Mục lục
Ma Nữ Nghê Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*Cánh cửa đóng kín)

Sự phân thần ngu xuẩn, đúng vậy.

Thất bại trong gang tấc rồi sao? Còn chưa hẳn.

Một cỗ thi thể bị đinh ngay trước mắt, thân kiếm đã chui vào hơn phân nửa, rất khó tưởng tượng một cái ném này là hành động của bản thân, đặt bàn tay trên chuôi kiếm, vô luận là chuôi kiếm hay là trên bàn tay, vết máu vô cùng trơn trượt đều làm cho người ta khó dùng lực.

Quay đầu nhìn qua những người đang từng bước tiến sát kia, không có thời gian dư thừa để hối hận, đám người này đi tới cũng không nhanh, có lẽ là lo sợ sự ngoan cố chống cự, hoặc có lẽ là do tính toán quá cẩn thận, vô luận là loại nào, tóm lại đều vừa vặn làm cho người ta có chút thời gian để thở dốc, ống tay áo trên cánh tay phải bị xé toang rất nhiều, dứt khoát liền kéo xuống nhanh chóng quấn lại vài vòng bó thật chặt bả vai, dựa vào đủ loại chuyện đã trải qua, đối với kỹ thuật băng bó bản thân thật ra chưa từng lãng quên.

Bó chặt miệng vết thương, sau khi bó chặt vài vòng máu chảy xuống liền dần dần chậm, cảm thấy hẳn là không có gì lớn, tiếp theo động động cánh tay, lại phát hiện vẫn là rất khó để dùng sức.

"Cánh tay phải của ngươi đã không cầm nổi thanh kiếm nữa rồi, mời ngươi tránh ra a." Nam nhân phía sau nói như vậy, nhưng thật ra lại là một câu thành sấm.

Nghe được tiếng bước chân đến gần, cũng liền không tiếp tục thử nữa, xoay người lại đối mặt với một đám người này, không cần phải nói, ngoại trừ ba người đối thủ chính kia, đám quan binh còn lại cũng đều theo đến rồi, chẳng qua là, cũng không có loại hình thức phía sau tiếp phía trước như lúc trước...Binh lâm thành hạ, vô hiểm khả cư, vì sao trái lại lại trở nên khách khí chứ? Trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, bất động thanh sắc mà cẩn thận đánh giá, mới phát hiện ra mặc dù trên mặt đại đa số quan binh đều viết một loại chăm chú, chỉ là khi ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua thi thể nhuộm đỏ cả cánh cửa kia, trong mắt liền hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra khiếp đảm.

Phát hiện ra điểm này, trong lòng có chút thả lỏng, trong rất nhiều sự bất lợi, cuối cùng đã có một chuyện có thể lợi dụng được, cũng liền không tiếp tục rút kiếm nữa, để tùy nó cắm vào khối thi thể kia để thị chúng, bàn tay cọ xát trên vạt áo, lau đi vết máu, trái lại rút vũ khí bất ly thân trong ngực áo ra.

Tay phải e là đã không thể sử dụng được bao nhiêu sức lực, giờ phút này, cũng chỉ có loại binh khí nhẹ nhàng linh hoạt này mới có thể sử dụng.

"Quên đi...Chính là một thanh đoản kiếm, cô nương ngươi cảm thấy có thể chống đỡ nổi ai? Thật lòng muốn cố chấp như vậy?" Cách hơn mười bước, Mộ Dung Trùng đã dừng lại, giờ phút này hắn nghiễm nhiên đã trở thành đầu lĩnh, hai người kia thấy hắn không động cũng không tiện động, mà đám thủ hạ phía sau kích động muốn thử, lại không có ai giống như vừa rồi dám tiến lên tranh giành làm cánh chim đầu đàn.

Cho dù là ngươi liều mạng, khi kiểu chết thê thảm này bày ở trước mắt, cũng sẽ theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.

Mà bản thân chính là muốn lợi dụng điểm này, tình huống lúc trước không thể lại tái diễn.

Cho nên, không để ý tới Mộ Dung Trùng nói cái gì, hai mắt chỉ chằm chăm nhìn thẳng vào đám quan binh phía sau hắn, một chân dẫm lên thanh đao trong tay cỗ thi đang nẳm trên mặt đất kia, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, dùng bàn tay trái vững vàng tiếp được, lại cười một tiếng, nói với những người đó: "Chư vị, thật sự là muốn thăng quan phát tài sao?"

Tất nhiên là không có ai trả lời, ta cũng không trông chờ bọn hắn trả lời, từ từ tiếp tục mỉm cười nói: "Không sai, ta ngăn không được chuyện các ngươi thăng quan phát tài, ít nhất ngăn không được tất cả mọi người, bất quá, nếu như có ai dám giống như vị nhân huynh này lúc trước mà làm gương cho mọi người, tiểu nữ tử trái lại cũng không sợ liều mạng để đưa tiễn, haha, chư vị, ai muốn tới trước thử xem?"

Không cần lại nói thêm gì nữa, thi thể bên cạnh chính là chứng minh tốt nhất, thế gian này còn nhiều, rất nhiều người không sợ chết, chỉ là không có bao nhiêu người sẽ nguyện ý hi sinh tính mạng của mình, mà đi làm giá y cho người khác*.

(*Ý chỉ chuyện mình làm không có ích cho bản thân chỉ có lợi cho người khác)

Trong đám người nhất thời yên lặng, đám quân tốt hai mặt nhìn nhau, quả nhiên đều chìm vào một loại cố kỵ cùng ngờ vực lẫm nhau, điều này làm cho song câu Liên Thành Hổ quay đầu nhìn lại, nhất định là đã cảm thấy nét mờ mịt trên những gương mặt kia, mở miệng liền phun ra một tiếng, xoay đầu lại nói: "Hừ! Ngươi nữ nhân này! Ngươi cho rằng bản thân còn có thể chống đỡ đến khi nào? Không cần các huynh đệ của ta động thủ, lão tử liền đem ngươi thu thập, nhìn thử xem Ngọc La Sát kia ở trong phòng là muốn làm gì! Không chừng nàng chính là đang đợi lão tử đến khoái hoạt, ha ha ha!"

Hắn này một đầu lĩnh, một đám quan binh phía sau cũng liền cười vang, không dám làm cánh chim đầu đàn, ngoài miệng góp vui một chút cũng tốt.

Lặng lẽ nhìn lướt qua từng sắc mặt vô sỉ trước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn khi Luyện nhi ở trong phòng chính là đang vận công điều tức hẳn là nghe không được những lời nói càn rỡ này, lúc trước nàng khí gấp công tâm, liền hẳn là cũng có liên quan đến những hành động vô vỉ này, hoặc có lẽ cũng là một loại thủ đoạn hạ lưu của bọn họ a? Cho nên, bản thân tuyệt đối không thể bởi vì tức giận mà tùy tiện ra tay, phải hiểu rằng lúc này địch bất động, liền nhất định không thể ra tay trước, không thể quên, kéo dài thời gian mới là mục đích chính nhất.

Ngoài miệng nói ra vài câu không sạch sẽ, lại thấy bên này không có phản ứng gì, không biết Liên Thành Hổ nghĩ thế nào, Ứng Tu Dương bên cạnh lại gấp gáp tiến lên, kêu: "Ít dài dòng với nàng, người này không bị kích động, Liên lão đệ, chúng ta nhanh chóng bắt lấy mới đúng!" Nói xong phất trần phất xuống, liền muốn tiến lên động thủ.

Địch không động ta không động, địch muốn động, ta nhất định phải xuất thủ trước.

Cơ thể nhẹ nhàng tung lên, lúc này đây, tuyệt đối không thể lại thất bại!

Lúc này tay phải khó có thể thi lực, chỉ có thể dùng đoản kiếm nghênh đón, điều này ở trong mắt đối phương, có lẽ căn bản chính là nỏ mạnh hết đà không chịu nổi một kích, Ứng Tu Dương trở nên cẩn trọng, cùng Liên Thành Hổ một trái một phải tiến đến chặn đường, vội vã vung phất trần một kích tấn công đến trước mặt, ý đồ lại quá rõ ràng, nếu không đón đỡ, chính là trúng một đòn của hắn, nếu như đón đỡ, phất trần này của hắn cũng có thể quét đi binh khí, trước kia là trường kiếm còn có chút cố kỵ, lúc này đổi thành đoản kiếm, có lẽ chính là tâm ý này.

Đáng tiếc lựa chọn trong đầu ra chính là không thể để cho hắn được như ý nguyện, cũng không đón đỡ cũng không đánh trả, chẳng qua là dưới chân xê dịch, thân mình nhún xuống, lướt qua dời đi, né qua một kích này, đoản kiếm trong tay phải liền đâm thẳng về hướng hắn, cũng ngay khi vừa xoay chuyển lại xoay cổ tay thoáng chuyển đổi cương đao trong bàn tay trái, bỗng nhiên nghiêng đi chém xuống yếu huyệt trên vai của hắn!

