Tôi đã rời đi sáu tháng.
Trong sáu tháng này, tôi lang thang khắp những vùng núi ở Tây Nam. Khi có nhà trọ, tôi dùng giấy tờ của chị họ để đăng ký ở lại; khi không có, tôi tìm đến những gia đình ven đường. Hầu hết họ đều hiền lành, sẵn lòng cưu mang người từ nơi khác đến.
Tôi không biết suốt những tháng qua Tưởng Nghiên Chu có tìm tôi hay không, cũng không suy nghĩ về điều đó.
Bởi vì trong những tháng ngắn ngủi này, chỉ riêng việc đắm chìm trong cảnh sắc thiên nhiên thôi cũng đã không đủ thời gian, huống hồ là để nhớ đến chuyện khác?
---
Ở vùng đất có núi non, đồi dốc, bình nguyên và cao nguyên này, đặc biệt là những dãy núi bị cho là cằn cỗi, lại hội tụ cảnh sắc mỹ lệ nhất.
Có 36 hồ nước trong veo với những sắc thái khác nhau, có thành cổ hai nghìn năm tuổi, có núi, có sông, có thành phố hòa quyện với nhau. Dù là bình minh hay hoàng hôn, cảnh vật nơi đây đều đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Người dân nơi đó không giàu có nhưng lại rất chất phác. Lúc ăn cơm, họ lúc nào cũng gắp đầy đồ ăn cho tôi.
Để rồi khi tôi quay về—
Cái vali của tôi đã nặng đến mức gần như không kéo nổi nữa.
---
Chỉ là…
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Khi tôi bấm chuông cửa, cửa mở ra, người đứng bên trong lại là một khuôn mặt tôi quen thuộc.
Lão quản gia già nua ấy vẫn với dáng vẻ không nói lời nào, cũng không có biểu cảm gì, chỉ hơi cứng người lại khi nhìn thấy tôi.
Cũng may—
Khi tôi giả vờ định quay đầu đi, kéo theo cái vali nặng nề của mình rời khỏi, ông ấy mở cửa ra.
---
Tôi chầm chậm kéo vali vào trong nhà.
Ngay sau đó, lão quản gia không biết đã đi đâu mất.
Tôi mất gần nửa tiếng để hổn hển kéo vali vào phòng, rồi ngồi trên sô pha phòng khách, lôi từng món đặc sản trong vali ra đặt trên bàn trà.
Lão già này thật là!
Không chịu giúp tôi lấy đồ, mất công tôi còn mang quà về cho ông ấy nữa!
Khi tôi vừa lẩm bẩm chửi thầm trong đầu, vừa sắp xếp quà, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ô tô phanh gấp.
Động tác trên tay tôi khựng lại.
Trong đầu tôi lập tức vẽ ra hình ảnh một người nào đó đang sốt ruột, hoảng loạn.
Nhưng khi hắn thực sự đẩy cửa bước vào—
Biểu cảm của hắn lại là một vẻ cố tỏ ra bình tĩnh.
---
"An Tuân! Em còn dám quay về à?"
Hắn bước nhanh đến trước mặt tôi, sắc mặt âm trầm, giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi.
"Ừ."
Tôi đặt đồ xuống bàn trà, phủi tay, đứng dậy bước đến gần hắn, mỉm cười:
"Em còn mang quà cho anh nữa đấy, có muốn xem không?"
---
"Em... Em đừng tưởng chỉ vậy là tôi sẽ bỏ qua cho em!"
Hắn có vẻ không ngờ rằng tôi lại có thái độ này, sắc mặt u ám pha lẫn ngây người, nhưng giọng điệu lại như đang cố tỏ ra tàn nhẫn.
"Ừ ừ."
Tôi chẳng hề để ý đến lời cảnh cáo của hắn, xoay người lấy một gói đặc sản trên bàn.
"Nhìn xem cái này nè, không phải khô bò đâu, mà là thịt dê đấy. Ngon lắm, nhưng hơi mỏi răng."
Tôi nhét túi thịt dê vào lòng hắn.
Hắn cầm lấy theo phản xạ, có chút ngơ ngác.
Tôi lại tiếp tục lôi thêm một túi nhỏ khác mua ở khu du lịch:
"Táo bên đó rất ngon. Em vốn mang theo mấy quả, nhưng trên đường đã ăn hết rồi, chỉ còn ít quả sấy khô..."
"Còn cái này, trang sức đắt quá trời, nhưng em nghi ngờ mấy cô bán hàng đó cố tình 'chặt chém' khách du lịch như em..."
---
"An Tuân, em đang lừa gạt tôi đấy à?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt túi thịt khô, gân xanh nổi rõ lên vì dùng sức quá mạnh.
Tôi thở dài, xoay người đối diện với hắn.
Người trước mặt chỉ mất nửa tiếng đã chạy đến đây, so với trước kia gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu đang hung tợn nhìn tôi, còn có quầng thâm rõ rệt.
Ngay cả cằm cũng lún phún râu, trông có vẻ lâu lắm rồi chưa cạo.
---
Tôi lẩm bẩm:
"Anh xấu đi rồi..."
Người trước mặt sửng sốt, ngay sau đó có vẻ muốn nổi giận.
Nhưng tôi đã nhào vào lòng hắn trước.
Hai tay tôi ôm lấy eo hắn, giọng nói khẽ khàng:
"Tưởng Nghiên Chu, em đã đi đến rất nhiều nơi đẹp lắm. Lần sau, chúng ta cùng đi nhé, được không?"
---
"Em..."
Hắn cứng đờ người lại, như thể vừa nghe thấy điều gì không thể tin nổi.
Tôi buông ra, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nhón chân lên—
Nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.
Một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Ngay sau đó, tôi rời khỏi hắn, mỉm cười nói:
"Tưởng Nghiên Chu, lần này em không có nhiều tiền nữa."
"Anh biết mà, giấu tiền trước mặt anh khó lắm."
"Vẫn còn nhiều nơi em chưa kịp đi, nhưng em hết tiền mất rồi..."