• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thầy Lương không ở nhà?" Thẩm Ngôn hỏi.

Chu Ninh Ba khẽ gật đầu, nét mặt như sắp khóc tới nơi.

Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô đang mở cửa: "Đừng ngồi ở đó nữa, vào trong nhà rồi chờ".

Chu Ninh Ba chần chừ không nhúc nhích, Thẩm Ngôn vỗ xuống vai cậu ta: "Đi vào rồi nói, nếu thầy Lương quay về thì ở trong đó cũng sẽ nghe được tiếng động".

Chu Ninh Ba chậm rãi đứng lên, theo hai người đi vào trong phòng.

Sau khi ngồi xuống, việc đầu tiên Thẩm Ngôn làm là trao trả chiếc hộp đã được bao bọc gọn gàng cho Chu Ninh Ba.

"Đây là cái gì?"

"Quà cưới mày tặng cho anh trai tao, cuộc hôn nhân của anh ấy chỉ là một chuyện nhầm lẫn, anh ấy không hề kết hôn. Món quà này thực sự quá quý giá, mày mau cầm về đi".

"Ồ". Giọng nói của Chu Ninh Ba mang theo tiếng nghẹn ngào: "Xin lỗi mày, là do tao không biết chọn lựa đúng mực".

Lúc đầu cậu ta định chọn một bộ trang sức, nhưng vì sợ thời gian chế tạo quá dài, cũng sợ quá đường đột Thẩm Ngôn sẽ không thích, nên mới chọn cặp ly này, kết quả đây vẫn không phải là một món quà hợp lý.

Thẩm Ngôn bảo: "Tao không trách mày. Kể chút chuyện của mày đi, đến cùng mày và thầy Lương đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Lâm Tô rót cho họ hai cốc nước đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống một bên ghế sô pha khác.

Chu Ninh Ba thút tha thút thít nói tối hôm qua thầy Lương đã đồng ý yêu đương cùng cậu ta.

Thẩm Ngôn hỏi sau đó thế nào.

Chu Ninh Ba đột nhiên đỏ mặt.

Màu đỏ chạy dài từ cổ đến toàn bộ khuôn mặt, giống như say rượu chỉ trong một giây.

Thẩm Ngôn: "..."

"Tao và thầy...." Chu Ninh Ba khẽ nói: "Qua đêm".

Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã nhảy dựng lên.

Tốt lắm, thế giới này quả nhiên còn có rất nhiều chuyện cậu không biết.

Cầm cốc nước uống một ngụm, bàn tay Thẩm Ngôn siết thành cốc, căng thẳng hỏi: "Sau đó nữa thì sao?"

"Sau đó... sau đó thầy ấy liền đòi chia tay..."

Cuối cùng Chu Ninh Ba cũng khóc thành tiếng.

Thẩm Ngôn co người rụt vào ghế sofa.

Nói thật, cậu cảm thấy chuyện này quá bình thường.

Thầy Lương đa tình như vậy, giống như Triệu Lâm Tô nói, mỗi lần người thầy đưa trở về nhà đều là những người khác nhau, vậy thì ngủ xong liền đạp là chuyện quá bình thường.

Huống hồ Chu Ninh Ba không phải khẩu vị của thầy.

Thẩm Ngôn không biết an ủi từ đâu, lặng lẽ liếc Triệu Lâm Tô một cái.

Triệu Lâm Tô đang tựa lưng vào ghế vểnh đôi chân dài, một tay chống đầu, sắc mặt thâm trầm khó đoán nhìn Chu Ninh Ba đang khóc rống.



Thẩm Ngôn quay đầu, chuẩn bị kiên trì nói bừa hai câu. Cậu thật sự chưa từng có hứng thú với thể loại chuyện xưa trai cong bị người đàn ông cặn bã vứt bỏ, thế nên hoàn toàn không biết khuyên như thế nào.

"Thẩm Ngôn?" Chu Ninh Ba ngẩng mặt lên, gương mặt thật thà ướt đẫm nước mắt, dáng vẻ nhìn qua rất suy sụp, "Có phải bởi vì tao làm thầy Lương khóc nên thầy ấy mới muốn chia tay với tao không?"

Thẩm Ngôn: "..."

Thẩm Ngôn uống hết nửa cốc nước còn lại, cất tiếng đầy mạnh mẽ âm vang, khí phách hiên ngang, "Kể tỉ mỉ".

Chu Ninh Ba đứt quãng kể lại toàn bộ sự việc.

Hóa ra cậu ta vẫn luôn âm thầm theo đuổi Lương Khách Thanh, Lương Khách Thanh không từ chối cũng không chấp nhận. Chu Ninh Ba vui vẻ đi theo sau mông ân cần đủ điều, Lương Khách Thanh mặc kệ cậu ta. Đêm qua Lương Khách Thanh uống rượu đến tận đêm khuya, nửa đêm gọi điện thoại cho Chu Ninh Ba, muốn Chu Ninh Ba tới đón.

Chu Ninh Ba nhận được điện thoại liền từ trên giường bật dậy, đến quán bar đón người.

Đi vội đến độ hai chiếc giày còn không phải cùng một đôi.

Lương Khách Thanh nhìn cậu ta như thế liền nở nụ cười.

"Hạng nhất đếm ngược, thật sự thích tôi đến thế sao?"

Chu Ninh Ba luống cuống tay chân, đỏ mặt "Vâng" một tiếng.

"Được". Lương Khách Thanh say chuếnh choáng gật gật đầu, kính mắt trên mặt trượt xuống sống mũi, bật cười: "Vậy tôi tác thành cho em".

Lương Khách Thanh dẫn Chu Ninh Ba đi thuê phòng.

Sau đó, Chu Ninh Ba đã ngủ với Lương Khách Thanh.

Đương nhiên, khi miêu tả cho Thẩm Ngôn, Chu Ninh Ba đã sử dụng những từ ngữ rất hàm súc, không nói thẳng ra.

Thế nhưng Thẩm Ngôn nghe hiểu, cậu nghẹn cười nghẹn vô cùng vất vả.

Đây là đêm đầu tiên của Chu Ninh Ba.

Ngày hôm sau khi Lương Khách Thanh tỉnh lại đã tặng cho Chu Ninh Ba một trận pháo ăn mừng đêm đầu của cậu ta --- hai phát tạt tai vang vọng khắp bầu trời.

Đồng thời cũng cảnh cáo Chu Ninh Ba đời này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt thầy ấy nữa, bằng không thầy ấy sẽ thiến Chu Ninh Ba.

Nghe đến đây, Thẩm Ngôn thực sự chịu không được.

Cậu lăn lộn cười trên ghế sofa.

Chu Ninh Ba đầy mặt nước mắt và khổ sở, không rõ tại sao Thẩm Ngôn lại cười vang như sấm với trải nghiệm thất tình ngắn ngủi của cậu ta.

"Bé Ba..." Thẩm Ngôn ôm bụng, gian nan vỗ bả vai Chu Ninh Ba, vừa nhịn cười vừa nói: "Đời này của mày xem như đã đáng giá".

Chu Ninh Ba "Hả?" một tiếng, mang theo nghi ngờ cùng đau thương.

Thẩm Ngôn: "Vừa nhìn thầy Lương đã biết là người phía trên, mày không cho thầy lên, sao thầy có thế vui sướng được".

Chu Ninh Ba đẫm lệ hai mắt hốt hoảng, "Thế nhưng thầy ấy đâu có không vui, tao cảm thấy thầy ấy rất vui vẻ mà. Thẩm Ngôn, thật đấy, thấy ấy không hề không vui đâu. Tao có thể cảm giác được, mặc dù thầy ấy đã khóc, nhưng thầy ấy cũng bằng lòng mà..."

Thẩm Ngôn càng nghe càng thấy không thích hợp, vội vàng xua tay: "Dừng lại, phần này mày không cần phải trình bày với tao nữa... Ha ha ha ha----".

Cậu lại không nhịn được cười ầm lên.

