Mục lục
Ma Nữ Nghê Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì phải quay lại bên vách đá lấy trượng đầu rồng kia, vì vậy hành động của bản thân so với Luyện nhi chậm hơn vài nhịp, đợi đến sau đó khi cũng chạy vào trong trại, nàng đã sớm không thấy tung tích.

Mặc dù nói không thấy tung tích, chỉ là đi hướng nào vốn không cần suy nghĩ nhiều, lần này liền đi đến nơi ngọn lửa bùng cháy mạnh nhất, cũng chính là nơi phát ra nhiều tiếng kêu nhất, đập nước mà nữ binh trong trại thường xuyên tụ tập, nơi ngày thường dùng để huấn luyện, thuận lý thành chương biến nơi chiến trường chém giết lớn nhất tối nay, vô luận là giết người hay là cứu người, đi đến nơi đó đều là bất nhị chi tuyển*.

(*Đại loại là không có lựa chọn nào tốt hơn)

Sờ lên cần cổ mơ hồ đau đớn, cũng mau không có rách da, chẳng qua là một dấu răng, điều này nói rõ rằng tuy Luyện nhi tức giận, nhưng rốt cuộc không có triệt để mất đi lý trí, mà chỉ cần trong đầu nàng vẫn còn thanh tĩnh, hẳn là không có trở ngại gì.

Sau khi nhận thức rõ điểm này, bản thân trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không lựa chọn tiến đến cùng một chỗ để hỗ trợ nàng, đi không bao xa liền chuyển hướng, chọn một con đường mòn hẻo lánh trên núi, dốc toàn lực đi sang hướng bên kia!

Lúc này nên cảm thấy may mắn, lúc trước bởi vì Luyện nhi bị bệnh nên mới thành lập dược lư, khi bắt đầu liền chọn một nơi hẻo lánh cách xa đám người.

Vừa rồi vô ý không có trao đổi cùng Luyện nhi, cho nên không biết Thiết San Hô bên kia là an bài như thế nào, cửa trại đã bị phá, trong trại đang chém giết, đối phương còn có cao thủ trợ trận, thấy thế nào thì cục diện này cũng có thể xem như là nguy hiểm, theo lý ngay từ đầu Luyện nhi nên chú ý đến San Hô mới đúng...Chẳng qua là thay đổi góc độ suy nghĩ, khi Luyện nhi đi ra ngoài kiểm tra tình hình có thể còn chưa chắc chắn rõ ràng tình thế như thế nào, cho nên so với một người tự bảo vệ mình không thành vấn đề như nàng, lúc này cảm thấy càng nên đi xác nhận tình huống ở dược lư một chút mới phải.

Sợ nhất là có chuyện gì sau đó mới hối tiếc không kịp, càng trong lúc nguy cấp, càng không thể bối rối, một bước đã sai, không thể từng bước đều sai!

Mang theo ý tưởng này, một đường vội vàng đi về phía bên kia, tuy rằng con đường mòn trên núi này cũng không tính là có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn thấy chút ít dấu vết đánh nhau, nhất định là có một vài nữ binh cùng quan binh chạy tán loạn qua, trong lúc chém giết, chỉ lưu lại những cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn nằm ở dã ngoại, trong đêm tối mờ mịt im hơi lặng tiếng, vô tình nhìn thoáng qua một góc đường, lại càng thêm cảm thấy kinh hãi.

Bất quá giật mình cũng vậy, sầu não cũng thế, những cảm giác không ổn này trước tiên đều phải nén xuống, đây cũng không phải là lúc nên xử trí theo cảm tính, chuyện duy nhất nên cảm thấy may mắn chính là, càng đi sâu vào con đường mòn, dấu vết đánh nhau ven đường lại càng ít, vô luận là quan quân không dám truy đuổi quá xa, hay là do trại binh chống cự thành công chém đứt truy binh, đây đều là hiện tượng tốt, ít nhất nói rõ rằng chiến hỏa vẫn chưa lan tràn đến cuối đường.

Đang nghĩ như vậy, nhìn thấy chỉ còn một góc quẹo liền đến nơi, bên tai lại nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm!

Trong lòng lo lắng, nhún người nhảy lên, ánh mắt thoát ra khỏi tầm chắn của trùng trùng điệp điệp bóng cây, rõ ràng nhìn thấy tình hình phía bên kia, nơi hàng rào gác trên khu đất trống quanh dược lư, đang có vài tên quan binh muốn xông vào trong, ngăn trở bọn hắn là hơn mười nữ trại binh, mặc dù về nhân số chiếm được ưu thế rõ ràng, khi xuất thủ lại không bì kịp nam nhi cơ bắp vạm vỡ, lúc này chỉ có thể miễn cường xem như thế lực ngang nhau.

May mà bản thân không có tới trễ, nhanh chóng lên xuống hai lần, cũng không rút kiếm, liền dựa vào trượng đầu rồng quen thuộc trong tay, tù khí này vừa nhanh vừa mạnh, không mất bao nhiêu sức lực quan quân đã bị đánh ngã xuống mặt đất, nhóm trại binh lại tiến lên chém xuống hai đao, cứ như vậy kết thúc trận chiến.

Kết thúc trận hỗn chiến, cũng không bận tâm hỏi chuyện nói nữ binh này, nhanh chóng tiến lên một chưởng đây cửa mở ra, tình hình trong phòng so với trong tưởng tượng còn muốn phiền toái hơn, ánh nến chiếu lập lòe, bình phong đã được đưa đi, tiến vào mi mắt chính là một loạt người bị thương đang tựa vào tường, thương thế nhìn qua cũng không nhẹ, nhưng đều là tư thế cầm binh khí nhìn ra cửa vận sức chờ phát động, giống như chuẩn bị một khi có việc liền liều chết đánh cuộc, duy nhất chỉ có y sư đang bận bịu không ngừng.

Ánh mắt hơi dừng lại một chút trên người các nàng, lại chuyển đi, lúc này mới nhìn thấy tình hình trên giường ở đầu bên kia, nữ binh thấp người Lục Nhi đang cầm đao đứng bên giường, mà nữ tử trên giương lại đang ngẩn người dường như không nhìn thấy mọi chuyện, không phải Thiết San Hô thì là ai!

Phán đoán trong lòng được chứng thực, cũng không thể nói được là lo lắng hơn hay là tức giận hơn, trại binh trong phòng nhìn thấy ta tiến đến đều mang sắc mặt vui mừng, cũng không tiện phát tác ngay tại chỗ, định thần, lên tiếng: "Ai là quản sự ở đây?" Sau lưng lại truyền đến một thanh âm cung kính trả lời, quay đầu lại chỉ thấy A Thanh đang cầm cương đao máu me đầm đìa ôm quyền đi vào cửa.

Vừa rồi hỗn chiến cũng không có chú ý tới nàng, lúc này mới phát hiện Luyện nhi đem hai người thân tín nhất đều lưu lại đây, tâm tình trong lòng liền thả lỏng chút ít, cũng không có thời gian để chuyện trò, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Hiện tại nơi này thế nào? Trại chủ an bài cho các ngươi như thế nào?" A Thanh khom người nói: "Trong trại đại loạn, trại chủ đích thân đi thăm dò, trước khi đã đi phân phó một đội nhân thủ đến thủ vệ, phân phó rằng mặc kệ bên ngoài như thế nào, cũng không thể rời khỏi nơi này nửa bước, nhất định phải bảo hộ Thiết đầu lĩnh chu toàn, sau đó liên tiếp vài nhóm người đến đây, có tỷ muội bị thương xin giúp đỡ, cũng có lẻ tẻ quan binh truy đến, nhóm người vừa rồi là đông nhất, cũng may Trúc cô nương kịp thời đi đến ra tay giúp đỡ, đều bình an vô sự mà trấn áp xuống..."

"Các ngươi cũng đều sức cùng lực kiệt rồi đi?" Cắt ngang lời nói của nàng, A Thanh cũng không biện hộ, im lặng cúi đầu, im lặng tức là cam chịu, cuối cùng liếc nhìn nàng một cái, xoay người đối diện với mọi người trong phòng mà phân phó: "Nơi này không thích hợp lưu lại, mọi người nhanh thu dọn một chút, theo tỷ muội thủ vệ ở bên ngoài cùng rời khỏi sơn trại, đi vào trong núi tránh một chút mới là biện pháp tốt nhất!"

Nghe lời này, mọi người trong phòng đều là phản ứng khác nhau, ánh mắt thoáng nhìn qua Thiết San Hô giống như đang hoàn toàn không có nghe thấy, mà trong số những người bị thương có người nói: "Việc này có ổn không? Chúng ta nhiều người, đi ra ngoài chỉ sợ còn chưa ra đến cửa trại liền bị đại đội nhân mã của quan binh phát hiện!" Lại có người nói: "Lúc trước ta thấy nhân số của quan binh cũng không tính là dốc toàn bộ lực lượng! Có trại chủ ở đây, lần hạo kiếp này chúng ta có thể gánh được! Cần gì chạy trốn, nâng uy phong của người khác diệt chí khí của bản thân!"

Ý kiến mọi người không đồng nhất, lúc này làm sao có thời gian để giải thích phân tích từng cái? Lúc này bản thân phất tay, lên tiếng quả quyết nói: "Việc này đã được trại chủ cho phép, ta chỉ là truyền lời mà thôi, mặc dù số lượng địch nhân không chiếm ưu thế, nhưng lại là chọn lựa kỹ càng, lại là tập kích, trong trận còn có nhân sĩ võ lâm tương trợ! Đập nước lớn bên kia đã là ánh lửa ngút trời, trại chủ đang toàn lực ứng chiến, không thể phân thân nổi, vạn nhất nơi này lại bị đánh lén, chẳng phải là oan uổng sao? Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, về phần làm sao để đi ra ngoài..." Quay đầu gọi A Thanh một tiếng, hỏi: "Năm đó một đám dân chúng tiến vào bằng lỗ hổng bên trái dãy núi, ta từng dặn dò ngươi chỉnh lý một chút, chuẩn bị làm thành một lối đi mật, chỗ đó lúc này có thể hữu dụng không?"

(*Xuất phát từ câu nói "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.)

"Có thể, hàng năm thuộc hạ đều cho người sửa chữa trông coi, chẳng lẽ cô nương ngài muốn..." A Thanh lên tiếng, giống như đã hiểu ra gì đó, ta gật gật đầu, nói với nàng: "Từ nơi này vòng qua bên kia, có thể tránh được nơi kịch chiến, lại là ngươi một tay mà xử lý, dùng để tránh né là thích hợp hơn hết, vạn nhất có truy binh lẻ tẻ tiến đến, dẫn tới trên núi mà đối phó, cũng còn hơn lúc này liền phải liều mạng! Việc này không nên chậm trễ, do ngươi làm đầu lĩnh, nhanh chóng sắp xếp nhân thủ lập tức xuất phát!"

Ta và Luyện nhi cùng một chỗ đã lâu, lần này bất chấp chuyện nói rằng chuyển lại ý tứ của nàng có người sinh nghi hay không, phần lớn trại binh trong phòng không lên tiếng phản đối, mỗi người bắt đầu bận rộn phân chia công việc, bản thân cũng không để tâm đến những người khác, vài bước đi đến trước giường nhìn Thiết San Hô, nàng giống như tinh thần cực kỳ mệt mỏi, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn qua bên này một lần, cũng mặc kệ người khác đang nói gì, tình hình bên ngoài thế nào, chỉ chú tâm ôm chặc lấy người trong lòng mà im lặng ngẩn người.

"Từ khi tỉnh lại chính là như vậy, lúc trước khi không có xảy ra việc gì, trại chủ cùng nàng nói chuyện phiếm nàng cũng là xa cách, nhưng uống thuốc cũng không sai, cháo cũng dùng qua..." Lục Nhi đứng ở bên cạnh thập phần lanh lợi, thấy ta nhíu mày, lập tức nhỏ giọng báo cáo tình hình.

Đối với nàng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể trước thử thăm dò mà vươn tay ra, nói: "San Hô, là để ngừa vạn nhất, chúng ta phải rời khỏi nơi này, ngươi bị trọng thương không thích hợp đi đi lại lại, sẽ có người giúp ngươi đi ra ngoài, như vậy, ngươi trước buông Cửu..." Ngón tay vừa mới chạm đến người trong lòng nàng, đã thấy Thiết San Hô bỗng nhiên mở to đôi mắt, kêu lên: "Ai cũng không được đụng vào nàng!" Giống như phản xạ mà đánh ra một chưởng!

Biến cố này không ai ngờ tới, cũng may nàng bị tổn thương nặng nên không có khí lực, làm cho người ta có thể dễ dàng tránh được một chưởng vô lực này, sau khi tránh được bản thân cũng không có do dự, nhanh chóng xuất thủ liền điểm lên mấy chỗ yếu huyệt của nàng, cuối cùng chuyển đến một yếu huyệt trên cổ, Thiết San Hô mất đi ý thức, mềm nhũn hét lên rồi ngã gục xuống, ta đón lấy nàng, phân phó với Lục Nhi đứng bên cạnh: "Làm phiền ngươi tới cõng nàng, sau đó tìm một người đáng tin cậy đến cõng Mục Cửu Nương, đoạn đường này vô luận là đi hay là nghỉ các ngươi đều phải như hình với bóng, nếu không ngươi cũng thấy đấy, Thiết San Hô tỉnh lại nếu như không thấy được người, ta thật sự cũng không biết phải làm sao, không thể lơ là sơ suất."

Thấy Lục Nhi gật gật đầu, lại đứng lên dặn dò y sư kia mang theo mấy loại dược liệu để ngừa vạn nhất sau này, hết thảy liền chuẩn bị thỏa đáng, mọi người xung quanh phân thành hai nhóm, một đội đi trước một đội đi sau, người bị thương nặng nhất sẽ đi ở giữa, ta cùng A Thanh đi ở phía trước dẫn đường, nhân lúc ban đêm mờ mịt, lần mò rời khỏi dược lư, cũng không dám đi đường chính, chỉ bám vào con đường men theo vách núi đầy bụi cỏ mà đi, cuối cùng ông trời mở mắt, không bao lâu liền bình an đi đến mạn trái của sơn trại, nơi này thế núi nguy hiểm, nhìn qua là địa hình ba mặt vách đá dựng đứng, chỉ có một lỗ hổng nhỏ có thể trực tiếp đi thông ra bên ngoài, lúc trước bởi vì nơi này mang đến những chuyện phiền phức cho trại, lúc này nhưng lại phải dựa vào nơi này để cầu được an toàn, quả thật là thế sự khó lường.

Đến chỗ lỗ hổng, bản thân liền dừng bước chân lại, vốn không nghĩ tới chuyện theo các nàng rời đi, hộ tống đến đây liền là điểm cuối cùng, lại nhắc nhở A Thanh vài câu, đơn giản chính là chú ý an toàn, nếu có người khác trốn đến phải cẩn thận tiếp ứng, không cần thiết bởi vì tiểu mà mất đại vân vân, lúc này thế cục gấp gáp cũng không cho phép nhiều lời, A Thanh ôm quyền đáp ứng, vái chào thật sâu, đang muốn xoay người đi, bản thân lại nghĩ tới một chuyện, sau khi hơi do dự, cầm trượng đầu rồng trong tay giao cho nàng, đem những lời của Hồng Hoa Quỷ Mẫu thuật lại một lần, cuối cùng nói: "Vạn nhất lần này có chuyện gì ngoài ý muốn, việc này liền làm phiền ngươi thay chúng ta thực hiện, còn có đem Thiết San Hô đưa đến Thiết gia trang ở huyện Long Môn, Sơn Tây, Thiết Phi Long Thiết lão gia tử ngươi cũng biết, nhớ rõ!"

"Cô nương..." Lần này A Thanh thật sự động dung, nhìn thẳng vào ta mà nói: "Ngài và trại chủ lão nhân gia đều giống như tiên tử, tuyệt đối sẽ không có việc gì!" Nàng luôn luôn ổn trọng lãnh tĩnh, lần này thanh âm lại nghe có chút run rẩy, ta không muốn lại dọa nàng, liền thuận thế gật đầu nói: "Cho nên ta chỉ nói là vạn nhất, tóm lại ngươi giúp ta cất cẩn thận, sự tình qua rồi liền trả lại là được, ta mang theo vật nặng nề vướng víu như vậy, cũng không tiện đến giúp trại chủ các ngươi đánh nhau, đúng không?" Nói xong liền cười cười, không nói tiếp liền đưa vào trong tay của nàng, quay người lướt đi xa.

