Đáng tiếc, khoái ý này lại tựa như chỉ có một mình ta mà thôi.
Sắc mặt của Nhạc Minh Kha thật sự không coi là khoái ý, sau khi nghe xong lời của ta, hắn đã trầm mặc một hồi lâu, mới dùng giọng nói thật sự không coi là chuyện trò vui vẻ, cứng ngắt phun ra một câu: "... Nếu như bần tăng không nguyện ý giúp đỡ việc này thì sao?"
"Nói như vậy cũng hết cách rồi, cũng chỉ có thể dựa vào một mình ta xử lý sự tình mà thôi." Trả lời cũng không do dự, vô tình chuyển động đến cổ tay một chút, liền khẽ cười nói: "Chẳng qua là nếu như vậy, khi chóng mặt sẽ không biết nên xử lý thế nào cho tốt nhất, khó tránh khỏi sẽ có chuyện xảy ra, đương nhiên cũng có khả năng là không có việc gì... Bất quá, mặc kệ có hay không có, sau này ta nhất định cũng sẽ cáo trạng với Luyện nhi, liền nói ngươi nói không giữ lời, nói sẽ giúp đỡ ta, kết quả thật sự là có chuyện gì lại khoanh tay đứng nhìn, thế nào?"
Khi nói xong những lời tất nhiên là vui đùa này, nhưng vẫn là khiến cho đại hòa thượng trước mắt nhíu mày nhắm mắt, lộ ra biểu lộ không biết là đau đầu hay là đau răng, khi lại mở mắt ra, liền không thể tránh được mà thở dài, nói: "Cô nương vậy ngươi cụ thể cần ta làm như thế nào?"
"Đơn giản cực kì, bất quá...Không phải là hiện tại." Thấy hắn đáp ứng, tất nhiên cũng cao hứng, vì vậy giọng nói nhẹ nhàng liền lại xoay người khom lưng, đem vò rượu một lần nữa vùi sâu vào trong đống tuyết, sau đó mới nhìn hắn, giống như trêu ghẹo mà cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Cuối cùng là làm như thế nào, ngày mai sẽ biết, nếu không ngại Nhạc huynh có thể sớm hơn một chút —— dù sao trong vài ngày này, không phải ngươi cũng phải là gió mặc gió, mưa mặc mưa mà đưa cơn lên đỉnh núi cho người kia sao, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, làm phiền làm phiền."
Chính mình cười, Nhạc Minh Kha cũng cười, bất quá là đầy mặt cười khổ. Ta nghĩ, chuyện như thế này ước chừng cũng được coi à tính toán hắn vào bẫy a, tuy rằng thực sự không phải là loại trăm phương ngàn kế mà tính toán.
Lúc này đây khi hành động, kỳ thật thật sự không tính là trăm phương ngàn kế, rất nhiều hành động, đều là tâm tùy ý động.
Những ngày này ban đêm đi ngủ là cô đơn lạnh lẽo, bất quá cũng không khó chống cự, trên chăn trên gối đều là khí tức của nàng, ngửi vào, tràn đầy chờ mong rồi an nhiên đi ngủ, mà sáng sớm hôm sau, lại kích động mà tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại trước tiên là đi vào nhà bếp bận rộn một chút, không dám ăn thức ăn dầu mỡ cũng không dám để bụng rỗng, cho nên ăn một chút cháo, đợi đến khi ăn xong cháo tựa bên cạnh cửa cầm lấy chén thuốc đắng của bản thân mà uống xuống, tăng bào màu vàng có chút phai màu của Hối Minh thiền sư như đã ước hẹn trước mfa xuất hiện trong tầm nhìn.
"Đến rồi? Muốn thuận tiện dùng chút cháo sao? Đồ chay a." Tùy ý vẫy tay với hắn, lại chỉ chỉ vào cái nồi còn bốc hơi nóng trong nhà bếp, thấy Nhạc Minh Kha lắc đầu nhã nhặn từ chối, liền từ cái nồi bên lò chỉ về phía một cái chén được đậy nắp gỗ ở cạnh đó, thuận thế bắt đầu giao phó nói: "Ân, vậy —— trong nồi này chính là thức ăn hôm nay muốn đưa đi. Ba bữa cơm ta theo thứ tự mà xếp vào ba hộp riêng, rất dễ nhận biết, bên trong hiện tại cũng vẫn còn nóng, bất quá...Nếu như đến buổi trưa nguội đi mất, liền làm phiền ngươi giúp chưng nóng lên lại cho a."
Làm phiền hắn đun nóng, như vậy dĩ nhiên là đến lúc đó bản thân rất có thể đã vô pháp ngồi dậy để nhóm lửa chưng thức ăn, lời giải thích này không cần ta nói, hắn cũng tất nhiên đã ngầm hiểu, cho nên sắc mặt Nhạc Minh Kha so với hôm qua thoạt nhìn càng khổ hơn một ít.
"Còn có nàng mỗi ngày phải uống rượu thuốc, đợi lát nữa cũng làm phiền ngươi đưa lên cùng với thức ăn, ta nghe nói sáng sớm uống thuốc là có lợi nhất...Còn số lượng thuốc...Ngươi nhìn trong bình này có một ống trúc nhỏ, đổ đầy chính là dùng trong một ngày. Mặt khác, túi nước sạch bên cạnh kia cũng đừng quên đưa đi a."
Làm ra vẻ giống như không nhìn thấy sắc mặt kia, tiếp tục đem những thứ kia chuẩn bị cho tốt, dặn dò giao phó từng việc một, sau khi nói xong không sai biệt lắm, mới dừng lại một chút, cười nói với hắn: "Đương nhiên, trước khi làm những chuyện này, chúng ta, còn có chút việc nhỏ cần làm."
Trong lòng, thực sự cảm thấy đây là chút ít việc nhỏ, so với việc đặt chân đến Thiên Sơn hơn một năm trời gian khổ bôn ba cùng truy tìm xa vời, quả thực chính là việc nhỏ không có ý nghĩa.
Ngươi xem, sau khi nghĩ ra cách đuổi khéo Luyện nhi rời đi, chỉ cần ăn uống no đủ nghĩ ngơi thoải mái ngồi ở trong phòng, lại đem cổ tay cắt ra một vết thương nhỏ, bỏ vào vò rượu ở trước mắt chút ít máu của mình mà thôi, khi làm như vậy bên cạnh còn có một cao thủ võ lâm đang tùy thời quan sát, cho dù có ngất xỉu, cũng có thể yên tâm ngã đầu mà ngủ thiếp đi, tuyệt đối là không cần lo lắng thật sự sẽ có nguy hiểm gì.
Rốt cuộc chỉ là e sợ vào thời điểm mấu chốt không thể cầm máu được sẽ xảy ra họa, cho nên cũng không lựa chọn vị trí nguy hiểm nhất trên cổ tay mà xuất thủ, bất quá liền cẩn thận tìm một vị trí ở nơi phụ cận, thận trọng mà chọn
Ban đầu, từng giọt máu đỏ thẫm lẻ tẻ nhỏ xuống thậm chí không bằng mưa phùn tích táp rơi xuống mái hiên, nếu như cái gì cũng không làm, ước chừng chẳng mấy chốc sẽ tự động ngưng lại đi? Ít nhất về phương diện cầm máu, thân thể này đã xem như thập phần có kinh nghiệm.
Hé miệng nhẹ cười cười, bỗng nhiên vận công rót lực, từng hạt châu nhỏ đứt quãng rơi xuống liền biến thành một sợi lụa đỏ liền mạch tuyệt đẹp.
Khi làm chuyện này rất chăm chú, lo sợ sẽ rơi ra khỏi vò rược mà lãng phí, tự nhiên là mắt cũng không dám chớp. Trong phòng bởi vậy liền rất yên tĩnh, ngoại trừ thanh âm nhỏ xuống lại không có tiếng gì khác. Nhạc Minh Kha có nội tức tu vi cao thâm, lặng lẽ đứng thẳng bên cạnh như vậy, gần như không có cảm giác được người này đang tồn tại. Sau đó vểnh tai lắng nghe, mới nghe được thanh âm từ cổ họng hắn, tựa hồ đang niệm thầm...Kinh văn?
Niệm kinh làm cái gì? Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, cho nên hắng giọng một cái, ánh mắt vẫn như trước nhìn thẳng vào vò rượu, trong miệng lại áy náy nói: "Lại nói, cũng là xin lỗi ngươi a Nhạc huynh, dù sao hôm nay ngươi đã thành người xuất gia rồi. Để người xuất gia chứng kiến một màn tàn khốc như vậy, hẳn là không tốt lắm a? Tuy rằng ta không hiểu nhiều..."
"Ta mặc dù xuất gia, nhưng lại là một đường từ Tu La Đạo mà đến, làm sao lại sợ chứng kiến mùi máu." Thanh âm trả lời trầm ổn, hắn đại khái cũng hiểu rõ ý tứ của ta, cho nên tiếp theo liền nói: "Bần tăng hôm nay niệm chính là Địa tàng nguyện kinh, không vì chuyện gì, ý là đang thay Trúc Tiêm cô nương ngươi cầu phúc tiêu nghiệp."
Nghe nói thực là buồn cười, "Thì ra là thế, vậy thực sự cám ơn Hối Minh thiền sư ngươi rồi." Bản thân cười nói: "Bất quá ta dùng máu của bản thân để cho người ta uống, nhất định là không có gì nghiệp chướng đi? Đây không phải là giúp người sao?"
"Tát Ba Đạt Vương thật sự là có hành động xả thân cứu sống rồi cắt thịt nuôi lớn chim ưng, tấm lòng từ bi, chư thiện pháp hành, chính là viên mãn từ lợi." Nhạc hòa thượng nói thật nhiều lời nghe không hiểu quá rõ, khi người ta đang không hiểu nguyên do, bên kia liền lại bổ sung: "Bất đắc dĩ bần tăng cũng không xác định, Luyện nữ hiệp là có cần máu này hay không...Nếu như nàng không cần, ngươi lại như vậy, ngược lại liền là bất lợi cho bản thân. Cần biết rõ, thân thể tóc da là do phụ mẫu trời đất ban cho, phàm nhân nếu như tự tổn thương thân kia, liền là tạo thêm nghiệp chướng."
Đây là pha trộn giữa Phật giáo và Nho giáo sao? Tựa như không hợp lắm a? Mặc dù trong lòng là tinh quái thầm nghĩ như vậy, bất quá đương nhiên không thể phất đi hảo tâm của người khác, cũng lập tức cười cười, thuận miệng nói: "Ngươi cũng nói thân thể tóc da là do phụ mẫu trời đất ban cho, cho nên Luyện nữ hiệp nàng thật sự là không cần sao?"
"Có lẽ ngươi nói rất đúng a..." Nhạc Minh Kha lại không phản bác, chỉ thở dài một tiếng, nói: "Chẳng qua là bần tăng không biết, nếu như đem cả hai đặt lên bàn cân trong lòng Luyện nữ hiệp, bên nào sẽ nặng hơn."
Ngơ ngác một chút, cũng không thể lập tức trả lời, cho nên trong nhà lại yên tĩnh trong chốc lát.
"Vô luận trong lòng nàng bên nào nặng hơn..." Một lát sau, lại cong khóe miệng, cười nói vui vẻ với hắn: "Ta cũng chỉ biết là, trong lòng mình phần bên nào là nặng hơn."
Cuộc đối thoại tựa như liền đến đây là chấm dứt.
Nói là tựa như, bởi vì sau đó bản thân rốt cuộc là im lặng từ lúc nào, lại là ngủ thiếp đi từ lúc nào, đã nhớ không rõ lắm...Cũng đúng, nếu như nhớ rõ ràng, làm sao còn gọi là ngất xỉu a?
