Nhìn thấy một xe hai ngựa này, mặc dù một già một trẻ kia ngoài miệng chưa nói ra, ta cũng tự biết rõ chiếc xe ngựa kia làchuẩn bị cho ai, trong lòng âm thầm buồn cười, tuy rằng không có bởi vì bị coinhẹ mà tức giận, nhưng cũngthật sự muốn chứng minh bản thân mình, không lên xe ngựa, lại đòi lấy con ngựa của Thiết lão gia tử, lão gia tử ngược lại cũng rất dễ nói chuyện, nhưng thật ra Luyện nhi lại ngăn trở một lát, cuối cùng bị ta dùng lý do trời trong nắng ấm muốn cưỡi ngựa mà dỗ dành cho qua, mới không quá tình nguyện nhẹ nhàng gật đầu.
Thu dọn đơn giản, nhanh chóng lên đường, hành động mau lẹ không giống đi xa, ngược lại càng giống cưỡi ngựa du xuân.
Kỳ thật, nếu chỉ tính kinh nghiệm cưỡi ngựa, nói ra không sợ thất lễ, bản thân có thể tính là đứng trên Luyện nhi, đương nhiên với điều kiện là tính kinh nghiệm của cả hai kiếp sống, dù sao năm đó từng đến thăm mái nhà của thế giới* cũng không phải là vô ích, ngược lại kiếp này sống ở nơi thâm sơn, cơ hội tương tự ít hơn rất nhiều, hôm nay hiếm khi có được ngựa tốt, nếu như không phải còn có chút cố kỵ đối vớivết xương gãy trên cánh tay, thật sựlà muốnhảo hảo ra roi thúc ngựa ởnơi cao nguyên hoàng thổ này cho thật thống khoái.
(*Cao nguyên Thanh Tạng hay cao nguyên Tây Tạng là một vùng đất rộng lớn và cao nhất Trung Á cũng như thế giới, với độ cao trung bình trên 4.500m so với mực nước biển, bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc cũng như Ladakh tại Kashmir của Ấn Độ. Nó chiếm một khu vực với bề rộng và dài vào khoảng 1.000 và 2.500 cây số. Được mệnh danh là "mái nhà của thế giới", với diện tích khoảng 2,5 triệu km², nó có những rặng núi cao nhất Trái Đất, như dãy Himalaya với đỉnh Everest là đỉnh cao nhất Trái Đất.)
So với sự hào hứng tràn trề của taở bên này, Luyện nhi ở bên kia, nhưng không có nhiều vui vẻ hứng thú như vậy.
Dựa theo tính khí của nàng, sợ là thà rằng khinh thân chạy đi mới cảm thấy sảng khoái, chỉ là Thiết Phi Long có hảo ý, nàng cũng không thể tùy tiện phủi đi, lúc này mới đành phải như vậy, khi vừa mới bắt đầu còn choáng có vài phần không được tự nhiên, đi được một đoạn đường mới từ từ quen dần, trầm tĩnh lại, sóng vai cùng ta tiến lên, nhìn quanh về phía xa xa, bỗng nhiên nâng roi ngựa chỉ về phía xa xa một cái, nói: "Thật thú vị, tại sao lại có một đám đạo sĩlỗ mũi trâu đang đi ởcánh đồng cỏ khô kia, cả già cả trẻ, đều quấn khăn trắng, chẳng lẽ là đưa ma sao?"
Hai người đều theo bản năng mà nhìn theo phương hướng nàng vừa chỉ, ta không nói gì, Thiết Phi Long đangngồi nghiêng người trên cạnh xe, liền bỏ cây roi xuốngg cầm lấy càng kéo xe mà dõi mắt quan sát, cau mày nói: "Ánh mắt của Ngọc oa nhi thật tốt, ngay cả khăn trắng cũng nhìn thấy, lão đầu tử ta liền nhìn không được rõ, bất quá bên kia dường như là người của Võ Đanga, sao lại cùng nhau đến biên giới của Sơn Tây và Thiểm Tây, chẳng lẽ phái Võ Đang xảy ra chuyện gì sao?" Lo nghĩ, lại lắc đầu nói: "Mà thôi mà thôi, những thứ lỗ mũi trâu này cũng không dễ nói chuyện, ta cũng chỉ chịu phục trước Chưởng môn Tử Dương củabọn họ, những người khác không cần giao thiệp đến mới tốt, chúng ta chỉ cần chú ý đến hành trình của chúng ta là tốt nhất, giá, giá!" Nói xong liền nâng roi thúc ngựa, xe ngựa lại nhanh chóng di chuyển.
Nếu như lão nhân đã nói như vậy, Luyện nhi tựa như cũng không có dị nghị gì, quất roithúc ngựa đi theo sau cỗ xe, nghênh ngang rời đi, ta rơi lạiphía sau, nhìn một xe một ngựa kia dần đi xa, lại quay đầu quan sát một đám đạo sĩ ở cánh đồng cỏ khô phía bên kia, động tác thúc ngựa chậm chút ít, chợt nghe thấytừ rất xa truyền đến một tiếng thúc giục củaLuyện nhi, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ khó hiểu, đáp lại một tiếng, khẽ thúc bàn đạp, đuổi theo.
Trời thẳm đất xa, có thểcao chạy xa bay, thoát khỏi chốn nhân gian.
Lần này một mực đi về hướng Tây, đường xáxa xôi, bôn ba dọc đường, cũng may có Thiết lão gia tử là người từng trải qua bôn ba quen thuộc, trên đường đi cũng không có quá nhiều vất vả, đặc biệtlựa chọn lộ tuyến cũng rất an tâm, mỗi ngày chỉ cầnngày đi đêm nghỉ, đôi khi sẽ đi đường vòng, đôi khi lại vượt núi băng ngàn, mệt mỏi liền đánh xe cưỡi ngựa, thỉnh thoảng cũng sẽ khinh thân đề khí một đoạn đường, tóm lại chính là liên tục di chuyển.
Đi được một thời gian dài, ta dần dần cũng nhìn ra được chút ít manh mối, lão gia tử chính là chọn con đườngbăng ngang qua Lủng Sơn đến Kim thành Lan Châu lại tiến vàoHành lang Hà Tây, tuy rằng có xa hơn một chút, nhưng không thể nghi ngờ chính là ít dùng sứcnhất, trong lòngcũng càng ngày càng tin tưởng lão nhân.
Thỉnh thoảngkhi đi qua những đại trấn tiểu hương, cũng sẽ dừng lại nữa ngày, chúng ta sắp xếp nghĩ ngơi, Thiết lão gia tử đi đến chỗ của lão bằng hữu để nghe ngóng tin tức, thời gian gần đây tên họ Kim kia dường như là đã biến mất, mỗi lần đều là tay không mà trở về, hai người bọn họ bàn bạc cùng nhau, cảm thấy người này nhất định là đang ẩn núp để tu luyện, càng trở nên kiên định quyết tâm tìm ra xào huyệt của hắn.ở đảo Hoàng Long
Cứ đi như vậy mấy tháng, khi đi qua Kim thành, vượt qua Hoàng Hà, lại quaSơn Lĩnh đi tới Lương Châu Võ Uy, đập mắt chính là thảo nguyênmênh mông, sa mạc hoang dã, ta biết, hành trình đi đến Tây Vực lần này e rằng chính là đã được định sẵn, cũng không thể dễ dàng thay đổi được nữa.
So với cảm xúc lo lắng bất an của mình, hai người kialại rất bình tĩnh, Thiết lão gia lúc còn trẻ đã đi khắp đại giang Nam Bắc, cũng từng đi đến Tây Vực một chuyến, phần lớn là oán trách không có quá nhiều thứ thứ vị, Luyện nhi lại càng không sinh ra cảm tưởngdư thừa gì khác, chẳng qua là có chút cảm thấy xa lạ với những thứ chưa từng gặp trước đây, đặc biết đối với dãy núiKỳ Liên trùng trùng điệp điệp kéo ngàn dặm ở phía xa xa kia rất yêu thích, mặc dù từ nhỏ nàng lớn lên trên đỉnh Hoa Sơn, vài năm qua cũng đã gặp qua không ít núi non, chỉ là cònchưa từng nhìn thấy ngọn núi tuyết bốn màu không thay đổi, lúc đầu khi nghe thấy còn bán tín bán nghi, đợi đến khi có lão gia tử làm chứng, mới vững tin là ta không có trêu đùa nàng.
Con đường tiếp theo, so với Trung Nguyên đơn điệu hơn rất nhiều, cũng khó đi hơn rất nhiều, Luyện nhi có chútbài xích đối với những loài sinh vật xa lạ chưa từng biết đến, vì vậy chúng ta không đổi lạc đà, vẫn là thúc ngựa, bất quá đổi thành một chiếc xe hai ngựa kéo, chỉ còn lại một con ngựa để thay nhau cưỡi, trong xe chuẩn bị rất nhiều lương thảo nước ngọt, đi qua những con đường cổ đã được tạo ra từ hàng trăm ngàn năm, một đường sa mạc mênh mông, thấp thoáng bóng xanh biếc, có vài dịch trạm kiểm tra lẻ tẻ để dừng chân, cũng là thuận lợi.
Chẳng qua là một đường đi tớithỉnh thoảng lão gia tử cao hứng, sẽ kể một vài câu chuyện địa phương, con đường tơ lụa, hồ kỵ hán tương, mỗi lần Luyện nhi nghe được đều cảm thấy rất thú vị, ta cũng đành phải làm theo mà liên tục gật đầu, trong lòng có ngứa ngáy đến có chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám tùy tiện khoe khoang, lúc này thậm chí còn khó chịu hơnso với khi đường đi buồn tẻ.
Bất quá cho dù có cẩn thận đến đâu, thỉnh thoảng cũng khó tránh khỏi xảy ra một ít sai lầm.
Hà Tây từ xưa gồm có bốn quận, vượt Lương Châu một đường qua Trương Dịch, lại xuôi theo quan ải sa mạc đi về phía trước, liền chính là Túc Châu thuộcTửu Tuyền, vào trong thành, chỉ thấy khắp nơi đa phần là dùng đất đắp tường, nhà nhà thấp bé, không thấy có bao nhiêu toà lầu cao, mặc dù không thể coi là nơi phồn hoa thịnh địa, nhưng đúng là hối hả náo nhiệt không thôi, vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là dừng lại nghỉ chân, không ngờ lão gia tử lại tìm một cái khách điếm tại nơi phố xá sầm uất, nói rằng muốn nghỉ ngơi vài ngày, chuẩn bị xuất quan.
Lúc ấy ta nghe được liền cảm thấy kỳ quái, hỏi rằng không phải nên tiếp tục đến Đôn Hoàng ở Sa Châu mới chuẩn bị xuất quan sao? Khiến cho lão nhân cười to, con đường cát thông thương giữa nhị châu đã bị bỏ hoang hơn trăm năm, dân chúng đều di chuyển qua quan nội, Tửu Tuyền trước mắt này liền chính là đệ nhất trọng trấn ở biên thuỳ, Gia Dục Quan cách đó ba mươi dặm liền chính là cửa tái ngoại thứ nhất, đi qua đó chính là đại mạc hoang dã, oa nhi ngươi thế nhưng lại không biết? Thật sự là thư ngốc*a.
(*Người chỉ biết đọc sách chưa có trải nghiệm thực tế)
Cũng không thể đáp lại là năm đó khi đến Đôn Hoàng vui chơi còn chưa nghe nói qua đoạn lịch sử này, cũng chỉ có thể duỗi ngón tay ngượng ngùng mà che mặt, cười hắc hắc, để tùy lão nhân hiểu lầm, như vậy hồ lộng cho qua.
Vì vậy liền ở lại nơi này, mấy ngày kế tiếp, nghe ngóng tin tức, lưu trữ chuẩn bị, thậm chí xử lý quan điệp* và tìm hướng đạo, loại việc vặt này đều giao cho Thiết lão gia tử làm thay, trong lòng của ta dù sao cũng có chút băn khoăn, lại bị lão gia tử vung tay lên nói: "Hai nữ oa nhi các ngươi lo cái gì? Nếu như rảnh rỗi nhàm chán liền ra ngoài dạo chơi là được, phong cảnh nơi này đặc biệt ở Trung Nguyên khó kiếm, ngươi và Ngọc oa nhi hảo hảodạo chơi các nơi, cũng coi như không uổng một chuyến đi này."
(*Kiểu như giấy thông hành qua cửa khẩu)
Luyện nhi thật ra thẳng thắng không khách khí, quả thật liền kéo ta bắt đầu đi loanh quanhkhắp nơi, tuy rằng nơi đây không có nhiều đình đài lầu các, nhưng dù sao đây cũng là trung tâm của con đường tơ lụa đầu tiên, cửa ải hiểm yếu của mậu dịch, là nơi rất nhiều thương hàng tụ tập, thường thấy đến những đồ vật kỳ lạ quý hiếm, hay nhữngngười quái dị—— đương nhiên, những thứ này đều là đối với Luyện nhi.
"Ngươi nhìn xemtrong đội thương khách kia lại có người tóc đỏ mắt xanh, thật là kỳ quái, không biết kinh mạch có giống như chúng tahay không? Thật muốn cho hắn một chưởng thử xem, nếu như hộc máu liền cũng là màu đỏ sao?" Những lời nói như vậy, gần đây là thường xuyên nghe thấy, cũng may nàng chỉ là nói như vậy, cũng không có thật sự biến thành hành động, nếu không quả thật là phá hỏng mối giao hảo giữa Trung Tây.
Ta một mặt lo lắng, một mặt lại bị nàng lôi kéo đi nhanh qua đám người, cũng có chút vui vẻ như được ăn mật, sau khi vào sa mạc, để phòng bụi bặm và ánh nắng gay gắt, chúng ta sớm đã ăn mặc theo người đia phương, lúc này bên ngoài cái áo trắng của nàng là một cái áo lông cáo, vòng buộc tóc ánh vàng giữ lấy một mảnh vải voan mỏng manh, so với cách ăn mặc thông thường có thêm vài phần phong tình, khiến cho người ta nhìn không dời mắt được.
Điều phiền lòng duy nhất chính là, ta không dời mắt được, người khác tất nhiên cũng không dời mắt được, tuy rằng voan mỏng che ngang có thể cản bớt ngũ quan củathiếu nữ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ánh mắt kinh diễm lướt thẳng đến, giống như mong ước có thể nhìn thấu qua tấm voan mỏng này, thật sự là chướng mắt, ta nghĩ, nếu như không phải bên hông hai người chúng ta đều mang bội kiếm, e rằng đã sớm có phiền phức rồi.
Hôm nay đi ra ngoài được một lát, đúng như dự đoán, lại là như vậy, "Luyện nhi, chúng ta vẫn là trở về đi?" Ta tự nhận không phải làngười keo kiệt hay ghen tị, chỉ là mỗi lần như thế này, thực hận không thể kéo nàng trở về khách điếm phía sau cánh cửa đóng kín mới tốt, "Mấy ngày nay ngươi đã đi dải xung quanh không sai biệt lắm, lộ trình kế tiếp còn rất xa, đại mạc gian nguy, chúng ta vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều một chút thì tốt hơn."
"Sợ cái gì?" Nàng không hề để ý, bàn tay tùy ý vung lên, nói: "Ngươi nhìn những người bình thường trên đường này có thể đều là lặn lội đường xa mà đến, sao chúng ta có thể không bằng bọn họ chứ? Không sao."
"Ta là cảm thấy nơi này quá mức đông đúchỗn loạn." Rơi vào đường cùng ta chỉ có thểnói ra lý do thật sự, thẳng thắng nói: "Dung mạo của ngươi xinh đẹp, không cảm thấy thường xuyên có vài ánh mắt không có hảo ý quét tới sao? Nếu như trêu chọc ra chuyện gì, không xuất quan được vậy thì phiền toái rồi."
"Hừ hừ, ai sợ?" Nàng đầu tiên là ngẩng đầu nói: "Cái gì cửa ải hiểm yếu Gia Dục Quan, cái gì cửa tái ngoại thứ nhất, đều là vật chết, nếu ta thật sự muốn đi nó có thể ngăn được ta sao?" Kiêu ngạo nói xong, nhìn xung quanh trong đám người, trong phút chốc cũng cau mày lại, không vui nói: "Hơn nữa ngươi nói như vậy cũng không tính là đúng, làm sao chỉ là liếc nhìn ta chứ? Ta thấy a, có một nửa ánh mắt chính là hướng tới ngươi, hừ."
"Ân?" Hoàn toàn ngoài dự liệu, không ngờ ngay cả chuyện này mà nàng cũng muốn so đo? Bản thân lập tức có chút dở khóc dở cười, ngay cả nên phản ứng như thế nào mới tốt cũng không biết.
Bất quá may mắn chính là, sau khi nói những lời này, Luyện nhi tựa như cũng liền không còn tâm trạng dạo chơi nữa, chẳng qua là mất hứng vừa đi dạo nửa con phố, liền muốn kéo ta quay về khách điếm, ngược lại bản thân nhìn thấy thần sắc củanàng tẻ nhạt, có chút băn khoăn, mua chút ít hoa quả xem như hiếm thấy ở Trung Nguyên, nghĩ sau trở về khách điếmsẽ lại dỗ dành nàng hài lòng.
Không ngờ vừa bước vào đại sảnhkhách điếm, đã thấy Thiết lão gia tử nhíu chặt lông mày ngồi một mình trong một góc phòng, uống trà lại giống như là nhấm nháp một ly rượu, ngẫng đầu nhìn thấy chúng ta tiến đến, vẫy tay nói: "Ha ha, hai oa nhi này, đúng lúc, tới đây tới đây, nếm thử rượu đặc sản của Tây Vựcnày, nghe nói được ủ từ nho, đây chính là đặc sản đặc biệt nhất a!"
"Ta mới không thích uống rượu, nghĩa phụ người liền tự mình rót uống hoành thang*a, vừa mới từ bên ngoài trở về, ta muốn đi tắm gội thay quần áo." Luyện nhi cũng không khách khí với ông, mỉm cười đáp lại liền muốn đi vào trong, lại bị ta khe khẽ giữ chặt, liếc mắt ra hiệu, tuy rằng khẩu khí củalão nhân là tươi cười ha ha, chỉ là nhíu mày rõ ràng cũng không phải chuyện tốt, vẫn là nên hỏi một câu cho thỏa đáng.
(*灌黄汤Canh vàng hay rượu vàng. Có lẽ loại rượu này giống như rượu vang có màu vàng.)
Nắm tay đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy trong chén quả nhiên là màu hổ phách trong suốt, ta cười khẽ, cũng cầm ly rót một chút, nhấp một ngụm, khen: "Hảo tửu." Lại nghiêng đầu nhìn lão nhân một cái, cười nói: "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi*, lão gia tử, rượu nho này chúng ta đã uống, khi nào nâng roi lên ngựa, xuất chinh đại mạc a?"
(*Hai câu trong bài thơ Lương Châu từ của Vương Hàn: Rượu bồ đào chứa trong chén bằng ngọc dạ quang;Đang muốn uống thì tiếng đàn tỳ bà đã giục lên lưng ngựa)
Lão nhân vốn đang đắc ý rót rượu, nghe hỏi như vậy, dáng tươi cười liền cứng ngắt, phất phất cánh tay nói: "Không nói nữa, thật vất vả mới đến đây, không ngờ lại có thể không thuận lợi đến như vậy, thật sự là khiến cho người ta căm tức!"
"Làm sao vậy?" Lúc nàyLuyện nhi cũng hiểu được tình hình, nàng không thích vòng vo, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có việc gì liền nói ra, tốt cũng vậy, không tốt cũng thế, ba người chúng ta cùng suy nghĩ dù sao cũng tốt hơn một mình người suy nghĩ, tránh cho suy nghĩ không ra, nhìn xem một mình người ngồi ở đây khó chịu uống rượu, chậc chậc..." Vừa nói vừa cười hì hì gõ gõ bầu rượu.
Lão gia tử nghe nói liền trợn tròn mắt, đặtlyrượu xuống, không phục nói: "Ai nói với ngươi là ta không nghĩ ra biện pháp nên uống rược giải sấu chứ? Biện pháp có rất nhiều! Liền phải xem các ngươi có can đảm hay không a!"
"Vậy người nói nghe một chút xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hai người này mỗi người một câu liền dễ dàng lạc chủ đề, ta vội vàng dừng chủ đề kia lại, tránh cho lát nữa phải đánh một đường vòng thật lớn mới có thể đi vào chủ đề chính.
Kế tiếp liền nghe lão nhân ống trúc đổ đậu*, mới biết được thì ra nhân hai ngày nhàn rỗi ở đây, ông đã chuẩn bị xong mọi chuyện khác, nhưng mà chuyện quan trọng nhất là lựa chọn lộ tuyến lại gặp phải khó khăn, mục tiêu chuyến đi này vốn là khu vực Thổ Lỗ phiên ở Tây Vực, cố tình khu vực Thổ Lỗ phiên kia đãsớm tự hình thành một thế lực, thường xuyên dẫn binh tiến hành xâm chiếm, mặc dù con đường tơ lụa chưa bởi vì chuyện đó mà gián đoạn, nhưng mà lúc nào cũng bởi vì chiến loạn màbị ngăn trở, trước mắt liền là loại tình huống này.
(*Nói chuyện thẳng thắng nói không hạn chế)
"Cáp Mật một tuyến đường ở phía Bắc xem như không thể đi rồi, nghe nói phải hỗn loạn khoảng vài ba tháng cũng không chừng, chúng ta đợi không được a..." Thiết lão gia tử lắc đầu nói: "Có muốn đi, cũng chỉ có thể đi con đường Hán Bắc, đây chính là một con đường cũ, dọc đường córất nhiều nguy hiểm, lão đầu tử ta thật ra không đáng ngại, hai oa nhi không biết trời cao đất rộngcác ngươi, nên suy nghĩ cho rõ ràng."
Nói xong lời cuối cùng, lão nhân nói như vậy, thần sắc hết sức nghiêm túc.
"Này thì có gì chứ." Thiếu nữ vừa yên lặng nghe xong, sau đó tự nhiên cười nói, không nhanh không chậm hồi đáp: "Trong thiên hạ này không có nhiều người có thân thủ vượt qua chúng ta đi? Nếu như những người không bằng chúng ta kia đều có thể thông hành, lại còn có thể thông hành từ thời xa xưa, vậy chúng ta còn gì phải sợ? Chẳng lẽ sự can đảm của Luyện Nghê Thường ta còn không bằng những người tiểu thương kia sao?"
Ta thấy nàng xúc động nói xong, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, mím môi nhưng ý tứ lại quá rõ ràng, cũng liền nhẹ nhànf gật đầu mỉm cười, lão gia tử nói oa nhi không biết trời cao đất rộng, thực tế ta cũng không phải là oa nhi, ít nhất đại khái lộ trình đi lần này, đủ loại nguy hiểm, trong lòng ít nhiều đều đã biết được.
Nhưng mà, chỉ cần Luyện nhi có can đảm, bản thân tuyệt đối sẽ không làm cản bước nàng.
"Hảo!" Thiết lão gia tử thấy thái độcủa chúng ta, đại chưởng vỗ xuống mặt bàn, nói: "Nếu như đều đã là người không sợ chết, vậy liền dễ giải quyết! Ta đây liền đi tìm một hướng đạo tốt, ngày mai chúng ta xuất quan!"
Nói xong bỗng nhiên ông đứng lên, sải bước đi ra bên ngoài, đi được hai bước, tựa như nhớ tới chuyện gì đó, lại đứng lại quay đầu qua, nói: "Đúng rồi đúng rồi, có một chuyện thiếu chút nữa đã quên nóirồi, lúc trước ta có mua một bộ Hồ phục đặt ở trong phòng, là phù hợp vớithân hình của ngươi a Trúc oa nhi, xuất quan sẽ không thể so với ở nhà, bên ngoài quá nhiều nhiễu loạn, vẫn là giả mặc nam trang thì tốt hơn, nhớ rõ mặc vào."
Ta sững sờ, khi kịp phản ứng lại, đang muốn gật đầu đáp ứng, lại thấygương mặt Luyện nhi bỗng nhiên tràn đầy khí sắc không chịu thua.
"Chờ một chút nghĩa phụ!" Nàng giữ chặt lấy cánh tay của ta, ngón tay chỉ một cái nói: "Tại sao lại để nàng giả trang? Muốn giả trang cũng nên là ta giả trang a? Người xem bộ dạng yếu duối của nàng, thân thể yếu ớt, võ công kém hơn ta, người còn..." Liếc mắt đánh giá một chút, tức giận tiếp tục nói: "Dù sao chính là không cao bằng ta!"
Đây là lần thứ hai nàng để tâm đến những chuyện tương tự trong ngày hôm nay, ta không khỏi trở nên có chút nghi hoặc, Luyện nhi đối với dung mạo của mình hẳn là cực kỳ tự tin,cũng không nên nghĩ đến chuyện so sánh với ta, cho dù trong lòng thật sự có sinh ra so sánh, thế nhưng thái độnày...Cũng không quá giống nàng a.
"Ngươi này Ngọc oa tử, chút chuyện như vậy, ngươi nói ngươi nhảy dựng lên cái gì a?" Một câu của Thiết lão gia tử liền giải vây cho ta, chỉ thấy ông đứng tại chỗ, trừng mắt nói: "Trúc oa nhi là da mịn thịt mềm hơn một chút, nhưng ít ra còn có thể giả trang, những người dị tộc kia ít khi thấynam tử Trung Nguyên, có thể cho rằng nam tử Trung Nguyên chính là như vậy, nhưng mà ngươi, đổi thành ngươi tới giả trang? Ta nhổ vào! Trên đời này đi đâu tìm được nam nhân xinh đẹp như vậy, gạt được quỷ, Hồng Hồ Tử quỷ* đến từ Phương tây cũng không lừa được!"
(*Quỷ râu đỏ, để chỉ người phương Tây)