Chỉ là nhớ lại những bộ truyện từng đọc qua, cái gọi là sư tỷ, hoặc là vênh váo hung hăng, hoặc là uy nghi đoan trang, nếu không nữa thì cũng là hòa đồng cùng những sư đệ sư muội đồng môn, tình như thủ túc gì gì đó.
Sự tồn tại như vậy, có thể nói là ta cũng muốn làm theo, nhưng bất đắc dĩ là không có cơ hội đó.
Từ lần đầu tiên khibắt đầu học tiếng người, từ đầu tiên Luyện nhi nói ra là mẹ, từ thứ hai là sư phụ, từ thứ ba là ngươi, đợi đến khi thật vất vả học được cách gọi sư tỷ, qua không bao lâu liền biết đượchàm nghĩa của cách xưng hô này, trọng điểm nhất là khi biết được hàm nghĩ của từ đó chính là cao hơn nàng một bậc, từ đó về sau liền vất đi không dùng đến, lại quay về cách gọi ngươi như thường ngày.
Đối với người đặc biệt kiêu ngạo như nàng, cho đến bây giờ ta đều luôn rất thấu hiểu, cho dù luôn bị nàng nhắm vào cũng cảm thấy không bận tâm, chỉ là để tùy nàng thôi.
Nhưng mà, đón lấy ánh nhìn chằm chằm hung ác kia, lúc nghe một câu "Lấy mạng của ngươi" mà nàng cắn răng thốt ra, ta thừa nhận, trái tim lập tức run lên một chút.
Nhắm mắt tự nói với chính mình, cũng giống như rất nhiều lần trước đây, đây bất quá là một loại thể hiện khí thế khi nàng bị chọc giận mà thôi, huống chi trongtư duy của Luyện nhi, giết chóc và sống chết thật sự không có trầm trọng như trong mắt của người thường, đó là quy tắc tự nhiên nàng học được còn sớm hơn so với ngôn ngữ, vốn cũng chỉ bình thường đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
Đúng vậy, trên lý trí, bản thân là có thể hiểu được.
Nhưng mà câu nói đột nhiên thoát ra khỏi kẽ răng kiatrong thoáng chốc vẫn làm cho trái tim biến lạnh.
Mấy năm qua từ khi ôm nàng về, tuy rằng sư phụ đối với nàng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng mà những gì ta bỏ ra chưa hẳn là ít hơn bao nhiêu, thực tế là trong những chuyện cơm nước ăn mặc linh tinh vụn vặt, thậm chí còn hao tốn tâm lực nhiều hơn sư phụ, lại đổi lấy một câu như vậy, có lẽ nàng không cảm thấy gì cả, ta nghe thấy, trong lòng lại khó tránh khỏi nhất thời khó chịu.
Trong đêm hôm đó, sau những lời nói kia, ta cũng không nói gì với nàng nữa, chỉ là trầm mặc nhìn nàng một cáithật sâu, liền xoay người rời đi.
Khi rời khỏi, trong lòng thậm chí đã chuẩn bị sẵng sàn sẽ bị nàng tập kích, may mà cuối cùng không có.
Ta không biết có phải là nàng đã thấy được điều gì từ trong cái nhìn kia hay không.
Bất quá, mặc dù tâm tình trong lòng khó nói lên lời, nhưng mà ở trước mặt sư phụ bản thân vẫn là nói năng thật trọng, thay nàng dấu diếm một bí mật kỳ thật cũng coi như là vô hại.
Dù sao gần đây sư phụ trở nên bận rộn, trong một thời gian ngắn cũng sẽ không phát hiện.
Chỉ là giữahai chúng ta, liền bởi vì chuyện này, dần dần có chút trở nên xa cách.
Nói hai chúng ta, nhưng kỳ thật nói chính xác ra, bất quá một mình ta đối với nàng mà thôi —— dù sao nàng đối với ta vốn là sắc mặt trước sau như một không chút thay đổi, lần này thấy ta cũng không tiết lộ chuyện gì với sư phụ, cũng liền xem mọi chuyện như cũ, thỉnh thoảngliếc nhìn ta một chút, cũng không biết là có ý tứ gì, vừa quay đầu lại liền tiếp tục làm chuyện của bàn thân nàng.
Nàng tuổi còn nhỏ, nhưng thật sự bận rộn, bận rộn luyện võ, bận rộn học chữ, những thứ này đều là sư phụ an bài, năm ngày ba bữa sẽ kiểm tra một lần, nàng cũng chưa từng xem nhẹ; còn phải bận rộn đi săn, chuyện đó liền thật sự có chút...Dường như cho rằng ta không nói ra liền nhất định sẽ không có chuyện gì, nàng tựa hồ cũng không bận tâm đến nữa, nhiều khi vẫn chỉ mang về một chút con mồi —— không cần phải hỏi, những thứ còn lại đều đem cho đám bà con xa kia đi.