Chỉ biết là sau khi tỉnh lại trong phòng đã không còn người, bản thân nằm ở trên ghế dựa, chính là cái ghế lúc trước, cho thấy là không có bị di động qua, chỉ có điều thành ghế được hạ thấp xuống 1 chút, trên người cũng có thêm một tấm chăn mỏng, nhất định là lo lắng người ngủ không thoải mái, hoặc là sẽ bị cảm lạnh.
Thực đúng là hảo chính nhân quân tử...Tuy rằng đã sớm biết, hôm nay thực sự là cảm thấy thú vị, thấp giọng cười cười, lại khiến cho đầu óc choáng váng, lúc động thân thật đúng là giống như người say có chút ngã trái ngã phải, miễn cưỡng vươn tay, cầm lấy chén trà ấm đã sớm được chuẩn bị tốt trên bàn một hơi uống sạch, lúc này mới thoải mái hơn chút ít.
Ta nghĩ Nhạc Minh Kha nhất định là sẽ không đụng tới ấm trà này, cho nên cũng không cần lo lắng hắn cảm thấy kỳ quái khi trong trà ấm có chút đường muối.
Đưa tay nhìn nhìn trên cổ tay, sớm đã được băng bó thỏa đáng.
Lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó ngồi dậy từ từ đi ra ngoài, ngoài cửa sổ lại là một mảnh mây lửa, mặt trời chiều đã ngã về Tây.
Hôm nay trễ một chút Nhạc Minh Kha lại tới một chuyến nữa, sau khi thấy ta đã không còn đáng ngại tựa như đã yên lòng, liền báo rằng hết thảy thuận lợi. Quả nhiên như bản thân dự liệu, ngoài miệng Luyện nhi nói không muốn, chỉ là một khi đặt mình vào cảnh giới cao thâm của võ học, liền rất nhanh sẽ trở nên quên đi bản thân mình, nếu như Nhạc Minh Kha không đưa cơm tới, nàng thậm chí cũng không biết đến giờ giấc.
Nghe nói liền yên tâm, ngoài yên tâm, lại cũng có một chút ghen tỵ, lại không biết là ghen tỵ đối với cái gì, là ghen tỵ đối với Nhạc Minh Kha có thể lên đỉnh núi thấy nàng, hay là ghen tỵ với võ công tâm pháp có thể khiến cho nàng mất ăn mất ngủ...Nếu nói cho Luyện nhi biết rõ, nàng sẽ hài lòng đi?
Chỉ như vậy, liền tính là tốt rồi sao?
Chỉ như vậy liền tính là tốt rồi.
Sau đó liền đơn thuần đếm thời gian mà sống qua ngày, cảm giác lửng lơ từ đầu đến chân cách hai ngày mới xem như biến mất, trừ chuyện đó ra mọi thứ đều dường như không có trở ngại gì. Hai ngày này nấu ra không ít thứ tốt, vô luận thức ăn hay là thuốc đều là dụng tâm rất nhiều. Tuy rằng mấy ngày nay Luyện nhi không có ở đây, chỉ là thịt nai thịt hươu cái gì đều là không thiếu, ta không muốn bạc đãi chính mình cũng không thể bạc đãi nàng, chỉ là có chút đáng thương Nhạc Minh Kha, một người xuất gia mỗi ngày đều phải tiếp xúc cũng mùi thịt mùi thuốc.
Tâm tư đều đặt vào những chuyện này, cho nên, một chút khác thường kia, thẳng đến ngày thứ ba khi cảm giác lửng lơ kia không còn nữa, mới liền phát hiện.
Sáng sớm trang điểm xong, dọn dẹp tóc mắc vào trên lược liền nhìn thấy một ít... Không đúng.
Loại cảm giác không đúng này, ban đầu thật sự là làm cho bản thân trở nên hoảng hốt, hồi tưởng lại gần đây có phải quá lười biếng rồi hay không, thế nhưng ba ngày rồi cũng không có đem lược dọn dẹp sạch sẽ, để cho tóc của Luyện nhi lúc trước còn quấn quanh trên lược.
Nhưng kỳ thật là không đúng, dù lười đến thế nào, bản thân cũng không thể ngay cả một cái lược nho nhỏ cũng dọn dẹp không tốt.
