vẫy tay ra hiệu với dàn nhạc giao hưởng đang ngốc người đứng cách đó không xa: "Nào, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa đi".
Thẩm Ngôn: "..." Cái quỷ gì vậy?
Chuyện kế tiếp càng làm cho hai tròng mắt của Thẩm Ngôn suýt nữa rớt xuống.
Anh trai cậu lưu loát lùi vế phía sau nửa bước, nhường vị trí chú rể cho Cát Phong.
Hôn lễ cứ vậy tiếp tục tiến hành.
Sau khi cơn khiếp sợ ban đầu qua đi, Thẩm Ngôn đã loáng thoáng thấu hiểu có chuyện gì xảy ra. Anh trai cậu vẫn đang đứng ở phía trước, có vẻ như đã chuyển vai trò, biến thành "phù rể" chính thức.
Điện thoại di động của Thẩm Ngôn ở trong túi.
Ngay lúc này cậu thực sự muốn trèo lên lướt Weibo.
Thẩm Thận đưa người tới sân khấu liền xoay sang, đắc ý cười với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn: "..."
Đáng ghét, trêu cậu thú vị lắm hả?
Thẩm Thận hai tay ôm hai cậu em đi sang bên cạnh, cười khanh khách hỏi: "Thế nào? Kích thích không?"
Thẩm Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Kích cái đầu anh ấy".
"Ôi, hôm nay là ngày kết hôn của chị dâu mày, là ngày vui, sao mày có thể ăn nói như vậy?"
"..."
Thẩm Ngôn ở bên sân khấu chứng kiến toàn bộ hôn lễ.
"Chị dâu" của cậu còn rưng rưng nước mắt ném hoa cưới cho anh trai cậu.
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật.
Các phóng viên tới đây như nhặt được vàng, hôn lễ mới kết thúc đã ùa tới đặt câu hỏi.
Thẩm Thận nhân lúc loạn lạc kéo Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô đi.
Thẩm Ngôn đi theo anh trai, hỏi: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị dâu của mày... À, không phải". Thẩm Thận sửa lời: "Chị Phỉ Phỉ của mày bí mật yêu đương với Cát Phong suốt ba năm, cô ấy muốn đánh cược một lần, ép Cát Phong công khai."
Thẩm Ngôn khiếp sợ mất nửa ngày: "Nếu như Cát Phong không tới thì phải làm thế nào?"
"Đương nhiên là cô ấy phải có tự tin mới làm như vậy".
"Mà thực ra cô ấy cũng đã chuẩn bị phương án dự phòng rồi. Nếu như Cát Phong thực sự không tới, thì hôn lễ ngày hôm nay sẽ biến thành buổi trình diễn thời trang chủ đề hôn lễ. Cô ấy đã mời người mẫu đến đông đủ". Thẩm Thận sải bước đi về phía trước: "Anh sang bên kia xử lý chút chuyện liên quan đến các người mẫu, mày và Lâm Tô đừng chạy loạn, khắp nơi trong khách sạn bây giờ đều là phóng viên, rất lộn xộn".
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô lên sân thượng khách sạn tránh ồn ào.
Tầm nhìn trên sân thượng rất rộng rãi, có thể trông ra tình hình bên ngoài bãi biển.
Bãi biển đã bị người vây chật như nêm cối, có lẽ đợi thêm chút nữa, chuyến bay đến đảo Bali sẽ bị nhét đầy tràn.
Thẩm Ngôn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, thật ra nơi nào cũng có dấu vết.
Từ trước đến giờ anh trai cậu luôn là người chuyện nhỏ tùy tiện chuyện lớn cẩn thận, sao anh ấy có thể biểu hiện không đáng tin như vậy trong một cuộc hôn nhân?
Cũng không trách cậu không thể tưởng tượng được ra, sự việc này nằm ngoài phạm vi nhận thức của cậu, không phải một biên kịch thực lực của dòng phim máu chó chiếu lúc 8 giờ trong nước hẳn là không thể nghĩ ra được.
Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô, "Lúc sáng mày nói tao sẽ thất vọng chính là vì nguyên do này?" Cậu nghi ngờ giương hai mắt chất vấn nhìn chằm chằm vào người anh em tốt của cậu, lên giọng: "Mày đã biết từ trước?"
"Không biết". Triệu Lâm Tô nói, "Chẳng qua tao cảm thấy không đúng".
"Mày cảm thấy không đúng từ lúc nào?"
"Hôm thử lễ phục".
"..."
"Vậy sao mày còn tới..." Thẩm Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Triệu Lâm Tô đáp: "Du lịch miễn phí, sao lại không đi?"
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ cười cười, "Còn du lịch gì nữa, chỉ toàn chuyện lộn xộn lung tung".
"Anh tao cũng thật là, còn kéo cả hai chúng ta vào".
"Diễn trò thì phải diễn cho hết, không thì sao có thể ép người xuất hiện".
Thẩm Ngôn nhìn ra bãi biển vô cùng náo nhiệt, nội tâm vẫn còn rất chấn động. Qua một hồi lâu cậu mới lấy lại tinh thần, nói với Triệu Lâm Tô bên cạnh: "Có cảm giác gì không?"
Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn xuống thế giới điên cuồng mà hỗn loạn bên dưới, đè nỗi rung động kỳ dị trong trái tim xuống, bình tĩnh trả lời: "Một sinh nhật khó quên".
Thẩm Ngôn: "..."
Thẩm Thận xử lý xong chuyện người mẫu, lại đây gọi hai cậu em nhanh chóng thu dọn hành lý chạy lấy người.
"Ngay bây giờ?"
"Chậm thêm chút nữa sân bay sẽ toàn người là người. Chị Phỉ Phỉ của mày đã sắp xếp xong, mau chóng tranh thủ rút lui".
Ba người chia nhau ra hành động. Rất nhanh, họ đã thoát ra khỏi một đám đông nhốn nháo hoảng loạn, ngồi lên xe đi tới sân bay như đang chạy nạn.
Trong xe, cuối cùng Thẩm Ngôn cũng có thời gian lướt Weibo.
Cậu đoán không sai, Weibo đã nổ tung.
Cát Phong không phải ngôi sao lưu lượng nhưng khi anh ta đột ngột kết hôn, còn kết hôn theo phương thức hoành tráng như vậy, trong chớp mắt đã có tám tiêu đề tìm kiếm liên quan đến sự việc chạy lên bảng hotsearch. Thẩm Ngôn cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì cậu cũng là một phần của những hotsearch này, đây có lẽ sẽ là tình huống mà khoảng cách giữa cậu và giới showbiz gần kề như thế.
Thẩm Ngôn chậm chạp cảm giác được một phần "kích thích", không nhịn được, phì cười.
Thẩm Thận ngồi ở hàng ghế trên cũng cười ha ha: "Thế nào, có ý nghĩa chứ?"
Thẩm Ngôn nín cười, "Sao anh không nói trước cùng chúng em một tiếng?"
"Chị Phỉ Phỉ của mày không cho anh nói, mà nói ra rồi còn có ý nghĩa gì nữa". Thẩm Thận nghĩ thầm, cái phản ứng xoắn xuýt đáng yêu của Thẩm Ngôn mấy ngày qua cũng đủ để anh chi trả giá vé máy bay đi đi về về. Anh ngửa đầu, nhìn về phía Triệu Lâm Tô: "Đúng không, Lâm Tô?"
Triệu Lâm Tô cười, không nói đúng cũng không nói không đúng, chỉ đáp: "Rất có ý nghĩa".
Cửa sổ xe chỉ đóng một nửa, gió biển lùa vào trong. Ba người đều đang cười, hai anh em nhà họ Thẩm càng cười càng vui vẻ. Thẩm Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe một thoáng, khung cảnh xung quanh như tên bắn vụt qua, cậu cảm thấy hai ngày nay quả thực là hai ngày rất điên cuồng.
Thẩm Ngôn khẽ dựa người lên ghế trước: "Anh, vậy đến cùng mối quan hệ của anh và chị Phỉ Phỉ là thế nào?"
"Ban đầu cô ấy là khách hàng của anh, sau đó trở thành bạn bè, một người bạn cực kỳ tốt. Anh với cô ấy giống như là hai người anh em vậy". Thẩm Thận nói.
Thẩm Ngôn gật gật đầu, nghĩ thầm, chẳng trách anh trai cậu luôn đối xử cẩn thận như thế với Phương Phỉ nhưng chưa từng có lần nào ảo tưởng đến chị. Hóa ra hai người họ đối xử với nhau như những người anh em, thế thì chuyện này cũng dễ hiểu.
Chờ một chút-----
Đầu óc Thẩm Ngôn đột nhiên ngắt mạch trong thoáng chốc.
Đối xử với người ta như anh em tốt thì sẽ không ảo tưởng đối phương?
*
Phương Phỉ rất hào phóng, vé máy bay trở về cũng đặt khoang hạng nhất. Ba người cùng lên máy bay, Thẩm Thận khoác vai Thẩm Ngôn: "Chuyện lần này rất có ích với anh, cảm ơn mày nhé, chú em".
Thẩm Ngôn nhìn về phía anh trai mình, cũng khoác lấy vai anh: "Lúc nào anh mới định tìm cho em một người chị dâu thực sự vậy?"
Thẩm Thận lập tức ha ha né tránh: "Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ có".
Máy bay hạ cánh. Ba người đếu mang theo vali, không tiện cùng gọi một chiếc xe. Thẩm Thận bảo Thẩm Ngôn tiễn Triệu Lâm Tô về.
"Không cần đâu anh". Triệu Lâm Tô nói: "Đừng khách khí, ai cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi".
Thẩm Thận: "Lần này đã làm phiền em rồi, anh cũng quên mất sinh nhật của em nữa".
"Không sao đâu, em rất vui, sinh nhật rất có ý nghĩa, chơi rất thoải mái".
Hai người hàn huyên nửa ngày, Thẩm Ngôn không xen vào.
Cuối cùng Triệu Lâm Tô gọi xe rời đi, hai anh em lên một chiếc xe taxi khác.
Thẩm Thận lên tiếng: "Lâm Tô thật nghĩa khí, không nói hai lời, gọi đi là đi. Chị Phỉ Phỉ của mày đã chuẩn bị cho hai đứa chút quà nhỏ, hai hôm nữa anh cầm về thì mày mang sang cho thằng bé".
Thẩm Ngôn đáp: "Vâng".
Trong lòng lại có chút hốt hoảng.
Có một số việc, cậu không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cậu sợ mình sẽ phá hủy đi một thứ gì đó vốn đang hết sức tốt đẹp.
Vậy thì thôi đừng nghĩ nữa.
Hai anh em về đến nhà, Thẩm Ngôn tắm rửa xong ra ngoài uống nước liền thấy anh trai cầm một hộp quà tinh xảo đi ra, nét mặt nghiêm túc: "Em trai".
Thẩm Ngôn uống hết hơn nửa cốc nước, buông cốc xuống hít vào một hơi: "Dạ?"
"Món quà này mày nói là do bạn của mày tặng cho anh làm quà kết hôn, có phải không?"
Món quà Thẩm Thận chỉ là một chiếc hộp nhung màu tím than.
Thẩm Ngôn khẽ gật đầu, "Vâng, là một cặp ly. Anh còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này à, đặt ra một lễ kết hôn giả, bây giờ em phải giải thích với người ta thế nào?"
"Ngày mai mày đem món đồ này trả lại cho bạn học. Thôi bỏ đi, để ngày mai anh tới trường học của mày một chuyến trả lại đồ cho người ta".
"Không cần làm đến mức đó đâu anh". Thẩm Ngôn xoa xoa khăn tắm trên đầu: "Quà của nó tặng thì cũng đã tặng rồi, để hôm nào em giải thích với nó một chút, chọn món đồ khác đáp lễ lại".
"Đáp lễ?"
Thẩm Thận rón rén mở cái hộp, để lộ ra cặp ly rượu tinh xảo bên trong. Anh trợn tròn mắt hỏi: "Mày có biết cặp ly này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Thẩm Ngôn cũng bối rối, chẳng phải chỉ là một cặp ly thủy tinh thôi hả: "Cặp ly này đắt lắm sao?"
Thẩm Thận đáp: "Ít nhất sáu con số".
Thẩm Ngôn: "..."
Thẩm Ngôn khẩn cấp gọi điện cho Chu Ninh Ba.
Điện thoại tắt máy.
Anh trai cậu khoanh tay tựa vào ghế sofa ở phía sau lưng cậu, hỏi thăm: "Người bạn này của mày có lai lịch như thế nào? Gia cảnh giàu có không? Một lần ra tay này thật khiến người khác khó yên lòng."
Thẩm Ngôn đau cả đầu, cậu nào biết nhà Chu Ninh Ba có giàu hay không. Cậu chỉ biết bố mẹ Chu Ninh Ba li dị từ khi cậu ta còn bé, từ nhỏ đã giống như một đứa trẻ lang thang, ở bên chỗ mẹ mấy ngày lại sang chỗ bố ở mấy ngày. Hai bố mẹ của cậu ta hình như đều muốn chiếm lấy con trai, Chu Ninh Ba cũng không có cách nào, đành phải chiều lòng cả hai bên, cuối cùng biến thành tính cách giống như bùn loãng.
Thẩm Ngôn có mối quan hệ tốt với Chu Ninh Ba, thế nhưng kết bạn với nhau không quan tâm gia cảnh. Thẩm Ngôn chưa từng tìm hiểu kỹ, trong mắt cậu, Chu Ninh Ba chỉ là một người bình thường.
Không liên lạc được với Chu Ninh Ba, Thẩm Ngôn bảo anh trai trước tiên cứ đem cất cặp ly quý giá đó đi đã.
"Ngày mai đến trường em sẽ mang trả cho nó".
"Cũng được, mày nhớ cẩn thận, đừng làm vỡ".
"Em tuyệt đối sẽ thật cẩn thận".
Đây là cặp ly giá trị sáu chữ số đấy!
Thẩm Ngôn nằm ở trên giường, trăm mối không có lời giải. Người bạn thật thà thành thật của cậu sao bỗng dưng trở thành cậu ấm nhà giàu đi rải tiền?
Cậu chỉ có hai người anh em tốt, sao người nào cậu cũng nhìn không thấu.
Thẩm Ngôn kéo chăn che mặt.
Kệ đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Ngày hôm sau, Thẩm Ngôn đem hộp quà chứa cặp ly kia bảo vệ ba lớp trong ba lớp ngoài, nhét vào balo, hai tay ôm balo rời nhà.
Triệu Lâm Tô đang ở cổng khu chung cư chờ cậu, Thẩm Ngôn lên xe một cái lập tức nhanh chóng hỏi ra: "Mày có biết gia cảnh của Chu Ninh Ba không?"
Triệu Lâm Tô khởi động xe: "Bố mẹ nó ly hôn?"
"Chuyện đó thì tao biết, cụ thể hơn nữa cơ". Thẩm Ngôn nói: "Ví dụ như thân phận bố mẹ của nó, ý của tao là..." Bỏ đi, Thẩm Ngôn nói thẳng: "Nhà nó rất giàu có đó, mày có biết không?"
Triệu Lâm Tô: "Biết".
Thẩm Ngôn: "..."
Đệt, sao tao không biết?!
Thẩm Ngôn đem câu hỏi trong lòng nói ra, rõ ràng cậu mới là người kết bạn với Chu Ninh Ba trước, tại sao Chu Ninh Ba nói cho Triệu Lâm Tô biết nhưng lại không nói cho cậu biết?
Triệu Lâm Tô: "Mày không đọc tạp chí tài chính sao?"
Thẩm Ngôn đã bắt đầu hoảng hốt.
"Bố mẹ nó mỗi một người điều hành một công ty riêng góp mặt trong top 500 doanh nghiệp".
Thẩm Ngôn: "..."
Thẩm Ngôn nhịn xuống cơn xúc động muốn hộc máu: "Thật?"
Triệu Lâm Tô nêu tên hai doanh nghiệp Thẩm Ngôn quen thuộc.
Thẩm Ngôn lại lần nữa gian nan hỏi: "Mày chắc chắn chứ?"
"Tao từng hỏi nó". Triệu Lâm Tô bảo: "Nó nói đúng, đấy chính là bố mẹ của nó".
Thẩm Ngôn: "..."
Hoàn toàn sụp đổ.
"Vậy tại sao nó không nói với tao?!"
"Tao hỏi nó nó mới nói, mày không hỏi nó không nói".
"..."
Những khoảnh khắc câm nín của Thẩm Ngôn năm nay đã nhiều hơn hai mươi năm cuộc đời trước kia của cậu cộng lại.
Cậu ôm balo ngồi liệt trên ghế một hồi, buồn rầu lên tiếng: "Tại sao tao lại không nhìn ra? Sao mày nhìn ra được?"
"Nó rất giống bố của nó".
Thẩm Ngôn vẫn cảm thấy rất khó tin. Cậu không thể nào tưởng tượng được Chu Ninh Ba ngày ngày lăn lộn ở trong nhà ăn trường với cậu, ngày ngày cười ha hả với cậu lại là một cậu ấm nhà siêu giàu.
Xem ra năm nay chính là năm làm điên đảo tất cả nhận thức của cậu.
Chu Ninh Ba không lên lớp.
