Hai lầnnày, đều là nàng bưng tới rồi gọi ta, nói ra thật xấu hổ, bởi vì hôn mê, chính mình cũng không biết cả đêm rốt cuộc nàng có từng được nghỉ ngơi hay ngủ một chút hay không, chỉ là ta biết, dù cho có chìm vào giấc ngủ, nàng cũng nhất định là ngủ không được ngon giấc.
Dù sao cũng chỉ là dược thảo bình thường, nấu đúng cách thì sắc màu sậm, nhưng dược hiệu vẫn là khá ít, phát huy hiệu quả cũng chậm, điều duy nhất đáng để vui mừng chính là, ít nhất bệnh tình cũng không lại trầm trọng hơn, xem như đã khống chế được.
Cố ý nói những thứ này cho nàng nghe, vốn là muốn nàng nhẹ lòng mà đi nghỉ ngơi, ai ngờ nàng nghe xong liền mím môi suy nghĩmột chút, chợt nói: "Vậy ta lại đi hái thứ tốt hơn một chút, phòng khi không đủ dùng." Nói xong nhấc chân muốn rời đi.
Ta không biết nên khóc hay cười, vội vàng đưa tay giữ chặt lấy người nàng, cứ như vậy hai người giằng co trong chốc lát, nàng cuối cùng cũng không có đi được.
Không phải là bởi vì ta có thể giữ được nàng, mà là bởi vì sư phụ trở về rồi.
Khi trở về người nhìn thấy hai chúng ta vẫn đang lôi kéo nhau, lúc đầu cũng không ai để ý thấy, cuối cùng vẫn là đứa bé kia kịp phản ứngtrước, chỉ thấy nàng bỗng nhiên ngừng lại một chút, rồi sau đó đột nhiên có cảm giác mà nhìn về phía cửa động, tiếp theo liền nhảy nhót kêu lên một tiếng nghênh đón, lúc này ta mới quay đầu lại, nhìn thấy sư phụ đi tới.
Nhìn bộ dáng của sư phụ lúc này, tựa hồ có chút chật vật, nhưng mà cụ thể làchật vật ở đâu lại không nói ra được, chỉ là trong lòng ta khẽ động, cũng không nhiều lời, chỉ đợi người lại đến gần một chút liền muốn khom người hành lễ, lại bị sư phụ trực tiếp đi đến ấn lại xuống giường, người vươn tay, sờ lên trán cùng thăm dò mạch tượng của ta, hỏi thăm một phen, ta nhất nhất thành thật trả lời, chỉ thấy hai hàng lông mày vẫn luôn cau chặt kiarốt cuộc khẽ buông lỏng, giống như là thở phào nhẹ nhỏm.
Mà sư phụ có thể an toàn trở về, chúng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm, tuy rằng biết rõ võ công của người bí hiểm, chỉ là những lúc đối mặt với tình huống bất ngờ, lo lắng luôn là nhân chi thường tình*, ta là như vậy, tin rằng Luyện nhi cũng giống như ta.
(*Thói thường của con người)
Cho nên trong nháy mắt đứa nhỏ này mới có thể lộ ra sự cao hứng như vậy.
Một đoạn thời gian sau này, vẫn là sư phụ luôn chú ý chăm sóc ta.
Thuốc người mang về từ dưới núi, là do lão lang trung ở trấn trên bốc, mỗi gói thuốc bao gồm đầy đủ nhiều dược liệu phối hợp với nhau, hiệu quả tất nhiên là loại dược thảo hái được trên núi rồi đem về nấu thành thuốc không thể so sánh nổi, dù là như vậy, vẫn là mơ hồthêm vài ngày, mới thấy được dược hiệu từng chút một khống chế áp xuống bệnh tình.
Đối với sư phụ, ta vẫn luôn mang lòng cảm kích, mặc dù không muốn dùng từ mang ơn khoa trương ngại ngùng để hình dung, chỉ là từng chuyện tích tích tụ tụ, ta đều ghi nhớ trong lòng.
Thật giống như lần này, rõ ràng là chính mình ngỗ nghịch người, dầm mưa sinh bệnh cũng là do thể chất của bản thân không tốt, gộp chung mọi thứ lại quả thật coi như là gieo gió gặt bão, chỉ là người vẫn vội vàng hạ sơn, trở về cũng không có nhắc đến nửa câu về những khó khăntrên đường đi, chỉ yên lặng canh giữ bên cạnh ta, đốc thúc ta uống thuốc thay y phục, cũng giống như lúc trước khi ta canh giữ bên giường bệnh của người, mặc dù không nói nhiều lời, nhưng mọi hành động đều là dốc hết tâm sức.
Kỳ thật dù sao cũng có chút hoài nghi, cảm thấy lần này xuống núi mua thuốc, có lẽ sư phụ đã gặp phải chuyện gì đó, bởi vì khi người trở về cảm giác có chút chật vật vi diệu, dù là bởi vì cơn lũ lớn kéo đến bất ngờ, có thể khiến người chậm trễ mấy canh giờ, thậm chí bức người phải thay đổi lộ trình chuyển sang đi đường vòng, nhưng mà cho dù là như vậy, cũng thật không thể chậm hơn đến một ngày một đêm.
Chỉ là sư phụ không đề cập tới, chính mình cũng liền im lặng không nhắc đến, giữ gìn phương thức ở chung thường ngày của hai thầy trò chúng ta.
Về phần Luyện nhi, ta nghĩ rằng nàng hẳn là không có nhận thức được chuyện này, tuy rằng trực giác của nàng hơn người, bất quá tóm lại vẫn là tuổi nhỏ đơn thuần, bình thường càng sẽ không sát ngôn quan sắc*, suy nghĩ quá nhiều giống như ta.
(*Tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
Nói đến đứa nhỏ này, từ sau khi sư phụ trở về, lại thường xuyên không nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Bởi vì thường không nhìn thấy, có đôi khi, bản thân sẽ cảm thán hoài nghi, biểu tình lo lắng của nàng dành cho ta đêm hôm đó, không phải chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào đi, ta lại bởi vì căn bệnh cũ là suy nghĩ quá nhiều mà tự cho là như vậy?
Càng nghĩtới nghĩ lui, lại luôn cảm thấy không đúng.
Có lẽ chỉ là tự mình trấn an chính mình, chỉ là mấy ngày nay rất khó nhìn thấy nàng, không hẳn không phải là do phần lớn thời gian bản thân đều mơ mơ màng màng chìm vào mê man, kỳ thật có đôi khi, nửa mê nửa tỉnh, cũng sẽ loáng thoáng cảm nhận được một ít khí tức, khác biệt so với sư phụ, là khí tứcchỉ có ở trẻ con, quanh quẩn ở bên người trong chốc lát, thậm chí trên trán thỉnh thoảng sẽ áp lên một chút cảm giác mềm mại mát lạnh, dừng lại một lát, liền lại biến mất không thấy.
Trừ phi những thứ này đều là ảo giác, nếu không ngoại trừ đứa bé kia ra, cũng không có khả năngthứ hai.
Nhưng nếu thật sự là nàng, vì sao mỗi lần đều đến vào lúc ta hôn mê? Là cố ý hay hoàn toàn chỉ là trùng hợp? Điểm này xác thực làm cho người ta phải suy nghĩ không thôi, nhưng cuối cùng lại nghĩ không ra nguyên cớ.
Nghi hoặc vẫn tồn tại trong lòng, tuy rằng vừa nghĩ đến sẽ bị quấy nhiễu, chỉ là cũng chưa đến mức làm ảnh hưởngđến chuyện gì.
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.
Cuộc sống như vậy diễn ra thêm vài ngày nữa, cảm giác bệnh tình ngày càng chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc không cần lại cả ngày đầu choáng não đau tay chân không còn chút sức lực nào mà nằm ở trên giường, thân thể cũng có chút ít sức lực, liền một lòng muốn xuống giường đi lại một chút, sư phụ ngăn cản, thấy ta kiên trì, chỉ dặn dò có thể phơi nắng hoạt động một chút ở trước động, nhưng không cho phép đề khí vận công, lại càng không cho phép chạy đi quá xa.
Mỉm cười đáp ứng, bản thân thật đúng là không có sức lực để chạy xa, nằm trên giường sáu bảy ngày, thân thể vô cùng bủn rủn, mà các đốt ngón tay càng giống như bị gỉ sét cứng đờ, chịu đựng đủ loại cảm giác không thoải mái, ở khu đất bằng phẳng cách cửa động không xa ta động tay động chân lưu thông máu huyết, lại khoa tay múa chân làm một vài động tác thế dục hay phát sóng trên tivi, tiếp theo tìm một phiến đá bằng phẳng ngồi xuống, đúng như lời dặn dò của sư phụ, lười biếng ngồi phơi ánh mặt trời.
Rất lâu rồi cũng không cóngày được nghỉ ngơi nhàn nhã phơi nắng, lâu đến mức không còn nhớ rõ một lần gần đây nhất là lúc nào, có lẽ là mấy năm trước, có lẽ là kiếp trước.
Ánh mặt trời ấm áp, nhắm mắt lại, thế giới trở nên đỏ nhạt.
Trong đầu cũng không suy nghĩ gì cả, hoàn toàn đắm chìm vào ánh sáng đỏ nhạt ấm áp này, trong một khoảnh khắc, hầu như là vật ngã lưỡng vong*, thẳng đến khi trong thế giới yên tĩnh kia vang lên tiếng bước chân, ta mới hồi phục tinh thần lại.
(*Quên đi mọi thứ xung quanh, quên đi thế giới, con người sự vật xung quanh)
Tiếng bước chân kia kỳ thật rất nhẹ, nếu như không phải vừa rồi đang đắm chìm vào thế giới quá mức yên tĩnh, e rằng căn bản ta sẽ không phát hiện ra được, phát ra tiếng bước chân như thế này chỉ có hai loại khả năng, một là khinh công của người đó rất tốt, hai là bản thân người đó không có trọng lượng, thân thể nhẹ như một hài tử.
Hoặc là, căn bản thì có cả hai khả năng đó.
Ta nghiêng đầu, hơi hơi híp mắt lại, nhìn một thân ảnh nho nhỏ cách đó không xa dần dần đến gần, bởi vì ngược sáng mà đến, ban đầu cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy được ánh mặt trời chập chờn chiếu xuôi theo đường nét của khuôn mặt kia, phát sáng rực rỡ, giống như một giọt mức chấm phá trên nền giấy trắng tinh.
Lại gần hơn một chút nữa, mới nhìn thấy rõ nàng, vẫn là một hài đồngngây thơ phấn điêu ngọc trác, chỉ là trong thoáng chốc, hàm răng trắng tinh, đôi mắt sáng long lanh, ngũ quan so với trong trí nhờ đã phát triển không ít, đã không còn hoàn toàn là đứa bé nho nhỏ mà ta ôm về vào đêm mùa đông giá rét kia.
Phát hiện ra điểm này, không biết vì sao, tâm tình có một chút thất lạc.
Nàng đi đến bên cạnh ta, thấy ta vẫn nhìn thẳng tắp vào nàng, cũng không khó chịu haytức giận, trái lại khe khẽ mỉm cười, đắc ý nói: "Ngươi quả nhiên là ở nơi này, ta vừa tìm liền thấy ngay." Nói xong, liền ngồi xuống bên cạnh, học theo ta cũng ngồi xuống dựa vào núi đá.
Đây cũng là hành động ngoài dự liệu của ta, bất quá lần này, tựa như đã thành thói quen, trong lòng lại không có quá nhiều kinh ngạc, nhìn nàng ngồi xuống, liền đưa tay tùy ý thay nàng phủi phủi bụi bặm trên quần áo, hỏi: "Ngươi đang tìm ta sao?"
Nàng thẳng thắn gật đầu, nói: "Ta đi vào trong động, sư phụ nói ngươi đi ra ngoài phơi nắng rồi, ta liền nghĩ nơi này phơi nắng là tốt nhất, kết quả ngươi quả nhiên là ở đây." Nói xong, lại rất hài lòng mà gật gật đầu.
Câu nói tiếp theo đây, vào lúc này, hẳn là nên hỏi vì sao ngươi lại muốn tìm ta đi? Nếu không nữa thì chính là tìm ta có chuyện gì sao? Kết quả lời nói đến trên môi, lại đột nhiên rẽ sai hướng, trực tiếp biến thành: "Thời gian gần đây không phải vẫn luôn tránh mặt ta sao? Sao bây giờ lại chủ động đi tìm ta?"
Lời vừa ra khỏi miệng liền hận không thể cắn đầu lưỡi, hờn dỗi với tiểu hài tử, chỉ có bấy nhiều tiền đồ.
Cũng may, nàng ở bên cạnh hẳn là không có phát hiện ralàn điệu ẩn giấu trong lời nói của ta, cho nên nghe xong cũng không thấy có phản ứng gì, chỉ là đuôi lông mày nhướng lên, rất nghiêm túc hồi đáp: "Không phải, ta không có tránh mặt ngươi a, ta chẳng qua là đang suy nghĩ một chuyện mà thôi, bây giờ đã nghĩ kỹ, liền tới tìm ngươi."
"Ân?" Chuyện này quá hiếm thấy, đương nhiên, chuyện nàng suy nghĩ, đối với bản thân cũng không có gì lạ, nhưng mà giờ phút này lại nói ra như vậy, vậy thì có chút không tầm thường rồi: "Vậy Luyện nhi ngươi đang suy nghĩ chuyện gì? Nguyện ý nói với ta sao?"
"Cũng không có gì." Đứa bé kia chống cằm nhìn ta, ánh mắt thẳng thắn vô tư: "Ta chính là đang nghĩ đến chuyện ngươi đã từng nói qua lúc trước, cái gọi là 'Tình' gì đó."
Sau một câu nói kia, suy nghĩ bỗng nhiên được kéo về trong cơn mưa lạnh hôm đó.
Lúc đó, đứng dưới tàng cây, nàng nói, yêu thích thì ta biết rõ, chỉ là tình là gì? Khi nói xong lời này, trên gương mặt tràn đầy khí sắc bối rối.
Cho nên sau đó, ta cũng xác thực đã từng giải thích với nàng, hoặc là nói đã từng thử giải thích với nàng, cái gì là tình, mặc dù bản thân cảm thấy, phần giải thích ngay lúc đó thật ra có chút gượng ép.
Ta chỉ nói với nàng, nếu yêu thích một đồ vật, vậy ngươi sẽ không ngại mà sử dụng nó, hoặc là ăn nó, có lẽ ngươi bản cũng là bởi vì thích ăn hoặc là thích sử dụng nó nên mới có thể yêu thích nó; nhưng mà, nếu như đã có tình với một vậy, ngươi sẽ không muốn bỏ qua nó, không đành lòng, không nguyện ý khiến cho nó phải chịu nửa điểm tổn thương —— cho dù sự thương tổn kia là tất yếu, thậm chí có thể mang đến lợi ích cho ngươi —— không hỏi nguyên nhân, cũng không cần biết vì sao, vô luận đối với vật hay đối với người, nếu ngươi không muốn bỏ qua, không đành lòng, vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn tâm, vậy, đó chính là tình.
Kỳ thật, trong lòng cũng hiểu, giải thích một chữ tình như vậy thật sự quá nông cạn, thậm chí có lẽ được coi là tà thuyết linh tinh cũng không chừng, tình là vật chi? Thế gian vô số người đã từng giải thích, tùy tiện xách ra một loại giải thích đều có thể ưu mỹ này êm tai hơn lời giải thích kia, nhưng mà nhữngtừ ngữ hoa lệ trau chuốt kia, lại làm sao có thể thật sự hiểu rõ được?
Ta chỉ là, muốn dùng nhữnglời nói đơn giản, dẫn dắtLuyện nhi ngây thơ đơn thuần, lần đầu tiên thử tiếp xúc với một chữ kia, về phần hàm nghĩa sâu xa phía sau một chữ kia, ngoại trừ chính nàng, không ai có thể dạy cho nàng.
Nhưng mà cho dù là như vậy, cũng không nghĩ tới nàng sẽ thật sự chuyên tâm suy nghĩ đến, bên cạnh đó, còn có những điểm làm cho người ta khó hiểu.
"Vậy...Luyện nhi ngươi bây giờ, đã hiểu ra được chút gì đó sao? Ân, còn có..." Ngập ngừng một chút, khẽ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không có cái gì không ổn, liền trực tiếp hỏi ra: "Còn có, vì sao Luyện nhi suy nghĩ vấn đề này lại muốn tránh mặt ta?"
Ta bối rối, cho nên nhìn nàng, nàng lại dời ánh mắtđi, vẫn là ngồi ở đằng kia dùng tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía nơi xa nhưng có chút mơ màng.
"Là ngươi nói a, không muốn bỏ qua, không đành lòng, không nhẫn tâm gì gì đó, đó mới xem như là tình." Khi nói như vậy, hiếm khi thấy đứa nhỏ này có chút do dự, tựa hồ không quá xác định nên sắp xếp ngôn ngữ như thế nào mới tốt: "Ta lúc trước, chưa từng, cho dù là ở trong bầy sói, mọi người thật sự đều là người một nhà, thật sự rất yêu thích chúng, nhưng mà, không đành lòng gì gì đó, không biết a...Đều hẳn là, tổn thương cũng được, chết cũng được, đương nhiên không phải nói bị thương hay chết là chuyện tốt...Chỉ là...Chỉ là..." Nói nói một hồi, nàng bắt đầu trở nên bực bội, dùng sức cắn môi: "Đều là chuyện đương nhiên a, là đạo lý hiển nhiên như vậy!"
Vội vàng quay sang vỗvỗ tay của nàng, rất nghiêm túc, đồng thời lại tận lực dùng vẻ mặt ôn hoà làm cho nàng biết rõ: "Không sao, ta hiểu rõ rồi, ý của Luyện nhi, ta là thật sự hiểu rõ rồi."
Nàng nghiêng đầu nhìn ta, an tĩnh một lát, lại giãy giụa đứng lên chậm rãi bước đi vài bước, mới đưa lưng về phía ta mà đứng lại, mở miệng nói: "Nhưng mà...Sau đókhi ngươi bị bệnh, ngươi nói ngươi có lẽ sẽ chết, lúc ngươi nói như vậy, ta cảm thấy trong lòng thật sự rất không thoải mái, lúc trước chưa từng có, ngay cả khi sư phụ giết đại lang cũng chưa từng có..."
Nói đến đây, nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn sang thanh tịnh như nước, có thể rõ ràng phản chiếu ánh mặt trời: "Cho nên, ta nghĩ thật lâu, cảm thấy đại khái chính là tình mà ngươi nói đi? Ngươi nói, có phải hay không?"
Ta chỉ yên tĩnh nhìn lại nàng, cũng không trả lời ngay, một lát sau, khe khẽ cười nói: "Ta nói, là phải hay là không phải, tâm tình đó là của chính bản thân Luyện nhi, cho nên ngươi phải hỏi chính mình."
Ta cười, nàng cũng liền cười theo, cũng không biết tại sao, lại cười đến thần thái sáng láng, tựa như trong nháy mắt liền trở nên vui vẻ.
"Ta cảm thấy phải là được." Nàng lại đi tới, khom lưng xuống như muốn nhìn rõ ta, khoảng cách rất gần rất gần, sau đó nàng chỉ vào ngực của mình nói: "Ta không muốn ngươi chết, bất kể là bệnh chết hay là bị rắn cắn chết, khi đó ngươi hỏi ta, nơi này liền ê ẩm, không thoải mái, còn rất tức giận, ta nghĩ cái này chính là không muốn bỏ qua không đành lòng a, nếu như vậy, vậy ta đối với ngươi chính là có tình." Suy nghĩ một chút, nàng lại nói tiếp: "Nếu như là sư phụ, cũng sẽ ê ẩm không thoải mái, ta đối với sư phụ cũng là có tình."
Như vậy, tựa hồ đã cho ra mộtkết luận xác thực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lộ ra biểu tình rất là vui vẻ, cũng rất là thoả mãn, nàng tiếp tục tươi cười một lát, sau đó nhớ tới gì đó, lại nhìn ta, nói: "Nếu như vậy, cũng không nên hỏi ta chuyện chết chóc, ta không thích ngươi chết, cho nên sau này đều sẽ bảo vệ ngươi không chết."
Khi nói như vậy, nàng vươn tay ra, bắt chước hành động mà ngày thường sư phụ vẫn làm, vỗ vỗ bả vai ta, dường như xem đó là một lời hứa ưng thuận.
Ta không có tránh né, mặc cho nàng từng chút vỗ vỗ lên khớp xương đau đớn của mình, đợi đến khi nàng vỗ xong, cũng đưa tay ra, vuốt vuốt mái tóc của nàng, vốn tưởng rằng nàng sẽ giống như trước kia mà kiêu căng né tránh, nhưng mà nàng cũng không có.
Cho nên ta vuốt vuốt mái tóc của nàng, mỉm cười, từng chữ từng câu nói với nàng: "Được rồi, vậy liền trao đổi, về sau ta cũng sẽ bảo vệ Luyện nhi, tuy rằng võ công của ta không bằng ngươi, nhưng mà, chỉ cần là có thể, nhất định sẽ không tiếc hết thảy mà bảo vệ Luyện nhi, chúng ta, quyết định rồi."
"Quyết định rồi." Nàng gật gật đầu, lúc này mới tránh ra, tránh né bàn tay của ta, có lẽ cảm thấy quyết định như vậy rồi liền sẽ không xảy ra chuyện gì, cuối cùng vỗ vỗ ta hai cái, liền quay người, lại giống nhưgió mà chạy xa.
Không muốn di chuyển, chỉ là tựa vào tại chỗ, nhìn từ xa xa thân ảnh nho nhỏ kia rời đi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thôi, sau đó ta quay đầu lại, khép đôi mắt tiếp tục phơi nắng.
Một buổi chiều này, gió êm dịu vi vu, ánh mặt trời dị thường ấm áp, ấm ápđến mức có thể xuyên vào đáy lòng của người ta.