Bình tĩnh nhìn về phía bên kia, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút nhồn nhột, đưa tay lên lau, là máu đỏ tươi, máu người, nhưng không phải là máu của ta.
Bỗng nhiên sinh ra một chút buồn nôn, có lẽ đối với những khoảnh khắc như thế này vẫn là có mâu thuẫn, trong lòng hiểu được trước mắt bản thân nhất định là chật vật không ít, nhưng rốt cuộc là loại chật vật như thế nào, vì vậy cho nên nàng không có nhận ra ta sao?
Đúng vậy, Luyện nhi cũng không có nhận ra ta, nàng đứng trên đầu cành, ánh mắt quan sát đám người chưa từng có nửa điểm dừng lại, dường như là tinh linh bễ nghễ nhìn xuống muôn dân trăm họ.
"Tiểu huynh đệ, ngươi...Ngươi không sao chứ?" Đường Nỗ thở hổn hển mang theo tàn quân của hắn chạy tới, có chút bất an hỏi, tựa như trạng thái của ta lúc này rất cần người khác bận tâm lo lắng, miễn cưỡng mỉm cười đáp lại, nhìn hắn lắc đầu một cái, lùi về đứng phía sau những lực sĩ Nam Cương cao to kia, có chút do dự thu hồi ánh mắt.
Trái tim vẫn là liên tục nhảy nhanh, chỉ là sự mừng rỡ ban đầu đã bị sự do dự thay thế, ở nơi này, bộ dáng như thế này, mạo muội cất tiếng hô tên có thích hợp hay không? Bản thân nhất thời lại có chút trở nên do dự.
Cũng may thế cục phát triển trước mắt, cũng không cho phép người ta có thời gian để do dự.
Bên phía quan quân, đám binh tốt cầm cung tiền đã bị tổn thương nặng, nhưng vòng vây vẫn còn đó, sau cơn hỗn loạn liền muốn tổ chức phản công, thiếu nữ lại lướt thân đáp xuống, một tay tóm lấy nam tử trung niên đang lăn trên măt đất, quát lớn: "Các ngươi ai dám đến đây, ta liền chém chủ tướng của các ngươi!" Cũng không biết làm sao nàng biết được, chỉ là hơn trăm binh tốt này dường như thật sự là thân binh tâm phúc của người kia, nghe thấy một tiếng quát lớn này, quả nhiên đều lộ ra thần sắc do dự, nhìn nhìn lẫn nhau, cũng không dám có hành động gì.
Nhóm cường đạo nhìn thấy nguy cơ được giải trừ, vang lên tiếng hoan hô, trong lúc xôn xao, đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, có người nói: "Bắt người áp chế, xem như là anh hùng sao?" Nhìn qua, người lên tiếng không phải ai khác, chính là lão đầu cầm tẩu thuốc trong đám quan quân kia.
Lúc trước bản thân từng chứng kiến hắn làm tổn thương hai người lục lâm cường đạo, biết rõ người này rất có thủ đoạn, chỉ là so sánh ra, cũng không cho rằng thủ đoạn của hắn có thể chiếm được tiện nghi gì từ Luyện nhi, cho nên lúc này thấy hắn khích tướng, cũng không gấp gáp, vẫn là ung dung nhìn xem thế nào, không ngờ thiếu nữ lại không thể làm cho người bớt lo, thấy có người xuất khẩu tương kích, lạnh lùng cười cười, xoay tay đem nam tử trung niên đã ngất xỉu kia kẹp bên sườn, nhướng mày nói: "Ta không có thời gian chơi đùa nhiều ở nơi này, nếu như ngươi không phục, tốt, ta liền dùng một tay đến chiếu cố kẻ anh hùng như ngươi!"
Lão nhân kia lộ ra thần sắc giận dữ nói: "Nói cái gì? Ngươi mang theo người dùng làm lá chắn, khiến ta lo sợ ném chuột vỡ bình, đương nhiên phần thắng thuộc về ngươi!" Trong lòng ta thầm nghĩ không tốt, không ngoài dự liệu ngay lập tức chỉ thấy nàng hừ một tiếng, cười khẩy nói: "Nếu như ngươi lỡ tay đả thương tên tù binh mà ta mang theo này, cũng coi như là ngươi thắng, thế nào?"
Một câu nói kia, liền làm cho chuyện vốn là ưu thế liền biến thành bất lợi lớn, vô duyên vô cớ bị trói mất một tay, còn phải cẩn thận tránh làm bị thương tù binh trên tay, thật sự là làm bừa, ta vừa muốn nhả ra một hơi hờn dỗi, lại nghe thấy Đường Nỗ bên cạnh chậc chậc tán thưởng đối với chuyện này, không khỏi càng cảm thấy bực mình.
Đúng như dự đoán, lão nhân kia nghe thấy đề nghị như vậy, có lẽ là cảm thấy bị miệt thị, biểu lộ vốn là vừa tức vừa sợ, chỉ là sau khi nhãn châu xoay động lại khôi phục sự bình tĩnh, nói: "Nếu như vậy, chúng ta một lời đã định! Ngươi thắng trọng bảo do ta cướp được liền hoàn toàn do ngươi xử trí, quan binh cũng lập tức rút lui, còn nếu ta thắng ngươi? Ngươi có thể làm chủ được đám lục lâm này sao?"
Thiếu nữ nghe xong, bật cười ngạo nghễ, quét mắt nhìn quanh quần đạo trong vòng chiến, cao giọng nói: "Ta làm chủ được sao?" Nhất hô bách nặc*, đám người lập tức cùng đồng thanh hô vang: "Mọi chuyện đều nghe theo Luyện nữ hiệp xử trí! Một câu của lão nhân gia người, mặc kệ là kim ngân châu bảo gì chúng ta cũng quyết không nhúng tay vào!"
(*Một tiếng kêu gọi trăm tiền vâng dạ)
Song phương đồng thuận như vậy, đám người vây quanh thành một vòng tròn lớn, quần đạo vờn quanh bên rìa vòng chiến, quan quân vây quanh bên ngoài, Luyện nhi một tay giữ tù binh, cùng lão đầu cầm tẩu thuốc kia đứng đối mặt ở giữa vòng chiến, Đường Nỗ không biết vận mạng của mình sẽ như thế nào, ngồi ở ngoài vòng tròn quan sát mọi chuyện, vẫn còn có lòng dạ thanh thản mà nói với ta: "Tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi là người có tuyệt kỹ, sự tình hôm nay, mặc kệ cuối cùng sẽ như thế nào, ngươi cùng vị cô nương mỹ lệ lại thần thông giống như tiên nữ kia viện trợ cứu mạng ta, Đường Nỗ ta suốt đời cũng không quên!"
Lời nói này tuy rằng phóng khoáng cởi mở, lại mang theo chút hào hùng của chuyện liên quan đến sinh tử, nghe hắn hình dung Luyện nhi như vậy, thật là khiến cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười, ta nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, muốn nói cũng không được, cũng không có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái giải thích với hắn, cuối cùng vẫn là thu hồi ánh mắt, trong lòng tràn đầy tâm tình mà nhìn vào trong vòng chiến.
Lần trước, lần trước nữa, dường như đều là như vậy, vì sao mỗi lần gặp lại nàng sau khi chia lìa, cuối cùng đều là trong cảnh ân oán giang hồ, chém chém giết giết =.
Có lẽ thật sự là người trong giang hồ thân thể đã không thuộc về mình nữa a, thiên hạ này là giang hồ của nàng, mà nàng lại là giang hồ của ta.
Phía bên kia đã bắt đầu giao thủ, Luyện nhi một tay cầm kiếm, kiếm chiêu vẫn là nhanh lẹ dị thường, chưa được mấy hiệp, liền dùng một chiêu giương đông kích tây đâm trúng đầu vai của đối phương, "Xuy" một tiếng, vai áo cắt rách máu tươi thấm ra, nếu như không phải bên sườn nàng có mang theo một người, thân pháp không được nhẹ nhàng linh hoạt như bình thường, một kiếm này đã có thể lấy đi tánh mạng của người ta! Lão nhân kia ra sức chống đỡ hai chiêu, thấy tình thế không ổn, bỗng nhiên biến đổi chiến pháp, không công chính chủ, tẩu thuốc sắt trong tay đánh xuống. Đánh, bổ, áp, hoàn toàn là đánh về phía đồng bạn đang bị bắt làm tù binh!
Hành động không để ý đến đạo nghĩa như vậy, đem đồng bạn trở thành một cái bia sống, khiến cho đám người lục lân bên rìa sân nhao nhao mắng ầm lên, chỉ là đã nói trước, nên cũng không thể tránh được, Luyện nhi càng không thể tự mình hủy đi lời hứa, lúc này một thanh kiếm đổi công thành thủ, múa đến mưa gió cũng không lọt, đem bản thân cùng tù binh trên tay cao thấp bảo vệ, tuy rằng an nguy không ngại, chỉ là trong nhất thời cũng khó có thể đánh bại kẻ địch để giành chiến thắng.
Mặc dù đối với chuyện thế cục sẽ phát triển thành như vậy cũng có chút đoán trước được, chỉ là trong lòng vẫn khó tránh khỏi lo lắng, lúc này không giống như ngày xưa, nếu như có vạn nhất gì, bản thân bây giờ chỉ e là không giúp được gì, trong một khoảnh khắc khi đang nhìn chằm chằm vào vòng chiến, chợt nghe thấy Đường Nỗ ở bên cạnh tán thán nói: "Vị nữ anh hùng này nói một không hai, thật sự là đáng kính đáng phục!" Không khỏi quay sang hung hăn mà liếc nhìn hắn.
Đúng lúc này, từ xa xa đột nhiên vang lên tiếng kèn, từ xa dần đến gần, nghe được tiếng bước chân nhao nhao loạn hưởng trong rừng cây, một nhóm binh lính tráng kiên từ trong đó đánh giết ra!
Trong lòng ta run lên, theo bản năng cho rằng địch quân có tiếp viện, Luyện nhi có lẽ cũng có tâm tư như vậy, kêu lên: "Quan quân nghe đây, chúng ta là đang đơn đả độc đấu, nếu như các ngươi dám động đao động thương, liền đừng trách ta không thủ tín!" Liền thấy các thân binh của tên tù binh lúc trước đều khẩn trương xoay người qua, trong đó có một người dường như là phó tướng quát lớn: "Đem ngựa kiềm lại, các ngươi thuộc quân doanh nào?" Dường như cũng không hiểu rõ tình hình.
Nhóm quan quân này đứng vững, chỉ thấy một thiếu niên tướng quân cưỡi một con ngựa cao to từ trong đám người đi ra, thần uy lẫm lẫm, hét lớn một tiếng: "Các phiến quân ở đây là muốn làm gì? Nhanh chóng theo ta trở về thành!" Phóng vút một mũi tên, cũng không nói lời nào liền đem phó tướng vừa lên tiếng kia bắn chết!
Lập tức tình thế liền đại loạn, quan binh lúc trước bị quan quân đến sau bao vây lại, không cần bao nhiêu trấn áp, đã hoàn toàn bị xua vào trong rừng rậm! Lão đầu đang giao đấu cùng Luyện nhi thấy tình hình phát sinh ngoài dự liệu, trong lòng hoảng hốt, liền bất chấp mọi thứ, tung ra vài giả chiêu liền muốn rút lui chạy trốn, lại bị thiếu nữ hét dài một tiếng, bỗng nhiên đuổi sát theo, ở giữa không trung một kiếm vung xuống, tẩu thuốc sắt lập bị đánh văng đi, đầu của lão nhân kia cũng bị bảo kiếm chém thành hai nửa!
Luyện nhi một chiêu đắc thủ, ngửa mặt lên trời mà cười dài, đem tù binh trong tay ném xuống mặt đất, nói: "Ai tới nhìn xem, trên người hắn có vết thương hay không?" Quần đạo không khỏi trở nên khiếp sợ, ta khe khẽ cau mày, đây không phải là ảo giác, nhiều ngày không gặp, nàng quả nhiên tăng thêm rất nhiều lệ khí, đồng dạng khi lấy đi mạng người, ra tay tàn nhẫn khát máu là chuyện trước đây không có.
Mọi chuyện kết thúc, ở bên kia sau khi thiếu nữ cười xong, cũng mặc kệ ở xa xa hai bên binh tốt đánh giết như thế nào, xoay người liền đi về phía Đường Nỗ, mỉm cười không bận tâm đến mà gõ gõ trường kiếm trong tay, dường như rất vô hại, người quen biết mới có thể nhìn ra sự khác thường, ta cảm thấy không thể không đứng lên, chợt thấy thiếu niên tướng quân kia giục ngựa phi trở về, hét lớn: "Không ai được lộn xộn!" Lục lâm quần đạo xuôi tay đứng nghiêm, lại dường như ngoan ngoãn nghe lệnh mà đi.
Luyện nhi bỗng nhiên quay đầu, thấy một màn này rõ ràng là tức giận, rút kiếm nghênh đón, quá lớnt: "Ngươi là ai?" Thiếu niên tướng quân kia cũng không e sợ nàng, hai con ngươi sáng rực tập trung nhìn qua, lúc này Luyện nhi thật sự là nổi giận, có chút bật cười, mũi kiếm chỉ ra một cái mà nói: "Quản ngươi là ai, hôm nay quan binh gặp phải ta, chính là chỉ có một con đường chết!"
Triều đình tiến hành đại tiêu diệt bừa bãi, Định Quân sơn bị diệt, ta nghĩ nhất đinh là trong lòng nàng có hỏa khí, làm như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng đám cường đạo kia trái lại liền biến sắc, có vài người rõ ràng là vội vàng rút binh khí ra muốn bảo vệ vị tướng quân kia, cũng có người kêu lên: "Luyện nữ hiệp, khoan đã, vị này chính là tiểu, tiểu..." Thiếu niên tướng quân kia tùy ý phất phất tay, nói: "Đều là người mình, mọi người tản ra." Sau đó tung người xuống ngựa, tiến gần đến nói gì đó với Luyện nhi, chỉ thấy nàng cũng là ngẩn người, lộ ra thần sắc giật mình.
Trên thế gian chuyện có thể làm cho thiếu nữ này động tâm cũng không nhiều lắm, ngay khi trong lòng ta đang nghi hoặc, đã thấy thiếu niên tướng quân kia làm một động tác mời, Luyện nhi liền thu kiếm cùng hắn sóng vai đi vào trong khu rừng, không khỏi lập tức từ nghi hoặc chuyển thành khẩn trương, lúc trước có đủ loại băn khoăn không thể lập tức hiện thân để gặp lại nhau, cũng không đại biểu rằng bản thân không nóng vội muốn gặp lại nàng, ngàn dặm tìm kiếm, này sao có thể bỏ lỡ như vậy! Đang muốn nhanh chóng thoát đi đuổi theo, đã thấy đám cường đạo cùng binh sĩ kia đều tản ra xung quanh mà nhìn chằm chằm, tùy tiện tiến lên e rằng sẽ gặp chuyện không may, lại thấy hai người tiến vào trong rừng cũng không đi quá xa, vẫn còn ở trong phạm vi tầm mắt có thể chạm tới, lúc này mới lại đè nén tâm tình, một lần nữa đứng lại.
Mặc dù đã đè nén tâm tình, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy bất an, chỉ sợ người kia nói đi là đi, cho nên vẫn đang chăm chú tập trung ánh mắt không dám dời đi, cũng may không nói bao lâu, hai người lại sóng vai quay lại, lúc này trong lòng mới thở phào, thiếu niên tướng quân kia trở lại trong sân, tự mình bàn bạc chuyện gì đó cùng quần đạo, Luyện nhi lại trực tiếp đi về phía bên này, ta thấy nàng đến gần, chợt cảm thấy thấp thỏm không yên, ma xui quỷ khiến chẳng những không thể lên tiếng, ngược lại cúi đầu lui một bước lẩn vào trong đám người.
Đây là chuyện gì chứ? Sau khi lui về sau một bước, trong lòng mới trở nên ảo não, không rõ rốt cuộc bản thân là làm sao vậy.
Thiếu nữ đương nhiên không biết ở đây có người quen biết đang âm thầm bối rối, thản nhiên đi tới, hướng Đường Nỗ kêu lên một tiếng, lúc đó Đường Nỗ đang dẫn người nhặt xác cho những tùy tùng chết trận, trong mắt còn đang rưng rưng, thấy ân nhân đi tới, nhanh chóng nghênh đón, chợt nghe thấy Luyện nhi nói với hắn: "Ta biết các ngươi thật sự là phiên nhân, cũng biết trên người các ngươi mang trọng bảo, bất quá ngươi yên tâm, người trong giang hồ đều lấy nghĩa khí làm đầu, giờ phút này ta đã cứu ngươi, cũng sẽ không lại làm tổn hại ngươi, không những không làm tổn hại đến ngươi, lại sẽ có người một đường hộ tống các ngươi an toàn trở về Nam Cương, nhất định trên đường sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa, ngươi thấy thế nào?"
Thanh âm của nàng không lớn, cũng đủ để đám người xung quanh nghe rõ, những người còn lại nghĩ như thế nào liền không rõ lắm, nhưng ta biết rõ bản tính của nàng, cho nên cảm thấy có chút kỳ lạ, đúng lúc này, Đường Nỗ không nói hai lời, bỗng nhiên khuỵu đầu gối xuống đất, nằm rạp xuống liền hôn lên đôi giầy dính bùn đất của thiếu nữ, dù là người không rõ tình hình, cũng nên hiểu được đây là phép xã giao long trọng, rõ ràng là muốn thể hiện sự tôn kính dành cho đối phương.
Còn chưa kịp sinh ra quá nhiều cảm tưởng, bên cạnh đã có động tĩnh, thì ra nhìn thấy Đường Nỗ thi đại lễ như vậy, một đám tùy tùng của hắn tất nhiên cũng đều đồng loạt quỳ xuống đất khấu tạ, nhìn thấy người người trái phải trước sau đều nhao nhao hạ thấp thân thể, ta hít vào một hơi, lặng lẽ chắp tay đứng đó, vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng tắp vào thân ảnh kia.
Cho dù có không muốn gây chú ý cho người khác, lúc này giữa một nhóm người quỳ gối chỉ có độc nhất một người đang đứng, làm sao có thể không khiến cho người ta chú ý, tất cả các loại ánh mắt đều giống như vật hữu hình, đột nhiên dồn vào trên người, mà bản thân chỉ để ý đến duy nhất một ánh mắt trong đó.
Bởi vì hành động của Đường Nỗ, nàng giống như cảm thấy có chút mới lạ, cười nhẹ một tiếng, tựa như đang muốn nói gì đó, trong lúc vô tình ánh mắt lướt nhìn qua bên này, khí định thần nhàn thu ba lưu chuyển, lơ đãng nhìn qua một lần, trong ánh mắt có chút tò mò, có chút xem nhẹ.
Một loáng sau, tất cả tò mò cùng xem nhẹ đều biến mất không còn hình bóng.
Nhưng mà cũng không có mừng rỡ.
Ta nhìn nàng, nếu như không nhìn lầm, lúc này trong ánh mắt của nàng tràn đầy nghi hoặc, thậm chí là khó hiểu, không rõ rốt cuộc nàng đang nghi ngờ cùng khó hiểu chuyện gì, nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, đang muốn cất tiếng nói chuyện, nhưng lại nghe thấy thanh âm loảng xoảng khi trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, một đạo ngân quang đột nhiên phá không, ập vào mặt, bên tai là tiếng kinh hô của ai đó, nhưng mà dưới chân lại giống như đã cắm rễ muốn động cũng không thể động, ngay cả nhịp tim cũng không có chệch đi nửa phần.
Kiếm phong lướt qua, chém đứt khăn lụa đang buộc trên đầu, tóc đen đổ xuống, đón gió tung bay phất phơ, phối hợp với sự chật vật của bản thân lúc này, lại chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy vô cùng lúng túng.
"Luyện nhi..." Không được tự nhiên mà gãi gãi mặt, cũng bất chấp những ánh mắt xung quanh, ta khẽ nói: "Thế nào? Không nhận ra sao? Ta biết bản thân có chút không chịu nổi, ngươi..." Lời nói còn chưa xong, liền ngừng lại.
Trước đây không lâu, trong cơn mưa phùn kia, khi Thiết San Hô lôi kéo Mục Cửu nương mà khóc ròng, bản thân từng nghĩ, nghĩ rằng vô luận có xảy ra chuyện gì, Luyện nhi của ta e là kiên quyết sẽ không như vậy.
Nếu quả thật là như thế, vậy điều nhìn thấy lúc này là gì đây?
Trong khoảng cách mặt đối mặt, bản thân nhìn thấy rõ ràng, đó là một giọt nước lóng la lóng lánh, trào ra từ khóe mắt, chậm rãi trượt xuống gương mặt của nàng.
Xung quanh vang lên thanh âm ông ông, nhìn thấy Ngọc La Sát rơi lệ, có lẽ thật sự càng làm cho người ta cảm thấy khó tin hơn cả những kỳ văn như Thái Sơn sụp đổ Hoàng Hà cạn khô.
"Luyện nhi!" Dưới sự quýnh quán, làm sao còn quản được những chuyện khác, cái gì chật vật, cái gì nghị luận, mọi chuyện đều không hề để tâm đến, ta cũng tiến lên hai bước, đưa tay muốn lau mặt thay nàng, nhưng bởi vì trên tay có vết máu mà trở nên do dự, cuối cùng sau khi do dự một chút, chuyển thành cẩn thận đón lấy một giọt nước mắt rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay, dường như vẫn còn nhiệt độ, rõ ràng là nhẹ đến dường như không có gì, trong một khắc này, lại làm cho ta hiểu được cảm nhận chân chính của nặng tựa Thiên Quân.
Nàng chỉ rơi lệ ngay lúc đó, chính xác mà nói, chỉ chảy xuống một giọt nước mắt này.
Sau đó liền lại bật cười thật lớn, cười đến cực kỳ càn rỡ, cực kỳ vui vẻ, lệ khí vẫn luôn vờn quanh bên người vừa rồi, biến mất không còn tăm tích.
Ta không có cách nào để cùng bật cười, bởi vì lúc đó, đã bị nàng chăm chú ôm lấy, ôm chặt vào trong lòng ngực.