Giữa vòng tròn là một người nam tử, nhìn mặt mũi bất quá khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc coi như văn nhã, tướng mạo cũng coi như đoan chính, đáng tiếc một bộ dáng tự cao tự đại viết lên trên mặt, liền phá huỷ tất cả, lúc này trong tay hắn giữ lấy một nữ tử, kiêu ngạo không thèm nhìn đến những người dân xung quanh mà nói: "Công Tôn Lôita muốn lấy nàng làm vợ, là phúc khí của nàng, cũng không phải là muốn khinh bạc nàng, đám người không biết suy xét các ngươi, vừa rồi là ta hạ thủ lưu tình, nếu các ngươi còn dám ngăn cản ta, liền đừng trách ta lại không chút nể tình!"
Ta vừa mới chạy tới, cách một đoạn thật xa đã nghe thấy những lời này của hắn, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác? Chỉ là khi nhìn đếnbộ dạng vừa thẹn vừa vội trên gương mặt tràn đầy những vệt nước mắt của cô nương đứng bên cạnh hắn, còn ánh mắt lúc nào cũng nhìn xuống một trong những người đang ngã dưới đất, nét thân thiết quan tâm hiện lên rõ ràng, liền biết bản thân lại suy nghĩ nhiều rồi.
Trong lúc tâm tư lưu chuyển, đã đi đến phía ngoài đoàn người, bản thân còn chưa nói gì, Ngô Lục bên cạnh đã không thể chờ đợi được mà oán giận mở đường: "Tránh ra tránh ra, nhường đường một chút a, ta mời Tam nhi cô nương tới rồi! Nhường đường một chút!"
Lời này vừa cất lên một lần, các loại ánh mắt của nam nữ già trẻ ở xung quanh, xoát một cái đều tập trung đến nơi này, ta lập tức cảm thấy như có gai mọc ở sau lưng thật là khó chịu, lại cũng chỉ có thể kiên trì làm ra thái độ trấn định, đi qua hàng người, từng bước một đi vào bên trong vòng tròn, đứng đối diện với nam tử kia.
Nam nhân kiatất nhiên là không rõ tình hình, nhưng nhìn thấy mọi người phản ứng như vậy, cũng đánh giá ta một chút, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy? Nơi này là do ngươi định đoạt?"
Ta lắc đầu, nói: "Nơi này lời nói của ta không có giá trị, chỉ có lời nói của một người mới có thểđịnh đoạt."
"Ân? Là ai?" Hắn hỏi, mỉm cười có chút xem thường.
"Chính là người ở bên cạnh ngươi." Ta đưa tay, chỉ chỉ vào cô gái đang bị hắn năm lấy, thấy vẻ mặt của hắn không hiểu thấu, tiếp tục bổ sung: "Nếu như ngươi có thành ý muốn lấy nàng làm vợ, cả đời đối tốt với nàng, liền nên biết rằng phải cầu nàng thật tình muốn gả, chỉ cần là lưỡng tình tương duyệt, cho dù mọi người trong thiên hạ đều phản đối, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi."
Cô nương kia nghe xong lời nói này, thần sắc càng là bối rối, mặc dù sợ hãi rụt rè không dám mở miệng nói chuyện, chỉ là liên tục hướng ta vẫy tay lắc đầu, lại giãy giụa một chút, một bộ dáng hoảng sợ chỉ mong muốn có thể lập tức thoát khỏi gông cùm xiềng xích, người sáng suốt đều nhìn ra được có bao nhiêu không tình nguyện.
Nam tử kia tất nhiên là nhìn thấy rõ ràng, đoán chừng cũng cảm thấy muốn để nàng chính miệng nói đồng ý là không có khả năng, cho nên cũng không hỏi, chỉ là ngạo nghễ nói: "Ta muốn lấy nàng, nàng thành thật gả cho ta là được, sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt, bây giờ nàng sao có thể hiểu rõ ràng được, hừ!"
Thấy vậy, ta không khỏi âm thầm lắc đầu, những lời lẽ này dùng để lấy cơ mà cường đoạt dân nữ cũng thôi đi, nếu thật lòng nghĩ như vậy, người này cũng thực sự được xem như một trong nhữngtên nhị lăng tử* hiếm thấy.
(*Chỉ những kẻ ngu ngốc thiển cận)
"...Nếu không thể nói trước, đành phải mời ngươi buông nàng ra." Trước mắt phải làm thế nào để cứu người từ trong taytên nhị lăng tử hiếm thấy này mới là vấn đề, phân phải trái không được, khẩu khí chỉ có thể cứng rắn hơn.
Ai ngờ tên nhị lăng tử này đứng đó giữa chặt người, hai mắt nhìn kỹ ta, bỗng nhiên nhếch miệng, cười ha ha nói: "Bằng không cứ như thế nàyđi? Thả nàng cũng được, ta thấy dung mạo của ngươi cũng không tệ, nếu không ngươi thay nàng gả cho ta có được không?"
Lời này vừa nói ra, xung quanhlập tức xôn xao, ánh mắt ta trầm xuống, còn chưa kịp nói gì, Ngô Lục ở bên cạnh ỷ đã có chỗ dựa cũng không còn biết sợ, lập tức nhảy ra chửi rủa: "Ta nhổ vào! Ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vừa ý thê tử của Thạch Đầu đã giống như hoa tươicắm phân trâu rồi, bây giờ còn dám để ý đến Tam cô nương của chúng ta, ngươi há lại xứng với Tam cô nương sao? Cũng không biết cẩu Đông Tây từ trong ngôi mộ nào chui ra! Đồ con hoang mắt bị mù có nương sinh không có cha giáo huấn!"
Người sống trên núi mắng chửi người vốn chính là thô tục không chịu nổi, có lẽ Ngô Lục thấy huynh đệ của mình bị đánh, lúc này càng thêm kích động, lời nói thốt ra lại càng khó nghe không thôi, cũng không biết là câu nào trong đó chọt trúng chỗ kiêng kị của nam tử kia, chỉ thấy ở đầu bên kia sắc mặt nam nhân đột biến, tiếp theo gầm lên một tiếng: "Muốn chết!", thân thể tung lên, giống như một con chim lớn bỗng nhiên đánh tới.
Ta đề phòng hắn tấn công, đã sớm vận sức chờ phát động, giờ phút này thấy hắn đánh tới, cũng gần như cùng lúc mà tung người nhảy lên, đuổi theochặn đứng trên không trung trước khi hắn tập kích đến chỗ Ngô Lục, trong phút chốc khi giao thoa liền đã tung ra mấy chiêu, lúc trước hắn tự cao không sợ, lúc đánh tới trong tay còn giữa lấy cô nương kia, vì vậy chỉ có thể dùng một tay xuất kích, liên tục trúng mấy chưởng không nói, cuối cùng còn bị ta điểm lên huyệt đạo nơi khuỷu tay của cánh tay giữ người, khuỷu tay đột nhiên chấn động, buông lỏng người ra.
Lúc này vẫn là lơ lửng trên không, ta không dám khinh suất, vội vàng buông bỏ đối thủ đón lấy người, xoay người đáp xuống đất, đỡ cô nương kia đứng vững vàng, người trong thôn thấy vậy lập tức xông tới, bảy miệng tám lưỡi mà nhao nhao nghênh đón an ủi, cô nương kia cũng bất chấp mọi thứ, thì thào hai tiếng, cúi người hướng ta nói cảm ơn, liền tách ra khỏi đám người vội vàng xem thương thế của người ngã trên đất kia.
Nàng được cứu trợ, nhưngmọi chuyện vẫn còn chưa xong, nam nhân kia chịu thiệt sao có thể bỏ qua, từ đầu bên kia sau khi đáp xuống đất, quát lớn một tiếng, rút bội đao ra lần nữa đánh tới, ta tay không tấc sắt khó có thể ứng đối, sau khi nhanh chóng tránh né liền linh cơ khẽ động, chộp lấy vỏ đao hắn vừa vất đi, dùng vỏ đao nghênh đón lưỡi đao, cũng không sa vào thế hạ phong.
Qua hơn mười chiêu thức, dần dần nhìn ra manh mối, đao pháp thân bước của nam tử này cũng rất tinh diệu, hẳn là được truyền thụ từ một cao thủ, đáng tiếc bản thân lại gây thất vọng, nền tảng không vững, tránh né di chuyển chậm chạp, đối phó với người bình thường thì dư sức, đụng phải cao thủ chính là tự rước lấy nhục, ta không phải là cao thủ, nhưng mà bình thường giao đấu so chiêu cùng sư phụ và Luyện nhi đã quen, hôm nay đối phó với hắn, chỉ cảm thấy động tác kia chậm chạpthiếu lực, đao pháp có tinh diệu đi nữa cũng không tạo thành uy hiếp.
Trong lòng có tính toán, cũng liền tự tin hơn rất nhiều, mấy chiêu tiếp theo, nhân cơ hội cho hắn một chiêu đâm thẳng, vỏ đao của ta rất nhanh, miệng vỏ đao hướng lên nhanh chóng nghênh đón, nhìn thấy một đạo hàn quang kia tiến ngay vào giữa, thanh đao tiến thẳng vào vỏ đao, thu hồi vừa vặn kín kẽ.
Hắn không ngờ sẽ có một chiêu này, đôi mắt sững sờ, ta nhân cơ hội xoay tròn một cái, cả vỏ đao và thân đao cũng cùng nhau xoay một vòng, hắn tất nhiên là cầm giữ chuôi đaokhông được, lúc ấy liền buông taythoát khỏi, vẫn còn không cam lòng, tiến lên phía trước muốn đoạt lại thanh đao, ta cũng không né tránh, gập ba ngón tay xoay chuyển trong lòng bàn tay, quay đầu thanh đao trong tay, mũi nhọn của vỏ đao đâm thẳng về phía hắn.
Đừng thấy chỉ là mũi nhọn của vỏ đao, một cái đâm này lực đạo rất lớn, nếu như đánh trúng có thể làm gãy xương sườn của hắn, ta chỉ muốn giáo huấn một chút, dùng đao thay kiếm, chính là dùngkiếm thuật độc đáo do sư phụ dốc lòng sáng tạo ra!
Trong lúc khẩn cấp quan trọng khi sắp xảy ra án mạng, phút chốc, bên tai nghe thấy thanh âm của vật sắc bén phá không mà tới!
Trong lòngta run lên, trực giác cảm thấy hỏng bét, vội vàng bỏ qua thế công thu tay lại giữ mình, nhưng vẫn là chậm một bước, lập tức nơi cổ tay đang cầm đao chợt lạnh lẽo tê rần, thân đao lập tức leng keng rơi xuống đất, thanh âm phá không nho nhỏ vẫn liên tục kéo đến, ta dùng toàn lực xoay người chuyển bước, dùng hết tất cảthân pháp mà sư phụ truyền thụ, khó khăn lắm mới có thể tránh thoát, liền lùi về sau mấy bước đứng vững thân thể.
Việc này phát sinh với tốc độ ánh sáng trong một cái chớp mắt, các thôn dân không biết xảy ra chuyện gì, ta lại biết rõ mình đãchật vật đến cỡ nào, khi đang ngạc nhiên nghi ngờ, nghe thấy nam tử kia cao hứng bừng bừng kêu lên một tiếng: "Nương, người đã đến rồi! Đúng lúc, đám người này khi dễ hài nhi a!"
Nam nhân như vậy lại luôn miệng gọi nương đã đủ kỳ quái, thậm chí càng kỳ quái hơn chính là, theo tiếng gọi này của hắn, trong vòng tròn vốn đã được vậy kín như nêm này, phút chốc bỗng xuất hiện thêm một người.
Đó là một người mỹ phụ, bên tóc mai cắm một đóa hoa hồng, trong tay lại cầm lấy một thanh quải trượng, nhìn dung mạo vẫn là còn phong vận không có vẻ già nua chút nào, mái tóc dài dưới ánh mặt trời có chút khô vàng, nếu không phải đã xuyên qua thời không khác, ta còn thực sự giật mình cho rằng đó là tóc nhuộm...Những thứ đặc thù này không hề hoà hợp, mâu thuẫn lẫn nhau, tụ trung trên người nàng, cố tìnhlại không có chút bất ổn nào mà hoà thành nhất thể, dường như nàng trời sinh ra chính là như vậy, giờ phút này khí định thần nhàn đứng ở đó, thật giống quỷ mị hiện hình.
Sự xuất hiện như vậy nhất thời làm cho đám người rối loạn, thôn nhân làm sao có thể từng gặp qua chuyện này, nhất thời nhao nhao nghị luận cho là quỷ thần, lộ ra vừa kinh vừa sợ, do dự đem ánh mắt nhìn xem phản ứng của ta, mặc dù ta hiểu chuyện này không là quỷ thần quấy phá, nhưng biết rõ người vừa đến chính là nhất đẳng cao nhân, hơn nữa quan hệ với nam nhân này cũng không tầm thường, chỉ e là khó đối phó, cũng không dám tùy tiện hành động, dứt khoát dùng bất biến ứng vạn biến, đứng ngoài mà quan sát.
Nam tử kia thấy mỹ phụ hiện thân, vui vẻ ra mặt, chạy tới mở miệng nói: "Nương người tới đây thật là tốt quá, nếu đến muộn nửa bước, hài nhi sẽ bị thê tử hung dữkia...A!" Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy mỹ phụ kia vung tay liền cho hắn một bạt tai, đánh ra một tiếng giòn vang!
Thấy một cái bạt tainày, ta ngoài cảm thấy kinh ngạc, còn có chút yên tâm.
Nhận lấy biến cố đột ngột này, nam tử kinh ngạc không thôi, vẻ mặt đau đớn còn muốn nói gì đó, lại bị mỹ phụ kia nhàn nhạt hỏi lại: "Ngươi nói, lần này trước khi ngươi đi ra ngoài đã đáp ứng ta cái gì?" Thanh âm có chút sắc lạnh, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
"Không...Không gây chuyện, không gây họa..." Nam tử này tựa hồ rất sợ hãi vịphu nhân mà hắn gọi là mẫu thân, che mặt khúm núm nói, nói đến một nửa, tựa hồ không cam lòng, lại xoay đầu nói: "...Nhưng mà, cha nói không hiểu tư vị của nữ nhân liền không xem là nam nhân, bình thường người hạ lệnh không cho hài nhi rời nhà nửa bước, khó khăn lắm mới đi ra một chuyến, hài nhitìm vợ cho mình, sao có thể tính là gây chuyện gây họa chứ!"
"Ngươi im miệng! Còn dám nhắc đến người cha không nên thân kia của ngươi!" Mỹ phụ nghe nói, chân mày lá liễu dựng lên, dường như là giận dữ: "Hắn làm xằng làm bậy, ngươi cũng muốn bắt chước hắn làm xằng làm bậy sao? Đừng quên, ngươi họ Công Tôn! Không phải họ Kim!"
Nam tử bị quát lớn, cúi thấp một nửa, cúi đầu đứng sang bên cạnh dường như không dám tranh luận, trong miệng lại vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người là mẹ ta, hắn là cha ta, không nghe theo bên nào đều là người bất trung bất hiếu...Ta mới không muốn làm loại người này a..."
Lời này hắn nói rất nhỏ, ở đây ngoại trừ ta, ước chừng cũng không có bao nhiêu người nghe thấy, cho nên mỹ phụ cũng không có quản hắn, chỉ là liếc mắt nhìn qua, liền xoay đầu lại nhìn ta, nói: "Nha đầu bên kia, ngươi tới đây."
Bởi vì một mànlúc trước, ta đối với thái độ làm người của đối phương đã có vài phần hiểu rõ, lúc này nghe thấy nàng lên tiếng, trong lòng không còn bao nhiêu địch ý cùng phòng bị, chỉ là cung kính theo lời mà tiến lên trước vài bước, ôm quyền hành lễ nói: "Tiền bối có gì phân phó?" Đã thấy nàng lấy ra một ít bạc vụn, nói với ta: "Chuyện này, ta đều nhìn thấy, biết là hài nhi của ta không đúng, số bạc này, đưa cho những người bị thương kia để dưỡng bệnh, chuyện này coi như qua rồi."
Nói xong, nhìn thấy bàn tay bên kia run lên, vài đạo ánh bạc liền phá không mà đến, ta nhanh chóng vung tay múa quyền, cuối cùng coi như thu lấy đầy đủ, sau đó khom người cám ơn, quay trở lại căn dặn Ngô Lục đem những thứ này hảo hảo phân phát, các thôn dân nhìn thấy tình thế phát triển đến đây, cũng đều nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, đám người liền dần dần tản ra, một vài người đi chiếu cố người bị thương, một vài người đi an ủi nữ tử, còn một vài người lo lắng vội vã muốn đi tìm đại phu.
Nhìn thấy sự tình trôi qua như vậy, đã giải quyết tốt hậu quả, ta đang muốn rời khỏi, lại nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng: "Khoan đã!"
Quay đầu lại, chỉ thấy hồng hoa mỹ phụ kia, tay chống quải trượng đầu rồng, đang dán mắt nhìn thẳng vào ta giống như nhìn vào con mồi, lại dùng âm sắc trầm trầm cười khẩy mà nói: "Nha đầu, lúc trước ta nhìn thấythân thủ của ngươi, nếu đoán không sai, sư phụ củangươi chính là đang ởkhu vực Hoa Sơn của Tây Nhạc đi?"
Đột nhiên, cả người dâng lên lãnh ý.