Thế sự không có tuyệt đối, không phải là người có thể đọc thuộc mệnh lý hiểu rõ số trời tính toán tài tình, đây cũng là chỉ có thể coi là cân nhắc chu toàn, toàn lực ứng phó liền tốt, huống chi, chỉ cần là ở cùng với nàng, cho dù phía trước là lao tới sa trường địa ngục, cũng không có gì để sợ hãi.

Nếu muốn nói có cái gì đáng sợ, duy nhất chỉ sợ bản thân không đuổi kịp mà thôi.

Khi đưa nhóm người Thiết San Hô rời đi luôn chú ý hành động cẩn thận, cũng không đại biểu rằng trong lòng không nóng như lửa đốt, chẳng qua là hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt mà thôi, lúc này rời khỏi các nàng mà tự do hành động, liền thấy không có gì để cố kỵ, thuận theo đạo lý mà toàn lực chạy đi, ngay cả trên đường nhìn thấy có từng đôi đang chém giết cũng không thể dừng lại, chỉ khi lướt qua thuận tay đánh ngã quan binh, lưu lại một câu giao phó, cũng không bận tâm lắng nghe trại binh trả lời như thế nào, đã liền đi xa.

Cứ như vậy một đường đi trong màn đêm, càng đến gần chỗ đập nước lớn, vốn cho rằng tranh đấu giết chóc liền sẽ càng kịch liệt, không ngờ lại là càng đi càng yên tĩnh, chỉ thấy trên mặt đất tối đen thi thể càng lúc càng nhiều, gió phất qua, mùi máu tươi trong không khí cũng trở nên nồng nặc, cũng may có cảnh đêm bao phủ, thấy không rõ dưới chân dẫm lên cái gì, rốt cuộc không đến mức làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Tu La trận này, những gì còn lưu lại sau một trận chiến vô cùng khốc liệt chỉ là tử vong, lần này tuy rằng nữ tử trong trại tổn thất nặng nề, chỉ sợ quan binh cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Mệnh ai lại không phải là mệnh? Kỳ thật đều là bách tính bình thường mà thôi.

Mang theo suy nghĩ này, khi lại gặp qua tốp năm tốp ba quan binh bị thương đang nghỉ ngơi, chỉ cần xung quanh không có trại binh cần cứu giúp, bản thân cũng không để ý tới, chẳng qua là chạy đi, rốt cuộc từ xa xa nhìn thấy đám cháy liên miên, lúc này ngọn lửa kia đã yếu đi một chút, không còn nhuộm hồng cả một nửa bầu trời giống như vừa rồi, tuy vẫn còn đang cháy hừng hực lấy, nhưng trong biển lửa không còn nghe thấy tiếng kêu khóc, cũng không biết là đã cắn nuốt bao nhiêu sinh mạng.

Ba năm qua khổ tâm thành lập căn cơ, lại một lần nữa bị trọng thương, cũng không tin hơn hai trăm trại binh đều đã bị diệt, không tính nhóm người đi cùng Thiết San Hô, bản thân một đường tới đây ước chừng lại cứu được khoảng mười người, tới gần chiến trường trái lại lại không thấy ai, cho nên càng muốn tin rằng cũng có rất nhiều người giống như các nàng đã tản đi chạy thoát thân.

Nhưng mà người khác có chạy trốn né tránh, Luyện nhi lại sẽ không, rõ ràng hơn hết tính cách của nàng cứng rắn đến thế nào, quá cứng lại dễ gãy, dù là võ công thân thủ tốt, cũng không khỏi làm cho người ta cảm thấy lo lắng.

Càng đến gần ánh lửa, càng có thể rõ ràng nhìn thấy rất nhiều thi thể của quan binh đều là một kiếm chém đứt cổ, này rõ ràng đều là kiệt tác của Luyện nhi, nhưng lại không biết lúc này nàng đang ở đâu, khi trong lòng đang tìm kiếm đến phát lo lắng, hướng gió đột nhiên thay đổi, mơ hồ truyền tới một tiếng huyên náo từ phương hướng khác, ở nơi Tu La tĩnh mịch này lại càng trở nên đột ngột.

Không chút do dự liền đi về phía phát ra âm thanh, lúc này mới nhìn thấy bên kia đám cháy nơi một đỉnh núi hẻo lánh, đang tụ tập khoảng mười tên quan binh, bọn hắn cũng không phải đang bị thương mà nghỉ ngơi, cũng không phải đang động đao động thương, lại giống như đang xem chuyện náo nhiệt mà xoay quanh tạo thành một vòng tròn, ngoài miệng còn lớn hơn tiếng ồn ào nói những thứ gì đó, lại gần một chút lắng nghe, mới phát hiện là đang hò hét trợ uy, lớn tiếng cười mắng, có người nói: "Tặc bà nương đẹp như vậy ta có thể lại không nỡ làm tổn thương nàng!" Có người cười nói: "Phì, bắt nàng cũng không tới phiên ngươi!" Tiếng ồn ào liên tục không ngừng.

Mà trong vòng chiến có bốn người đang chém giết, ngươi tới ta lui, binh khí lạnh lẽo, ba người trong số đó tạo thành xu thế vây kín, ngoại trừ một đôi song câu không nhận biết được, còn lại đều là gương mặt quen, mà người bị nhốt ở trong vòng vậy kia lấy một địch ba, thanh kiếm trong tay liên tục xoay chuyển, thân pháp như gió, chính là nữ tử duy nhất trong đám người!

"Luyện nhi!" Trong miệng hô nhỏ một tiếng, không cần nghĩ ngợi liền muốn rút kiếm tiến lên gia nhập vào chiến cuộc, nhưng mà lao lên được một nửa, lại phát hiện tình huống khác thường, đủ loại trạng thái của Luyện nhi bản thân liền quen thuộc hơn hết, lại chưa bao giờ nhìn thấy nàng giống như lúc này, mặc dù vẫn là một thanh kiếm xuất thần nhập hóa biến ảo vô cùng, tự bảo vệ mình không có vấn đề gì cả, nhưng mà thần sắc kia...

Thần sắc kia... Không đúng!

Trong lòng giật mình, trên không trung thân pháp xoay chuyển, mặc dù đã bại lộ, cũng không lao vào trong vòng chiến, mà là đạp mạnh đến đám quan binh đang bao vây ở vòng ngoài, rót đủ nội lực đạp ngã hai tên lính nói năng lỗ mãng, lại mượn lực nhảy qua một bên nơi đã bị ngọn lửa tàn phá, cũng bất chấp có bị phỏng tay hay không, vừa đánh vừa đá, đem đống tàn tro kia nhất nhất đánh về phía đám người, cuối cùng dốc toàn lực tung ra một cước đá vào thanh xà nhà bằng gỗ vừa thô vừa to còn đang cháy hừng hực kia, người thuận thế mà hướng lên, ở giữa không trung lại liên tục xuất ra vài đường kiếm, đánh cho nát bấy!

Biến cố đột ngột từ phía sau, bọn quan binh lập tức rối loạn, thanh gỗ lớn vỡ vụn giữa không trung, ánh lửa bắn tung toé ra khắp nơi, ngay cả ba cao thủ trong vòng chiến kia cũng kinh ngạc nhao nhao né tránh, bản thân liền nắm lấy cơ hội trong chớp mắt này, đáp xuống đất đưa tay muốn dắt Luyện nhi ra ngoài, nói: "Đi theo ta!" Không ngờ vừa vươn tay ra, nàng lại một kiếm chém tới, hai mắt nhìn đăm đăm, một bộ dáng mờ hồ choáng váng!

"Luyện nhi, là ta!" Lách mình tránh đi một kiếm này, trong lòng cảm thấy may mắn khi bản thân quyết định chính xác, nếu không kịp thời phát hiện thần sắc của nàng kỳ quái, nhảy xuống hỗ trợ chỉ sợ sẽ là càng giúp càng rối, ngược lại khiến cho địch nhân có cơ hội để lợi dụng. Sau khi hét lớn một tiếng, Luyện nhi tựa hồ có chút thanh tỉnh, ngỡ ngàng nhìn ta một cái, lúc này là tình thế nghìn cân treo sợi tóc, cũng không thể nói nhiều, lại đưa tay kéo lấy nàng, nói: "Đi theo ta!" Nhân lúc vòng vây vẫn chưa lần nữa khép lại, đã đoạt người liền chạy ra ngoài!

Lần này Luyện nhi không có chống cự, để mặc cho ta kéo nàng chạy, tốc độ không chậm lại nửa phần, hơi thở ngắn lại dồn dập, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, đều có thể cảm nhận được mạch tượng bất thường kia, lúc đầu ta cho rằng nàng bị thương, nhưng mà mạch tương kia lại hữu lực, không giống như bị thương, chẳng qua là hỗn loạn không chịu nổi, chỉ sợ là khí cấp công tâm, nội tức đảo chiều!

Nghĩ lại cũng đúng, lần trước khi Định Quân sơn bị công phá nàng chưa từng tự bản thân trải qua, hôm nay lại là trơ mắt mà nhìn tâm huyết vài năm qua tan thành mây khói, một đám thủ hạ táng thân trong biển lửa, còn bị quan binh xuất khẩu tương trào, làm sao có thể không tức giận? Hơn nữa lúc trước đã là hai đêm không ngủ không nghỉ, lại còn thương tâm vì chuyện của Thiết Mục, hao tổn rất nhiều nguyên khí đi cứu người, lại giận dỗi với ta...Lúc này khi so chiêu cùng cường địch, tối kỵ nhất là phập phồng không yên, cả người nàng đều không ở trong trạng thái tốt, dần dần chống đỡ không nổi, cũng là không ngoài ý liệu, hợp tình lý...

Suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, nhưng trong lòng lại càng lo lắng, vốn định đến đây cùng nàng kề vai sát cánh mà chiến đấu, nhưng cuối cùng lại phải kéo nàng chạy trốn, quả thật là kế hoạch biến hóa nhanh chóng không kịp thích ứng, lúc này sự việc cấp bách, biến thành phải nhanh chóng tìm cơ hội để nàng điều tức, vận công thu tâm, nếu không...Nếu không chỉ sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục!

Thời gian không chờ đợi, trong đầu nghĩ vậy, cũng không chạy vào trong núi, đám đối thủ này có thể buông tha để trại binh chạy trốn, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Luyện nhi! Cho dù là mạo hiểm trì hoãn thời gian kéo nàng lên núi tránh né, cũng khó bảo đảm an toàn, không bằng...Chú ý đã quyết, liền kéo nàng đến một nơi quen thuộc, một đường thuận theo thế núi mà lên, dưới ánh trăng tròn chỉ có lẻ loi trơ trọi một gian nhà gỗ, đó chính là nhà của hai chúng ta.

Vào cửa, mọi thứ trong phòng vẫn như lúc rời khỏi, hai chữ thật to khắc trên bàn vẫn còn đó, chẳng qua là ánh nến trong phòng đã tắt, không có thời gian lo đến những chuyện khác, đẩy Luyện nhi ngồi xuống giường, giúp nàng điểm vào ba nơi đại huyệt, trầm giọng nói: "Nhanh, đừng bận tâm đến chuyện khác, lúc này tĩnh tâm điều tức là quan trọng nhất, nhanh chóng thu thần vận công, đạo khí quy nguyên!"

Luyện nhi không nói lời nào, nàng hẳn là cũng hiểu rõ lúc này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chỉ là suy yếu chậm rãi làm động tác khoanh chân, cũng không vận khí, trái lại chuyển ánh mắt nhìn ta, thiên ngôn vạn ngữ, lúc này không cần nhiều lời, nhờ sự yên tâm trong ánh mắt này, bản thân lại có chút dư lực mà cười khẽ, trấn định nói: "Đừng lo lắng, ngươi chỉ cần điều thuận khí mạch, không mất bao nhiêu thời gian, ta dù gì, một chút thời gian như vậy cũng sẽ không để cho hai chúng ta xảy ra chuyện gì, chẳng qua là muốn mượn thanh kiếm của ngươi dùng một lát mà thôi!"

Nói xong, nhẹ nhàng tiến lên trước, hôn lên bờ môi của nàng một cái, đứng lên cầm lấy thanh trường kiếm trước giờ bất ly thân của Luyện nhi, xoay người đóng cửa hạ then cài, sau đó nhảy ra từ cửa sổ.

Rốt cuộc lại lựa chọn nơi này, thứ nhất là có thể trợ giúp nàng tĩnh tâm, thứ hai là có thể giúp ta chặn đường.

Đường mòn trước cửa là thuận thế núi mà hình thành, hơn trăm bước có một nơi hiểm yếu nhất,chỉ cần có thể ngăn trở ở nơi đó, những người còn lại cho dù có muốn lên cũng lên không nổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK