• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chỉ dùng đôi mắt đẹp đẽ và khó đoán ấy nhìn tôi, im lặng trong giây lát, rồi hờ hững mở miệng:

"Cậu biết tên của tôi."

Chà, giọng nói rất dễ nghe.

"Nhưng tôi muốn chính miệng cậu nói ra." Tôi tiếp tục bám riết không tha.

Nhưng sau khi nói xong, hắn lập tức lách qua tôi, tiếp tục bước đi. Bất kể tôi có hỏi thế nào, hắn cũng không trả lời nữa.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Cứ như vậy, chưa đầy một tháng, chuyện tôi mặt dày bám riết lấy Tưởng Nghiên Chu lại một lần nữa lan khắp trường học và cả thị trấn.

Tôi đang cầm một chiếc ô cũ rách, dầm mưa đi về nhà.

Người ta nói tôi mặt dày, chẳng qua chỉ vì bọn họ không đủ can đảm để làm như tôi mà thôi. Họ ghen tị vì tôi có thể thoải mái tiếp cận hắn bất cứ lúc nào mà không cần kiêng dè.

Nhưng nói thật thì, tôi cũng thừa nhận mình rất phiền.

Vì tôi lớn hơn hắn một khóa, học ở tầng khác nên không có nhiều cơ hội quấy rối hắn trong giờ học. Nhưng ngoài giờ học thì khác, tôi gần như xuất hiện trước mặt hắn mọi lúc. Quanh quẩn bên cạnh hắn, ríu rít nói chuyện không ngừng. Kể cả khi tan học, dù phải đi đường vòng, tôi cũng nhất quyết đi theo hắn về tận nhà, rồi mới quay về.

Thậm chí có hôm sáng sớm tôi đã chạy tới trước nhà hắn chờ, phiền đến mức chính tôi cũng thấy quá đáng.

Có lẽ, tôi nghĩ nếu hắn đã phớt lờ tôi, vậy thì làm hắn phát điên cũng xem như một cách trả thù hắn đi. Đáng tiếc, hắn vẫn chẳng có chút quan tâm nào. Mà cũng may hắn không quan tâm—nếu là tôi, chắc tôi đã tự đánh mình một trận rồi.

Mưa rất to, may mà chiếc ô của tôi dù trông có vẻ cũ nát nhưng vẫn chưa đến mức bị dột nhiều quá, nên tôi cứ an tâm vừa gặm quả lê hái ngoài thị trấn, vừa chậm rãi đi.

Đi được nửa đường, tôi bỗng thấy một kẻ ngốc.

Dưới cơn mưa to như trút nước, người đó không hề che ô, cứ thế chậm rãi từng bước đi trên đường.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Tưởng Nghiên Chu. Tôi thầm lẩm bẩm trong bụng: Đúng là người có tiền, sở thích cũng khác người. Nhưng tôi vẫn nhanh chóng ăn nốt miếng lê, ném hạt đi, rồi chạy về phía hắn.

"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia... Ê, Tưởng Nghiên Chu!"

Hắn vẫn chẳng buồn đáp lại.

"Trời mưa mà cũng không che ô à? Nhà cậu không phải có người chuyên chăm sóc cậu sao? Sao không có ai đến đón cậu?"

Tưởng Nghiên Chu sống trong một căn biệt thự ba tầng ở ngoại ô thị trấn, trong nhà còn có người chuyên lo việc sinh hoạt hàng ngày cho hắn.

Tôi sải bước đến gần, hào phóng chìa ô ra che chung với hắn. Hỏi hắn mấy câu liền mà chẳng được câu trả lời nào, tôi chỉ đành thở dài, ném ra một câu cuối cùng:

"Cậu có muốn tôi đưa về không? Nếu không cậu sẽ bị cảm mất đấy."

Người hắn đã ướt sũng, những giọt nước mưa nặng hạt trượt xuống từ mái tóc đen ướt đẫm. Nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh băng, đôi môi tái nhợt mím chặt, trông chẳng khác nào một cái xác không hồn, hoàn toàn thờ ơ với thế giới xung quanh.

Thật sự là khó chiều mà.

Tôi lại thở dài, nhét cán ô vào tay hắn, sau đó không chờ hắn kịp phản ứng, đã chạy thẳng ra ngoài mưa.

Vừa chạy, tôi vừa ngoái đầu hét:

"Cho cậu dù đấy, tự che đi nhé! Tôi không tiện đường, không tiễn cậu nữa đâu!"

Dứt lời, tôi chạy càng nhanh hơn, chẳng cho hắn cơ hội từ chối.

Không biết có phải tôi ảo giác hay không, nhưng tôi có cảm giác... hắn đang nhìn theo hướng tôi chạy đi.

Ánh mắt ấy trong suốt mà lạnh lẽo, khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK