Nhưng thì ra cảm giác gặp chuyện không sợ hãi kia chẳng qua là do thói quen hoặc là do không quan tâm đến mà thôi, khi đối mặt với những chuyện chưa từng trải qua, khi đánh mất đi thứ bản thân cực kỳ trân quý, sự lo sợ không yên trong lòng thoáng cái liền đều không khác gì người thường.
Nếu như một mình yên lặng phát hiện lại xử lý có thể sẽ tốt hơn một chút, cố tình lại kinh sợ mà phát ra tiếng, Luyện nhi ở ngay bên cạnh không xa, ánh mắt cùng lời thăm hỏi của nàng càng làm này sự lo sợ không yên dường như là lửa cháy đổ thêm dầu, trong lúc nhất thời tâm như đay rối, muốn giấu giếm, muốn cầu trợ giúp, đợi đến cuối cùng hạ quyết tâm thẳng thắn thành thật nói ra, nhưng sau khi nói ra xong lại ít nhiều mang theo cảm giác hối hận.
Không hề nghi ngờ, liền dựa theo bản tính kia...Chín phần mười sẽ là giận dữ đi? Đây chính là đồ vật thủ công duy nhất mà từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn mất một phen khổ tâm nàng mới làm ra được a.
Chưa bao giờ cảm thấy chột dạ như vậy, theo bản năng mà cúi đầu trốn tránh, lại thấp thỏm không yên nâng mắt lên, người đối diện cũng không ngay lập tức đáp lại cái gì, bàn tay đặt trên vai cũng cảm nhận không ra tâm tình, bất an nhìn nàng một chút, lại ngoài ý muốn mà phát hiện ra thần tình trên gương mặt Luyện nhi thật sự là khiến cho người ta cảm thấy có chút...Khó có thể nắm bắt.
Nói khó có thể nắm bắt, là vì không thể đọc hiểu, người trước mắt cũng không hiện rõ ra sự tức giận hoặc là trừng mắt không để ý tới người giống như dự đoán, nàng quả thật có chút nhíu mày, nhưng rõ ràng là khác với loại sắc thái giận dữ bình thường, ánh mắt kia không thể hiểu rõ, ngược lại giống như trộn lẫn vào đó chút ít... Cảm giác ngũ vị tạp trần.
"Luyện...Nhi?" Sau khi bản thân phát lên một tiếng xem như để thăm dò này, loại cảm giác phức tạp không thích hợp với nàng kia liền biến mất, nàng liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi cũng nói là ta đưa tặng, thật nhiều năm trước thứ này liền đã thuộc về ngươi rồi. Ngươi ngày ngày thiếp thân đeo nó, không thấy nó bản thân cũng không có cảm nhận được, trái lại còn hỏi ta làm chi?"
Tuy rằng thái độ này so với trong phỏng đoán khác nhau một trời một vực, chỉ là lúc này rõ ràng không có dư lực để nghiên cứu chuyện này. Lúc này đuối lý vừa gật đầu vừa nhanh chóng tìm tìm khắp trong phòng, đáng tiếc không thể phát hiện ra cái gì trong góc phòng này cả —— nói cách khác cũng không phải là do rơi xuống ở trong phòng. Trong lòng thán một tiếng, vẫn là cố gắng tự trấn định, trở lại trước mặt Luyện nhi giải thích với nàng: "Mặt dây đeo kia...Ta tuyệt đối chưa từng lấy xuống, nhất định là lúc trước khi không cẩn thận bị thương...Bị thương ở cổ liền cắt đứt...mất. Không vội, lúc này lại trở về cẩn thận tìm, nhất định có thể tìm...Tìm về được."
Siết chặt hàm răng, là bởi vì chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy. Dù sao cũng hơi phiền não khi sự khôi phục đến thật không đúng lúc, lúc trước bởi vì một tiếng kêu kia làm kinh động đến Luyện nhi, khi thật sự muốn nói chút gì đó nhưng lại nhả ra từng từ thật khó khăn, giọng khàn khó nghe đến ngay cả bản thân đều cảm thấy lạ lẫm.
Không biết có phải là do nguyên nhân này hay không, Luyện nhi ít nhiều trầm lại, ánh mắt của nàng mang theo sự dò xét mà quét nhìn về phía ta, ôm cánh tay giống như có điều suy nghĩ mà nói: "Nếu như cảm thấy miễn cưỡng, ngươi vẫn là không nên nói quá nhiều...Ta đoán là do quá lâu không nói chuyện, hôm nay mở miệng nói chuyện cũng phải khôi phục từ từ, nếu như không được lại đi bắt mấy cái lão đầu nhi đến đây xem bệnh."
Nàng nói rất thản nhiên, có lẻ chẳng qua là ý niệm trong đầu liền thuận miệng nói ra, chỉ là dựa theo tính khí của Luyện nhi vào lúc này còn có thể phân tâm chú ý đến điểm này, lại thật sự là làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Bất quá càng ấm lòng thì sự áy náy cùng chột dạ cũng liền càng tăng, giống như muốn che giấu mà ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu tỏ ý bản thân đã hiểu, nhưng vẫn là nhịn không được tiếp theo liền mở miệng nói: "Vậy...Việc này không nên chậm trễ, ta đây liền đi...Đến nơi gặp chuyện không may kia tìm kiếm một chút." Nói xong liền cầm lấy áo ngoài, vừa khoác trên vai vừa vội vàng đi ra phía ngoài, nhưng chưa đi ra được hai bước đã bị người bắt lấy tay, nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Luyện nhi nheo mắt khóe miệng nhếch lên, cười nhạo nói: "Ngươi muốn mặc quần áo không chỉnh tề như vậy mà đi ra ngoài? Áo rách mấy nơi còn muốn tiếp tục mặc đi khắp nơi, là muốn tiện nghi cho ai đây?"
Yên lặng nhìn mấy chỗ rách nhỏ trên người, lại nhìn nhìn sự bất mãn trong đôi mắt xinh đẹp kia, lần này thái độ của nàng thật ra liền đơn giản trực tiếp, cực kì dễ hiểu.
Kết quả là lại tốn chút thời gian để thay đổi quần áo, lại bị Luyện nhi thúc ép băng bó thật kỹ vết thương trên cổ, lúc này mới có thể đi ra ngoài. Tuy rằng bị chậm trễ một hồi lâu, chỉ là sự lo lắng trong lòng nửa điểm cũng không vơi đi, mặt dây đeo kia tuy rằng chỉ làm ra từ một hòn đá không đáng một đồng, chỉ là tỷ mỉ rất đặc biệt, lại thêm màu sắc trắng noãn nhu hòa, cho nên khó tránh khỏi làm cho người ta lo lắng rằng sẽ có người khác nhìn nhầm thành ngọc thạch mà cầm đi, sau khi cẩn thận tìm kiếm vài lần trên con đường xảy ra chuyện không may lúc trước mà vẫn không có thu hoạch gì, phần lo lắng này liền trở nên càng thêm mãnh liệt.
"...Sao lại không có..." Không cam lòng mà tiếp tục khom lưng khuấy động trong bụi cỏ, hy vọng là đã đánh rơi ở đâu đó, trong đầu lại bắt đầu tính toán xem có phải hay không nên thông báo với Long tổng tiêu đầu một tiếng, nhờ hắn hỏi một chút những người trong phủ, bất quá nếu là như vậy, liền phải để cho Long tổng tiêu đầu nhìn thấy bộ dạng của thứ đó một chút, mới có thể thuận tiện tìm kiếm...Suy nghĩ đến đây, ánh mắt bất ngờ liền hướng về phía thân ảnh đang đứng cách đó không xa, không biết muốn nàng đem mặt dây đeo đôi kia cho người khác xem qua, có thể sẽ chọc giận nàng hay không?
Trong tầm mắt, Luyện nhi chính là nhàn nhàn mà ngáp một cái, tuy nói là đi theo giúp ta tìm kiếm, nhưng lúc này nàng lại chỉ là nửa dựa người bên cạnh một thân cây, vuốt vuốt cành cây trong tay, dưới những đốm sáng của ánh mặt trời xuyên thấu chiếu xuống, lộ ra khí định thần nhàn lại có chút không tập trung.
Nhìn thấy nàng như vậy, bỗng nhiên, trong lòng chính là có chút hiểu ra được mà khẽ động.
Lúc trước thật sự là gấp gáp đến váng đầu rồi, luôn cảm thấy làm mất một vật quan trọng như vậy thật sự là thẹn với Luyện nhi, cho nên luôn nghĩ đến chuyện tìm kiếm, chưa bao giờ hảo hảo lưu ý qua phản ứng của nàng, cho dù là lưu ý đến cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa, lúc này bình ổn tinh thần tỉ mỉ nghĩ lại, thái độ của nàng điềm tĩnh như vậy chẳng lẽ không kỳ quái sao?
Đối với mặt dây đao, cho dù không coi như là vật đính ước giữa hai chúng ta, nhưng ý nghĩa cũng tuyệt đối không nhẹ. Tâm tình của mình không nói đến, thứ này, Luyện nhi đã từng cho rằng là món quà phá lệ dụng tâm nhất trong đời, trên đó gởi gắm tình nghĩa không chỉ là đối với ta, thậm chí cũng là đối với sư phụ. Đó là vật tặng cho người nhà, là nàng kiên nhẫn chờ đợi để có được. Hôm nay không thấy, không thể nghi ngờ chính là việc nhỏ trong mắt người bên cạnh, trong mắt chúng ta nhưng lại là việc lớn, dựa theo tính khí của nàng, thế nhưng lại nửa điểm cũng không nóng vội phát hỏa?
Cho tới nay, nếu như đối mặt với một chuyện đại sự, làm cho Luyện nhi bình thản ung dung, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, nàng là hoàn toàn không để vào mắt không quan tâm; thứ hai, nàng đã sớm có chủ tính.
Trong đa số tình huống, Luyện nhi bình tĩnh đều là bởi vì loại thứ nhất, chỉ là về chuyện này...
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thông suốt điểm này, sự lo lắng trong lòng dần dần lắng xuống, nhìn nhìn thân ảnh dưới tàng cây kia, càng cảm giác bản thân đoán không sai. Từ lúc trước bắt đầu khi bản thân bị thương trên cổ, nàng vẫn luôn đối diện mà nhìn, Luyện nhi có nhãn lực thế nào? Cho dù là trong lúc hỗn loạn mặt dây đeo rơi xuống đất chỉ sợ cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt của nàng, thậm chí, hiện tại có khả năng mặt dây đeo kia ở ngay tại đây...Suy nghĩ đến đây, liền nâng người lên không tiếp tục tìm kiếm nữa, sau khi suy nghĩ một chút liền cất bước đi qua, lướt qua bụi cỏ vang lên tiếng sàn sạt, chưa đến gần mấy bước liền đủ để làm cho nàng hoàn hồn, tư thế của Luyện nhi không thay đổi, chẳng qua là liếc nhìn sang một lần, khiêu mi nói: "Thế nào? Là không muốn tìm nữa? Hay là ngươi đã tìm được rồi?"
Bởi vì câu hỏi này, bước chân dần đình trệ, không tự chủ mà nâng lên một nụ cười khổ. Được rồi, lúc này cuối cùng cũng biết rõ nàng là tức giận ở đâu, việc này cũng đúng là do ta rất không tốt, muốn thế nào cũng chỉ có thể tùy vào nàng đi...
Chủ ý đã quyết, cũng lập tức không nói gì, chỉ tiến đến gần cầm chặt lấy tay của nàng, Luyện nhi thật ra không có né tránh, chẳng qua là tiếp tục trừng mắt nhìn người, sau khi cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt của nàng, bản thân liền thở dài bồi tội nói: "Ta...Tìm khắp nơi, nhưng mà khắp nơi đều tìm không thấy...Này nên làm thế nào đây Luyện nhi? Mặt dây đeo kia là ngươi tặng, ta một mực...Chưa từng rời khỏi người nửa bước, không ngờ hôm nay ngoài ý muốn mà đánh mất...Nếu không ngươi liền phạt ta đi...Phạt xong sẽ lại tìm?"
Áp lực vơi đi, lời nói tựa hồ cũng trở nên có thứ tự hơn một chút. Dù sao, nếu như Luyện nhi chỉ là muốn phát tiết bất mãn trong lòng, vậy mọi chuyện liền đơn giản hơn rất nhiều, việc chủ động muốn nàng phát tiết chính là dựa vào suy nghĩ như vậy, ngăn cản được nàng cũng sẽ không thật sự bị coi như địch nhân mà ra tay, chỉ cần làm cho Luyện nhi thuận khí, có lẽ nàng tự nhiên sẽ cho người ta một cái bậc thềm để đi xuống, chuyện phong ba này cũng xem như trôi qua, thiện tai thiện tai.
Trong lòng đúng là có tính toán như vậy, cũng cảm thấy không có điểm nào không ổn, không ngờ sau khi nói ra một câu này, sắc mặt Luyện nhi nhưng lại không thấy bất luận chuyển biến tốt đẹp gì, thậm chí ngược lại, tựa hồ trong thoáng chốc liền trầm xuống rất nhiều..."Phạt? Ngươi nói phải phạt thế nào mới có thể coi là thích hợp?" Nàng hỏi ngược lại, khách quan mà nói dường như lại càng trở nên không vui, lúc này mới thật sự là có chút tức giận, cuối cùng lên tiếng nói: "Nếu như ta muốn bởi vì chút chuyện này mà phạt ngươi, cũng đã sớm phạt rồi, còn phải đợi đến lúc này? Hừ!"
Trách móc xong câu này, bàn tay bị đẩy đi, nữ tử vừa rồi còn khí định thần nhàn liền giận đùng đùng mà rời đi, bỏ lại một mình lơ ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Lời này là có ý tứ gì? Hay là bản thân đã nói sai chuyện gì? Suy nghĩ một hồi lâu vẫn là không thể hiểu rõ.
Mấy này sau có thể nói là trôi qua thập phần không thuận, đương nhiên, nghĩ như vậy có thể cũng chỉ có một mình ta. Ít nhất Thiết lão gia tử bên kia sẽ không cảm giác như vậy, sau ngày hôm đó Đỗ Minh Trung cũng không xuất hiện nữa, nghe nói là ở kinh đô làm quen được không ít chí sĩ, lần này hồi hương chào từ giã thân nhân sau đó liền tiến đến đầu quân, quãng đời còn lại vì nước vì dân tận khả năng mà đền đáp, mỗi lần Thiết Phi Long đề cập đến chuyện này mặt mũi tràn đầy vui mừng, cảm thấy không bao giờ là quá muộn để sửa chữa sai lầm. Mà đồng thời Mộ Dung Trùng uống thuốc theo đơn thuốc kia, đã thấy khởi sắc, gần đây đã có thể ngồi dậy nói chuyện một chút, tuy rằng San Hô vẫn không chào đón hắn, nhưng cũng không có hành động quá kích, mà chỉ là chuyên tâm dưỡng chân khí, lão gia tử cũng cảm thấy rất yên tâm.
Thi thể của Ứng Tu Dương đã sớm bị Long tổng tiêu đầu cho người xử lý thỏa đáng, vốn còn lo lắng Đông xưởng mất đi đại tướng nhất định sẽ huyên náo Kinh thành. Chúng ta cũng không ra ngoài nên không biết cụ thể như thế nào, chẳng qua là vô luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, ở trong tiêu cục vẫn là một mảnh gió êm sóng lặng, chỗ dựa sau lưng Long tổng tiêu đầu có lẽ đúng là lai lịch không nhỏ.
Bất quá, tuy rằng mấy ngày qua không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là cao thấp Trường An tiêu cục vẫn là không quá bình yên, điểm này a, tất nhiên là bị...Ta làm cho ồn ào.
Từ sau câu nói đó vô tình chọc giận Luyện nhi, mấy ngày nay liền không thể trôi qua hoà nhã, phiền toái hơn chính là lần này tính tình của nàng kéo đến thật sự là làm cho người ta không thể hiểu được, ta cho rằng nhất định là do ta đã làm mất mặt dây đeo, nhưng lại cảm thấy tựa hồ không hẳn là như vậy, chỉ là cuối cùng là chỗ nào không đúng cố tình lại không tìm ra được...Nếu như không thể tìm hiểu được, cũng liền không biết nên dỗ dành thế nào, chuyện tới lúc này cũng không thể chạy tới tùy tiện nói với nàng —— này, kỳ thật mặt dây đeo kia rơi mất là ngươi có biết đi? Có thể liền chính là ở trong tay ngươi —— đó chính là những lời tìm cái chết a. Cho nên bản thân chỉ có thể giả vờ tiếp tục tìm kiếm, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Xét thấy sự cáu kỉnh của Luyện nhi so với khi vào kinh thành còn rõ ràng hơn vài phần, những người không liên quan đến cũng đều nhìn ra. Người bên cạnh hỏi, ta cũng chỉ có thể như thực tương cáo, Long tổng tiêu đầu vừa nghe nói là trong lúc hỗn loạn đã đánh mất một tín vật luôn mang theo bên mình, lúc này liền phát động người từ trên xuống dưới tìm kiếm trong phủ, kết quả tất nhiên là tốn công vô ích, khiến cho trong lòng cảm thấy băn khoăn.
Bản thân cảm thấy băn khoăn, có người tựa hồ dường như lại không hề có cảm giác gì, vẫn giống như trước mà làm theo ý mình. Này cũng không phải là lần đầu tiên nàng cáu kỉnh, nhưng lần này chính là nặng nhất, tuy rằng đối với ta còn không đến tình trạng nhìn như không thấy, chỉ là xác thực lạnh lùng hơn rất nhiều, suốt đêm cũng chính là như vậy...Phải biết rằng tuy Luyện nhi không phải là loại người hàng đêm sanh ca tham hoan, nhưng tuyệt đối vô duyên với bốn chữ thanh tâm quả dục, trước đây...Dù cho chuyện gì cũng không làm, nhưng ít nhất cũng là dựa sát vào nhau mà ngủ, mấy đêm nay lại chính là tận lực đưa lưng về phía ta liền không thèm dính lấy, thái độ này thật sự là làm cho bản thân cảm thấy rất khó giải quyết.
Ở đâu chọc giận nàng? Nghĩ đến quả thật liền đau đầu.
Chẳng qua là, vô luận nghĩ như thế nào, cũng không ngờ tới kết quả sẽ là như vậy.
Sáng sớm hôm đó, lại bắt đầu ngày mới bằng sự giận dỗi, bữa sáng phân ra ngồi ở hai phía, Luyện nhi ngồi cũng Thiết lão gia tử ở bàn bên kia từ từ trò chuyện, chân của San Hô sau khi tốt lên nhiều hôm nay cũng đã xuống ngồi, kéo ta ngồi ở bên này thấp giọng nghe ngóng rốt cuộc là có chuyện gì, đang lúc cười khổ không biết nên trả lời nàng như thế nào, chợt nghe thấy có người của tiêu cục tiến đến đưa tin: "Các vị anh hùng, bên ngoài có một ác bá đang gây rối ở đằng kia, chính phó tiêu đầu cũng đấu không tại, có thể làm phiền các ngươi ra ngoài xem qua sao?"
Luyện nhi nghe thấy liền ngẩng đầu lên nói: "Có chuyện này sao? Gây rối như thế nào?" Tiểu nhị trong tiêu cục nói: "Hắn nói muốn lấy vạn lượng bạc. Ác bá này chỉ có một cánh tay, nhưng rất lợi hại. Hắn ngồi dưới đất dùng cánh tay nâng lên một cái bát lớn bằng tảng đá lớn, muốn chúng ta dùng nguyên bảo bỏ đầy vào, mười mấy người chúng ta đẩy hắn đều không đẩy được!"
Nghe miêu tả như vậy, mọi người ít nhiều đều cảm thấy hứng thú, chỉ thấy nhãn châu của Luyện nhi xoay động tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, trước tiên phi thân đuổi ra ngoài, ta cùng lão gia tử theo sát phía sau tiến đến trước cổng nhìn xem, quả nhiên có một người quần áo lam lũ cụt một tay ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lại không chờ cẩn thận nhìn, chỉ thấy tên ăn mày kia bỗng nhiên nhảy người lên, hướng Luyện nhi đang tiến đến trước tiên cung kính nghênh đón, cười nói: "Nếu không làm như vậy, cũng không thể dẫn lão nhân gia người đi ra!"
Lúc này từ phía sau chăm chú nhìn đến, ta mới phát hiện ra người này không phải ai khác, chính là hán tử họ La bị khoái bộ đuổi giết tình cờ gặp được tại Phi Hổ đường, sau đó lại được Luyện nhi cứu giúp một mạng, lúc đó hắn tự chặt một tay, lúc này tất nhiên là cụt một tay, nhưng lại không biết tại sao lại tìm đến đây.
Luyện nhi đương nhiên cũng nhận ra hắn, lúc này ngẩng đầu cười cười, giải thích một phen với mọi người trong tiêu cục, sau đó mời đối phương vào hậu viện cùng nhau dùng bữa. Hán tử kia cũng không khách khí, vừa ngồi xuống liền thật tình ăn uống, vừa ăn vừa nói: "Liền đói chết ta a! Ta thật vất vả giả trang để lẫn vào Kinh thành, vốn là muốn thăm dò một chút xem Dương đại nhân cuối cùng là như thế nào, không ngờ lại nhận được tin tức là hắn đã chết...Ai! Tiếp theo ta nghĩ lão nhân gia ngài có khả năng vẫn chưa rời kinh, ba phen mấy bận rốt cuộc thăm dò được đến tiêu cục này, cho nên mới mạo muội tới đây."
Trừ hắn ra, người bên cạnh phần lớn đều đã ăn đến không sai biệt lắm, lúc này Luyện nhi nâng chén trà xanh lên, vừa thấm cổ họng vừa nói: "Khổ cực, cũng coi như ngươi có biện pháp...Đúng rồi, ngươi đã ở đây, vậy con trai của Dương Liên đã thuận lợi đưa đến Thiên Sơn rồi đi? Còn có gặp được Nhạc Minh Kha sao?"
Vừa nghe đến danh tự này, mặt mũi Thiết lão gia tử liền tràn đầy không được tự nhiên mà liếc nhìn sang Thiết San Hô ở bên cạnh ta một cái, thấy nữ nhi tựa hồ không có gì phản ứng, mới giống như đã yên lòng, cũng không biết là buồn rầu hay là cảm thán, âm thầm thở dài.
Kia bên phía hán tử họ La tẩt nhiên không lưu ý đến những điều mờ ám này, hắn nghiêm nghị đáp: "Gặp được, sư phụ của Nhạc đại hiệp là Thiên Đô cư sĩ đã mất, hắn hiện tại cạo đầu làm tăng đổi tên gọi là Hối Minh sư, không gọi là Nhạc Minh Kha nữa rồi. Bất quá hắn rất thích Dương Vân Thông, nói sau mười năm, liền muốn đem hắn dạy dỗ thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ!"
Nghe thấy tin tức Thiên Đô cư sĩ đã mất, ta cùng Luyện nhi bất ngờ liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng chỉ có như vậy, Lăng Mộ Hoa đã không phải là Lăng Mộ Hoa của lúc trước, Hoắc Thiên Đô làm sao còn có liên quan gì đến chúng ta? Bản thân còn có thể nghĩ thoáng như vậy, Luyện nhi chính là càng không quan tâm, nàng đột nhiên cười cười với hán tử kia, nói: "Gia hỏa kia dám khoa trương mà xuất khẩu như vậy sao? Tốt, mười năm sau, ta cũng nhất định phải dạy dỗ được một nữ đồ đệ, nhìn xem ai mới là kiếm khách đệ nhất thiên hạ!"
Thiết lão gia tử vốn đã là tràn đầy phiền muộn, lúc này nghe xong lời nói trẻ con như vậy, không khỏi bật cười nói: "Ngươi oa nhi nầy, hắn đã là hòa thượng trọc đầu rồi, ngươi còn muốn đấu cùng hắn?" Luyện nhi cũng không phản bác, chẳng qua là mỉm cười không đáp lại, ngay cả San Hô cũng có chút nhếch môi, thấy bầu không khí trong sảnh bắt đầu trở nên thoải mái, lúc này, hán tử họ La kia lại nói: "Đúng rồi, còn có, khi ta trở về đi ngang qua núi Võ Đang, có dừng chân ở đó vài đêm."
Sau một câu nói thừa thải này, bầu không khí vốn đang thoải mái liền trở nên ngưng tụ, nét vui vẻ trên gương mặt mọi người thoáng chốc liền bị trút bỏ.
Những ngày này, hai từ Võ Đang này, là chúng ta hữu ý vô ý mà tránh nhắc tới, Minh Nguyệt hạp bị diệt, nếu nói là do quan binh chủ mưu, như vậy phái Võ Đang, chỉ sợ là không thể tránh khỏi cái danh đồng bọn.
Chỉ là từ đồng bọn này cố tình lại đang chỉ một danh môn chính phái, thậm chí về chuyện này bọn hắn còn tự có đạo lý của mình, nếu thật sự muốn tranh luận cũng có thể nói đến danh chính ngôn thuận lay động trời đất. Huống chi là người đang ngồi trong cuộc, Thiết lão gia tử rõ ràng không làm địch thủ của Võ Đang, đến nay khi đề cập đến tiền chưởng môn của Võ Đang Tử Dương đạo trưởng, ông còn lộ ra có chút kính nể...Mà Thiết San Hô cũng không thấy tận mắt khi trại bị phá, tâm tư lại đặt vào một mối thù hận khác, có lẽ cũng không quá cố chấp... Còn Luyện nhi...
Trong sự trầm ngâm lại ngẩng đầu nhìn nàng, nữ tử đối diện chính là nâng trà lên lặng lẽ không nói. Còn Luyện nhi, ta là thật sự không biết sâu trong nội tâm của nàng là nghĩ như thế nào, có hận hay không, có muốn...Nhưng mà, vô luận hận hay không hận, muốn hay không muốn, ta cũng tuyệt đối không hy vọng nàng tới gần Võ Đang, không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì nhớ rõ, ngọn núi kia đối với nàng mà nói chính là một điểm xấu trong định mệnh, lạc phượng chi địa!
Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, hán tử họ La kia lại rõ ràng không biết nhìn bầu không khí, vẫn còn tiếp tục nói: "Là có chuyện như vậy, ta ở đó có làm quen với tân Chưởng môn của Võ Đang...Phải nói là Chưởng môn đệ tử mới đúng. Ai, người kia cũng đáng thương, mang danh Chưởng môn nhưng khi làm việc lại bị quản chế khắp nơi...Hắn nghe nói ta biết các ngươi, thật là cao hứng..." Luyện nhi nhướng mày, nói: "Nhắc đến hắn làm chi?" Hán tử kia nhìn không hiểu sắc mặt, nói: "A, là có chuyện thế này, kỳ thật trước khi ta rời đi, Trác Nhất Hàng kia nhờ ta đưa cho các ngươi một phong thư, lão nhân gia nếu không ngài xem trước một chút đi?"
Thấy hắn vừa nói vừa từ trong lòng ngực lấy ra thứ gì đó, còi báo động trong lòng lập tức vang lên, ngồi thẳng lên nhìn sang, lại lập tức bị Luyện nhi hung hăng trừng mắt một cái. Nàng trừng mắt xong, bắt lấy phong thư mà mở ra, chỉ thấy bên trong bao thư bằng da trâu thật dày là một tờ giấy mỏng manh, loại giấy này là giấy tốt, cũng không thích hợp dùng để viết thư, lại thêm từ phía sau cũng mơ hồ nhìn ra được bút tích mất trật tự, có lẽ người trong cuộc cũng là vội vàng viết lên, khó trách sẽ bị hán tử cụt một tay đại thán là đáng thương.
Luyện nhi cúi đầu xem thư, ta bị nàng trừng mắt xong, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên nghe ngóng hay không, nhưng thật ra lão gia tử liền không khách khí mà tiến đến sau lưng Luyện nhi cùng đọc một chút, vừa đọc còn vừa thở dài: "Thì ra là tạ lỗi sao? Ân...Nhìn những hàng chữ này, đứa nhỏ này thật ra là người hiểu lý lẽ, Tử Dương đạo trưởng chọn hắn làm người kế thừa xác thực không có chọn sai, chẳng qua là quá mức theo khuôn phép, bị mấy vị sư thúc kia áp đặt, không biết lúc nào mới có thể thật sự lãnh trách trách nhiệm chấp chưởng Võ Đang, đáng tiếc đáng tiếc."
Ông vừa nói, hán tử họ La cũng nói tiếp: "Đúng vậy a, mặc dù Trác hiền đệ làm Chưởng môn, chỉ là chủ ý gì cũng không thể làm, giống như con rối vậy, tinh thần phi thường sa sút, ta cùng hắn nói chuyện mấy đêm, nhắc tới sự tình ở Minh Nguyệt hạp hắn liền rất hối hận, đều muốn tự mình thỉnh tội, nhưng lại khó có thể rời khỏi Võ Đang nửa bước, nói là trông mong các ngươi đến gặp mặt một lần, thứ nhất là để hảo hảo hóa giải khúc mắc, thứ hai..."
"Ân? Bên trong còn có đồ vật, đây là cái gì?" Không chờ hán tử nói xong, lão gia tử bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy, ông vốn là thuận tay cầm lấy phong thư, không ngờ lại phát hiện bên trong có đồ vật, chưa kịp phân biệt rõ, hán tử họ La kia liền nói: "Chính là cái này, hắn vốn có một vật muốn ta mang đến, bảo là muốn trả cho... Ai? Dù sao trong thư của hắn cũng có nói. Vật kia quá nhỏ, ta lại là một người thô kệch trên đường đi sợ sẽ làm hỏng, cho nên chỉ mang theo một đoạn dây để nhắn rõ, dù sao sau này các ngươi liền đến Võ Đang gặp hắn a, thứ nhất là để hảo hảo hóa giải khúc mắc, thứ hai là để lấy vật kia."
Khoảng cách của Luyện nhi là gần nhất, liếc mắt nhìn qua lão gia tử, liền đem ánh mắt ném về phía ta mà cười lạnh, trong mắt không biết là phủ kín tâm tình gì, sau đó bỗng nhiên tức giận nói: "Mặc kệ ai muốn gặp hắn, dù sao ta cũng không đi! Về sau đừng ai ở trước mặt ta nhắc đến hai chữ Võ Đang!" Nói xong liền ném phong thư lên bàn, phất tay áo bỏ đi.
Lúc này bản thân rốt cuộc đã nhìn thấy rõ ràng, đúng như hán tử họ La kia nói, thứ trong phong thư này không phải vật gì khác, chẳng qua là một đoạn dây, một đoạn dây đỏ mềm nhỏ có chút phai màu.
Sững sờ nhìn chằm chằm vào đoạn dây đỏ trên bàn tay lão gia tử, trong lúc nhất thời, chỉ làm cho người ta cảm thấy da đầu đều muốn nổ tung.