• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ lại khi cha mẹ qua đời, lúc mà tôi vừa bị đưa trở lại nơi này, mỗi lần nghe thấy những lời đó, tôi rất tức giận. Nhưng sau này tôi phát hiện ra rằng, tôi càng tức giận, những người kia lại càng hả hê, càng vui vẻ chế giễu. Khi nhận ra điều đó, tôi đã nghĩ thông suốt, thậm chí đôi lúc còn có thể cười cười đùa đùa với bọn họ.

Có những thứ, nếu tôi thể hiện ra, người khác sẽ biết đó là vết thương của tôi, là nhược điểm của tôi. Khi đó, họ sẽ giống như lũ chó hoang thấy xương, cắn mãi không chịu buông. Nhưng nếu tôi không để ý, họ sẽ nhanh chóng mất hứng, chẳng bao lâu liền thấy chán.

Hồi mới bắt đầu cảm thấy khó chịu, tôi còn tự an ủi mình: "Không sao cả, trước khi ba mẹ mất, ở nơi này, tôi thực sự cũng có thể được gọi là ‘tiểu thư’. Những người đó gọi như vậy cũng không hẳn là không có lý."

Dù sao thì, ba mẹ tôi cũng thuộc nhóm những người đầu tiên ở thị trấn này giàu lên. Khi người ta còn sống trong những căn nhà gạch cũ kỹ, nhà tôi đã có xe hơi đưa đón.

Tuy nhiên, trong những ký ức ít ỏi lúc nhỏ, tôi vẫn nhớ rõ—nhà tôi chưa bao giờ được hoan nghênh ở thị trấn này. Mỗi lần về quê, dù có mang theo bao nhiêu quà cáp xa xỉ, người ta vẫn chỉ tỏ ra thân thiện khi đối mặt với ba mẹ tôi. Sau lưng, họ lại dùng ánh mắt ghen ghét, đố kỵ, đưa ra những suy đoán vô căn cứ.

Hồi nhỏ tôi không hiểu, ba mẹ cũng chưa từng giải thích nhiều.

Mãi đến bây giờ, tôi mới nhận ra.

Họ chẳng những không ưa ba mẹ tôi, mà còn căm ghét. Nhưng không chỉ riêng gia đình tôi—họ căm ghét tất cả những người ở đây đã giàu lên trước họ, bỏ bọn họ lại.

Tại sao lại là gia đình tôi giàu có? Tại sao không phải là nhà họ?

Nhà tôi có tiền như vậy, tại sao không hào phóng hơn một chút, cho họ nhiều tiền hơn?

Những món quà nhỏ tý này, có phải chỉ để tống cổ họ không?

Nhà tôi làm ăn lớn như vậy, tại sao không nhận người nhà họ vào làm chức to?

Cùng làng, cùng xóm họ muốn lương cao tý thì đã sao?

Vậy nên, sau khi nhà tôi phá sản, ba mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe, bọn họ vui vẻ, giải tỏa được nỗi uất ức. Đột nhiên, ai nấy lại trở nên thân thiết, quan tâm lẫn nhau, thị trấn này bỗng chốc trở thành một đại gia đình "hòa thuận".

Chiến lược đã định thay đổi thì phải thay đổi ngay.

Từ đó trở đi, tôi không còn muốn tiếp cận Tưởng Nghiên Chu bằng cách tặng quà nữa. Thay vào đó, tôi cố gắng tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, tìm cách khơi gợi đề tài để hắn chịu mở miệng nói chuyện với tôi.

Nhưng...

"... Hôm nay cậu cũng lại về nhà một mình sao?"

Tôi theo sát phía sau tiểu thiếu gia xinh đẹp kia. Những người xung quanh đã bắt đầu lộ ra vẻ mặt cười cợt, bàn tán cũng không hề nhỏ giọng.

Tôi chẳng buồn để ý đến những kẻ đang châm biếm kiểu "ếch mà đòi ăn thịt thiên nga". Nếu họ thực sự nghĩ như vậy, thì tại sao chính họ còn bảo con cái mình kết thân với Tưởng Nghiên Chu làm gì?

"Này, đừng phớt lờ tôi chứ. Tôi tên là An Tuân. Còn cậu tên là gì?"

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Tưởng Nghiên Chu vẫn chỉ cúi đầu bước đi, hoàn toàn không để t@m đến tôi hay bất cứ thứ gì xung quanh. Nhưng tôi cũng không nản, chỉ sải bước dài hơn, đứng chặn trước mặt hắn.

Bị cản đường, cuối cùng hắn cũng dừng lại, ngẩng đầu lên.

Tưởng Nghiên Chu thực sự có một gương mặt đặc biệt xuất chúng.

Thiếu niên ấy đẹp đến mức khó có thể phân biệt nam nữ, đôi mắt trong veo như pha lê nhưng lạnh lẽo đến vô cảm, không chút biểu cảm.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, như thể nhất định phải đợi hắn lên tiếng, hắn cũng không tỏ vẻ khó chịu. Thực ra, tôi chẳng thể biết được hắn có bực mình hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK