Ngày chính thức diễn ra hoạt động bán hàng, Thẩm Ngôn đi tới nhận đồ, lúc bí thư giao danh sách đồ cho cậu còn trêu ghẹo: "Hai món đồ của hai cậu đặt bán cùng nhau, vừa vặn góp thành một cặp".
Thẩm Ngôn cười ha ha, khóe miệng lặng lẽ cong lên một chút.
Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thế nhưng Thẩm Ngôn vẫn cảm thấy mình và Triệu Lâm Tô rất ăn ý.
Ngay từ khi mới bắt đầu trở thành bạn bè, hai người bọn họ đã rất hợp nhau. Mặc dù cả hai luôn đấu võ mồm, gây tổn thương lẫn nhau bằng được, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, hai người họ hoàn toàn không cần cố tình đã tự nhiên sinh ra được loại ăn ý như thế này. Trước kia cậu không cảm thấy gì, hiện giờ cả hai đã yêu đương với nhau, Thẩm Ngôn thường xuyên bật cười vì sự ăn ý giữa hai người họ, cảm thấy thật tốt.
Mang thùng đồ đến sân thể dục, từ xa xa Thẩm Ngôn đã trông thấy Triệu Lâm Tô đang khom lưng dựng lều.
Thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời xán lạn, cũng không quá lạnh lẽo, không có gió, mây cũng không dày.
"Còn chưa chuẩn bị xong hả?" Thẩm Ngôn đặt thùng đồ xuống.
"Ừ", Triệu Lâm Tô nhìn quanh bốn phía: "Hình như bị thiếu mất một cây cột chống".
Hôm nay là ngày diễn ra hoạt động bán hàng tình nguyện, trong sân thể dục đầy những chiếc lều màu sắc rực rỡ, hết sức náo nhiệt, có lớp đã bắt đầu kinh doanh. Thẩm Ngôn quay đầu lại nhìn về mấy bạn học dường như đang quan sát bọn họ, trong lòng cũng hơi sốt ruột: "Không thì sang bên cạnh mượn tạm một cái?"
"Bên cạnh không thừa, tao đã hỏi rồi", Triệu Lâm Tô chui ra khỏi tấm vải màu xanh nhạt. Hôm nay hắn ăn mặc rất thoải mái, áo hoodie nhạt màu và quần jean, không khác gì phong cách ăn mặc của Thẩm Ngôn. Sáng nay lúc hai người gặp nhau, Thẩm Ngôn đã vui vẻ, cảm thấy hai người họ như đang mặc trang phục tình nhân.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Triệu Lâm Tô quay đầu lại nhìn quầy hàng của bọn họ, quầy hàng đã dựng lên được đại khái, thế nhưng ở bên cửa thiếu đi một cây cột chống, nó nghiêng nghiêng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Lều được phát trọn bộ, nếu bên mình thiếu thì chắc hẳn có người đã lấy thừa", Triệu Lâm Tô nói: "Tao sang mấy gian hàng khác hỏi thăm một chút".
"Được, mày đi đi".
Thẩm Ngôn ôm thùng lại gần: "Tao bày đồ lên trước".
"Được".
"Đi sớm về sớm nhé".
Bước chân Triệu Lâm Tô dừng lại, hắn quay đầu cười cười với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nhìn hắn cười như đóa hoa nở rộ, vội vàng hất hất tay.
Thật là, ở đây nhiều người như vậy cũng không khiêm tốn một chút. Ai cũng bảo nét mặt cậu không giấu được chuyện, cậu thấy Triệu Lâm Tô cũng chẳng khác gì cậu.
Ngoài miệng Thẩm Ngôn nói rằng mình không quan tâm đến ngày lễ tình nhân, nhưng khi ngày lễ tình nhân thực sự tới, cậu vẫn cảm thấy hơi khác lạ. Sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ, lòng Thẩm Ngôn đã xuất hiện chút chờ mong khó hiểu.
Thò tay vào trong túi sờ sờ hộp chocolate, Thẩm Ngôn thầm chửi bản thân vừa ngốc nghếch vừa dung tục, nhưng cậu luôn cảm thấy nếu như cậu không chuẩn bị hộp chocolate này, nhất định Triệu Lâm Tô sẽ rất thất vọng. Mà cũng khó có thể nói được, có khi cầm hộp chocolate này trong tay rồi, Triệu Lâm Tô sẽ lại dở chứng, khịa cậu hai câu mới chịu thôi.
Thẩm Ngôn thấp thỏm bất an, cảm thấy đúng là yêu đương rồi thì không còn giống trước, cái cảm giác tim đập thình thịch kiểu này không thể có khi hai người họ là anh em.
"Valentine vui vẻ".
Thẩm Ngôn móc chocolate ra ném sang, toàn bộ quá trình vô cùng liền mạch, cũng không thèm quay đầu lại.
Nửa ngày sau Triệu Lâm Tô vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Ngôn lặng lẽ quay đầu, bàn tay Triệu Lâm Tô đang đặt trên vỏ hộp chocolate, mặt mày cứng đờ như pho tượng.
Thẩm Ngôn hơi lo lắng: "Sao thế? Không thích? Thời gian tới vội quá, trong đầu tao vốn không có khái niệm này, nhất thời không thể nghĩ ra nên tặng gì cho mày, mà tặng cho mày mấy món đồ mày không cần tao lại thấy thà không tặng còn hơn..."
"Thích lắm", Triệu Lâm Tô cắt ngang lời cậu, ngước hàng mi ngắn dày: "Chỉ là tao cảm thấy chuyện được mày tặng chocolate này giống như đang nằm mơ".
"..."
Triệu Lâm Tô ghé lại gần, vô cùng dịu dàng hôn cậu, hôn đến mức Thẩm Ngôn cảm thấy ngượng ngùng.
Chỉ có một hộp chocolate mà hình như cậu đã làm Triệu Lâm Tô cảm động mất rồi.
Triệu Lâm Tô cũng tặng chocolate cho cậu.
Thẩm Ngôn yên tâm, nghĩ thầm quả nhiên hai đứa đều cẩu thả như nhau, tuy nhiên cái bao bì gói chocolate này hơi quen quen lại hơi là lạ.
Buổi tối hôm qua cậu tới siêu thị chọn chocolate, cậu đã cố gắng chọn loại đắt nhất, đẹp đẽ nhất, ngắm tới ngắm lui tới hoa cả mắt, nhìn hết một loạt các loại bao bì nhưng chưa từng thấy được loại chocolate này.
"Chocolate này của hãng nào thế?" Thẩm Ngôn hỏi: "Hình như tao đã từng ăn rồi".
"Trí nhớ không tệ".
Thẩm Ngôn nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ được ra: "Hoa hồng ---"
Ngày thứ hai sau khi Triệu Lâm Tô thổ lộ với cậu, hắn đã tặng cậu một bó hoa hồng kèm theo một tấm ảnh có chữ ký và cuối cùng là một viên chocolate.
"Chocolate này rất ngon nhưng tại sao tao không nhìn thấy nó ở trong siêu thị?"
Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Suy nghĩ kỹ xem nào".
Thẩm Ngôn suy ngẫm thật, sau đó cậu liền chậm rãi mở to mắt ra.
"Không phải đồ mày tự làm đấy chứ?"
"Chính xác, muốn nhận bao nhiêu điểm thì mày tự nói đi".
"..."
Lần này đến lượt Thẩm Ngôn cảm động.
"Mày còn biết làm chocolate sao?"
"Không khó".
Trong lúc Thẩm Ngôn lật qua lật lại chiếc hộp chocolate kia để ngắm nghía, Triệu Lâm Tô lại lấy thêm một chiếc hộp khác từ chỗ ngồi ở phía sau đưa cho cậu.
"Còn nữa sao?!"
Trong hộp có một chiếc khăn, là một chiếc khăn quàng cổ đan bằng len màu xám nhạt, trên góc khăn còn có hai chữ viết tắt tên của Thẩm Ngôn.
Lần này Thẩm Ngôn thẳng thắn lớn mật suy đoán, giọng nói cũng run run: "Mày đan?'
Triệu Lâm Tô thản nhiên gật đầu.
Thẩm Ngôn ngã thẳng xuống ghế phụ lái, lấy khăn quàng cổ che mặt, trên khăn quàng cổ còn có mùi thơm nhàn nhạt. Thẩm Ngôn nghĩ đến hình ảnh Triệu Lâm Tô ngồi đan khăn quàng cổ vừa thấy buồn cười lại thấy có chút chua xót cảm động. Gương mặt cậu nóng đến bốc khói, một lúc lâu mới chậm rãi nghẹn ra được một lời: "Mày thật đảm đang..."
"Thứ này cũng không khó, học rất nhanh."
Thẩm Ngôn kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ đôi mắt lấp lánh: "Mày lại đây".
Triệu Lâm Tô dựa sang, tự động nghiêng mặt. Thẩm Ngôn thơm một cái lên má hắn, nhỏ giọng bảo: "Chờ tới Thất Tịch tao sẽ bổ sung thêm cho mày".
Triệu Lâm Tô nghiêng đầu, hai mắt cực sáng: "Thất Tịch?"
"Thất Tịch cũng là lễ tình nhân mà. Tao sẽ bắt đầu suy nghĩ từ bây giờ, chờ tới Thất Tịch nhất cái định tao sẽ tặng cho mày một món quà vô cùng tốt. Thế nhưng tao không khéo léo như mày, mày đừng chờ mong nhiều quá nhé".
Thẩm Ngôn rất khó có thể miêu tả biểu cảm lúc đó của Triệu Lâm Tô, dù sao thì cả quãng đường còn lại nụ cười của hắn rạng rỡ vô cùng, xuống xe rồi miệng vẫn còn cười tiếp, xán lạn đến độ như hoa nở ngày xuân.
Thẩm Ngôn chịu không nổi, bảo hắn phải khiêm tốn một chút.
Triệu Lâm Tô thu bớt lại nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn đang tràn đầy niềm vui. Thẩm Ngôn sợ hai người họ đứng gần nhau quá sẽ lộ tẩy nên lập tức chia binh hai đường, một người đi lấy đồ, một người đi dựng quán. Không ngờ được khi cậu lấy đồ quay về, Triệu Lâm Tô vẫn còn đang cười tươi roi rói, Triệu Lâm Tô cười một tiếng, cậu lại cũng muốn cười theo.
Thẩm Ngôn ngồi trên chiếc ghế ở trong quán, cầm danh sách đồ quyên góp so sánh với những món đồ ở trong thùng, lấy chúng xếp ra bên ngoài. Sắp xếp một hồi, bỗng nhiên cậu trông thấy một cái bóng dừng trước quầy hàng của họ.
Thẩm Ngôn ngó mặt ra xem.
Cái bóng mới tới là một con Pikachu.
Không biết ai đang mặc bộ đồ Pikachu này, trong tay Pikachu cầm một chồng tờ rơi, có lẽ là một bạn học nào đó phụ trách mảng tuyên truyền.
Thẩm Ngôn hỏi: "Muốn phát tờ rơi cho tôi hả?"
Cậu thử thăm dò, vươn tay ra.
Pikachu cực kỳ không khách khí, dùng tập tờ rơi đập bốp vào tay cậu.
Thẩm Ngôn: "..."
Cánh tay kéo chiếc đầu, nửa gương mặt lộ ra khỏi bộ đồ thú bông, mái tóc ướt dính vào trên trán, khuôn mặt đỏ bừng nhìn qua đang tức đến mức thở hồng hộc.
"Là cậu?"
Thẩm Ngôn hơi ngạc nhiên,
"Sao? Không muốn nhìn thấy tao hả?"
"Ừ, hơi hơi."
Đường Thần bị nghẹn lời, trong mắt như sắp phun ra lửa. Cậu ta chặn hết ánh sáng bên ngoài, hạ thấp giọng, giận dữ hỏi: "Mày và Triệu Lâm Tô đã yêu đương với nhau rồi?!"
Mới sáng sớm ngày ra, vừa tới nơi cậu ta đã nhìn thấy sắc mặt Triệu Lâm Tô kia không thích hợp, nam thần kiêu căng lạnh lùng nay đã phơi phới sắc xuân, hừ, lập xuân còn chưa tới đâu đấy!
Thẩm Ngôn quan sát xung quanh một vòng, ngoài sân vận động ồn ào vô cùng, quầy hàng bên cậu chưa bày hàng ra cho nên không có ai đi đến, người ở gần nhất cũng còn đang đứng cách một đường chạy nhìn sang.
Đường Thần nhìn dáng vẻ giấu giấu giếm giếm của cậu lại càng giận dữ mà không tìm ra chỗ xả: "Tao đang đang hỏi mày đấy, mày không dám trả lời hả? Tao biết mà, loại người như mày chỉ biết chơi đùa mà thôi. Bản thân mày đang đi gây họa cho người khác, chơi xong rồi thì vỗ mông rời đi, hoàn toàn có thể quay trở về cái dáng vẻ thẳng nam thối tha của mày, căn bản không thèm quan tâm mình đã để lại bao nhiêu tổn thương cho người khác!"
Thẩm Ngôn hơi bối rối, cậu nhìn Đường Thần mặt đỏ bừng bừng không biết là do tức giận hay do nóng bức. Cậu chớp chớp mắt hỏi: "Cậu đã từng bị người khác tổn thương rồi sao?"
Cánh tay của Đường Thần đỡ hụt, cái đầu "Bụp" một phát khép lại như cũ, cả người cũng lắc lư theo đầu.
Thẩm Ngôn vô thức duỗi tay ra: "Cậu có sao không?"
Đường Thần đỡ "đầu" của mình, mặt đỏ bừng bừng quát: "Ai cần mày lo---"
Âm cuối cùng bị nghẹn trong cái đầu thú bông, ồm ồm ù ù, Thẩm Ngôn nghe cũng buồn cười.
"Tôi không quan tâm đến cậu, cậu có thể cũng đừng quan tâm tới tôi và Triệu Lâm Tô được không, đây cũng đã là lần thứ hai rồi đấy nhỉ?" Thẩm Ngôn lên tiếng: "Nó đã là người của tôi rồi, tôi muốn làm gì với nó, hình như đều không phải chuyện liên quan đến cậu".
"Mày---"
Đường Thần đỡ đầu mình: "Mày cứ chờ đó---"
Cậu ta quay đầu định đi, vừa xoay người đã nhìn thấy Triệu Lâm Tô tay cầm cột chống, sắc mặt thản nhiên đứng ngay phía sau lưng.
"Về rồi à?" Thẩm Ngôn nhìn thấy cái bóng dài của Triệu Lâm Tô, cũng chui ra khỏi lều.
"Ừ".
Đường Thần đỡ đầu của mình, hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Từ vẻ bề ngoài đến sắc mặt và khí chất của hai người ở đây đều có vẻ rất hòa hợp, cậu ta như bị cái gì kích thích, đột nhiên hét lớn một tiếng, quay đầu vẫy đuôi bỏ chạy.
Thẩm Ngôn cố nín cười nhưng không nín được, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng, huých khuỷu tay vào người Triệu Lâm Tô: "Đừng nghiêm mặt nữa, mày nhìn cậu ta xem, trông cậu ta có khác gì một nhân vật phản diện không?"
"Tao sẽ còn quay lại---"
"Không phải mỗi khi một tập phim truyền hình kết thúc, nhân vật phản diện sẽ luôn nói ra những lời thoại như thế này hả?"
Triệu Lâm Tô cầm cột chống đi vào trong, "Những nhân vật phản diện đó hình như đều phải ăn một đấm rồi mới nói ra lời thoại này".
Thẩm Ngôn chui vào trong lều vải: "Đừng để ý chi tiết quá, mày nhìn thân thể bé nhỏ của cậu ta kìa, có thể chịu được một đấm không? Thôi nào, tranh thủ thời gian làm chuyện chính đi".
Gian hàng dựng xong xuôi, hai người bọn họ liền bắt đầu bán hàng từ thiện. Người tới mua đồ không hề ít, chủ yếu bởi vì đồ vật mọi người quyên góp đều là đồ tốt, giá cả cũng phải chăng, Thẩm Ngôn phụ trách trao đổi cùng người mua, Triệu Lâm Tô phụ trách ghi sổ sách. Hai người họ phối hợp ăn ý, ngay cả thời gian mở nước uống nước cũng vừa khéo khớp nhau. Chỉ mở gian hàng trong vòng hai tới ba giờ, nhiệm vụ quầy hàng của bọn họ đã hoàn thành xuất sắc.
"Xong việc rồi".
Thẩm Ngôn hài lòng nhìn con số trong điện thoại di động, "Tao đi tìm bí thư bàn giao một lát, mày thu dọn xong thì đến thẳng bãi đỗ xe chờ tao nhé, chúng ta gặp mặt ở trong xe".
Triệu Lâm Tô đang tháo dỡ quầy hàng, nghe thế liền nâng mắt lên. Sắc trời lúc này đã hơi tối nhưng hai mắt của hắn vẫn rất sáng.
Thẩm Ngôn thấy không có ai chú ý tới bọn họ liền gửi một nụ hôn gió cho Triệu Lâm Tô, gương mặt tươi cười xán lạn: "Tối nay chúng ta ra ngoài hẹn hò nhé".
Tiền, thùng đựng đồ, danh sách, tất cả đều được trả lại.
"Cảm ơn hai cậu nha, số tiền này sẽ được quyên góp cho những gia đình đơn thân và người già neo đơn, đến lúc xong việc sẽ cộng vào điểm rèn luyện cho các cậu".
"Được".
Thẩm Ngôn còn tiện đường quan tâm tới tình trạng bên Chu Ninh Ba.
Bí thư: "Cậu ấy vô cùng tích cực, chạy đi chạy lại khắp trường."
"Thật sao?"
"Ừ, cậu ấy bảo người yêu cậu ấy dặn dò phải làm cho tốt. Ôi cậu ấy thực sự có người yêu rồi hả, ngại quá, tớ trách oan cậu ấy rồi. À mà này, cậu đã từng gặp người yêu của cậu ấy chưa? Cậu ấy sống chết không chịu cho tớ xem ảnh, không không biết dáng dấp của người ta thế nào?"
"...Dáng dấp rất đẹp mắt, còn có phong độ của người có tri thức".
Thẩm Ngôn tạm biệt bí thư, nín cười bỏ đi. Cậu chạy chậm tới bãi đỗ xe, Triệu Lâm Tô đang ở trong bãi đỗ xe chờ cậu. Mặt trời ngả về phía tây, ánh mặt trời mờ nhạt kéo dài chiếc bóng của hàng cây xanh rậm rì. Lúc Thẩm Ngôn tươi cười chạy tới, suýt chút nữa Triệu Lâm Tô đã dang tay ra ôm lấy cậu.
"Đi thôi".
Thẩm Ngôn tới cạnh khoác bả vai Triệu Lâm Tô, cười tươi đến độ thấy răng không thấy mắt.
"Sao cười vui thế?"
Thẩm Ngôn buồn cười đáp: "Bí thư hỏi người yêu của Chu Ninh Ba có dáng dấp như thế nào".
Triệu Lâm Tô cũng cười: "Mày nói sao?"
"Tao còn có thể nói như thế nào nữa, chỉ có thể khen rất đẹp, rất có phong độ của người có tri thức".
"Rất thành thật".
"Ha ha ha----"
Hai người tươi cười chui vào trong xe, Thẩm Ngôn ôm balo: "Tối nay muốn ăn gì? Tao mời!"
Triệu Lâm Tô liếc nhìn cậu một cái, mỉm cười: "Nghe mày".
Thẩm Ngôn lườm sang chỗ hắn: "Đừng có đem cái câu "thế nào cũng được" của mày biến thành lời tươi mát thoát tục như thế".
Triệu Lâm Tô cười cười: "Không phải tao là người của mày rồi hả? Đương nhiên là phải nghe mày."
Mặt Thẩm Ngôn hơi đỏ: "Mày nghe thấy rồi?"
"Nghe được một chút".
Bữa tối cả hai cùng đi ăn lẩu. Nổi lẩu cay, Thẩm Ngôn ăn rất hăng say, vừa toát mồ hôi vừa nói với Triệu Lâm Tô: "Mày đừng để mấy lời nói của cậu ta ở trong lòng, tao cũng có chơi đùa với mày đâu".
Hơi nước trong nồi lẩu bốc lên nghi ngút, Triệu Lâm Tô thả giá đỗ vào cho cậu: "Tao biết, mày sẽ không bao giờ đùa giỡn mấy chuyện như thế này".
Thẩm Ngôn cười cười, cậu vốn không định giải thích, cậu biết Triệu Lâm Tô sẽ không hiểu lầm cậu.
Ngày lễ tình nhân chỗ nào cũng đông người, quán lẩu vô cùng náo nhiệt ngập tràn khói lửa. Thẩm Ngôn ăn uống vui sướng, chóp mũi rịn ra chút mồ hôi. Cậu nhìn thấy Triệu Lâm Tô đang lẳng lặng nhìn cậu, mỉm cười với cậu qua làn hơi nước trắng xóa, thế là cậu cũng cười cười đáp lại.
Ngày lễ đặc biệt như thế này có phải nên nói ra điều gì đó thật đặc biệt hay không?
Động tác ăn uống của Thẩm Ngôn chậm dần, cậu đặt đũa xuống, suy ngẫm một hồi mới lên tiếng: "Cảm ơn mày đã tặng cho tao nhiều món đồ tao thích như vậy, trước kia tao quá sơ ý, hiện giờ tao đã hiểu, sau này sẽ để tâm nhiều hơn nữa".
Nồi lẩu sôi vang lên âm thanh ùng ục, trong tai Triệu Lâm Tô cũng vọng tiếng theo, có rất nhiều thứ trong lòng hắn đã sôi cùng với nồi lẩu. Hắn chăm chú nhìn về phía Thẩm Ngôn, thấp giọng hỏi: "Trước đây mày từng hỏi tại sao tao lại thích mày, tao cũng luôn muốn hỏi một câu".
"Hỏi gì thế?"
"Lúc tao thổ lộ với mày... không, sớm hơn một chút, lúc mày phát hiện ra tao thích mày, mày có cảm giác gì vậy? Mày không cảm thấy rất ghê tởm sao?" Triệu Lâm Tô bình tĩnh hỏi.
Thẩm Ngôn nghe xong lập tức đáp lời: "Nói linh tinh gì thế? Mày thích tao, tại sao tao lại ghê tởm?!" Cậu dừng một lát, nghiêm túc điều chỉnh nét mặt của mình: "Ban đầu thì tao cảm thấy hơi kỳ quặc, cũng hơi khiếp sợ. Tao không ngờ mày..." Cậu xua xua tay, mặt mũi hơi hồng hồng, ho khẽ một tiếng, lại lần nữa nghiêm mặt nói thêm: "Mày đâu có ác ý gì với tao, mày chỉ thích tao thôi mà".
Triệu Lâm Tô chăm chăm nhìn Thẩm Ngôn, đột nhiên hai bàn tay hắn chắp lại che lên trên sống mũi, thầm thì lên tiếng: "Đúng, tao thích mày".
Lại nói chuyện sến sẩm rồi.
Hai má Thẩm Ngôn đỏ hồng.
"Thẩm Ngôn", Triệu Lâm Tô gọi: "Mày biết không, lúc mày nhìn người khác, mày vĩnh viễn luôn mang theo cái nhìn tốt đẹp về người ta".
Thẩm Ngôn hơi sững sờ: "Hả?"
Triệu Lâm Tô mỉm cười nói: "Ở chỗ của mày, mỗi một sự đối xử tốt đẹp đều sẽ có lời đáp trả."
"Đó không phải là chuyện bình thường sao?" Thẩm Ngôn hỏi: "Có đi có về, người nào chẳng làm như thế".
Triệu Lâm Tô lắc đầu: "Không đúng, không đơn giản như mày nghĩ đâu".
"Chỉ có thế giới của mày mới đơn giản như thế, mà tao cũng thích mày vì mày rất đơn giản..." Triệu Lâm Tô dừng một chút, mỉm cười nhìn sắc mặt Thẩm Ngôn ngày càng thêm đỏ: "... cậu nhóc ngờ nghệch".
Thẩm Ngôn: "..."
Dưới gầm bàn, Thẩm Ngôn đá thẳng cho Triệu Lâm Tô một cú: "Mày cút đi, mày thì thằng to đầu ngờ nghệch".
Triệu Lâm Tô gật đầu: "Tao đồng ý, tao lớn hơn mày thật".
Có còn muốn tiếp tục tận hưởng ngày lễ tình nhân nữa không vậy?!
Cơm nước xong xuôi thanh toán tính tiền, mới vừa lên xe, Triệu Lâm Tô đã hỏi thẳng: "Tối này có muốn không về nhà nữa không?"
Thẩm Ngôn: "..."
À, thằng to đầu ngờ nghệch nhà mày đang nghĩ cái quỷ gì mà hay vậy?
Thẩm Ngôn túm lấy chiếc khăn quàng cổ người nào đó đan cho mình, lời từ chối đã đi ra đến miệng lại biến thành: "Tao gọi điện cho anh tao đã".
"Cái đó, anh, à em có chuyện muốn nói với anh, chính là cái đó, ừm..."
"Ha ha ha", Thẩm Thận trong điện thoại cười rất sảng khoái, thẳng thắn bổ sung hộ Thẩm Ngôn: "Tối nay không muốn về nhà chứ gì, muốn ngủ lại ở bên ngoài, đúng không?"
"..."
"Không thành vấn đề, chú ý an toàn nhé!"
"Anh đi họp đây, chú ý an toàn đấy nhé, anh nhấn mạnh lần hai, em hiểu ý anh đúng không. Cứ chơi thật vui vẻ đi".
Thẩm Thận rất sung sướng cúp điện thoại.
Thẩm Ngôn cầm chiếc điện thoại đã tắt màn hình, mặt nóng lên, tầm mắt đảo loạn, nhỏ giọng bảo: "Anh tao đồng ý rồi".
"Cảm ơn anh ấy hộ tao".
"..."
Anh, đây chính là hành vi bán em trai mình đi đấy!
Ngày lễ tình nhân cũng nên làm chút chuyện người yêu sẽ làm... Hôm nay sẽ không thật sự sẽ làm... đến cái đó chứ...
Thẩm Ngôn căng thẳng một đường. Lên tầng vào nhà, vừa đóng cửa lại cậu đã giật nảy mình, trực tiếp ấn Triệu Lâm Tô lên cửa.
Triệu Lâm Tô nhướng mày: "Kịch bản này hình như hơi quen quen?'
Thẩm Ngôn tự nhủ duỗi đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, chi bằng đau nhanh lên một chút, nam tử hán đại trượng phu, sợ gì mà sợ?!
Thẩm Ngôn thu tay về, dùng biểu cảm và sức lực tựa như tráng sĩ chặt cổ tay, "Roạt" một cái, cởi thẳng áo hoodie của mình.
Triệu Lâm Tô tươi cười đầy mặt nhìn cậu, cười đến cực kỳ mỉa mai.
Khiêu khích đúng không?
Thẩm Ngôn quyết tâm, nhanh gọn tháo dải rút quần thể thao, thế nhưng Triệu Lâm Tô đã tóm tay cậu lại: "Làm gì đấy? Quyến rũ tao hả?"
Mặt mũi Thẩm Ngôn đỏ thẫm nhưng nét mặt vẫn ung dung: "Nói nhảm, mày gọi tao đến nhà làm gì? Chẳng lẽ định chơi game online?"
"Mày chuẩn bị hiến thân đấy à?" Triệu Lâm Tô cười nhạt, "Nhìn nét mặt của mày cứ như chuẩn bị ra pháp trường chặt đầu ấy".
"..."
"Đừng vội vàng như thế". Triệu Lâm Tô kéo tay Thẩm Ngôn, ôm cậu vào gần hôn lên trán cậu: 'Tao biết mày thích con gái, bản thân mày cũng chưa đi qua được đường ranh giới ấy".
Thẩm Ngôn hơi xấu hổ, hình như cậu đã hiểu lầm ý của Triệu Lâm Tô rồi. Cậu nhỏ giọng nói: "Đấy đều đã là chuyện của quá khứ".
"Tao nói lời này không phải vì ghen tuông, tao không ghen tị với Đường Di, tao chỉ muốn nói mày không cần phải làm thế này. Mày đừng vì cảm động trong nhất thời liền làm ra hành động lỗ mãng. Chúng ta đã nói với nhau rồi mà, cứ chậm rãi thôi". Triệu Lâm Tô vuốt ve mu bàn tay Thẩm Ngôn: "Giúp đỡ lẫn nhau không giống thân mật thật sự, đàn ông đều là động vật sống bằng cảm tính, nói trắng ra, tao sợ mày suy sụp, thế thì lòng tự trọng của tao cũng sẽ tổn thương".
Thẩm Ngôn nghe lời của hắn, mặt không khỏi nóng bừng: "Sao có thể dễ dàng suy sụp như thế được? Sờ cũng sờ rồi, tao cũng có làm sao đâu? Được rồi được rồi, mày không có ý đó thì bỏ đi, cứ làm như tao muốn ôm ấp yêu thương, mong mỏi thèm bị làm lắm ấy".
Thẩm Ngôn rút tay về, thật ra trong lòng đã sớm thở phào.
Đây chính là chuyện chọc vào hoa cúc đó! Ai có thể chấp nhận nhanh thế được! Dù sao hiện giờ cậu cũng chưa thể.
"Thèm... bị làm?"
Giọng nói của Triệu Lâm Tô trầm thấp, mang theo tiếng cười khó che giấu nổi.
Thẩm Ngôn đỏ mặt ho một tiếng, lườm Triệu Lâm Tô như cảnh cáo.
Triệu Lâm Tô tựa trên cửa, đón nhận ánh mắt của Thẩm Ngôn. Hắn ngẩng mặt lên, vừa lắc đầu vừa cười, cười rất lưu manh. Thẩm Ngôn nhìn hắn, sắp thẹn quá hóa giận.
"Cười cái lông ấy". Thẩm Ngôn đỏ mặt quát: "Mày đừng cho rằng tao rất muốn bị mày làm đấy nhé".
Triệu Lâm Tô bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo cậu, hơi dùng sức, ôm Thẩm Ngôn vào trong lồng ngực mình. Hắn chăm chú nhìn cậu giữa khoảng cách gần sát của cả hai: "Ngôn Ngôn, sao mày lại tự giác đặt mình xuống vị trí đó thế?"
"..."
Thẩm Ngôn quả thực không cãi nổi, đúng thế, sao cậu lại có thể tự giác cảm thấy bản thân mình nhất định phải là người phía dưới? Nhưng trực giác cậu bảo như vậy... đừng hỏi, chỉ hỏi cũng không thể hỏi ra tại sao bản thân lại không tưởng tượng ngược lại.
Triệu Lâm Tô hôn lên môi cậu một cái, thấp giọng bảo: "Ngôn Ngôn, mày thật đáng yêu, tao thích mày".
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật: "Thích linh hồn của tao hay thích thể xác của tao?"
"Đều thích".
"Nhất định phải chọn một".
"Thế thì chọn thể xác đi".
"... mày cút đi!"
Triệu Lâm Tô cọ má lên má Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn vốn còn muốn tránh né hắn, nhưng trốn tránh một hồi lại biến thành quấn quýt hôn môi. Cậu vòng hai tay ôm Triệu Lâm Tô, nói thật nhỏ: "Không phải mày bảo không vội hả..."
"Ừ", Triệu Lâm Tô ngậm yết hầu của cậu: "Không vội, yên tâm, đừng lo lắng".
Hai cánh tay trượt xuống, hắn đột ngột ôm chặt lấy Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn giật nảy mình, hai chân vô thức quấn lấy eo hắn. Gương mặt Triệu Lâm Tô mang theo nụ cười khó hiểu nổi, giọng nói trầm trầm: "Có muốn chơi chút gì đó kích thích hơn không?"
Thẩm Ngôn: "..."
Sao cậu lại không thể nói ra lời từ chối thế này?!
Triệu Lâm Tô ôm cậu một đường đi vào phòng ngủ, nhiệt độ trên mặt Thẩm Ngôn tiếp tục tăng cao. Triệu Lâm Tô ném cậu lên giường, sau đó ---xoay người kéo ghế dựa bên bàn máy tính ra.
"Nào làm ván game đi".
Thẩm Ngôn: "..."
Đệt mợ! Cậu và Triệu Lâm Tô đã đổi ngược hình tượng cho nhau rồi đấy hả? Thằng Triệu Lâm Tô kia mới là thằng cuồng sắc dục mà!
Nét mặt Thẩm Ngôn không ngừng thay đổi, chờ khi màn hình sáng lên, hai mắt cậu đã bừng sáng theo: "Mày cướp được suất chơi rồi!"
"Không phải mới ra mắt từ tối qua sao, chỉ có hai vạn tài khoản giới hạn..." Thẩm Ngôn bò từ trên giường dậy, nhanh chóng ngồi lên ghế bên bàn máy tính, hai mắt sáng kinh người: "Mày đã chơi rồi sao?"
"Chưa, còn chờ mày chơi cùng".
Thẩm Ngôn hưng phấn run cả người, trò chơi này đã hoãn ra mắt được hai năm, hôm qua mới bắt đầu mở cửa nhưng cậu không thể cướp được suất. Chính xác mà nói cậu không hề đi tranh giành bởi vì cậu biết chuyện vượt tường cướp đoạt với người chơi toàn thế giới, với cái tốc độ đường truyền mạng nhà cậu thì không thể nào có khả năng giành được.
"Tối nay nhất định tao sẽ thức cày game suốt đêm".
Triệu Lâm Tô ngồi xuống bên cạnh cậu, hôn một cái lên khóe môi cậu: "Cùng chơi".
"Được!"
Âm thanh trò chơi vang lên, Thẩm Ngôn cũng quay đầu hôn Triệu Lâm Tô một cái, nhanh chóng nói: "Tao cũng thích mày".
"Thích tao hay thích trò chơi?"
"..."
Thẩm Ngôn: Đừng hỏi, tao thích cả hai.
Triệu Lâm Tô xoa đầu cậu, thơm lên má cậu một cái: "Chơi đi, đến Thất Tịch này tặng cho tao một niềm vui bất ngờ là được".
"Được!"
Thẩm Ngôn ra sức gật đầu: "Lần này vội quá, đến Thất Tịch chắc chắn sẽ tặng mày một niềm vui bất ngờ!" Nhận được sự đồng ý của Triệu Lâm Tô xong, cậu yên tâm quay đầu chăm chú chơi game.
Triệu Lâm Tô ngắm nhìn Thẩm Ngôn đã hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi, giơ tay lên che đi ý cười trên miệng mình.
Còn nửa năm nữa sẽ tới Thất Tịch.
Cậu ấy hoàn toàn không biết chính bản thân đã đưa ra lời hứa hẹn gì.
Tự nhiên thốt lên.
Giống như hai người bọn họ sẽ luôn luôn ở bên cạnh nhau trôi qua từng ngày lễ dành cho người yêu.
Ánh mắt Triệu Lâm Tô dịu dàng, tuy rằng chính Thẩm Ngôn cũng không phát hiện ra, nhưng ngày hôm nay hắn đã nhận được một món quà vô cùng vô cùng tốt đẹp.
Valentine, quả thật là một ngày lễ vui vẻ.
____
🥭: Má ơi, chạy kịp Valentine rồi 🎉🎉🎉. Mặc dù chắc là đi ngủ hết rồi 🤣🤣🤣. Quả chương dài quá mai beta lại. Á mén.