Thẩm Ngôn dâng thực đơn lên: "Dù sao cũng là mày mời khách."
Chu Ninh Ba cười cười, không hề dị nghị, gật đầu, "Đúng, hôm nay tao mời".
Thẩm Ngôn nhìn dáng vẻ cậu ta lúc này, không khỏi lắc đầu: "Ôi, bé Ba, nói thật nhé, có đôi khi tao rất lo lắng cho mày. Sau này vào thương trường mày sẽ không bị người ta ăn đến độ xương cốt cũng không còn đấy chứ?"
"Tao không muốn kinh doanh".
Chu Ninh Ba cúi đầu lật thực đơn, "Tao muốn làm giáo viên".
Thẩm Ngôn: "..."
Cho nên mày liền đi theo đuổi giáo viên? Mạch suy nghĩ này dường như không đúng cho lắm.
"Thẩm Ngôn, hôm nay mày đặc biệt tìm tao ra ngoài, có phải đã có chuyện gì rồi không?" Sau khi gọi món xong, Chu Ninh Ba hỏi.
Thẩm Ngôn ho khẽ một tiếng, ánh mắt phiêu dạt, "Không có gì, chỉ ăn một bữa cơm thôi".
"Tại sao không gọi Triệu Lâm Tô?"
"Tại sao nhất định phải gọi nó?" Thẩm Ngôn nghiêng mắt liếc cậu ta một cái, "Mày thầm mến nó à?"
Sắc mặt Chu Ninh Ba lập tức kinh hoàng sợ hãi, giống như con trai nhà lành bị bôi nhọ sự trong sạch, "Tao, tao chỉ thích thầy Lương thôi".
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật, "Được rồi, được rồi, tao đùa mày thôi, tao biết rồi, mày đừng nói nữa".
Hôm nay Thẩm Ngôn hẹn Chu Ninh Ba ra ngoài, dạo gần đây Chu Ninh Ba như mới học được thuật tàng hình, động một chút là biến mất. Cậu mơ hồ có thể đoán được nguyên do, dù sao cũng chỉ có thể là đi làm trâu làm ngựa cho Lương Khách Thanh ngược đãi. Thẩm Ngôn tôn trọng sở thích cá nhân, Chu Ninh Ba đã lớn như thế rồi, cậu ta không cần người khác chỉ dạy mình phải làm như thế nào.
Người ở trong quán cơm không nhiều, chờ khi ăn uống gần như xong xuôi, Thẩm Ngôn mới hỏi: "Bé Ba, tao có thể hỏi mày vài vấn đề không?"
Chu Ninh Ba gật đầu.
"Mày bắt đầu phát hiện mình... với thầy Lương từ bao giờ. Ừm, mày hiểu ý tao chứ?"
Chu Ninh Ba ngẩn người, gương mặt lập tức đỏ hồng: "Tao cũng không biết".
Thẩm Ngôn đã đoán trước được tình huống này.
Nếu không phải cậu chỉ quen biết duy nhất một cậu gay thì cậu tuyệt đối sẽ không đến hỏi Chu Ninh Ba.
Lại không thể hỏi thẳng Triệu Lâm Tô...
"Tại sao..." Lông mày Thẩm Ngôn hơi nhíu lại: "Tại sao mày lại muốn, chính là, muốn cùng thầy ấy, qua đêm. Mày có hiểu không?"
Gương mặt Chu Ninh Ba càng đỏ hơn, cậu ta thấp giọng nói: "Vì tao thích thầy".
Rất tốt, lại quay về điểm xuất phát.
Thẩm Ngôn thay đổi mạch suy nghĩ: "Bé Ba, dùng con mắt của mày nhận xét xem, dạng người như tao có phải dạng người rất được đàn ông con trai hoan nghênh?"
Chu Ninh Ba hơi ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Câu hỏi này quá tự tin, nhưng khi ghép với gương mặt rất căng thẳng của Thẩm Ngôn hiện tại thì nó lại đột ngột trở thành một câu hỏi rất bình thường.
"Ừ".
Chu Ninh Ba gật đầu, khẳng định: "Đúng là như thế".
Thẩm Ngôn: "..."
Cậu đã nói mà, người quá đẹp trai thật không ổn!
"Tại sao?" Thẩm Ngôn tiếp tục truy hỏi.
Chu Ninh Ba: "Mày rất đẹp trai".
"Tao biết, nhưng đối với chúng mày, chỉ cần dáng dấp đẹp trai là được?"
Biểu cảm của Chu Ninh Ba hoang mang trong nháy mắt: "Chúng tao?"
"Gay".
Chu Ninh Ba lại hoảng hốt xua tay: "Tao không phải".
Thẩm Ngôn: "..."
"Tao chỉ thích thầy Lương".
Đủ rồi, cậu không muốn nghe lời thổ lộ của Chu Ninh Ba nữa!
"Được rồi, vậy nói đến thầy Lương đi", Thẩm Ngôn rất thất đức hỏi, "Thầy Lương cũng vậy?"
Sắc mặt Chu Ninh Ba ảm đạm, ánh mắt mịt mờ nhìn lướt qua mặt mày Thẩm Ngôn, giọng điệu sa sút: "Thầy Lương nói nếu như tao có dáng dấp giống mày, thầy ấy sẽ cân nhắc yêu đương với tao".
Thẩm Ngôn: "..."
"Thẩm Ngôn, mày thực sự rất đẹp trai, cho dù là con trai hay con gái đều công nhận. Mày vừa đẹp trai, vóc dáng lại cao nhưng không quá cao. Thầy Lương bảo cao quá trông rất ngốc, giống như tao ấy. Còn nữa, dáng người của mày rất tốt, có cơ bắp nhưng không quá khoa trương. Thầy Lương bảo cơ bắp của tao quá phát triển, giống như con gấu chó".
Mặt mũi Chu Ninh Ba tràn đầy phiền muộn.
Thẩm Ngôn: Đã hiểu, Lương Khách Thanh chỉ đơn thuần muốn mượn cậu để mắng Chu Ninh Ba.
Thẩm Ngôn an ủi, "Sao mày không thử để lộ thân phân cậu ấm nhà giàu?"
"Ngay từ đầu thầy Lương đã biết tình hình gia đình tao".
Tiếng nói của Chu Ninh Ba càng thấp hơn, "Thầy ấy nói thầy ấy không ngủ với đồng nhân dân tệ".
Thẩm Ngôn: "..."
"Thẩm Ngôn, sao mày lại đột nhiên hỏi tao vấn đề này?" Chu Ninh Ba hỏi.
Thẩm Ngôn nhấp một hớp trà lúa mạch, "Không có gì, tùy tiện hỏi một chút, tao quan tâm đến mày mà".
Chu Ninh Ba "Ồ" một tiếng, sau đó lại nói thêm: "Mấy ngày trước mày đi xem phim với Triệu Lâm Tô đúng không?"
Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã phun hết trà trong miệng ra, cậu sặc sụa ho khan mấy tiếng mới khiếp sợ hỏi: "Sao mày biết?!"
Nét mặt Chu Ninh Ba vô tội: "Tao nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của mày mà".
Thẩm Ngôn muốn nói mình ra ngoài xem phim cùng con gái, nhưng kết quả cuối cùng thực sự đúng là cậu đã đi xem phim cùng Triệu Lâm Tô...
Đau đầu quá.
"Phim có hay không?" Chu Ninh Ba hỏi, "Tao cũng muốn mời thầy Lương cùng đi xem, nhưng thầy ấy nói rằng chỉ có mấy cặp tình nhân não tàn mới đi xem thể loại phim tình yêu đó".
Thẩm Ngôn: "..."
Chu Ninh Ba ý thức được lời của mình có hàm nghĩa khác, vội vàng giải thích: "Tao không nói mày với Triệu Lâm Tô".
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật, cậu cười ha hả: "Uống trà đi, uống trà đi".
Thẩm Ngôn và Chu Ninh Ba cùng nhau ăn một bữa cơm, Chu Ninh Ba nói lần này để cậu ta mời nhưng Thẩm Ngôn từ chối.
"Lần sau ăn đồ đắt tiền thì mày hẵng mời, đồ ăn ở đây rẻ, để mày mời không bõ".
"Được".
Chu Ninh Ba lại online chạy đi theo đuổi tình yêu, Thẩm Ngôn một mình đứng ở cửa quán cơm chiên, thổn thức trong cơn gió lạnh.
Xem ra, cậu đúng là một người siêu đẹp trong mắt các gay hả?
Thẩm Ngôn run rẩy, đột nhiên phát hiện mình đang rơi vào tình trạng rất nguy hiểm.
Ngày đó sau khi rời khỏi sân bóng trở về, Thẩm Ngôn lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, vẫn mãi nhớ tới dáng vẻ Triệu Lâm Tô dẫn bóng xông về phía rổ.
Triệu Lâm Tô lại chúc cậu ngủ ngon.
Thẩm Ngôn gối đầu lên hai cánh tay, mắt trợn tròn nhìn lên trần nhà.
Trợn mắt một hồi, cậu cảm thấy cứ như thế này thì không được.
Không thể để chỉ một mình cậu mất ngủ.
[SY: Ngủ ngon.]
Tắt màn hình điện thoại di động, lòng Thẩm Ngôn chợt dâng lên một niềm vui sướng đã trả được thù.
Trong lòng cậu tự nhủ: Thằng biến thái, cho mày tự sướng đến chết đi.
Kết quả buổi sáng hôm sau khi Thẩm Ngôn tỉnh giấc, cậu lại có thêm một tâm bệnh.
[Thằng chó: Chào buổi sáng.]
Thẩm Ngôn: Óa đệt, một trận sét nào đó có thể tới bổ nát cái điện thoại của thằng này đi được không?
Ngày hôm sau, Triệu Lâm Tô thực sự mặc thêm một cái áo len ở bên trong.
Áo gió màu nhạt, áo sơ mi trắng áo len đen, tựa người bên cạnh xe khiến mọi tầm mắt của những người đang đi qua đường dán tới.
Thẩm Ngôn muốn dùng từ "dâm đãng" để hình dung cảnh tượng nơi đây, nhưng nhìn gương mặt chảnh chọe của Triệu Lâm Tô cậu lại cảm thấy không phù hợp, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra được một từ --- "Xòe đuôi".
Thẩm Ngôn lên xe, mỉa mai hắn: "Bảo mày trần truồng mà ra ngoài, sao mày không chịu trần truồng?"
Triệu Lâm Tô đang kéo dây an toàn, nghe thế liền nhướng mày: "Ngay bây giờ?"
Thẩm Ngôn nhìn thấy bàn tay hắn buông dây an toàn làm bộ muốn cởi áo khoác, sợ thằng biến thái này thực sự làm ra chuyện gì, cậu vội vàng nói: "Tao đùa thôi!"
Triệu Lâm Tô vẫn cởi áo khoác ra.
Hắn ném áo khoác vào chiếc ghế phía sau, thắt dây an toàn, cười nhạt với Thẩm Ngôn: "Trùng hợp ghê, tao cũng thế".
"..."
Thẩm Ngôn cũng không phải chưa từng nghĩ tới phương án dứt khoát kéo dài khoảng cách giữa hai người, thế nhưng khi cậu nhớ lại trận chiến kéo dài khoảng cách thất bại lần trước thì cậu chỉ đành phải buông tha cho phương án không đáng tin này.
Cậu vẫn cần người bạn tên Triệu Lâm Tô.
Nhưng cậu không muốn bị Triệu Lâm Tô làm.
Suy nghĩ của Thẩm Ngôn rất rõ ràng, nếu như, nếu như Triệu Lâm Tô chỉ có một chút xíu hành động làm loạn hoặc vượt quá giới hạn, cậu sẽ lập tức từ chối thẳng thắn để cho hắn thấy được lập trường của cậu.
Nhưng Triệu Lâm Tô không hề làm thế.
Hầu hết thời gian hắn vẫn chung sống với cậu y như bình thường.
Thẩm Ngôn cũng không thể nào cấm hắn "chào buổi sáng" và "chúc ngủ ngon" với cậu được, đúng không?
Sau đó Thẩm Ngôn đã hiểu.
Mặc dù cậu không hiểu gay, nhưng cậu hiểu đàn ông.
Triệu Lâm Tô đây là đang muốn nước ấm nấu ếch!
Cậu tuyệt đối sẽ không để hắn nấu chín!
[Thằng chó: Xong chưa?]
[SY: 1].
[Thằng chó: Tập hợp ở cổng trường.]
[SY: 1].
Thẩm Ngôn cất điện thoại di động đi, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Hóa ra gõ 1 loại sảng khoái đến thế!
Sự giả ngầu này trong vô hình đã mang theo cả lạnh lùng và cảm giác khinh thường, nhất là khi được gõ 1 với Triệu Lâm Tô, quả thực là quá sảng khoái!
Mùa đông trời tối sớm, bầu trời đêm đầy sao, Triệu Lâm Tô cúi đầu tựa bên cạnh xe, cầm điện thoại di động trong tay, ánh sáng trên màn hình mơ hồ soi sáng gò má của hắn.
Thẩm Ngôn đi tới, "Sao mày không ngồi trong xe chờ, lúc nào cũng ở bên ngoài khoe khoang đẹp trai nỗi gì?"
Có lẽ do hai tai của Triệu Lâm Tô đều không dùng được, nghe cả câu vào chỉ tóm được một cụm từ.
"Đẹp trai?"
Thẩm Ngôn: Ngu ngốc.
Thẩm Ngôn đi tới ghế lái phụ, vào trong xe.
Triệu Lâm Tô cũng lên xe.
Thẩm Ngôn không kể mình đã đi ăn cơm với Chu Ninh Ba, sợ Triệu Lâm Tô phát hiện ra cái gì.
Liêu Tĩnh và Hoàng Mộng Tuyền nói Triệu Lâm Tô chắc chắn 100% đã nhìn ra các cô là một cặp, sau này các cô sẽ không giúp được cậu nữa.
"Sinh viên xuất sắc có gì không tốt? Gia thế khủng người đẹp trai học hành lợi hại, cậu ấy còn có bài trên SCI đấy, cậu biết không? SCI đấy!"
Lúc ấy Thẩm Ngôn không nghĩ ra lời phản bác mạnh mẽ nào để cãi lại Hoàng Mộng Tuyền, chỉ khô khan lặp đi lặp lại: "Tôi là trai thẳng".
Liêu Tĩnh ở bên cười quỷ dị: "Thì ra người cậu muốn khuyên lui đúng là cậu ấy".
Đầu Thẩm Ngôn phình to như cái đấu, ý thức được mình càng nói nhiều càng sai nhiều, dứt khoát không nói thêm nữa. Sau khi cảm ơn hai cô gái, cậu cam đoan Triệu Lâm Tô sẽ không kể chuyện lung tung xong liền tháo chạy.
Nếu như bây giờ để cho cậu quay trở lại quá khứ, cậu đã biết làm thế nào để phản bác lại.
Cậu cũng có muốn làm cái gì với SCI đâu!
Nếu như Triệu Lâm Tô là con gái...
Đôi mắt lặng lẽ quan sát người đang lái xe.
Triệu Lâm Tô khi trưởng thành và thuở còn bé quả thực giống như hai con người khác nhau.
Ngày Thẩm Ngôn mới quen Triệu Lâm Tô, tóc của hắn ngắn đến mức dán sát vào da đầu, làn da ngăm đen. Lúc ấy Thẩm Ngôn hoàn toàn không quan sát kỹ dáng vẻ của hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn sáng đến lạ thường. Có một khoảng thời gian Thẩm Ngôn còn võ đoán cho rằng Triệu Lâm Tô kia có lẽ sẽ cắn người, mà khi cắn chắc chắn sẽ rất đau.
Về sau thời gian dần dần trôi đi, Thẩm Ngôn cũng chẳng biết từ khi nào Triệu Lâm Tô đã đột nhiên trưởng thành như bây giờ.
Lông mi ngắn mà dày, làn da trắng nõn, đường nét sắc bén, nhìn sơ qua thì cảm thấy gương mặt kiêu căng của hắn rất khó làm thân, nhưng thật ra chỉ cần hắn nhướng mày cười một cái, liền biết kẻ này có một bụng lời tổn thương người khác, vĩnh viễn sẽ không biết được câu tiếp theo của hắn sẽ khiến người ta nghẹn chết như thế nào.
Thẩm Ngôn chơi cùng hắn nhiều năm, tâm trạng thường xuyên quanh quẩn bồi hồi giữa "thằng này quá thiếu đòn" và "thằng này rất thú vị".
Nếu như Triệu Lâm Tô là một cô con gái.
Cậu nghĩ rằng hai người bọn họ vẫn có thể trở thành bạn tốt.
Thẩm Ngôn vào game.
Trời chuyển lạnh, trong công viên không có mấy người chơi bóng, không tập hợp được đội chơi, chơi một mình thì chẳng có ý nghĩa gì, thời gian chơi game của Thẩm Ngôn liền tăng lên.
Danh sách bạn bè của cậu rất sạch sẽ, chỉ có một vài người bạn quen biết khi mới bắt đầu chơi game.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Ngôn luôn thuộc về người có nhân duyên tốt nhất trong lớp học, mối quan hệ với tất cả các bạn học đều không tồi, nhưng mà sức lực xã giao của con người có giới hạn, bạn bè nhiều đến đâu cũng không thể thổ lộ tâm tình với tất cả, phần lớn đều dừng lại ở mối quan hệ "không tệ". Chỉ có duy nhất một mình Triệu Lâm Tô, ngày qua ngày đã trở thành người bạn tốt chặt chẽ không thể tách rời với cuộc sống của cậu.
Triệu Lâm Tô cũng đang online.
Thẩm Ngôn chơi game một hồi, phát hiện Triệu Lâm Tô thế mà vẫn còn đang ở trong trò chơi.
Thật hiếm lạ, cậu còn tưởng hắn online là để tóm cậu.
Con người không có ai hoàn hảo, Triệu Lâm Tô chơi game này rất bình thường, hồi còn đi học hắn toàn phải dựa vào Thẩm Ngôn gánh hắn kiếm điểm. Người khác thì dẫn con gái theo, còn cậu thì dẫn anh em theo.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm lớp 10, Triệu Lâm Tô đột nhiên không chơi nữa.
Thẩm Ngôn mở trận đấu ra quan sát.
Dù sao có quan sát thì Triệu Lâm Tô cũng không thể phát hiện.
Triệu Lâm Tô đang chơi ở vị trí đi rừng.
Có đôi khi Thẩm Ngôn rất phục hắn, mày đã gà thì sao không làm một con gà khiêm tốn? Một con gà đi rừng, đường trên đường giữa đường dưới đều chửi cho.
Lúc Thẩm Ngôn chui vào, Triệu Lâm Tô đang bị hai đường giữa dưới điên cuồng gọi, dấu chấm hỏi sắp đủ gắn chặt vào gáy Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn nghẹn cười nhìn thao tác của hắn.
Xem một chốc lát, Thẩm Ngôn đã phát hiện ra tại sao Triệu Lâm Tô lại bị hai đường giữa dưới điên cuồng gọi.
Hắn chỉ lên giúp đường trên.
Chốc lát sau, hình như đường trên cũng không nhịn được, gửi tin nhắn lên kênh chat chung.
[Ha ha ha ha p: Anh trai à, em cầu xin anh, anh có thể đừng tới đây nữa được không?]
[Ha ha ha ha p: Em có thù oán gì với anh? Anh đặc biệt lên đây để gánh em băng trọn một đường?]
[Ha ha ha ha p: Người khác là cao thủ, còn đờ mờ, anh trai ơi, anh đúng là thằng có bệnh].
Thẩm Ngôn: "..."
Cười sặc.
Xem trận đấu của người khác chậm hơn thời gian thực, Thẩm Ngôn xem cách họ đánh, đoán chừng chỉ mười lăm phút là đầu hàng, thế nên cậu thoát ra ngoài.
Vừa thoát ra ngoài được mấy phút, trong lúc cậu còn đang xếp hàng, ván game của Triệu Lâm Tô đã kết thúc.
Thẩm Ngôn mở xem lịch sử đấu của hắn.
Chơi cả một tối luôn chọn vị trí đi rừng.
Tất cả chiến tích đều thê thảm không nỡ nhìn.
Tô Lâm Triệu cũng đang xếp hàng.
Vẫn chơi tiếp?
Thẩm Ngôn do dự một hồi, nhắn tin riêng sang.
[Picasso đường trên: Chơi rừng vui lắm sao?]
[Tô Lâm Triệu: Cũng được.]
[Picasso đường trên: Mày đừng đi hãm hại người khác nữa.]
[Tô Lâm Triệu: Mày xem lịch sử đấu của tao?]
[Picasso đường trên: Xem dáng vẻ thất bại của mày.]
[Tô Lâm Triệu: Ít xem đi.]
[Tô Lâm Triệu: Cẩn thật ban đêm sẽ mơ thấy ác mộng].
Thẩm Ngôn bật cười thành tiếng.
Xem ra người này vẫn tự mình biết mình.
Nụ cười chậm rãi tan đi.
Thẩm Ngôn nhìn màn hình máy tính, thầm nghĩ: rốt cuộc kẻ này đang định làm cái gì, bóng rổ, game.... Tại sao cứ nhất định phải làm những thứ mình không giỏi...
Thẩm Ngôn hủy bỏ xếp hàng vào trận, đan hai bàn tay gục xuống bàn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về chiếc áo treo trên vách tường.
Phía bên dưới áo đấu là một chiếc tủ thủy tinh, trong tủ trưng bày một bộ Lego Harry Potter đã được lắp ghép hoàn hảo.
Hai mắt chậm rãi chớp chớp, Thẩm Ngôn lại nhìn về phía màn hình máy tính.
Triệu Lâm Tô đã bắt đầu một ván game mới.
Nếu Triệu Lâm Tô là một cô gái.
Hai người họ lớn lên cùng nhau từ thuở bé, "cô ấy" không bỏ qua bất cứ trận đấu bóng nào của cậu, chơi bóng rổ với cậu, chơi game với cậu, ghép Lego cùng cậu. Hai người họ cùng nhau xem phim làm bài tập, cùng chia sẻ những khoảnh khắc khó quên. "Cô ấy" biết tất cả những thứ cậu thích và không thích, bình thường thích cãi vã ầm ĩ trêu đùa nhau, lúc nào "cô ấy" cũng có thể khiến cậu không nhịn được bật cười thoải mái...
Khóe môi Thẩm Ngôn chậm rãi nhếch lên.
Cậu nghĩ, nếu như thế hai người họ chắc chắn sẽ không thể chỉ là bạn bè.
- -- Dừng lại.
Thẩm Ngôn vùi mặt vào trong cánh tay.
Triệu Lâm Tô không phải con gái.
Đừng quên, Triệu Lâm Tô còn là một thằng con trai muốn làm cậu! --- Con trai!
Thẩm Ngôn ngẩng đầu, lòng rối như tơ vò nhấn loạn con chuột hai cái.
Có ánh sáng nhấp nhánh trong khung chat trò chuyện riêng tư.
[Tô Lâm Triệu: Ngủ sớm một chút.]
[Tô Lâm Triệu: Chúc ngủ ngon.]
Lúc Triệu Lâm Tô đang trong trận, hắn nhận được câu trả lời của Thẩm Ngôn.
[Chúc cả thế giới ngủ ngon.]
[Trừ thằng đi rừng hãm hại người khác.]
Đôi môi hắn khẽ nhếch lên, Triệu Lâm Tô mỉm cười, dưới hàng lông mi ngắn rậm là ánh mắt dịu dàng không dám xuất hiện trước mặt Thẩm Ngôn.
Ngủ ngon, cả thế giới của hắn.