Điện thoại di động một mực tắt máy.
Thẩm Ngôn đi một chuyến tới ký túc xá của Chu Ninh Ba, bạn cùng phòng nói từ chiều thứ sáu đã không thấy bóng dáng của Chu Ninh Ba đâu nữa.
Thẩm Ngôn tạm biệt bạn cùng phòng của cậu ta, đóng cửa phòng ký túc xá lại, lòng ngẫm nghĩ nghi ngờ, hỏi Triệu Lâm Tô: "Không phải nó đã bị người ta bắt cóc tống tiền rồi đấy chứ?"
Triệu Lâm Tô nhướng mày với cậu: "Mày vẫn chưa tỉnh dậy từ kịch bản phim máu chó tám giờ?"
Thẩm Ngôn: "..."
Đừng nhắc đến nó nữa. Hôm nay lên lớp Hứa Tuấn Hạo còn cầm điện thoại di động đến hỏi bọn họ, nói cậu chàng nhìn thấy bóng dáng hai kẻ giống bọn họ trên hotsearch Weibo.
Thẩm Ngôn vội vàng phủ nhận tận ba tiếng.
Hứa Tuấn Hạo không buông tha, dùng sức phóng đại bức ảnh trên màn hình, nói hai cậu trai đẹp này nhìn rất quen, cái tay kia cái chân kia rõ ràng rất giống hai người bọn họ.
"Không phải".
Cuối cùng vẫn phải nhờ Triệu Lâm Tô lên tiếng một câu, dùng cái mặt lạnh đẩy lui Hứa Tuấn Hạo.
"Thế thì nó có thể ở đâu? Sao lại không đi học..."
Thẩm Ngôn chợt nhớ tới hành vi tương tự của Chu Ninh Ba đợt trước. Cậu nhìn về phía Triệu Lâm Tô, chần chờ hỏi: "Không phải nó lại đi tìm thầy Lương rồi đó chứ?"
Lương Khách Thanh đã từ chức rời khỏi trường.
Bởi vì thầy chủ động rời khỏi chức vụ lại khiến cho người khác không chỉ trích được bất cứ điều gì. Tất cả mọi người đều nghĩ Lương Khách Thanh đã tìm được lối thoát khác cho mình.
Thẩm Ngôn ôm balo ngồi trên xe Triệu Lâm Tô quay về khu chung cư của hắn, cậu hỏi: "Mày ở căn nhà ngay bên cạnh nhà thầy Lương, từ đợt đó mày có thấy bé Ba tới nhà tìm thầy nữa không?"
"Có tới vài lần".
"Sao mày không kể với tao?" Thẩm Ngôn vội vàng hỏi lại.
Triệu Lâm Tô phân tâm quay sang nhìn cậu một thoáng: "Tao cho rằng mày không muốn nghe những chuyện như thế này".
Chuyện như thế này?
Chuyện gì cơ?
Tầm mắt Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô chạm nhau trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trái tim cậu bỗng nhảy dựng lên, "Bé Ba là bạn của tao, chuyện liên quan đến nó sao tao lại không muốn nghe".
Đến khu chung cư, Triệu Lâm Tô đỗ xe xong xuôi, hai người họ cùng nhau lên tầng.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Thẩm Ngôn lập tức nhìn thấy Chu Ninh Ba đang co ro ngồi ngay trước cửa.
"Bé Ba!"
Thẩm Ngôn gào lên một tiếng.
Chu Ninh Ba khẽ run rẩy, nâng gương mặt giấu kín giữa hai đầu gối lên. Cậu ta nhìn thấy Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô, mờ mịt hỏi: "Bọn mày..."
Thẩm Ngôn vội vàng đi tới, không đoái hoài đến chuyện hai chiếc ly, "Sao mày lại ngồi ở đây? Hôm nay mày không đi học! Chúng tao tìm mày cả một ngày!"
Sắc mặt Chu Ninh Ba hơi trắng, ngẩn ngơ như thể hồn vía đã bay mất. Sau đó trong tiếng gọi của Thẩm Ngôn, ánh mắt cậu ta lần nữa tụ lại, nét mặt buồn thương: "Thẩm Ngôn, thầy Lương muốn chia tay với tao..."
Thẩm Ngôn: "..."
?????
Người anh em, mày yêu đương với người ta từ khi nào vậy?!
Đến cùng thế giới này còn có bao nhiêu chuyện cậu không biết?!