Cho nên tơ bạc ở trên này, đương nhiên không phải là thuộc về của nàng.
Tinh thần hoảng hốt mà phát ngốc một hồi, sau đó rốt cuộc chớp mắt vài cái, chậm rãi xoay tay lại, kéo đuôi tóc qua một bên mà nhìn qua.
Sau khi xác nhận, liền không nhịn được mà thở dài ra một hơi.
Mưu sự tại nhân, mà thành sự tại thiên, tư vị này đã trở thành bằng hữu cũ, cho nên ngoại trừ thở dài, cũng không có ý nghĩ gì khác.
Đương nhiên, có vài người cũng là không quen với vị bằng hữu cũ này.
"Chuyện này...Chuyện này...Đây là thế nào? Tính là chuyện gì xảy ra!" Sau khi cứng họng lúc ban đầu, nam tử trước mắt đột nhiên trở nên biến sắc, sau khi xuất gia tựa như chưa từng gặp lại sắc mặt này của hắn, trong vô thức cảm giác hẳn là có chút ít kỳ lạ quý hiếm, cũng muốn nhắc nhở hắn giọng điệu như thế thật sự là thiếu đi phong thái của người xuất gia, chỉ là cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, miễn cho hòa thượng tức chết.
Nhạc Minh Kha ở trong sảnh lo lắng đi qua lại hai vòng, rất nhanh liền trấn tĩnh lại một chút, hơi thở chậm lại, liền đứng lại nói: "Trúc Tiêm cô nương, thất lễ, để ta bắt mạch cho ngươi." Nói xong hắn duỗi hai ngón tay tới. Ta không có đạo lý cự tuyệt, cho nên chỉ khiêu mi trêu đùa một câu: "Ân? Nhạc huynh lúc trước không phải nói là hoàn toàn không hiểu y lý sao?" Thực sự cũng thản nhiên đưa cổ tay ra.
Không tìm ra được kết quả gì, không biết vì sao, trong lòng chính là ung dung như thế.
Quả nhiên Nhạc Minh Kha càng bắt mạch, lông mi lại càng cau chặt, trong miệng rốt cuộc lẩm bẩm giống như độc thoại: "...Đây là khí huyết hao tổn? Không...Không...Là trung tiêu vô kế? Cũng không giống...Chẳng lẽ là hao tổn âm huyết...Không...Không đúng..." Nghe phía bên kia trầm tư suy nghĩ một hồi lâu cũng không có kết quả, ta rốt cuộc nhịn không được mà thu tay về, sau khi kéo ống tay áo xuống mỉm cười nói với hắn: "Được rồi Nhạc huynh, những ngày qua ta cũng không dò ra nguyên do Luyện nhi trải qua biến cố kia, cho nên ngươi cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Coi như là chúng ta sư môn bất hạnh, mỗi đệ tử phải trải qua một kiếp này là được rồi."
"Nhưng mà...Tại sao lại như vậy?" Nhạc Minh Kha đã hoàn toàn hồi thần lại từ trong cơn chấn kinh, sắc mặt đã sớm khôi phục sự trầm ổn của ngày thường, chỉ là thần sắc lo lắng giữa hai đầu lông mày vẫn như trước không giảm, nhíu mày trầm trọng nói: "Không thể hiểu được a không thể hiểu được...Điều này chẳng lẽ thật sự là minh minh chi trung đều đã có định số? Là do thiên ý trêu người sao?"
Có chút buồn cười mà nhìn hắn đang bối rối vì chuyện này, lại nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở: "Nếu là đã ý trời khó đoán, sao lại phải nghĩ quá nhiều? Thay vì nghĩ đến chuyện này, còn không bằng nghĩ..." Tận lực dừng lại một chút, thấy hòa thượng ở phía đối diện khó hiểu mà ngẩng đầu lên, mới nở nụ cười nhắc nhở: "Không bằng nghĩ, thời hạn năm ngày vừa đến, mỗi người chúng ta là nên bảo trọng như thế nào a?"
Giấu giếm không được nữa, liền thua cả ván bài.
Quả nhiên là thua cả ván bài sao?
"Chuyện tới nước này, Luyện nữ hiệp bên kia...Nhất định là giấu giếm không được rồi... Nếu như thế, vậy bần tăng vẫn là sớm đi nói rõ với nàng cho thỏa đáng, không biết Trúc Tiêm cô nương nghĩ như thế nào?" Nên nói không hổ là Nhạc Minh Kha sao, sau khi có chút trầm ngâm, liền đem chuyện chịu chết thản nhiên nói đến đơn giản như vậy, nói xong còn biết xin ý kiến của ta ta bên này.
Về phần mình bên này, đương nhiên là lắc đầu, thoải mái bác bỏ: "Không ổn. Nàng còn thuốc của hai ngày nữa, chính là bởi vì chuyện đã tới nước này, ta cũng không muốn hết thảy đều là cố gắng vô ích."
Có lẽ lần này lời đáp lại quá mức thản nhiên kiên quyết, lại làm cho trên mặt đối phương lộ ra một chút sắc khí hoang mang.
Nhịn không được mà bật cười, biết giờ phút này thái độ của bản thân nhất định là có chút quái dị, nhưng nhất thời cũng thật sự là không biết nên lý giải tâm tình như thế nào, liền dứt khoát đứng lên, cũng chậm rãi đi lại hai vòng ở trong tiểu sảnh, sau đó rốt cuộc đứng lại, hạ quyết tâm mà ngẩng đầu lên, hít vào một hơi nói: "Ba ngày qua, màu sắc tóc của nàng...Như thế nào?"
Nàng là ai? Không cần nói cũng biết, những ngày qua, đây là lần đầu tiên bản thân mở miệng hỏi như thế.
Vấn đề rất đơn giản, chỉ là Nhạc Minh Kha không thể lập tức đáp lại, hẳn là không ngờ tới lúc này lại có một câu hỏi như vậy a, nhưng thực sự cũng không do dự quá nhiều, chẳng qua là giật mình, chợt nói: "Ít nhất bần tăng thấy rằng, không xê xích bao nhiêu so với khi mới gặp qua Luyện trại chủ năm đó."
Không xê xích bao nhiêu, không xê xích bao nhiêu...
Không biết trong khoảnh khắc này, bản thân là lộ ra vẻ mặt gì, nhưng biết rõ một câu nói đơn giản lọt vào tai, lại giống như gió lạnh thổi qua, trong thoáng chốc đã cuốn đi tất cả tâm tình nơi đáy lòng. "Thật sao..." Chỉ có thể ấp úng lại một tiếng: "Thật sao...Vậy liền đúng rồi."
Sau đó một tâm tình mới lại giống như thủy triều mà bỗng nhiên dâng lên, đó là tâm tình không thể ngừng cười, hơn nữa là cười một cách nhẹ nhàng.
Dù sao có người ngoài ở đây, đương nhiên không thể có trạng thái quá chừng mực, nhưng thực sự là khó có thể nghiêm mặt nói muốn thu liền thu. Mà ta bên này mỉm cười, Nhạc Minh Kha không biết vì sao, sắc mặt lại tựa như đã thay đổi mấy lần, cuối cùng chắp tay trước ngực trầm giọng nói: "...Trúc Tiêm cô nương, thứ cho bần tăng vọng đoán nói thẳng, chẳng lẽ ngươi...Ngươi đã sớm đoán được sẽ có biến cố này?"
"Ân? Làm sao có thể a? Ta không phải là thần y cũng không phải là người có tài tiên đoám, Nhạc huynh ngươi, a, lần này thật sự là quá vô lí rồi." Mỉm cười lắc đầu, đương nhiên mà phủ nhận: "Ta bất quá chỉ là đang nghĩ, quả nhiên là trốn không thoát số phận đã được định sẵn, bất quá, nếu như đây là cái giá phải trả, vậy liền thực đúng là ta đã được lợi rồi, ông trời cũng coi như đã từ bi một lần."