Triệu Lâm Tô phất phất tay với cậu, vẻ mặt "có hứng thì gửi không hứng thì thôi", chân đạp xuống chân ga, suýt chút nữa đã tặng nguyên một làn khí thải vào mặt Thẩm Ngôn.
Câm nín nhìn chiếc SUV xéo đi, khóe miệng Thẩm Ngôn co giật. Cậu nghĩ thầm, trong ảo tưởng của tên Triệu Lâm Tô kia, hắn sẽ không điên cuồng đối xử dã man với cậu đấy chứ.
Hai người họ là bạn thân mười năm, không sai, quan hệ cả hai cực kỳ bền chắc, nhưng trong cuộc sống thường ngày, gần như hai bên đều chẳng coi đối phương là người.
Không hiểu tâm lý tò mò kinh dị gì lại khiến cho Triệu Lâm Tô có ảo tưởng với cậu.
Thẩm Ngôn ở trên hành lang chọc chó.
Hàng chữ [Jenny] vẫn vững vàng trên đỉnh đầu chú chó lông tạp, Thẩm Ngôn xoa lớp lông ngắn ngủi trên đầu nó, tận tình khuyên bảo: "Nó là chó Berger đấy, mày có nhảy lên cũng chưa chắc đã với đến nổi".
Chó con nghe không hiểu, chó con chỉ biết ăn thịt khô.
"Ôi, mày với Triệu Lâm Tô cũng xem như đồng loại, mày có hiểu được nó đang nghĩ gì không?"
Chó con ăn uống hết mình, lắc đầu vẫy đuôi.
Thẩm Ngôn không khỏi cảm thán trong lòng: "Đúng là chó nghe xong còn lắc đầu".
Căn nhà Triệu Lâm Tô thuê cách nhà Thẩm Ngôn không xa lắm, chỉ tốn tầm mười phút lái xe. Thẩm Ngôn đợi một khoảng thời gian, thấy cũng đủ rồi liền không nhịn được, nhắn tin cho Triệu Lâm Tô trước.
[SY: Đến chưa?]
[Con trai: Đang đỗ xe].
[SY: Nhanh lên].
[Con trai:?]
[Con trai: Vội thế sao?]
Thẩm Ngôn: "..."
Không hiểu tại sao, hiện giờ cậu hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào tin nhắn Triệu Lâm Tô gửi tới. Cho dù tin nhắn của hắn rất bình thường, cậu cứ luôn cảm thấy nó có chỗ kỳ quái.
Sau đó Triệu Lâm Tô lại bắt đầu tấn công điện thoại của cậu.
[Con trai: Dừng xe xong rồi.]
[Con trai: Chân trái bước xuống trước.]
[Con trai: Chân phải cũng đã bước ra.]
[Con trai: Đóng cửa xe lại.]
[Con trai: Khóa xe.]
Thẩm Ngôn hết kiềm chế nổi, gửi thẳng cho hắn một cái meme "Mày bị thần kinh à".
[Con trai: Không phải tao lo mày vội đó sao?]
[SY:... Tao không vội].
[SY: Mày cứ từ từ mà đi, cảm ơn].
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại.
Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động, sống từng giây cứ như qua từng năm chịu đựng thêm mười mấy phút nữa.
[SY: Lên nhà chưa?]
[Con trai: Đang tắm].
Thẩm Ngôn hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, tắm cái beep á, xem phim xong rồi mới tắm, đây mới là trình tự chính xác đấy!
Thôi quên đi, tám phần là thằng chó chết này đang cố ý.
Thẩm Ngôn vào nhà mở máy tính, nhanh chóng lên mạng tìm bừa một bộ phim, cậu mặc kệ nội dung là gì, trực tiếp online Q chia sẻ sang cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Gửi hàng cho mày rồi đấy, nhớ xem nha].
Triệu Lâm Tô không trả lời, có lẽ là bận tắm rửa.
Thẩm Ngôn không định chờ thêm nữa, hôm nay cậu không nghe giảng nghiêm túc, sau khi mượn vở ghi của Chu Ninh Ba, cậu phải tranh thủ tự học lại một chút.
Độ khó của môn học không thấp, tự học rất vất vả, Thẩm Ngôn vừa học vừa thầm chửi rủa Triệu Lâm Tô.
Sau khi thoát khỏi đại dương kiến thức thì thời gian cũng đã đến sáu giờ.
Thẩm Ngôn đói bụng không chịu đựng được, vội vàng tới nhà bếp pha mì tôm.
Trong lúc chờ nước sôi, cậu mở Q lên xem.
Giỏi lắm, file cậu gửi cho tên kia từ hơn bốn giờ, hiện giờ đã sáu giờ rồi, Triệu Lâm Tô còn chưa thèm đọc.
Hắn đi tắm sao? Dương Quý Phi có tới ao Hoa Thanh tắm cũng không đến nỗi lâu như vậy chứ?
Thẩm Ngôn cắn móng tay, chỉ có thể lại nhắn tin cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Người đâu rồi?]
Đợi cả buổi Triệu Lâm Tô cũng không nhắn lại.
Thẩm Ngôn không còn cách nào, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho xong chuyện. Cậu trực tiếp gọi điện thoại sang cho hắn.
Lần này Triệu Lâm Tô nhận máy.
"Sao?"
Giọng nói uể oải, vẫn y như thường ngày.
Thẩm Ngôn nén lửa giận hỏi: "Thứ tao gửi cho mày, mày đã xem chưa?"
"Xem rồi, sao? Còn phải viết cảm nhận năm trăm chữ sau khi xem xong nữa hả?"
"Đm".
"Đến tải xuống mày còn không tải, mày xem thế nào được?"
Triệu Lâm Tô bên kia im lặng ba giây, Thẩm Ngôn thầm nghĩ, thằng ranh này còn dám trợn mắt nói dối cậu, thật mẹ nó không biết xấu hổ chút nào.
Giọng điệu Triệu Lâm Tô vẫn bình tĩnh như thường, không mang theo chút chột dạ nào, "Không có hứng thú".
Thẩm Ngôn: Không hứng thú với phim, sau đó lại ảo tưởng với người anh em tốt của mày?
"Không được, mày nhất định phải xem".
"Tại sao?"
"Bởi vì... bởi vì bộ phim này rất hay, nhân vật nữ chính vô cùng đáng yêu, là nữ thần của tao đấy. Bình thường tao không nói cho ai biết đâu, vì mày là anh em tốt nên tao mới chia sẻ, cái này gọi là chân thành giới thiệu cho mày đấy, mày có hiểu không?"
Giọng nói Triệu Lâm Tô mang theo tiếng cười: "Chân thành giới thiệu một bộ phim? Tao chưa từng nghe qua chuyện này bao giờ đâu đấy".
Thẩm Ngôn nghe hắn nói, sau tai bỗng nhiên nóng cháy đến phát hoảng.
Mẹ nó, sao cái lời thoại này lại khiến cậu trở nên đáng khinh như vậy?
Nơi này chỉ có một kẻ đáng khinh, mà người kia chắc chắn không phải cậu!
Thẩm Ngôn kiên trì nói tiếp: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay mày nhất định phải xem".
"Trước khi đi ngủ sẽ xem".
"Thật? Mày đừng lừa tao, phải gửi ảnh chụp màn hình cho tao đấy".
"Kiểm tra online cũng không đến mức độ như mày".
Triệu Lâm Tô lập tức cúp máy.
Giọng điệu câu nói cuối cùng rõ ràng đã hơi khó chịu.
Thẩm Ngôn cũng biết mình hơi vội vàng quá, nhưng cậu không còn cách nào khác. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cái tên trên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô là cậu lại hốt hoảng không thôi, đành phải ép hắn không thèm nói lý như vậy.
[SY: Hay thật đó.]
[SY: Mày xem một chút đi mà, đảm bảo mày sẽ thích.]
[SY: Anh, anh Tô à, anh cứ tin em một lần nhé, có được không?]
[SY: Trả lời một câu đi.]
[Con trai: 1.]
Lần đầu tiên Thẩm Ngôn cảm thấy con số "1" này của Triệu Lâm Tô thật đáng yêu, cậu tranh thủ thời gian gửi tin nhắn thoại tới: "Anh Tô, cảm ơn bộ đồ của anh, bạn thân như em đây không còn gì báo đáp, cuộc trò chuyện vừa rồi vốn là muốn biểu đạt tấm lòng với anh".
Một lát sau, Triệu Lâm Tô trả lời lại: "Đã biết".
Hai từ nghe không ra cảm xúc.
Thẩm Ngôn thở dài.
Càng nhìn càng thấy hiềm nghi của Triệu Lâm Tô càng lớn.
Không thích phim, biểu hiện này đã phần nào chứng minh được vấn đề.
Chỉ là từ trước đến giờ Thẩm Ngôn chưa từng suy nghĩ đến phương diện ấy.
Không phải thật đâu nhỉ.
Thẩm Ngôn ôm đầu.
Ấm nước đang đun phía sau phát ra tiếng rít chói tai hoàn toàn bày tỏ được tâm trạng hiện giờ của cậu.
Thẩm Ngôn ngồi trong nhà không yên, quyết định ra ngoài chơi bóng rổ.
Mỗi lần có chuyện khó xử, phương án giải quyết đầu tiên Thẩm Ngôn lựa chọn chính là vận động. Mồ hôi toát ra, khiến chính mình mệt mỏi, cậu sẽ không còn sức lực nghĩ đến những vấn đề kia nữa. Chờ khi ngủ một giấc xong tỉnh lại, cậu sẽ phát hiện ra chuyện cũng không đến nỗi quá tệ hại.
Ví dụ như hiện tại, cậu vừa không cẩn thận đối mặt với người qua đường, hoàn toàn không còn cảm nhận được cảm xúc gì đặc biệt.
Dù sao trên đỉnh đầu người qua đường cũng không có tên của cậu.
Ranh giới trong lòng cứ vậy chậm rãi hạ xuống...
Trên sân bóng rổ đã có kha khá người, số người có vẻ hơi vượt quá chỉ tiêu. Thẩm Ngôn đi tới một cái lập tức có người chào hỏi cậu.
Có kẻ tới đây đoạt địa bàn.
Mấy kẻ đến đoạt địa bàn là một đám nhóc con rất trẻ tuổi, quần áo chỉn chu, xem ra là dân chuyên nghiệp. Nhóm Thẩm Ngôn thì thế nào, nhỏ nhất mười lăm, cao nhất năm mươi, một đám nghiệp dư, người đánh bóng tốt nhất hội cũng chính là Thẩm Ngôn.
Nhóm nhóc con này cũng biết vậy, chúng nó cho rằng để nhóm nghiệp dư bọn họ chiếm sân bóng ở đây quá lãng phí, chi bằng nhường cho chúng nó.
Nhóm bên Thẩm Ngôn đương nhiên không chịu, nhưng chờ mãi mà chủ lực lại không tới nên họ không dám tùy tiện nhận lời thách đấu. Thẩm Ngôn vừa đến nơi, âm thanh cãi cọ của họ cũng đã lớn tiếng hơn hẳn.
Lúc đầu Thẩm Ngôn không định dính vào vụ này, nhưng thấy đối phương ra vẻ từ trên cao nhìn xuống khinh thường bọn họ, cậu lập tức khó chịu.
"Nếu vậy thì chúng ta đấu một trận đi". Thẩm Ngôn nói: "Thắng ở lại, thua cuốn xéo".
Thẩm Thận tan tầm đi ngang qua sân bóng công viên, nghe được tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Anh tắt máy xuống xe, nhanh chóng tìm ra bóng dáng em trai mình.
Anh không chơi bóng rổ, cũng không hiểu gì về bóng rổ, chỉ thấy Thẩm Ngôn xuyên qua vòng vây của vài người, nhẹ nhàng nhảy lên, đập bóng vào rổ hết sức mạnh bạo.
Tiếng thét chói tai suýt chút nữa đã làm thủng màng nhĩ của anh.
Thẩm Ngôn đạt được ước nguyện, mệt đến mức sắp nằm liệt ra.
Nhóm người đối diện thực sự có chút tài năng, bên cậu cố gắng lắm mới thắng được.
Nhưng thắng vẫn là thắng.
Không chỉ thắng, còn khiến người khâm phục.
"Người anh em, anh chơi bóng giỏi quá, sau này lại cùng chơi bóng nha".
Thẩm Ngôn kéo vạt áo phông lau mồ hôi trên mặt, "Được".
Cậu buông vạt áo xuống, gương mặt trẻ tuổi mới vận động xong tràn ngập phấn khởi, khách khí đáp lời: "Sân bóng bên này vốn là sân bóng dành cho nhóm nghiệp dư chúng tôi chơi những lúc nhàn rỗi, mọi người chơi bóng vì rèn luyện thân thể, không phải chỗ chuyên nghiệp gì. Các cậu chơi không tệ, tôi biết một sân bóng gần nơi này, không đắt lắm, các cậu có thể sang bên đấy chơi, điều kiện cơ sở vật chất tốt hơn bên đây nhiều. Nhường sân bóng này cho nhóm chúng tôi nhé, cảm ơn các cậu".
Thẩm Ngôn ra khỏi sân bóng liền bị anh trai kéo cổ sang bên: "Điện thoại cũng không nhận, anh biết ngay mày ở chỗ này".
"Cậu nhóc đẹp trai, chơi bóng cũng không tệ nhỉ, còn có em gái xinh đẹp gào lớn cổ vũ cơ đấy".
"Anh đang nói đến cháu gái nhỏ bảy tuổi nhà bác Ngô hả?"
"Ha ha ---"
Hai anh em hi hi ha ha cùng nhau trở về nhà.
Chơi một trận bóng thoải mái, tâm trạng Thẩm Ngôn tốt hơn không ít. Cậu chui vào nhà tắm sau đó ra ngoài nấu sủi cảo làm bữa khuya cho anh trai.
Sủi cảo nấu xong xuôi, Thẩm Thận cũng tắm xong đi ra ngoài.
"Thơm quá thơm quá".
Thẩm Thận khoa trương như thể Thẩm Ngôn mới nấu xong Mãn Hán toàn tịch.
Thẩm Ngôn cũng đói bụng, ngồi xuống ăn cùng anh trai. Cậu nghe lời lẽ khoa trương của anh, bị anh chọc cười. Lúc nhìn lên đỉnh đầu sạch sẽ không có chữ viết nào, nụ cười trên môi hơi héo đi.
Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, ảo tưởng tình dục cũng chẳng đến độ không thể chấp nhận được, sao cậu lại lắm miệng đùa với anh cậu chứ?
Anh trai sắp ba mươi rồi, không có suy nghĩ đó mới thực sự không bình thường.
Vận động trút hết những cảm xúc dư thừa, Thẩm Ngôn tỉnh táo lại, cắn đũa suy nghĩ, có phải chính cậu đã phản ứng hơi thái quá đối với ảo tưởng tình dục của những người quanh mình rồi không?
Một người nấu cơm, người còn lại sẽ chịu trách nhiệm rửa bát. Sau khi chúc anh trai ngủ ngon, Thẩm Ngôn đánh răng quay về phòng.
Lúc đi ra ngoài cậu không cầm điện thoại, hiện giờ nó vẫn lẳng lặng nằm bên bàn học.
Chu Ninh Ba gửi vài tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đã làm lành với Triệu Lâm Tô chưa.
Thẩm Ngôn mở khung chat với Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô là người không thích nhắn tin, ngoại trừ Thẩm Ngôn – người bị hắn cố ý chê giễu ra thì con người hắn thực chất cũng hơi ích kỷ. Người khác không tìm hắn, hắn sẽ không nhớ đến chuyện tìm người khác, cực kỳ bị động. Thẩm Ngôn cũng không biết tại sao mình lại thân thiết được với hắn.
Có lẽ do ban đầu cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô rất đáng thương.
Cậu bé con mười tuổi chưa từng xem TV bao giờ khiến người ta thương xót.
Trông hắn có khác gì một thằng nhóc đần đâu.
Đương nhiên, sự thật sau đó đã chứng minh, Triệu Lâm Tô không những không ngốc, đầu óc của hắn còn rất thông minh.
Kẻ đần không lảm nhảm lải nhải cắn người nhiều như hắn.
Thẩm Ngôn cầm điện thoại di dộng nằm uỵch xuống giường, thầm nghĩ, thôi quên đi, cứ ngủ đã, ngày mai nói tiếp.
Nói không chừng ngày mai tỉnh dậy, tomorrow is another day, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi.
(*)Người Anh thường nói "Tomorrow is another day" (Mai là một ngày mới) để động viên nhau hãy tin tưởng vào tương lai tươi sáng. Hôm nay có thể là ngày không may mắn với bạn nhưng ngày mai sẽ là một ngày tốt hơn hôm nay. Câu nói này là của Scarlett O'Hara trong tiểu thuyết "Cuốn theo chiều gió".
Trùng hợp thay, ngay lúc Thẩm Ngôn vừa định thả điện thoại di động xuống, khung chat xuất hiện động tĩnh.
... Triệu Lâm Tô mời cậu tham dự một phòng họp online trên Tencent Meeting.
Thẩm Ngôn không hiểu ra sao, nhấn vào đó.
Camera bên trong hiển thị hình ảnh Triệu Lâm Tô đang nghếch cằm, một tay chống bên mặt, dùng đường hàm dưới đối diện với cậu.
Thẩm Ngôn định hỏi hắn muốn làm gì, lại phát hiện ra mình không có quyền hạn trong phòng họp.
Màn hình lóe sáng, giao diện phòng họp online lập tức bị hình ảnh video đang tạm dừng chiếm trọn, chính giữa có một hàng chữ màu sắc rực rỡ viết thật to.
"Người chị dâu hư hỏng của tôi".
- --------
🥭: Khi bạn edit quá nhiều truyện "ôi con sông quê" bạn sẽ không cảm thấy quê nữa:)