Không có cách nào khác, cậu chỉ cần nghĩ đến sự kiện này đã cảm thấy nó thật hoang đường, Lương Khách Thanh bị Chu Ninh Ba đè, chỉ cần mấy chữ này nối liền với nhau cậu liền không nhịn được muốn cười hết nửa ngày.

Thẩm Ngôn cười đến độ nước mắt sắp rơi.

Cười cười một hồi cậu bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt từ bên cạnh nhìn tới. Thẩm Ngôn ngẩng đầu liền phát hiện Triệu Lâm Tô đang đăm chiêu nhìn cậu.

Thẩm Ngôn chậm rãi ngừng cười.

"Khụ khụ".

Thẩm Ngôn lắc lắc chiếc cốc trống không.

Triệu Lâm Tô ngồi im trên ghế sofa, mũi chân hơi vểnh lên.

Lúc Thẩm Ngôn không nhịn được định ngẩng đầu nhìn lại thêm lần nữa thì Triệu Lâm Tô đã nhấc cốc cầm đi.

Thừa dịp Triệu Lâm Tô đi rót nước, Thẩm Ngôn nói với Chu Ninh Ba: "Bé Ba, tao không biết dạy mày thế nào, mấy chuyện thế này tao không hiểu lắm. Thế nhưng tao xác định được một điểm, mày có ngồi khóc ở cửa suốt một đêm cũng không thể giúp ích được gì".

Chu Ninh Ba khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn u buồn y như cũ.

Thẩm Ngôn thở dài, cuối cùng vẫn đưa ra ý kiến của mình.

"Nếu mày thực sự thích thầy Lương thì phải tranh thủ theo đuổi, cố gắng làm cho thầy ấy thích mày. Nếu thực sự không được nữa, chúng ta là đàn ông, phải biết thoải mái buông tay. Chuyện tình cảm ấy mà, mày phải tự hỏi trái tim mình, tự hỏi mày thực sự cần cái gì, chỉ cần không hối hận là được".

Chu Ninh Ba cúi mặt chậm rãi gật đầu.

Xem ra có vẻ đã nghe vào.

||||| Truyện đề cử: Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy |||||

Bản thân Thẩm Ngôn là một người rất nặng tình cảm.

Tuy vừa rồi cậu luôn cười nhưng thật ra cậu vẫn rất hy vọng Chu Ninh Ba có thể tốt hơn.

Không liên quan gì đến gia thế của Chu Ninh Ba, chỉ vì cậu ta là người bạn tốt mà cậu đã công nhận.

Thẩm Ngôn lại vỗ vỗ bả vai Chu Ninh Ba.



Trên mặt bàn vang lên tiếng "coong".

Thẩm Ngôn thuận mắt nhìn sang, Triệu Lâm Tô buông cốc nước xuống đang đứng thẳng lên, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước lướt qua gương mặt cậu. Thẩm Ngôn ho khẽ một tiếng, "Cảm ơn".

Đợi thêm một hồi, Lương Khách Thanh không quay về, Thẩm Ngôn liền dẫn Chu Ninh Ba rời đi.

"Tao đưa chúng mày về". Triệu Lâm Tô nói.

"Không cần". Thẩm Ngôn từ chối: "Tao bắt xe hộ nó là được".

Triệu Lâm Tô cầm chìa khóa mặc áo khoác, "Dù sao tao cũng rảnh".

Thẩm Ngôn ngồi ở hàng ghế sau tiếp tục mở lớp phụ đạo cho Tiểu Chu. Bạn không nên làm cố vấn tình cảm, vì càng nói bạn sẽ càng nghiện. Nhất là khi Chu Ninh Ba là một đối tượng ngoan ngoãn nghe lời, mặc kệ Thẩm Ngôn nói gì, cậu ta đều giương khuôn mặt học hỏi ra, khiến Thẩm Ngôn càng cố vấn càng bùng nổ, nói khô cả họng cũng không ngừng.

Hàng ghế phía trước đột nhiên ném đến một chai nước khoáng.

Thẩm Ngôn ngước mắt, trong gương chiếu hậu, ánh mắt Triệu Lâm Tô đầy chê cười.

"Uống ngụm nước đi".

"..."

Đưa người tới cổng trường học, Thẩm Ngôn xuống xe: "Bé Ba, không còn vấn đề gì chứ?"

"Không còn". Xem ra Chu Ninh Ba đã bình tĩnh lại.

"Cầm đồ cẩn thận, đừng ngã đấy nhé, tao không bồi thường nổi đâu".

Nét mặt Chu Ninh Ba xấu hổ: "Thẩm Ngôn, xin lỗi, là do tao tặng sai đồ".

Thẩm Ngôn cười cười: "Lần sau cứ gửi thẳng tiền là được".

Cuối cùng Chu Ninh Ba cũng nở nụ cười. Thẩm Ngôn đưa mắt trông theo cậu ta vào trong trường học, xoay người định đi lên xe. Cậu vốn xuống từ hàng ghế sau, hiện giờ cửa sau vẫn còn mở. Triệu Lâm Tô không xuống xe, vẫn ngồi ở trên ghế lái. Nghĩ nghĩ, Thẩm Ngôn đóng cửa xe lại, lên hàng ghế trước ngồi xuống ghế phụ lái.

Cậu không thể thực sự coi người ta thành tài xế chuyên dụng được, da mặt cậu còn chưa dày đến vậy.

"Đi thôi, giày vò cả buổi rồi".

Triệu Lâm Tô khởi động xe.

Chu Ninh Ba và Lương Khách Thanh đã thực sự làm đến cùng. Thẩm Ngôn khoanh tay khẽ lắc đầu, cậu luôn cảm thấy sớm muộn gì Chu Ninh Ba cũng bị tổn thương. Thế nhưng có người chính là như vậy, không đụng tường nam thì không quay đầu. Thôi bỏ đi, còn trẻ, chịu chút cay đắng tình yêu cũng không có việc gì.

"Tri thức lý luận của mày còn rất phong phú".

Triệu Lâm Tô bất thình lình lên tiếng.

Tai Thẩm Ngôn dựng thẳng lên: "Sao? Không được à?"

"Được chứ", Triệu Lâm Tô uể oải cất lời: "Chuyên gia thư tình cơ mà".

Nếu không phải Triệu Lâm Tô đang lái xe, Thẩm Ngôn đã sớm đạp sang một cú.

Thằng chó, một trong ba chuyện hối hận nhất cuộc đời của cậu chính là kéo Triệu Lâm Tô cùng đi tặng thư tình cho người ta.

"Cái gì trên trên dưới dưới". Triệu Lâm Tô tiếp tục nói, nghiêng đầu quét ngang qua biểu cảm rõ ràng đã cứng ngắc của Thẩm Ngôn: "Hiểu không ít nhỉ".

Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã nhảy thẳng xuống xe.

Miệng cậu phản ứng lại nhanh hơn não bộ.

Trong khi đầu còn đang bối rối hỗn loạn, cái miệng đã cầm đèn chạy trước ô tô.

"Chuyện này có gì mà khó hiểu? Lần trước bé Ba khóc thảm như vậy, vì anh em, tao đã đi tìm hiểu một chút. Chẳng phải hôm nay đã có ích rồi sao?"

Thẩm Ngôn càng nói càng bình tĩnh, càng nói càng cảm thấy chính là như vậy.

Cậu giải thích một phen, kết quả Triệu Lâm Tô liền "À" một tiếng, giống như lời ban nãy cũng chỉ là lời hắn thuận miệng nói ra.

Thẩm Ngôn đem bốn chữ "không thèm nghĩ nữa" phát huy đến cùng. Cậu ấn mở cửa sổ xe xuống một khe hở để cho làn gió thu hơi lạnh chui vào trong, âm thầm mắng mình lúc ấy nhanh mồm nhanh miệng.

Đến cổng khu chung cư, khi Thẩm Ngôn đang chuẩn bị xuống xe, Triệu Lâm Tô bỗng nhiên gọi: "Thẩm Ngôn".

Cánh tay đẩy cửa xe dừng lại, Thẩm Ngôn quay đầu.

Triệu Lâm Tô nhìn cậu, đôi mắt phượng trong trẻo khẽ chớp tựa như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì.

"Mai gặp lại".

Thẩm Ngôn xuống xe.

Triệu Lâm Tô lái xe rời đi.

Chiếc xe chạy về phía trước, trong gương chiếu hậu, người đứng bên đường đang đút hai tay vào túi, vung chân đá lá cây rơi xuống bên đường.

Bóng người nọ từ từ nhỏ dần, Triệu Lâm Tô thu hồi tầm mắt, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên.

Thẩm Ngôn chậm rãi đi bộ vào khu chung cư, chơi với chó con trong hành lang một hồi.

Trên đỉnh đầu chó con vẫn còn hàng chữ [Jenny].



"Mày nói xem, lâu như thế rồi sao mày vẫn còn nhớ thương nó vậy?"

"Nếu mày muốn chơi đùa cùng nó, muốn làm bạn bè với nó, vậy thì đừng mang trong đầu những suy nghĩ không lành mạnh như thế, có biết không?"

Thẩm Ngôn thở dài, dù sao cậu cũng không phải là chó, rất khó nói chó con có ý đồ xấu gì không.

Ngày hôm sau Thẩm Ngôn đi học như thường lệ. Chu Ninh Ba đã lên lớp, còn đến ngồi cùng họ sau một khoảng thời gian dài cách xa.

Thẩm Ngôn nhìn cậu ta đã bình thường lại liền tra hỏi: "Sao mày không kể tao nghe tình huống trong nhà của mày?"

Vẻ mặt Chu Ninh Ba thật thà: "Tình huống gì?"

Thẩm Ngôn: "..."

Chu Ninh Ba: "Chuyện bố mẹ tao ly hôn tao đã kể với mày rồi mà".

Thẩm Ngôn: Rồi, nhưng mày không kể bố mẹ mày đều là những doanh nhân trâu bò như vậy!

Thẩm Ngôn tò mò hỏi: "Sao mày lại đến học trường này? Bình thường mà nói, người giống như mày không phải đều ra nước ngoài du học sao?"

Chu Ninh Ba thành thật trả lời: "Bố tao muốn tao đi Mỹ, mẹ tao muốn tao đi Anh".

Hai bố mẹ không ai chịu ai, cuối cùng ép buộc con trai phải chọn lựa.

Chu Ninh Ba quyết chí vững vàng, vẫn sử dụng biện pháp cũ, không chọn theo ai cả, ở lại trong nước học hành.

"Thì ra là thế". Thẩm Ngôn chống cằm lắc đầu: "Có nhiều lựa chọn cũng là một loại khổ sở".

Chu Ninh Ba: "Tao không thích ra nước ngoài, tao muốn ở trong nước".

Thẩm Ngôn: "Tao cũng thế, ra nước ngoài không thú vị, đồ ăn cũng không ngon".

Buổi chiều hôm đó không có môn tự chọn, Chu Ninh Ba lên con đường chinh phục tình yêu. Thẩm Ngôn chúc cậu ta lên đường bình an, tự bảo vệ tốt mạng sống của chính mình, núi xanh còn đó thiếu gì củi, đừng để Lương Khách Thanh đập chết là được.

Chu Ninh Ba ngại ngùng mỉm cười: "Thật ra thầy Lương rất dịu dàng".

Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật: "Ừ, mày nói đúng".

Sao cậu phải đi tranh cãi với một kẻ đang đầy đầu yêu đương chứ?

Thẩm Ngôn lên xe.

Hôm nay Triệu Lâm Tô rất yên tĩnh.

Có lẽ người lớn hơn một tuổi sẽ trưởng thành hơn một chút.

"Buổi chiều có sắp xếp gì không?"

Thẩm Ngôn sửng sốt: "Không có".

"Đi với tao một chuyến".

Thẩm Ngôn hơi hốt hoảng, tròng mắt đảo quanh, "Đi đâu?"

Triệu Lâm Tô liếc cậu một cái, sắc mặt như thường: "Xem phim".

Thẩm Ngôn: "..."

Mẹ kiếp, thằng chó này sẽ không có tâm tư xấu xa nào đó thật đấy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK