Không biết cuối cùng vẫn là không biết, người duy nhất có thể chiếu cố, chẳng qua là người ở ngay trước mắt.
Chúng ta nói xong, những nữ binh trên con đường uốn lượn từ xa xa kia cũng đã đến gần, tới gần nhìn ra nhân số không ít, đi đầu chính là nhóm người bị mắc kẹt ở dưới núi, trong số các nàng có không ít người bị thương, may mà cũng không đáng lo, chẳng qua là bôn ba mệt nhọc một ngày một đêm, mỗi người đều mệt mỏi không chịu nổi, trở lại sơn trại, liền lấy những thứ còn lại trong bếp chuẩn bị một bữa ăn đơn giản, liền từng người đi nghỉ ngơi.
Mà Luyện nhi quan tâm nhất vẫn là Thiết San Hô, có lẽ là trước mặt người ngoài liền cảm thấy bất tiện, ngoài miệng không hỏi, tiến vào trại ngay cả cơm cũng không ăn, nhấc chân liền trực tiếp đi đến dược lư, ta đương nhiên là đuổi theo sát phía sau, Trác Nhất Hàng thấy chúng ta bận rộn, không tiện quấy rầy, lập tức tự đi nghỉ ngơi không nhắc tới nhiều nữa.
Trong phòng, Thiết San Hô còn đang ngủ, trong không khí có nhàn nhạt mùi thơm kỳ lạ, người bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện cũng không kinh động đến nàng, Lục Nhi chịu trách nhiệm chăm sóc nói với chúng ta, giữa chừng từng đánh thức nàng một lần để uống thuốc, lần này đại phu mang theo một bộ huân hương an thần, cho nên sau khi ngủ thiếp đi lại càng thêm an ổn vân vân...Luyện nhi vừa nghe vừa kiểm tra xem, cuối cùng độ chút chân khí cho Thiết San Hô, lại căn dặn thỏa chuyện trực đêm, mới xem như yên lòng.
Đợi đến khi từ trong dược lư đi ra, sắc trời đã tối sầm, trăng non mới lên, ngày hôm nay các loại rối ren, bản thân cũng cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Luyện nhi bôn ba càng nhiều, nhất định cũng là mỏi mệt càng nhiều, bước ra khỏi cửa liền đi nhanh tới trước hai bước, muốn nhanh chóng chuẩn bị chút thức ăn cho nàng, đã thấy nàng lắc đầu, nói lúc trước trên đường đã ăn chút ít lương khô, lúc này không đói bụng.
Nàng quả nhiên là mệt mỏi, mặc dù khi đang nói chuyện không lộ vẻ mệt mỏi quá nhiều, nhưng thực sự lại hiếm khi nhìn thấy vẻ buồn bã ỉu xìu kia, đứng dưới ánh trăng bạc thanh lãnh càng lộ ra một chút vô lực, nhìn thấy như vậy, trong lòng tràn đầy thương tiếc, liền khuyên nàng sớm tắm gội nghỉ ngơi, liền thấy người kia quay đầu lại, tựa như có điều suy nghĩ lo lắng, nói: "Vậy...Cũng tốt, chỉ là ngươi theo cùng ta."
Không nghi ngờ gì, tất nhiên là gật đầu đáp ứng.
Trở lại trong phòng nhỏ của hai chúng ta, liền giống như quay về nhà, lúc này thần kinh mới dần dần trầm tĩnh lại, tạm thời đem những chuyện quấy nhiễu tâm sự kia ném sang một bên, lúc trước thấy huân hương an thần ở chỗ của San Hô có phần hiệu quả, cũng thuận tay lấy theo một chút tới đây, lúc này bật lửa, quả thật mang theo một đám hương thơm thanh thanh thiển thiển, nhàn nhạt tản ra, làm cho trong tâm người ta cảm thấy yên tĩnh, còn sợ không đủ, dứt khoát bưng lư hương lên đi vào phòng, đặt ở bên cạnh thùng tắm cách đó không xa.
Lúc này cả người Luyện nhi đang ngâm trong thùng tắm nóng hôi hổi, đầu dựa vào thùng hai mắt nhắm lại trầm mặc không nói, lại giống như sau khi cực kỳ mệt mỏi mà thả lỏng, nàng một ngày một đêm trôi qua cực kỳ không dễ dàng, chỉ sợ tâm tình cũng không có gì tốt, bản thân đều nhìn thấy, nhưng mà không thể làm được gì cho nàng, chỉ có thể khe khẽ đi qua, chạm vào thân thể lộ trên mặt nước, từng chút một xoa bóp vuốt ve.
Lúc trước khi nàng sinh bệnh, việc này ta thường xuyên làm cho nàng, cả hai sớm đã quen thuộc, Luyện nhi vẫn là không mở mắt, chỉ là thỉnh thoảng phối hợp với thủ pháp mà nghiêng đầu, biểu hiện của nàng là đang hưởng thụ, trong phòng huân hương lượn lờ, nhiệt khí lượn lờ, hết thảy đều là sự im lặng ăn ý.
An tĩnh như vậy một hồi lâu, rốt cuộc, một tiếng than dài phá vỡ yên lặng, này dường như là một tiếng thở dài thỏa mãn, lại dường như là một tiếng thở dài giải tỏa tâm tình, theo một tiếng thở dài này, Luyện nhi mở mắt ra, từ trong nước nâng hai tay lên mở rộng rồi duỗi gân cốt.
Thấy nàng duỗi người, tự nhiên cho rằng nàng cảm thấy đã đủ rồi, liền chủ động dừng động tác trên tay lại, vừa nghiêng đầu hỏi: "Cảm giác thả lỏng chút nào không? Nếu đã thả lỏng rồi thì nhanh chóng đứng lên a, những thứ cần sắp xếp gì gì đó đưa cho ta là được, ngươi lau khô người hảo hảo về giường đi...Ai?"
Nói còn chưa dứt lời, bởi vì không có cách nào để nói xong, theo một lực ôm nhanh như chớp từ cánh tay trần kia, dưới chân lập tức bay lên không, trời đất quay cuồng rôi nghe được bên tai vang lên tiếng nước chảy, lập tức bị dòng nước ấm áp vây quanh!
Hoàn toàn mở mắt không ra, theo bản năng mà ngừng thở, bởi vì quá đột ngột trong phổi vốn không có dưỡng khí dự trữ, hầu như cũng lập tức cảm thấy ngạt thở, trong lúc bối rối bàn tay chạm đến vách thùng tắm, liền trở mình dùng lực nắm lấy, vừa mới giãy giụa thoát khỏi làn nước ập vào mặt, lại lập tức bị một loại ấm áp khác ép xuống.
Một thoáng này, hầu như cho rằng nàng là muốn cướp đi cái mạng này.
Chỉ là sẽ không có ai dùng môi để đoạt mệnh, ít nhất, Luyện Nghê Thường sẽ không.
Bởi vì lần nữa theo thế bị đè xuống, bàn tay cũng nhịn không được mà trượt theo vách tường, dứt khoát buông ra trực tiếp ôm lấy cần cổ của nàng không buông, da thịt trơn trượt ở trong nước ấm có xúc cảm tươi sáng đặc biệt, vừa rồi khi giúp nàng chậm rãi thư giãn trong lòng không có suy nghĩ gì khác, lúc này lại cảm giác trái tim khẽ run lên, hơi thở trao đổi qua hai đôi môi vốn không nhiều nay cũng đã muốn cạn sạch, cảm thấy thật sự sắp chết ngạt trong nước, ôm chặt lấy người kia trong phút chốc liền đứng dậy, áp lực bên tai được buông lỏng, nhiệt khí tràn ngập xung quanh ngay lập tức đổi thành không khí tươi mát có chút lạnh lẽo.
Dù có tâm viên ý mã* đến thế nào, vào thời điểm khẩn cấp nhất vẫn là nhu cầu sinh tồn cơ bản trên hết, buông nàng ra, từng ngụm từng ngụm hít thở, xoay người đỡ lấy thùng tắm, sặc nước liên tục ho khan.
(*Tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung)
Đây là đang làm cái gì a? Xảy ra chuyện gì? Trò đùa sao? Thật vất vả cơn ho khan mới hơi chậm lại, không đợi cho đại não đang thiếu dưỡng khí từ trong rất nhiều dấu chấm hỏi (???) lấy lại sức lực, từ sau lưng người kia lại đến gần, có một cánh tay phủ trên lưng, theo bản năng cho rằng nàng là muốn giúp thuận khí, không ngờ bàn tay kia lập tức liền siết lấy bên hông, di động đến một mục tiêu minh xác.
"Luyện nhi?" Cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy chính là một gương mặt không mang theo nửa điểm ý cười, đôi mắt bình thường vô cùng thanh tịnh, lúc này lại bao phủ một tầng...Tối mờ không rõ ý tứ.
Bị đôi mắt này chăm chú nhìn như vậy, hầu như ngay lập tức liền hiểu được, mặc kệ đây là cái gì, tóm lại tuyệt đối không phải là một trò đùa.
Tâm tình của nàng khác thường, cũng không phải là do mỏi mệt cũng không phải là do chuyện của Thiết Mục mà khác thường, giờ phút này bản thân mới hậu tri hậu giác mà hiểu rõ.
"Luyện nhi...A...Luyện nhi, làm sao vậy? Ngươi, chờ một chút..." Hiểu được nàng muốn làm cái gì, lại cũng không hiểu nàng đang muốn làm cái gì, động tác thân mật của nàng là quen thuộc, cử chỉ thần sắc của nàng lại là hoàn toàn xa lạ, này tuyệt đối không phải là sự đòi hỏi đơn giản giữa những người yêu nhau! Hiểu rõ điểm này, vì vậy nhân lúc còn chưa bị hoàn toàn cướp lấy quyền chủ động, nhanh chóng đem đôi tay đang liên tục quấy phá kia đè xuống, nghiêng đầu né tránh đôi một kia, khống chế hơi thở dốc, nhăn mày nói: "Luyện nhi! Chờ một chút, ngươi đây là có chuyện gì? Muốn làm gì a?"
Chỉ thấy nàng mấp máy môi, đơn giản đến giống như không có kiên nhẫn mà nhả ra hai chữ: "Muốn ngươi." Nói xong lại muốn tiến đến tiếp tục, lời này nói ra tương đương với chưa nói, đương nhiên không phải là đáp án bản thân muốn nghe, cho nên cũng chỉ có thể tiếp tục ngăn cản tránh né, chống cự nói: "Ngươi đừng như vậy, Luyện nhi! Hôm nay...Hôm nay đã xảy ra những chuyện lớn như vậy, ngươi không mệt mỏi sao? Dù cho ngươi không cảm thấy mệt, ta cũng...Cũng không có tâm tình để thân mật a, đừng quên, có người vừa mới mất...Hôm nay chúng ta vẫn là, thôi đi, được không?"
Trước khi chưa hiểu rõ được tâm tình của nàng, mạnh bạo không bằng mềm mỏng, cũng không biết là lần này lời khuyên nhủ kia có hiệu quả, hay là bởi vì đề cập đến chuyện của Mục Cửu Nương làm cho mất hứng, người sau lưng thật sự từ từ ngừng lại, cuối cùng thả cái siết chặt kia ra, cánh tay từ từ khẽ chống lên thùng tắm mà nhảy ra, sau khi chân trần đáp xuống đứng ở một bên, không nói một lời chỉ chú tâm lau người thay quần áo.
Nhìn không thấu, như thế nào cũng nhìn không thấu, cũng nhìn không ra manh mối, bỗng nhiên ngẫm lại, lúc này mới nhớ tới, tính từ lúc sáng sớm khi chờ ở trước trại, hôm nay đây đã là lần thứ hai bẩn thân cự tuyệt nàng a?
Trong một khoảnh khác khi nghĩ như vậy, ít nhiều có chút chột dạ, nhưng mà nghĩ lại, ngay cả như vậy, thực sự vẫn là không thích hợp.
Luyện nhi yêu thích thân mật không sai, tính tình tùy ý cũng không sai, nhưng thực sự không phải là loại người luôn tận tình thanh sắc không thể cự tuyệt, hơn hai năm qua, tuy hơn phân nửa là bản thân luôn nhân nhượng, nhưng cũng không ít lần từ chối, huống chi hôm nay Thiết Mục hai người mới vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý mà nói nàng cũng không nên có hứng thú này mới đúng...
Đối với chuyện không thể hiểu rõ suy nghĩ và hành động của Luyện nhi, đây là cực kỳ hiếm thấy, chẳng lẽ hôm nay phát sinh quá nhiều việc khiến cho bản thân trở nên chậm chạp? Hay là, nàng...
"Vẫn còn ở trong nước thất thần làm gì a? Lát nữa bị lạnh, ngươi lại không chịu nổi!" Có âm thanh đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ, Luyện nhi vẫn là đứng sang một bên mặc y phục, dường như sau đầu có một đôi mắt mà nói ra một câu như vậy, chẳng qua là thanh âm dường như có chút ít buồn bực không vui.
Bị một câu nói kia của nàng nhắc nhở, bản thân cũng nhanh chóng nhảy ra khỏi thùng tắm, lại không bận tâm đến chuyện cả người toàn là nước, tiến lên vài bước giữ chặt lấy cánh tay của nàng, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định hỏi: "Luyện nhi, ngươi có phải hay không, trong lòng có chuyện gì? Ta cũng không phải là người thông minh thần cơ diệu toán gì, nếu như trong lòng ngươi có chuyện gì, hoặc là có cái gì không thoải mái, đừng ngại trực tiếp nói ra một chút, so với giấu ở trong lòng, một mình khó chịu luôn tốt hơn một chút đi?"
Đặt câu hỏi thẳng thắng như vậy, thật sự không phải là biện pháp tốt, nhưng trước mắt lại là biện pháp duy nhất bản thân có thể sử dụng, trong tiềm thức luôn sợ hãi gặp chuyện không may, lo lắng gặp chuyện không may, cho nên một khi nhận ra manh mối không thích hợp gì đó, trước tiên cũng nên cố gắng giải quyết mới tốt, nếu không chỉ sợ đêm dài lắm mộng, chậm liền sinh biến.
Bị hỏi như vậy, nữ tử đang đưa lưng về phía bản thân cũng không có lập tức xoay người lại, Luyện nhi xưa nay nhanh miệng, lúc này lại tựa như đang đắn đo suy nghĩ, qua một hồi lâu sau, mới quay đầu lại nhìn sang một cái.
Cái nhìn này, đúng là có chút khiếp người, dường như có rất nhiều loại tình cảm, đều được chứa đựng trong ánh mắt nhìn thoáng qua này.
Cho nên chỉ bởi vì vẻn vẹn một ánh mắt nhìn thoáng qua này, liền làm cho bản thân giật mình ngây người tại chỗ.
Rổt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?
Rổt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, nàng, người vẫn luôn sớm chiều ở chung cảm thấy đã rõ như lòng bàn tay, hoặc ít nhất cũng là có thể suy tư để gần như thấu hiểu, cũng có ánh mắt làm cho người ta nhìn không thấu như vậy?
Lại là bắt đầu từ lúc nào, một đôi mắt trong suốt sạch sẽ đến hầu như không trộn lẫn bất kỳ tạp chất gì, cũng có thể tràn ngập tâm tình không lường được như vậy?
Là Luyện nhi phát triển quá nhanh sao? Hay là chính mình thật sự vô cùng ngu muội? Thế cho nên mới trì độn phải dựa vào một cái nhìn thoáng không hề che dấu của nàng ngày hôm nay, mới giống như đã nhận được một tiếng chuông cảnh tỉnh, thậm chí sau khi kịp phản ứng, lại vẫn còn có chút không tin.
Là bắt đầu từ lúc nào?
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ là hôm nay mọi thứ đều đã bắt đầu, hay là do bản thân nói thẳng mà tự tay mở ra cục diện, nhưng sau khi mọi thứ bắt đầu lại làm cho người ta trở tay không kịp, nếu như nói sự tỉnh ngộ lúc trước đã đủ để khiến cho trong lòng sửng sốt kinh ngạc, như vậy những lời nàng nói tiếp theo, liền khiến cho phần luống cuống này lại tăng thêm một tầng.
"Ngươi muốn ta đừng không thoải mái, tốt lắm, ta liền sảng khoái một chút." Khi Luyện nhi mở miệng nói như vậy, dường như là sau khi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng liền đã ra quyết tâm lớn lao, ánh mắt tập trung nhìn thẳng, nói: "Nghe nói đêm trước ở trong Thanh Hư Quan kia, ngươi từng ở trước mặt một số môn nhân Võ Đang cùng bọn quan binh, tuyên xưng là rất hâm mộ Trác Nhất Hàng, đêm khuya gặp mặt riêng tư để biểu lộ tấm lòng, chuyện này, có phải hay không?"
Trong lòng có chút hồi hộp, thầm nghĩ đề tài này tại sao nàng lại biết được nhanh như vậy, thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, nhưng mà gió lùa cũng cần có thời gian, chuyện này vốn định sau khi yên tĩnh lại sẽ chọn thời cơ tốt để nói với nàng, nhưng tại sao...
Việc này cũng không phức tạp, suy nghĩ một chút liền có thể nghĩ thông suốt, trong lòng bỗng nhiên muốn mắng nam nhân kia rất không biết cách biểu đạt, thực sự không có cách nào, chỉ có thể cười xoà nói: "Luyện nhi, đây chỉ là sự cấp tòng quyền*, người khác không rõ, ngươi còn không rõ sao? Lúc đó Nhạc Minh Kha trốn ở Thanh Hư Quan, tìm được ta, liền tốt hơn so với việc tìm ra hắn, ta tùy tiện lấy cớ, chỉ là muốn lừa qua một cửa mà thôi..."
(*Việc gấp phải tùy cơ ứng biến)
"Ha, thật sao?" Nàng lại giống như không để mình bị đẩy vòng vòng, vẫn là trừng mắt nhìn người, có chút mỉm cười nói: "Coi như ngươi thật sự là sự cấp tòng quyền, vì sao sau đó không nói cho ta biết chuyện này? Lúc đó, khi ngươi cùng Trác Nhất Hàng nói chuyện luôn có chủ tâm hàm hồ suy đoán không muốn ta nghe hiểu được, ta biết ngay có là vấn đề, một mực chờ đợi ngươi nói, nhưng mà trên đường trở về ngươi không nói, khi hai chúng ta cùng một chỗ ngươi cũng không nói, nếu như sau đó không có chuyện ta cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu giao đấu, Trác Nhất Hàng ở bên vì muốn khuyên can, không phải ta vẫn luôn không đợi được sao?"
"Luyện nhi!" Không nghĩ tới...Không, kỳ thật sớm nên nghĩ đến, cơ cảnh như nàng, thông minh như nàng, làm sao sẽ không phát hiện được một phen thoại lý hữu thoại* giữa ta cùng với Trác Nhất Hàng? Bản thân quả nhiên là quá ngu muội a...Một bên vô cùng hối hận, một bên vội vàng giải thích: "Ta không biết ngươi đang chờ đợi, ta nghĩ đợi đến khi sự tình hoàn toàn qua đi sẽ lại nói với ngươi, một ngày này phát sinh quá nhiều việc, thật vất vả mới có được chút nhàn rỗi, ta chỉ là muốn ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút...Luyện nhi, trong lòng của ta là như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?"
(*Câu nói có hàm ý khác)
Bản thân là vì Trác Nhất Hàng mà canh cánh trong lòng thật lâu, không ngờ nàng lại cũng đang canh cánh trong lòng, nghĩ đến dù sao cũng có chút làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, chẳng qua là...Chẳng qua là ngóng trông nàng sẽ chú ý, tất cả đều là bởi vì cũng một loại tình cảm mới tốt.
Những năm qua, cũng không hoài nghi tâm tình chân thành của Luyện nhi, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự đặt sự đa nghi kia xuống, sự mâu thuẫn trong đó, không thể nói cho người khác nghe.
Chẳng qua là tật xấu nhạy cảm này, chẳng lẽ cũng sẽ lây bệnh một cách vô tri vô giác hay sao?
Bằng không, tại sao sau khi bản thân rõ ràng đã thổ lộ hết tất cả tâm tình với nàng, Luyện nhi còn có thể nói như vậy? Nàng nói: "Ta liền chính là không biết rõ!" Khi những lời này được cô gái đứng trước mặt nói ra khỏi miệng, thật đúng là làm cho người ta hoảng hốt một chút, trong một khoảnh khắc liền không biết người trước mắt này là ai, nhưng rõ ràng chính là nàng, nàng rõ ràng mà nói: "Hôm nay chúng ta liền dứt khoát nói rõ ràng a! Ta hỏi ngươi, ngoại trừ ta, trong lòng của ngươi, còn có người khác hay không?"
Khi bị truy vấn như vậy, thật sự là ngay cả cười khổ cũng không cười nổi rồi.
Vì sao lại như vậy? Trong đầu vẫn luôn nghĩ, nhưng tựa hồ lại như tiến vào ngõ cụt, trong lúc nhất thời cũng không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể thu hồi vạn bất đắc dĩ, nghiêm mặt nói: "Tốt, nếu như ngươi đã hỏi, ta trả lời là được, từ đầu đến cuối, trong lòng Trúc Tiêm chỉ có thể lấy một mình Luyện Nghê Thường làm trọng, thậm chí ngay cả sư phụ cũng..."
Dừng lại một chút, nhưng ngay cả một câu trả lời cũng chưa kịp nói xong, bởi vì đã thấy nàng hơi ngửa đầu lên, bên môi tựa hồ quét qua một cái...Cười lạnh quen thuộc.
"...Ngươi, không tin?" Trầm giọng hỏi ngược lại, vừa nghĩ tới có khả năng này, tư vị trong lòng thật sự là khó để hình dung.
Nhưng Luyện nhi đứng đối diện cong khóe môi lên, cũng thu hồi dáng tươi cười, sắc mặt trầm xuống, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào ta, nói: "Ngươi vốn chính là như vậy, ngươi biết ta hỏi không phải là Trúc Tiêm, ta là đang hỏi ngươi, ngươi! Trong lòng của ngươi, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Luyện Nghê Thường ta sao?"