• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bờ môi Triệu Lâm Tô hơi lạnh, mềm mại, mang theo chút hương thơm của bạc hà. Thẩm Ngôn dán lên một chút rồi lập tức lùi về, tốc độ quá nhanh, gần như không thể nếm ra mùi vị gì đó.

Dũng cảm, nhưng cũng chưa thể coi là dũng cảm hoàn toàn.

Dù sao cũng dũng cảm hơn Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn tự nhủ như thế.

Bàn tay trượt khỏi gáy Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn làm như không có chuyện gì xảy ra, bảo: "Được rồi, nhanh chạy tới chỗ máy bay của mày đi thôi".

Triệu Lâm Tô không nhúc nhích, bàn tay nắm tay Thẩm Ngôn đã cứng đờ.

Một lát sau, hắn thầm thì: "Tại sao lại hôn tao?"

"..."

Thẩm Ngôn khẽ nghiêng đầu đi. Mặt cậu đỏ lên, nhưng dù sao nơi này cũng tối tăm, không thể nào trông rõ.

"Tao muốn hôn thì hôn đấy", Thẩm Ngôn đúng tình hợp lý cãi lại: "Sao nào? Bạn trai của tao mà tao còn không được hôn hả?"

Tiếng cười của Triệu Lâm Tô vừa trầm vừa thấp.

Cười đến mức tai của Thẩm Ngôn hơi nóng lên.

Nơi này quá tối quá bí mật, không khỏi khiến suy nghĩ của người ta trở nên hỗn loạn.

Thẩm Ngôn thử rút bàn tay đang bị Triệu Lâm Tô nắm chặt: "Mày mau mau ---".

Còn chưa kịp nói hết.

Đôi môi hé mở không hề đề phòng bị xâm lấn, Triệu Lâm Tô hôn cậu, không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt nước khẽ chạm bờ môi như cậu ban nãy, đầu lưỡi ướt át mang theo hương vị bạc hà thoáng chạm qua đầu lưỡi của cậu.

Cả người Thẩm Ngôn như bị dòng điện chạy qua, tia lửa nhỏ thoáng hiện ra trên đầu dây thần kinh, hơi thở theo đó chậm dần lại, cả người cứng đờ.

Cậu nhìn thấy đôi mắt Triệu Lâm Tô, xuyên thấu qua hàng mi ngắn ngủn dày đặc, đang nhìn cậu thật sâu thật sâu.

Hàng mi khẽ chớp, Triệu Lâm Tô nhắm mắt lại, tiếp theo sau đó đầu lưỡi tùy ý tấn công, cuốn lấy.

Thật kỳ lạ, thế mà cậu lại đang hôn người bạn tốt mười năm của mình.

Thẩm Ngôn vừa nghĩ như thế, vừa vô thức nhắm mắt theo.

Hoàn toàn không cần bất cứ kinh nghiệm nào, bờ môi tự nhiên hé mở, khép lại, đầu lưỡi đụng chạm, dán sát quấy nhiễu lẫn nhau, từng đợt xúc cảm tê dại, càng hôn càng rung động, hô hấp dần dồn dập, lại càng muốn làm nhiều thêm một chút chuyện gì đó. Bỗng nhiên Thẩm Ngôn buông bỏ cánh tay Triệu Lâm Tô ra, hai bàn tay vòng lên vai hắn, ôm hắn thật chặt.

Tiếng động môi hôn và tiếng thở quấn quýt, Thẩm Ngôn cảm nhận được sự kích thích kỳ dị. Áo khoác hơi lạnh lẽo của Triệu Lâm Tô đè lên cơ thể cậu, vóc dáng hai người họ đều quá cao gầy, chân dài không có chỗ đặt, chỉ có thể nhường nhịn lẫn nhau cùng đan xen vào một chỗ.

Những thay đổi của cơ thể thông qua quần áo rõ ràng truyền tới người đối diện.

Thẩm Ngôn hơi hốt hoảng, lại cảm thấy có chút hưng phấn khó nói thành lời.

Trong mối quan hệ cùng giới tính, thỉnh thoảng sẽ có một loại cảm giác nguy hiểm sắp bị xâm lược được sinh ra, cảm giác nguy hiểm này khiến lông tơ trên lưng con người dựng đứng, lại không ngăn được chính bản thân mình muốn chìm đắm vào trong.