Nếu như không có lần nói chuyện kia, ta có lẽcòn có thể nhắc nhở nàng làm như vậy thật không thỏa đáng, nhưng bây giờ không thể nói, cố tình bản thân lại chịu trách nhiệm nấu nướng, tựa hồ là nàng còn chưa học được những câu như không bột đố gột nên hồ, nhưng vô tìnhđã biết dùng những câu này để làm khó dễ ta.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tự mình suy nghĩ biện pháp, cũng may là vẫn chưa quên cách làm những cái bẫy nhỏ để làm no bụng trong những ngày còn ở gia đình người thợ săn, bây giờ tạo nên những cái bẫy mới, vài ngày nhất định cũng có thể có thu hoạch, cũng không làm cho sư phụ cảm thấy những bữa ăn có gì không thích hợp.
Vì sao ta vừa tức giận đứa bé kia, nhưng lại vừa tự giác che giấu giúp nàng chứ?
Mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng chỉ có thể cảm thán một câu —— trời sinh mệnh khổ.
Như vậy liền an tâm được một thời gian ngắn, ngoại trừtự bản thân cảm thấy bối rối mâu thuẫn, còn lại, ít nhất bề ngoài nhìn qua cũng không thấy có thay đổi gì.
Một ngày này, thời tiết bầu trời quang đãng, ta mang theo thùng gỗ đi đến bên một dòng suối gần nhất để giặt quần áo, từ xa xa nhìn thấy một đạo thân ảnh nho nhỏ quen thuộc đang vội vàng lướt về phía hang động, nhoáng một cái liền biến mất tung tích.
Khinh công thật sự là càng ngày càng tinh xảo a...Suy nghĩ phiêu loạn không có mục đích, cúi đầu xuống dùng sức chà xát giặt đồ, may mắn đúng lúc trong tay đang là quần áo của nàng.
Sinh khí thì sinh khí, nhưng mà ngoại trừ rất nghiêm trọng, nếu không ta là người rất khó kiên trìlâu dài, sau khi cơn tức giận theo những ngày qua mà tiêu tan, xa cách nàng cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, thứ nhất là do nàng cũng không thèm để ý đến, thứ hai hiển nhiên bên trong là người lớn, lại bực mình tức giận với một đứa bé, bản thân mình nghĩ đến cũng cảm thấy buồn cười.
Huống chi sau khi nhớ lại, loạiphản ứng kịch liệt của nàng lúc đó, chẳng lẽ là bởi vì nhớ đến chuyện sư phụ đã từng tàn sát đàn sói lúc trước? Nếu như vậy, vậy thì cũng nên hiểu vì sao nàng không lựa lời khi nói.
Nghĩ như vậy, quả nhiên vẫn là rất tốt đi? Tuy rằng nàng không thèm để ý đến, nhưng đối với chính mình mà nói lại không đồng dạng như vậy.
Giặt xong bộ quần áocuối cùng trong tay, ta vắt khô nước từng cái từng cái thả lại vào trong thùng, vẫy vẫy tay đứng lên, chuẩn bị trở về Hoàng Long động nói chuyện với đứa bé kia, ngẫng đầu, nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ chạy về phía hang động lúc trước lại nhanh như chớp là hướng về phía bên này.
"Luyện nhi ——" Từ xa xa ta kêu lên một tiếng, danh tự đã vài ngày không kêu, thật là có chút ít hoài niệm.
Nàng nghe thấy thanh âm, càng vội vàng tăng tốc chạy tới đây, lúc trước còn rất xa cũngthấy không có gì, nhưng mà chờ đến khi tới gần một chút, lại phát hiện nàng tựa hồ có chút không thích hợp.
Lại đến gần nhìn kỹ hơn một chút, tại sao lại là một bộ dáng oán hận hổn hển như vậy?
Lại làm sao trêu chọc đến nàng rồi? Không đợi cho bản thân suy nghĩ rõ ràng, nàng đã đến trước mặt của ta, bởi vì chạy quá nhanh mà gương mặt ửng hồng, mái tóc cũng rối loạn, theo bản năng vốn muốn đưa tay thay nàng chỉnh lại một chút, nhìn sắc mặt kia, ta lý trí mà dừng tay lại.
"Làm sao vậy?" Liền chỉ hỏi như vậy.
Nàng nhìn thẳng tắp vào ta, cũng không đáp lời, không biết là bởi vì mệt hay là vì chuyện gì khác, hơi thở phì phò, lồng ngực kịch liệtphập phồng, ngay cả hốc mắt cũng đều đỏ lên, chỉ đem đồ vật cầm trong tay ném xuống đất, khàn khan lên tiếng hỏi lại: "Của ngươi?"
Ta nhìn nàngmột chút, ngồi xổm người xuống, phát hiện là một vật làm từ gỗ và gân trâu, lại cẩn thận xem xét, đó là những cấu kiện của chiếc bẫy đá bốn chấu mà ta làm ra, chỉ là bây giờ đã bị hư hao, chẳng biết tại sao lại còn dính loang lổ vết máu.
Ta xem xong trong lòng liền căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu: "Là ta làm, làm ngươi bị thương rồi sao? Bị thương ở đâu?" Nói xong liền muốn đứng lên kiểm tra, lại bỗng nhiên phát hiện khi nàng nghe thấy ta trả lời như vậy, hốc mắt thoáng chốc càng đỏ hơn, siết chặt nắm tay từ trong cổ họng phát ra tiếng rên giống như một con thú bị đau đớn, đột nhiên liền đánh tới.
Ta đang trong tư thếngồi xổm, không kịpné tránh, bị nàng đánh trúng, lực tác động kia thật sự quá lớn, hai người ôm lấy nhau, thoáng cái liền ngã xuống suối nước.
Ngay khi bị đẩy ngã xuống, trong lòng liền run lên, trực giác mách bảo là có chuyện gì không hay rồi.
Ta không biết vì sao nàng bỗng nhiên lại đến chất vấn, chỉ biết là giờ phút này nếu như nàng thật sự muốn gây khó dễ cho ta, ta nhất định chạy trời không khỏi nắng.
Hai người lăn mấy vòngở trong nước, nàng chiếm ưu thế, tung người áp ta ở dưới suối, tận lực bồi thêm một hồi quyền đấm cước đá, trong lúc nhất thời đánh cho bọt nước văng tung tóe khắp nơi, trên người trên tay ta liên tục bị đánh trúng vài cái, thế nhưng cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu.
Hơi sững sờ một chút, liền không phản kháng nữa, chỉ nhìn nàngthật kỹ, tuy gương mặt tức giận đỏ ửng, chỉ là vung vẩy quyền cước lại rõ ràng không có sử dụng nội lực, chẳng những vậy, thậm chí lúc đánh người nhưngngay cả kết cấu cũng không có, thay vì nói là tấn công, không bằng nói chính là hài đồng trút giận.
Trong lòng lo lắng, cũng không nhiều lời với nàng, dù sao cũng không đau đớn, ta dứt khoát để mặc cho nàng đánh, thuận thế sờ lướt qua kiểm tra thân thể của nàng từ trên xuống dưới, cũng không phát hiện vết thươnggì.
Ta ở bên này lo lắng cho nàng, nàng ở bên kia tựa hồ cảm thấy đánh như vậy còn chưa đủ, lộn xộn một hồi, suy nghĩ một chút, không ngờ lại kéo cánh tay của ta đến gần bên môi, ta kinh hãi, thầm nghĩ ngươi lại muốn cắn lần nữa sao? Vội vàng vươn bàn tay kia ra nắm lấy gương mặt của nàng.
Đôi má bị bóp lấy, nàng bĩu môi không thể cắn xuống, có lẽ là vừa rồi làm loạn quá mức lợi hại, cũng không vùng thoát ra, chỉ thở hổn hển mà nhìn ta, trong ánh mắt vẫn còn mang theo tức giận.
Duy trì tư thếnhư vậy, ta lắc đầu, vén mái tóc ướt trên trán ra, mở miệng.
"Bẫy là do ta làm, bởi vì ngươi luôn đem những thứ thu hoạch được chia ra, ta bất đắc dĩ mới làm vậy, rõ chưa?"
Không lên tiếng.
"Cái bẫy kia làm ngươi bị thương sao?"
Không đáp lại.
"Làm bị thương...đàn sói dưới tay ngươi sao?"
Rốt cuộc, cái đầu kia chuyển động, ánh mắt càng phát ra sự tức giận.
Được rồi, trong dự đoán.
"Những cái bẫy của ta không làm ảnh hưởng đến tính mạng, chúng bị thương ngươi đến tìm người đòi nợ, ta đi chữa trị là được, tức giận như vậy làm cái gì!" Ngâm mình trong dòng nước lạnh buốt, ta thực sự tức giận.
Nhìn thấy nàng bĩu môi, trong ánh mắt tràn đầy không tín nhiệm.
"Ngươi biết cách chữa trị?"
Ta cũng thật muốn cắn cho nàng một cái.