Một chiêu này hai thức liên tuc phát ra, tất cả đều là sát chiêu truy hồn lấy mạng, gần như đã lướt đến da thịt, nhìn thấy có hi vọng đế kết liễu tính mạng hắn dưới lưỡi đao này, Liên Thành Hổ ở bên cạnh cầm song câu lòe lòe vội vàng tương trợ, biết rằng không thể tham công, nhanh chóng giẫm chân, thu cương đao trở lại trong tay, cùng song câu va chạm một tiếng, thuận thế trượt ra vài bước.

Lướt qua, trong lòng trước tiên buông một tiếng thở dài cảm thấy đáng tiếc, nếu như lúc tấn công bất ngờ vừa rồi thành công lấy được tính mạng của một tên bên đối thủ, vậy thế cục kế tiếp có thể liền sẽ bất đồng.

Xuất kỳ bất ý, chỉ có thể xảy ra một lần.

"Liên lão đệ, cẩn thận bàn tay trái của nàng!" Ứng Tu Dương thiếu chút nữa đã bị tổn thất nặng, giờ phút này thần tình trên mặt vừa kinh vừa sợ, một lần nữa quay lại đấu pháp trợ công, ngoài miệng vẫn còn hét lên: "Nữ nhân này tâm cơ thật sâu! Trước kia một mực ẩn dấu không phát, gần như đã dụ ta trúng kế, thì ra bàn tay trái của nàng không phải chỉ là để làm dáng, mà là hai tay đều có tập võ!"

Nghe thanh âm ồn ào này, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, vì vậy liền thực cười cười, mặc dù có thể sử dụng bàn tay trái, đây cũng có liên quan gì đến tâm cơ a? Ta tất nhiên là có thể dùng qua bàn tay trái, cũng không phải là có tập võ, nếu như nhất định muốn nói tại sao, đó cũng là do từ kiếp trước đã bắt đầu rồi.

Chuyện thuận tay trái này, chính là một loại thói quen theo bản năng mà thôi, chỉ là đổi với thời không này lại trở thành dị đoan thậm chí còn coi như không may mắn, sau khi lần đầu tiên cầm đũa đã bị nghiêm nghị quát lớn, từ đó bản thân liền chưa bao giờ lại dùng qua bàn tay trái để làm việc, dù sau đó rời khỏi nhà, cùng sư phụ sinh hoạt cũng một mực kiên trì như vậy, chỉ vì không muốn không giống với người thường, không muốn khiến cho người ta chú ý, không muốn trở thành dị loại trong mắt người khác.

Không muốn trở thành dị loại, bởi vì bản thân liền chính là dị loại.

Chẳng qua là, dù kiên trì thế nào, dù tránh né thế nào, dù đem tay phải luyện tập đến mức thuần thục tự nhiên thế nào, chuyện vận dụng khống chế bàn tay trái, thủy chung là một loại bản năng tự nhiên, đến mức tùy tâm sở dục, không cần chuẩn bị, trong đó, đương nhiên bao gồm cả kiếm pháp mà sư phụ truyền thụ!

Ngoài nhà mười bước, không thể lui lại, lại một lần nữa lấy một địch ba, thật sự là tử chiến đến cùng, chỗ bất đồng chính là lần này phải cố kỵ vai phải, thêm nữa là dùng tay trái nghênh đón địch, vốn không cảm thấy đổi cánh tay sẽ có khác biệt gì, tay trái làm chủ, tay phải phụ, như vậy chỉ là một lựa chọn bắt buộc bất đắc dĩ, lúc trước chiếm tiên cơ trước Ứng Tu Dương bất quá là do xuất kỳ bất ý, nhưng mà, thời gian dần qua trong lúc giằng co, lại tựa hồ đã có không cảm giác đồng dạng như vậy.

Đối phương không thể nghi ngờ chính là nóng lòng muốn kết thúc trận chiến, ngoại trừ Mộ Dung Trùng, hai người kia đều là toàn lực mà công, ý đồ muốn cho đối phương tổn thương càng thêm tổn thương, thế công như gió bão mưa rào mà kéo tới, trong lúc nhất thời gần như làm cho người ta thở không nổi! Hiểu được bản thân đang ở thế hạ phong, nhưng trong lòng không sợ hại, có lẽ là không có thời gian để mà sợ hãi, lúc đó chỉ lo tập trung tư tưởng suy nghĩ tinh khí, dốc lòng hóa giải, song đao vung lên, sở trường của Luyện nhi cũng là sở trường của bản thân, cho nên cũng không thật sự muốn phân cao thấp, chỉ khi xê dịch lẫn tránh mà tùy thời phản kích.

Phần có thể rõ là đồng dạng kiếm pháp, từ cương đao sử dụng ra, từ bàn tay trái xuất ra, lại trở nên hoàn toàn bất đồng, dùng đơn đao, mất đi mũi nhọn đột kích nhưng lực chém càng lớn, dùng tay trái, ra chiêu trái lại đường quyền càng thêm mông lung! Kiếm pháp sư phụ sáng chế vốn là dùng sự biến đổi kỳ quỷ nằm ngoài dự đoán lại càng tốt, lúc này sử dụng như vậy lại càng là oai đả chính trứ, từng chiêu đều nhắm vào những vị trí đối phương khó có thể chống đỡ, hiệu quả tốt, ngay cả bản thân cũng cảm thấy bất ngờ.

Đương nhiên, đây không phải là nói rằng ta có thể chiếm được thượng phong, chỉ có điều mỗi lần đến thời điểm tuyệt hiểm, đều có thể cử trọng nhược khinh, biến nguy thành an.

Sư phát hiện ngoài ý muốn này, mang đến một chút kinh hỉ, thậm chí cả...Phấn khởi cùng chờ mong, này có thể nói là mặt tốt, mặt khác, vẫn còn có một tình huống, nhưng lại không biết là tốt hay là xấu, là phúc hay là họa.

Khí lực chua xót vốn thu nạp trong đan điền, đã sớm theo khí mạch vận hành mà đi khắp toàn thân, khó chịu thì khó chịu, lại không thể dừng tay, trong tình thế bức bách trái lại phải gấp rút vận công hối thúc sức lực, luôn cảm thấy sự nhẫn nại của bản thân không thiếu, chịu đựng qua một đoạn thời gian, chậm rãi, sự chua xót trong tứ chi bách hải kia tựa hồ liền xảy ra biến hóa, hóa thành một loại nhiệt, một loại nhiệt từ trong ra ngoài, lúc trước còn không có lộ rõ ra, đến sau lại càng lúc càng nghiêm trọng, dường như ngay cả nội tức cũng đều bị đốt nóng lên!

Cùng nhau bốc cháy lên tựa hồ còn có máu huyết, trong đầu dần dần tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ, cũng không hồ đồ, cũng không lý trí, chẳng qua là rất nóng, rất sảng khoái, rất thú vị! Đúng, gặp địch so chiêu...Không, là từ nhỏ học võ cho đến nay, lần đầu tiên cảm thấy, giao đấu thế nhưng là một loại chuyện thú vị!

Cho tới nay, thực chất bên trong đều là không thích động thủ, càng muốn dùng đầu óc để giải quyết vấn đề, nếu như không cần thiết sẽ không động thủ, tất cả mục đích đều là muốn tâm vô bàng sự*, nhưng một khắc này, rõ ràng là đang tử chiến, rõ ràng là chuyện sống còn, rõ ràng là đang ở thế hạ phong đầu vai máu chảy không ngừng, lại sinh ra cảm giác vui vẻ, có một loại tâm tình từ dưới đáy lòng tỉnh lại, phát sinh rồi lan tràn.

(*Trong lòng không có việc cần bận tâm)

Đúng vậy, không sai, dù cho thực chất bên trong có nhiều hơn nữa thói quen không muốn động thủ, bản thân rốt cuộc chính là tập võ nhiều năm, có lẽ sớm đã chôn vào căn cốt quân nhân, mưu kế tính toán, cuối cùng trong một trận chiến, thanh phong trong tay, cánh cửa đóng kín không thông kia —— giờ phút này, những điều này bỗng nhiên trở nên không cần mục tiêu, mà là một loại tự tin thậm chí tự phụ, không có đạo lý, cũng không cần đạo lý.

Nếu như nhất định phải nói là dựa vào cái gì, liền chỉ dựa vào ta là đệ tử của Lăng Mộ Hoa, đồng môn của Luyện Nghê Thường!

Không ngừng bước, phải đâm trái chém, quên đi đau đớn, quên đi thời gian, thậm chí cũng đã quên đi chính mình, sức lực trong người dường như dùng hoài không cạn, về phần có phải lại có thêm những tổn thương mới hay không? Cũng không quan trọng, dù sao là thứ này vừa mất đi thứ kia lại mọc ra, mang đến cho đối thủ bao nhiêu tổn thương nới, đây mới chính là quan trọng...

"Ta thấy nử tử này e là điên rồi!" Gia hỏa làm cho người ta chán ghét kia lại ồn ào như vậy, bên tai dị thường nhao nhao, hơn nữa thật sự là nói bậy nói bạ, ta rõ ràng là rất tốt, lần đầu tiên trong đời đấu đến nhiệt huyết sôi trào như vậy, thậm chí trong nhận thức của bản thân, rốt cuộc có chút hiểu được vì sao Luyện nhi thích đánh nhau như vậy.

...Luyện nhi, đúng rồi, Luyện nhi.

Bởi vì hai chữ này, vô tri vô thức trong nguồn nhiệt kia lại được rót vào một tia mát lạnh, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, Ứng Tu Dương ở đối diện lại xuất hiện vài vết thương, vết máu trên mặt chính là buồn cười nhất, mà trên mặt song câu Liên Thành Hổ cũng là mồ hôi đầm đìa, nhưng thật ra ánh mắt của Mộ Dung Trùng đang trợ quyền bên cạnh lại rất phức tạp, trong mắt mơ hồ viết...Chẳng lẽ là lo lắng?

Hắn lại đang lo lắng cái gì?

Ngay lúc này, trong tai lại bắt được một thanh âm của vật nặng rơi xuống đất, đó là từ sau lưng, không nên có người ở sau lưng! Trong lòng cả kinh, cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ sợ là bản thân hoa mắt bỏ qua ai đó, thoáng một cái nhảy ra ngoài vòng chiến, cũng không để ý kỳ quái chuyện bọn họ sao lại dễ dàng để cho bản thân nhảy ra ngoài như vậy, trước tiên xoay người muốn tung ra một kiếm!

Nhưng một kiếm này chung quy là không có xuất ra, bởi vì quay lại mới phát hiện, thanh âm vật nặng rơi xuống đất vừa rồi, chính là bộ thi thể trên cánh cửa kia.

Thi thể chắc chắn là sẽ không động, động được tất nhiên là một người hoàn toàn khác.

Dưới ánh trăng, nử tử kia đang lau đi thanh kiếm bên cạnh thi thể vừa ngã xuống, lau chùi nghiêm túc tỉ mỉ, chỉ có điều ngược lại với động tác cẩn thận tỉ mỉ, một đôi mắt thanh thanh lương lương lại chính là tập trung đến chỗ này của ta, ánh mắt chạm nhau, nhìn thấy nàng rõ ràng đã khôi phục thần sắc thanh minh, trong lòng liền cao hứng trở lại, muốn nói hai câu, nhưng lại cảm thấy không phải lúc, tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, sao có thể lại lần nữa phân tâm thất thần không phải sao?

Trong đầu nghĩ như vậy, nhanh chóng xoay người lại triển khai tư thế, Luyện nhi bình yên vô sự, tiếp theo chỉ cần kề vai sát cánh nghênh đón quân địch, tình thế liền...Đầu óc là tính toán như vậy, lại cảm thấy quần áo bị giật giật.

"Ngươi tránh ra!" Thanh âm sau lưng trầm thấp, tựa hồ mang theo chút ít không kiên nhẫn cùng nóng nảy, chẳng lẽ là tức giận rồi sao?

Dù sao địch nhân ở đối diện cũng không có lao lên, cho nên có chút khó hiểu mà quay đầu lại, không biết vì sao nàng lại nói như vậy, hai người liên thủ chẳng lẽ không phải có thể nhanh hơn dễ dàng hơn sao? Há miệng, cũng muốn hỏi một câu vì sao, nhưng một điểm thanh âm cũng không thể phát ra, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc này đã nói không ra lời.

Mờ mịt mà sờ lên cổ họng, cảm thấy cần cổ có chút ẩm ướt, mồ hôi sao? Giơ lên trước mắt, nhưng lại thấy là máu đỏ thấm đầy tay.

Dường như phù chú đã được giải trừ, lực đạo dường như dùng hoài không cạn trong thân thể thoáng cái liền rút đi, không còn sót lại chút gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK