Nhưng lần đầu tiên thử nắm chặt lấy nó dường như đã thất bại rồi.
"Rời đi? Không được, tại sao phải vội vàng như vậy, vẫn là qua đêm mai rồi nói sau." Luyện nhi vừa đáp lời vừa loay hoay với một con cá sông, là cá hấp, thanh đạm mà thơm ngon, hợp khẩu vị của nàng, cho nên cũng hiếm khi nàng không chê phiền phức, dùng một đôi đũa trúc lướt tới lướt lui trên thân cánhẹ nhàng linh hoạt giống như lưỡi kiếm, nhìn thấy những mẫu xương nhỏ giấu trong thân cá không biết tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời mà chui ra, chia miếng cá trắng ra thành hai phần nho nhỏ, đợi đến khi làm cho sạch sẽ gọn gàng, lại nhúng vào trong nước canh, một phần nhỏ chia cho ta, phần lớn cảm thấy mỹ mãn mà đưa vào trong miệng.
Nhìn nàng ăn đến vui vẻ, không khỏi có chút thất thần, sau đó mới nhận ra là lời đề nghị của mình đã bị cự tuyệt.
Trận chiến kia chính là không thể nắm chắc phần thắng khi chính diện giao phong, vậy tránh đi là được, không muốn để cho hai người ở chung sinh tình, vậy không gặp nhau là được, mang theo loại chiến lược đơn giản địch tiến ta lùi này, nhân lúc cơm chiều, đề xuất kiến nghị ngày mai sẽ rời khỏi Hoàng Long động trở về đại trại ở Định Quân sơn, vốn tưởng rằng Luyện nhi sẽ hân hoan tiếp nhận, không ngờ nàng lại không nguyện ý.
"Vì sao?" Cau mày đem một miếng rau cuối cùng trong tô gắp vào trong chén của nàng, nếu không làm như vậy, chỉ e rằng một bữa cơm cho đến khi kết thúc con sói con này cũng sẽ không dụng đến nửa điểm rau xanh trên bàn: "Chúng ta đã trì hoãn ở lại đây vài tháng rồi, nếu như hôm nay đã hoàn thành di mệnh của sư phụ, vậy cũng không cần tiếp tục lưu lại, ngươi không muốn trở về sơn trại sao?"
Nàng không cam tâm tình nguyện mà gắp một miếng rau kia lên, lại cố gắng nhai nhai mấy cái liền nuốt xuống, tựa như đó không phải thức ăn mà là rơm rạ, lại nhấp một chút nước canh để xua đi hương vịtrong miệng, lúc này mới mở miệng nói: "Tấtnhiên là muốn trở về, ở đó còn có một đống chuyện đang chờ giải quyết, bất quá, chuyện ở đây vẫn còn chưa làm xong a."
"Còn có chuyện gì nữa?" Ta để bát đũaxuống, hảo chỉnh dĩ hạ* mà nhìn nàng.
(*Là một câu thành ngữ cổ đại miêu tả bộ dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong Tả truyện - Thành công thập lục niên.)
Lúc này Luyện nhi mới nhận ra đã nói lỡ lời, nhưng cũng không ngại ngùng, đồng dạng cũng là ung dung mà để đũa trúc xuống, sóng mắt lưu chuyển vuốt vuốt sợi tóc một chút, nói: "Ta hẹn người taquyết đấu ở Ngọc Nữ Phong, thời gian chính là nửa đêmngày mai, cho nên ngày kia rời đi cũng không muộn, không thể đi quá sớm."
"...Tại sao không sớm nói với ta?" Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, dù sao cũng có chúttức giận.
"Ngươi cũng không có hỏi a." Nhưng thật ra nàng lại tự nhiên hào phóng, thản nhiên mà trả lời, ăn hết một miếng cá cuối cùng trong bát.
Được rồi, đúng là bản thân chưa từng để ý đến phương diện này của nàng, tuy rằng giữa hai chúng ta gần như không có bí mật, nhưng mà sơn trại kia dù sao cũng không phải chỉ có một mình nàng, bản thân ta ở trong đó, càng giống như là khách, cho nên bình thường đều rất tự giác lánh mặt, ngay cả những lần nàng xuống chân núi nghe thuộc hạ đến báo cáo sự tình, cho đến bây giờ bản thân cũng chưa từng chủ tâm tìm hiểu đến.
Nhưng mà...
"Luyện nhi, những chuyện trong sơn trại, ta cũng không hỏi nhiều, không biết liền thôi..." Có vài lời nhất định vẫn là phải nói cho rõ ràng mới tốt, nếu không đến cuối cùng người lo lắng vẫn là bản thân mình: "Nhưng mà nếu như là chuyện liên quan đếnan nguy của ngươi, đó lại là vấn đề khác, ngươi lo lắng ta sẽ sinh bệnh, ta cũng lo lắng ngươi sẽ gặp chuyện không may, sư phụ không ở đây, chúng ta chính là nương tựa vào nhau, ngươi hiểu không?"
Khi nói ra những lời này, liền đứng lên, hai tay chống lên cạnh bàn đá, không chớp mắt mà khóa chặt lấy nàng, hy vọng có thể thông qua hành động này mà biểu thị cho nàng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nàng cũng không e dè mà nhìn lại ta, nhưng không có ý tứ muốn phân cao thấp, một đôi mắt trong veo như ao thu thản nhiên vụt sáng vài cái, bỗng nhiên mỉm cười tươi sáng nói: "Ta liền thích nhìn thấy bộ dáng lo lắng của ngươi, có lẽ là từ nhỏ nhìn quen rồi, nhìn thấy ngươi lo lắng, ngược lại cảm thấy vạn sự có khó khăn cũng không thể đánh bại được con người."
Ta thở ra một hơi, nói: "Vậy tốt nhất sau này chuyện gì ngươi cũng đưa ta theo bên cạnh, càng là những chuyện làm cho người ta lo lắng càng không nên quên."
Vừa nói như vậy, vừa thuần thục thu dọn chén dĩa trên bàn, cũng không bận tâm đến chuyện tẩy rửa, chỉ chồng chất ở một góc trong động, lautay một cái, nhìn nhìn sắc trời ngoài động, thỏ ngọc*đã mọc lên ở phương đông, trăng nhạt sao thưa, không tệ, liền xoay người mặc tốt khoác mang theo hỏa chiết tử, lôi kéo nàng, nói: "Đi thôi."
(*Mặt trăng)
Lúc này Luyện nhi vừa dùng nước sạch rửa qua gương, đang no ấm vô cùng hài lòng, thấy ta làmnhư vậy, kinh ngạc nói: "Làm cái gì? Quyết đấu chính là vào nửa đêm ngày mai, cũng không phải là tối nay."
"Đi thăm dò." Ngắn gọn đáp lại.
Cẩn thận không bao giờ thừa là đạo lý đúng trong mọi trường hợp, tuy rằng trong lòng Luyện nhi tràn đầy cảm giác Hoa Sơn này đã bị chúng ta giẫm lên đến quen thuộc rồi, chỉ là cuối cùng vẫn đồng ý đi xem, tuy rằng trong tư tâm của nàng, hẳn là chuyện nên đi cùng với ta mới chính là quan trọng hơn.
Lúc trước tâm tư toàn hoàn không chú ý đến vấn đề này, không có chuẩn bị chút nào, bỗng nhiên xuất hiện một chuyện như vậy, dù cho trực giác mách bảo sẽ không xảy ra chuyện, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an, nửa đường ta cẩn thận dò hỏi nghe ngóng, mới biết cái hẹn này, nàng ước đấu với một người trong giang hồ, tên là Ứng Tu Dương, Luyện nhi luôn miệng gọi hắn lão tặc, nói người này đã lén lút hại chết một vị đại hiệp nào đó, là người bụng dạ khó lường, rất có thể là đangthông đồng với tộc Mãn Châulàm nội ứng, bất đắc dĩ lại thiếu bằng chứng, liền dứt khoát lấy cớ mà đưathư quyết đấu, hảo hảo xử lý cho xong chuyện, việc này vốn là hẹnxử lý tại phụ cận Định Quân sơn, bởi vì chuyện của sư phụ kéo dài, trì hoãn khó về, liền dứt khoát hẹn đến Hoa Sơn.
Không cần phải nói, tin tức này chính làngười trong sơn trại mật báo cho nàng, mặc dù ta không nghi ngờ tính chân thật của tin tức, chỉ là luôn cảm thấy tâm tính Luyện nhi ngay thẳng, lại không thích những việc nhỏnhặt rườm rà, tuy rằng nói là trại chủ, nhưng thực quyền lại không hẳn là nắm trong tay, càng giống như một tấm biển hiệu trên danh nghĩa mà thôi, dù cho được mọi người khắp nơi tôn kính ủng hộ, lại nói đó cũng là chuyện vì nước vì dân, nhưng thực tế lại giống như...Đang bị người khác giật dây xui khiến.
Kỳ thật nghĩ như vậy, có lẽ đúng là quá mức lạnh lùng vô tình, bản thân mình trong kiếp này, đối với cái gọi là vì nước vì dân không cảm giác chân thật, cuối thời nhà Minh đại loạn, khói lửa bốn bề, trong ngoài đều khốn đốn sau đó liền diệt vong, bất quá là vài câu ghi chép trong sử sách, chỉ cảm thấy mọi chuyện tất nhiên sẽ phát sinh, không liên quan tới mình, cũng không có chí khí hùng tâm để can thiệp vào đó, dù sao đã sớm qua rồi một tuổi trẻ khinh cuồng, lại trải qua một lầntử kiếp, mùi vị sợ hãi đó vẫn còn tồn tại, bánh xe lịch sử nặng nề đến thế nào, e rằng chỉ một lần sơ xuất, liền sẽbị nghiền nát đến mức lại một lần nữa chết không có chỗ chôn thây.
Nhưngnhững người đang sống ở thời hiện tại, đương nhiên sẽ không cảm thấynhư vậy, ngay cả Luyện nhi ít khi đọc thi thư ly kinh bạn đạo*, sau khi xuống núi chứng kiến mọi chuyện, mưa dầm thấm đất, ngoài chuyện thương người bất hạnh, còn khơi dậy tâm tình yêu hận rõ ràng, nàng nguyện ý lộ diện gánh lấy trọng trách này, đó cũng không phải là chuyện sai trái.
(*Làm trái luân thường đạo lý, không tuân thủđạo lý trong kinh sách, hành động suy nghĩ trái ngược với tư tưởng chủđạo, chính thống đương thời)
Chỉ là nghĩ đếnkhi ở trong sơn trại, một cuộc đối thoại với đại quản sự Đông Duẩn kia, lại khiến cho người tavẫn còn vô cùng đau đầu.
Đường tình duyên gập ghềnh, con đường phía trước cũng gập ghềnh, cả hai đều không thể có nửa điểm sơ xuất, nếu không e rằng bản thân cũng đành bất lực.
Nhưng Luyện nhi lại không biết ta đang lo lắng chuyệngì, sau khi lời nói không được đáp lại, có lẽ cho rằng ta không đồng tình với hành động lần này cũng liền tức giận không tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ là bước nhanh tiến về phía trước, ta đang suy nghĩ những chuyện trong đầu, đi một hồi mới phát hiện ra bầu không khí không đúng, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt củanàng khó coi, không khỏi cất tiếng hỏi: "Ngươi làm sao vậy, lại tức giận sao?"
"Ta cũng muốn hỏi ngươi làm sao vậy, cả khuôn mặt không có cảm xúc." Luyện nhi hừ một tiếng, không ngừng bước đi: "Lẽ nào ngươi cầu tình cho người cùa phái Võ Đang còn chưa tính,còn muốn cầu tình choỨng lão tặc kia sao? Ta thích đánh nhau, ngươi lại thích cầu tình, thật sự là đáng ghét."
Ta cũng không biết vì sao nàng lại liên tưởng đến chuyện đó, nghe thấy liền nhịn không được mà bật cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tronglòng Luyện nhi, ta chính là một người tốt luôn thích cầu tình khắc nơi sao?" Thấy bước chân của nàng chậm lại, nhưng vẫn bướng bỉnh không quay đầu lại, lập tức nhanh chân chạy tới, giữ lấy cánh tay củanàng, làm cho nàng ngừng lại.
Nàng bị ta kéo ngừng, trên gương mặt vẫn là sắc giận, phiền muộn không nói một lời, cũng không nguyện ý đối mặt, ta âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ lại nữa rồi, bối rối nhìn xung quanh một hồi, nghĩ xem nên dỗ dành như thế nào mới tốt, nhưng trong bóng đêm vô tình nhìn thấy một cây cổ thụ bên vách đá, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nhất thời nảy ra một ý hay, khẽ cười nói: "Đợi một chút." Sau đó cẩn thận lướt người đến dò xét.
Bất đắc dĩ người ở bên cạnh lại không nghe theo, tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng vẫn lướt đi theo sau lưng, giữ vững khoảng cáchtrong vòng ba bước.
Biết rõ người kia chính là miệng cứng mềm lòng, bây giờnhất định là lo lắng khi ta một mình lên vách đá, tuy rằng ta đang mỉm cười, chỉ là cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không lỡ như vạch trần nàng liền thật sự phải gánh chịu hậu quả, cho nên chỉ có thể âm thầm buồn cười, nhưng mà đồng thời trong lòng, lại càng cảm thấy mềm mại.
Bất quá Luyện nhi cũng quá khinh thường người khác, cho dù bản thân có không khỏe, chút chuyện nhỏ này cũng sẽ không xảy chuyện sai lầmgì, thuận lợi lên tới đầu cành, lướt nhẹ bàn tay bẻ một đóa hoa màu hồng, vốn là một đóa hoa đào vừa nở đầu xuân, cánh hoa mở rộng, tuy rằng bé nhỏ, lại mở rarất vừa vặn, nhụy trắng giữa cánh hồng, vẫn còn mang theo một chút ướt át của trận mưa hôm nay, trang nhã động lòng người.
Luyện nhi thấy ta an nhiên đáp xuống đất, cũng liền dừng bước chânlại, đứng ở cách đóhơn ba bước, mặc dù đôi môi vẫn kiên trì mím chặt, chỉ là khuôn mặt đã giãn ra, bất tri bất giác lui đi vẻ hờn dỗi không vui, ngược lại lộ ra vài phần hiếu kỳ.
Ta mỉm cười đáp lại, đi đến bên cạnh nàng, khe khẽ run lên một đóa hoa nho nhỏ màu hồng phấn nhàn nhạt giữa ngón tay, vẫy đinhững giọt mưa còn đọng lại, nâng tay cài lên mái tóc của nàng.
Từ sau khi đưa ra quyết định kia, đây là lần đầu tiênbản thân có chủ tâm làmnhư vậy, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng có, tuy rằngtrên mặt giả vờ như không có gì, chỉ là nhấtthời trong lòng vẫn có chút hỗn loạn bồn chồn, sau khi đứng ổn địnhh, liền lùi về phía sau một bước, giả vờ xem xét, gật gật đầu cười nói: "Không tệ." Để che giấu đisự mất tự nhiên trong lòng.
Đối lập với vẻ bình tĩnh giả vờ của bản thân, Luyện nhi mới chính là thật sự không quan tâm đến, thoáng lắc lắc đầu, phát hiện đóa hoa không rơi xuống, cũng không đụng đếnvậtnhỏ kia, chỉ nâng mắt nhìn ta, rốt cuộccũng nguyện ý mở miệng, hỏi: "Làm cái gì vậy?"
"Như vậy nhìn rất đẹp." Ta thản nhiên đáp lại.
"Ta tất nhiên biết là nhìn rất đẹp." Nàng thế nhưng còn thản nhiên hơn ta, không chút che giấu sự tự hào kiêu ngạo của bản thân: "Cho dù không có hoa, ta cũng vẫn là dễ nhìn, mặc dù hoa này rất đẹp, bất quá vài ngày liền sẽ tàn lụi, không thể so với ta được." Tuy rằng ngoài miệng là nói như vậy, nhưng lại giơ tay lên, cẩn thận chạm vào đóa hoa vừa rồi, động tác nhu hòa, tựa như là thập phần yêu thích.
Ta mỉm cười nhìn nàng, từ nhỏ nàng cũng không biết đến chuyện bản thân có đẹp hay là không đẹp, bây giờ lớn lên xuống núi, xúc tiếp với quá nhiều người, thế nên cũng biết đượcbản thân sinh ra chính là códung nhan khuynh quốc khuynh thành, dựa vàotính tình của nàng, tất nhiên là đối với chuyện này thập phần đắc ý, bất quá loại đắc ý này phần lớn chính là rất đơn thuần, không rõ nó có bao nhiêu ảnh hưởng đối với người khác.
"Luyện nhi." Kéo nàng qua, khe khẽ thở dài: "Ngươi có biết, khi ngươi đi quyết đấu, ta ghét nhất chuyện gì không? Không phải là người ra tay lợi hại đã thương người ta, thậm chí cũng không phải là ngươi có thể bị thương, bởi vì võ công củangươi cao cường kiếm pháp cao minh, điểm này không ai rõ ràng hơn ta, chỉ là ta rất không thích ánh mắt của những tên giặc cỏ kia nhìn ngươi, ta thích dung nhan tuyệt đẹp của ngươi, nhưng không thích dung nhan đó của ngươi bịhỗn nhân* nhìn thấy."
(*Những người có tâm hồn dơ bẩn)
"Ha, yên tâm, chuyện này có gì chứ, nếu như ai dám loạn nhìn ta, ta móc mắt hắn ra là được!" Đối mặt vớivài câu nói ý hữu sở chỉ của ta, thiếu nữ cơ hồ là không chút do dự mà trả lời, đáng tiếc, câu trả lời này cũng không phải là câu trả lời mà ta mong muốn, rầu rĩ cười cười, nàng quả nhiên là nghe không hiểu, mà thôi, cũng không trông chờ nàng sẽ hiểu được.
Bây giờ dỗ dành được là tốt rồi, thời gian còn dài, từ từ sẽ đến.
Chỉ cần không xảy ra chuyện gì không may.
Ngay khi đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh ân lên một tiếng, còn chưa kịp hỏi làm sao vậy, liền bất ngờ bị Luyện nhi túm lấyống tay áo kéo ngườicúi xuống, ngồi xổm dưới gốc cây, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng, thấy nàng vừa làm động tác im lặng, vừa chỉ chỉ phía dưới vách núi.
Vách núi này cũng không cao, địa hình lại tương đối giống như một dốc núi, nhìn theo hướng ngón tay của nàng, chỉ thấy dưới sườn núi, có hai bóng người từ xa xa đi đến, bỗng nhiên một tiếng huýt gió kỳ lạvang lên, bóng người đột nhiên dừng bước, vỗ vỗ tay, từ khu vực hoang vắng ở hai bên, lại xuất hiện thêm mấy người nữa.
Lúc này gió thổi đúng hướng, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói: "Ứng đại ca không tới sao? Không có hắn làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ!" Một người trong đó đáp: "Có thể là hắn tính toán đúng giờ đúng khắc, đêm mai đột nhiên xuất hiện, dọa cho nữ ma đầu kia một trận." Sau đó gió lại đổi hướng, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ rỉ tai thì thầm một hồi, không nghe rõ ràng là đang nói cái gì, cho đến cuối cùng, mới nghe được một người phóng khoáng nói: "Trác huynh, đêm mai tại tuyệt đỉnh Hoa Sơn, chúng ta sẽ đấu một trận với nữ ma đầukia, đêm nay liền phải nhân cơ hội mà luyện tập tuyệt mệnh trận một chút."
Một tiếng Trác huynh này, khiến cho lòng người nhảy dựng lên, thấy Luyện nhi cũng chau mày, nhìn chằm chằm về phía kia nói nhỏ một câu: "Tại sao là hắn..."
Thật sự là không thể không cười khổ một tiếng, này, xem như là sai lầm sao?