Triệu Lâm Tô rời khỏi bờ môi của cậu.

Hơi thở của Thẩm Ngôn dồn dập, cậu rũ hàng mi, trông thấy được sương trắng mờ mịt trong không khí, còn có đôi môi mỏng ướt nước của Triệu Lâm Tô. Hắn khẽ hé môi, tựa như có lời muốn nói nhưng lại thôi không nói.

Lồng ngực của hắn phập phồng, hô hấp chầm chậm. Hắn đưa tay nâng mặt Thẩm Ngôn, con ngươi nhìn thẳng vào con ngươi của cậu, giọng nói khàn khàn: "Thật sự chẳng muốn đi".

Hắn nói xong, lại mạnh bạo mút môi Thẩm Ngôn thêm một chút.

Bờ môi Thẩm Ngôn đau xót, trái tim đập như trống trận, sau đó, cậu cũng không cam lòng yếu thế, mút lại môi của Triệu Lâm Tô: "Sang năm gặp lại".

Nói lời tạm biệt rồi, cả hai lại không tự chủ được, tiếp tục hôn thêm.

Mặc kệ kế hoạch của hắn.

Mặc kệ từng bước từng bước chậm rãi của hắn.

Mặc kệ tiết tấu mà hắn suy ngẫm.

Hai cánh tay Triệu Lâm Tô xuôi xuống, bàn tay kề sát vào thắt lưng Thẩm Ngôn, dùng sức kéo mạnh một phát, dán chặt cơ thể cậu vào cơ thể của hắn, vành tai tóc mai kề cận, xương hông cứng rắn va chạm vào nhau.

Một tay Thẩm Ngôn nghiêng ra sau ôm lấy lưng Triệu Lâm Tô, một tay khoác lên vai hắn, hơi nghiêng đầu, môi hé mở, giống như đã quên mất hai người họ vốn là bạn bè đã quen biết suốt mười năm, vừa lạ lẫm vừa mạnh bạo đáp trả.

Sự khó chịu khó chấp nhận, xấu hổ, bối rối trong dự đoán không hề xuất hiện, tất cả mọi chuyện thuận lợi như thể xuất phát từ bản năng.

Hoàn toàn không còn chỗ trống cho lý trí tồn tại.

Tàu điện ngầm qua lại mang theo cơn gió thét gào, trong góc tối lờ mờ chật hẹp hẻo lánh dường như tồn tại một không gian độc lập trong thế giới khác, nơi đây chỉ có hai người bọn họ, họ có thể hôn đến khi trời cùng đất tận.

"Máy bay... sắp trễ giờ rồi..."

Thẩm Ngôn gian nan nhắc nhở giữa khe hở của những nụ hôn.

Sống mũi Triệu Lâm Tô đè lên sống mũi của cậu, kìm nén cơn xúc động tiếp tục hôn xuống. Hắn hít thật sâu một hơi mùi hương từ trên cơ thể Thẩm Ngôn, lại nặng nề hôn lên bờ môi cậu thêm một cái. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói với cậu: "Tao sẽ về sớm thôi".

Âm thanh khàn khàn quyến rũ, Thẩm Ngôn nghe ra ham muốn chưa tan hết, cơ thể mềm nhũn không rõ nguyên do. Cậu dừng lại thật lâu mới có thể điều chỉnh được hô hấp của mình, "Vẫn nên ở nhà với hai giáo sư lâu thêm một chút".

"Bố mẹ không cần tao ở cùng, Tết năm nay họ chỉ ngốc ở nhà năm ngày liền trở lại Amazon".

"..."

Tình huống vô cùng hợp lý, dù sao đây cũng là hai vị giáo sư có khả năng nuôi con trai mình thành một người rừng.

"Ồ", Thẩm Ngôn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy mày về sớm một chút".

Triệu Lâm Tô trầm giọng cười một tiếng, lại thuận tiện hôn lên môi Thẩm Ngôn một cái.

"Ngôn Ngôn, lần trước mày nói mày đã hơi thích tao, hiện tại thì thế sao, đã thích nhiều hơn chút nào chưa vậy?"

"..."

"... hỏi vớ vẩn".

Triệu Lâm Tô nở nụ cười, lại muốn hôn tới. Lòng bàn tay Thẩm Ngôn chống lên lồng ngực hắn đẩy hắn ra.

"Sắp trễ giờ bay rồi, anh tao còn đang chờ tao nữa".

"Tốt nhất mày đừng nên trở về vội", ngón tay Triệu Lâm Tô khẽ vuốt xuống khóe môi cậu: "Mày đem dáng vẻ này quay về, 100% anh Thận sẽ nhìn ra mày mới làm chuyện gì đấy".

Thẩm Ngôn: "..."

Mày còn nói nữa à.

Tao chỉ định hôn một cái thôi.

Ai biết cái thằng biến thái cuồng sắc tình này đột nhiên nổi điên.

Thẩm Ngôn có cảm giác miệng cậu đã sưng lên rồi.

"Mau cút đi". Thẩm Ngôn ra sức đẩy người, vừa thoát ra bên ngoài vừa dùng tay lau miệng.

Triệu Lâm Tô đi theo sau lưng cậu, nhanh chân bước thêm hai bước rồi lại kéo cánh tay cậu. Ngón tay Thẩm Ngôn đáp lời, nắm chặt lại tay hắn.

Đợi khi ra đến nơi sáng sủa, Thẩm Ngôn mới phát hiện đôi môi mỏng của Triệu Lâm Tô đỏ bừng ướt át, vừa nhìn cũng đã biết có chuyện không bình thường.

"Chờ tao".

Triệu Lâm Tô buông tay ra, chạy đến một cửa hàng nhỏ không biết bán những thứ đồ gì, sau đó hắn nhanh chóng quay lại, trong tay cầm theo một xiên mứt dâu: "Ăn cái này đi, sẽ không bị nghi ngờ đâu".

Thẩm Ngôn nhận xiên mứt quả, mặt ửng hồng hỏi: "Còn mày thì sao?"

"Tao không cần".

Triệu Lâm Tô mỉm cười đáp.

Thẩm Ngôn: Ý là mày đang cảm thấy rất tự hào, đúng không?

"Mau lên xe đi, chờ chút nữa đi lại vội vàng quá, lái xe không an toàn". Thẩm Ngôn chỉ chiếc xe bên đường, thúc giục: "Mau đi đi".

Ánh mắt Triệu Lâm Tô lưu luyến trên gương mặt cậu, bước lên phía trước một bước, lại ôm lấy Thẩm Ngôn: "Tao sẽ nhớ mày".

Hắn nói xong liền lập tức buông tay ra, bước từng bước lùi về phía sau quay về bên đường.

Thẩm Ngôn giơ xiên mứt quả, hơi mím môi. Cậu lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ, sau đó giơ cánh tay dài, vẫy vẫy với Triệu Lâm Tô.

Sau khi lên xe, Triệu Lâm Tô lấy điện thoại di động ra.

[Ngôn Ngôn: Như trên].

Mùa đông dường như đã trôi qua trong nháy mắt.

Triệu Lâm Tô mang theo gương mặt tươi cười cất điện thoại đi, không ngừng thêm một giây nào, khởi động xe.

Bằng không, hắn sẽ thật sự không đi nổi nữa.

*

Thẩm Ngôn trở lại, mua thêm một xiên mứt quả cho anh trai.

Anh trai cậu còn gặm nhấm dữ dội hơn cả cậu.

"Lâu lắm rồi không ăn món đồ dành cho trẻ em này".

Thẩm Ngôn cắn một miếng dâu tây mang theo lớp vỏ đường giòn ngọt, vị mứt quả chua chua ngọt ngọt, trong miệng còn vương lại hương thơm bạc hà nhàn nhạt. Cậu chậm rãi nhai dâu tây, thấp giọng hỏi: "Anh, nếu như đối tượng yêu đương của em sau này không được như mong đợi của anh, anh có khó chịu lắm không ạ?"

"Hở?" Thẩm Thận đang nhai cắn hăng say, nghe lời cậu liền ngẩn ngơ. Anh suy ngẫm một lát, đáp lời: "Vậy thì chắc chắn anh sẽ rất khó chịu".

Trái tim Thẩm Ngôn chìm xuống, dâu tây trong miệng lập tức không còn ngon.

"Đối tượng mà anh mong chờ nhất định phải có những điều kiện thế này. Một, đó phải là người mà em thích. Hai, con bé cũng phải thích em. Ba, hai đứa phải đối xử với nhau thật tốt. Nếu như ba điều trên có một điều không vừa ý, anh không chỉ khó chịu, anh chắc chắn sẽ phản đối cho bằng được".

Thẩm Thận nghiêm túc nói.

Khóe miệng Thẩm Ngôn khẽ nhếch lên, cậu ra sức kéo cổ anh trai cậu xuống: "Anh cố ý làm em hoảng sợ, đúng không?"

"Ha ha". Thẩm Thận đẩy xe hàng, nhai mứt quả, "Anh trai của em rất cởi mở, chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, cuộc sống vui vẻ là đủ. Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của em, mà nói thêm, đây là lần đầu tiên em yêu đương nhỉ? Mối tình đầu thường khá vô vọng, em đừng suy nghĩ nhiều quá, chưa chắc đã đến được bước đó đâu".

Thẩm Ngôn: "..."

Anh trai cậu thật sự rất biết cách ăn nói.

Mối tình đầu... Thẩm Ngôn vừa ăn vừa không nhịn được muốn bật cười. Ôi, nếu đem cái não bộ của cậu mấy năm trước đập ra xây lại, có khi cậu cũng không nghĩ được mối tình đầu của cậu lại là Triệu Lâm Tô.

Bờ môi vẫn còn tê dại.

Nụ hôn đầu tiên cũng đã mất rồi.

Thẩm Ngôn không thể khống chế nhiệt độ trên khuôn mặt, may mà hệ thống sưởi ấm của siêu thị hoạt động rất tốt, người nào cũng mang theo gương mặt hồng hào, cậu sẽ không thể bị bại lộ.

Hóa ra hôn là cảm giác như thế.

Thẩm Ngôn vừa ngẩn ngơ suy nghĩ, trong miệng đột nhiên lại như vô thức muốn tiết thêm nước bọt. Cậu vội vàng đem nó và dâu tây cùng nuốt xuống.

Không được, Thẩm Ngôn hơi cúi đầu, vừa nóng mặt vừa tự khiển trách mình, sao có thể nhớ mãi dư vị ấy, sao có thể thèm khát như vậy!

Ôi, cậu vốn tưởng rằng nụ hôn đầu tiên của cậu sẽ xuất hiện trong một tình huống vô cùng lãng mạn và trang trọng. Ví dụ như sau khi hẹn hò, cậu đưa người ta về đến dưới tầng nhà, dưới ánh trăng đẹp đẽ, cậu mặc một bộ âu phục trang trọng. Sau khi thổ lộ một hồi, cậu sẽ thâm tình chân thành hôn người yêu còn đang ngượng ngùng của cậu. Đương nhiên, khi đó đối tượng cậu ảo tưởng vẫn là một cô gái.

Kết quả, giữa ban ngày ban mặt, trong bến tàu điện ngầm, cậu mặc chiếc áo phao cồng kềnh, còn cái thâm tình chân thành, ờ thì, cảm giác trạng thái của hai người bọn họ không thể xếp vào từ ngữ dịu dàng như thế được.

Giống như một cơn váng đầu, hoàn toàn không hề dịu dàng, căng thẳng, phấn khởi, mất tự nhiên... thậm chí, còn có chút điên cuồng.

Hai chữ ngượng ngùng ở bên Triệu Lâm Tô càng đi càng ngược, suýt chút nữa hắn đã nuốt trọn cậu.

Đến tận bây giờ đầu lưỡi của cậu vẫn còn âm ỉ đau.

Hoàn toàn vượt ra ngoài kế hoạch.

Chẳng qua trên thế giới này đâu có mấy chuyện hoàn thành theo đúng kế hoạch đặt ra?

Sự thay đổi về mối quan hệ của cậu với Triệu Lâm Tô chính là một trong những điều ngoài ý muốn mà cậu chưa bao giờ ngờ được.

Nhưng mà... Thẩm Ngôn lại cắn một miếng mứt quả, khóe miệng khẽ cong cong, cậu không ghét điều ngoài ý muốn này.

Mua sắm đồ Tết xong xuôi, về nhà cái là Thẩm Ngôn liền chui thẳng vào phòng ngủ. Lúc ở cùng anh trai cậu không dám sờ vào điện thoại, nói như thế nào nhỉ, cậu cứ cảm giác ngượng ngùng như thể yêu sớm trước mặt phụ huynh.

Triệu Lâm Tô đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu.

Lộn xà lộn xộn.

Gửi tin nhắn báo cáo từng chi tiết một trong quá trình hắn lên máy bay.

Ở giữa những tin nhắn đó lại trộn vào vài câu hỏi kiểu mày đang làm gì đấy, mày có ở đó không.

Ngoài ra còn ba bốn tin nhắn "Đã bị thu hồi".

Kéo lại giao diện lịch sử trò chuyện, cứ cảm nhận được cảm giác nhốn nháo hoảng loạn.

Thẩm Ngôn không nhịn được, lén cười trộm. Cậu liếm bờ môi của mình, nghĩ thầm, hóa ra Triệu Lâm Tô cũng giống như cậu, trái tim cũng đang rối bời.

Trên máy bay không biết có Wifi hay không.

Thẩm Ngôn thử thăm dò, gửi sang chữ số "1".

[Triệu Lâm Tô: Về nhà rồi hả?]

[SY: Ừ].

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm hàng chữ "Đối phương đang nhập dữ liệu...", chờ thật lâu thật lâu mới đợi được Triệu Lâm Tô trả lời.

[Triệu Lâm Tô: Nhớ mày].

Thẩm Ngôn: "..."

Buồn nôn chết mợ... Thẩm Ngôn siết chặt điện thoại trong tay ngã xuống giường. Cậu do dự nửa ngày, gửi ra một cái mặt đeo kính râm cool ngầu.

[SY: Say mê anh đây đến choáng váng rồi đúng không?]

[Triệu Lâm Tô: Hơi choáng váng thật].

[SY: Mật khẩu thẻ ngân hàng là bao nhiêu?]

[Triệu Lâm Tô: 000531] (* Ngày sinh Thẩm Ngôn: 31/05/2000)

[SY: Thật?]

[Triệu Lâm Tô: Mày đoán xem?]

[SY: Giả].

[Triệu Lâm Tô: Thật].

[SY: Tao không tin].

Triệu Lâm Tô gửi tới cho cậu một dãy số dài.

[Triệu Lâm Tô: Số thẻ, mật khẩu đều đưa mày rồi, tự vào internet banking đi].

[SY: Đệt mợ, mày gửi thật đấy à?]

[Triệu Lâm Tô: Không thì sao].

Thẩm Ngôn ngẩn ngơ, đến khi kịp phản ứng lại thì mới cảm nhận được tim mình lại đập nhanh hơn rồi. Chẳng lẽ cậu lại là một kẻ tham tiền đến thế?

Đâu có, nếu cậu là một kẻ tham tiền, bên cạnh cậu còn một thằng con nhà giàu nứt đố đổ vách, cậu cũng có cảm nhận được cái gì đâu.

Nhưng mà, chuyện Triệu Lâm Tô dùng ngày sinh của cậu làm mật khẩu thẻ ngân hàng như thế này giống như đã kéo thứ tình cảm từ trên trời của hai người họ rớt xuống cuộc sống thực tế. Triệu Lâm Tô thích những thứ thực tế, đem từng chút từng chút tình cảm xen lẫn vào cuộc sống sinh hoạt thường ngày, tình cảm yêu thích kia đột nhiên trở nên càng bền chặt.

Một sự lãng mạn bình thản khác hẳn nụ hôn phong hoa tuyết nguyệt đầy mãnh liệt.

Khóe miệng Thẩm Ngôn chứa nụ cười, tiếp tục đặt câu hỏi.

[SY: Thế mật khẩu điện thoại của mày là...]

[Triệu Lâm Tô: Sáu số 1].

Thẩm Ngôn: "..."

Ồ cảm ơn mày, mày đã giết chết lãng mạn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK