Hôm nay Tưởng Nghiên Chu bỗng nhiên nói nhiều hơn bình thường, tôi không khỏi có chút nôn nóng. Tôi chỉ muốn nhanh chóng nghe được đáp án xác thực từ hắn, sau đó nói ra câu mà tôi đã suy nghĩ rất lâu.
“Ông nội của tôi gần đây đúng là có ý tìm cho tôi một người bạn đời phù hợp.”
Không biết có phải do cảm xúc nôn nóng của tôi khiến hắn vui vẻ hay không, hắn hiếm thấy mà nở một nụ cười, ngay cả đôi lông mày lạnh lùng cũng phảng phất ý cười.
“Nhưng mà…”
“Nếu đã vậy!”
Tôi đã nghe được câu trả lời mình muốn, không cần nghe thêm gì nữa. Tôi vội vã cắt ngang hắn, nói ra điều mà tôi đã châm chước hồi lâu.
“Từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Người trước mặt như thể vừa nghe thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi. Ý cười đọng lại nơi đuôi lông mày, nhưng đôi mắt lại dần trở nên lạnh lẽo. Hắn mím chặt môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, như muốn đọc từng suy nghĩ của tôi.
“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa.”
Giọng hắn trầm thấp khác thường, thần sắc u tối. Tôi bỗng dưng có chút không dám nhìn thẳng vào hắn, vội cúi đầu, nhanh chóng nói tiếp:
“Tôi biết mấy năm qua đã mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái.”
“Bây giờ có Phó tiểu thư rồi, tôi cũng không thể chen vào giữa hai người được.”
“Vì không muốn gây khó xử cho cậu và cô ấy, nên tôi—”
“Kẻ lừa đảo.”
Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra một người không cần phải cao giọng nạt nộ, cũng có thể dễ dàng khiến người khác sợ hãi.
Ý cười trên gương mặt Tưởng Nghiên Chu hoàn toàn biến mất. Đôi môi hắn mím thành một đường thẳng lạnh lùng, hắn không cần tỏ ra hung ác, cũng đủ để khiến người ta hoảng loạn sợ hãi.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
“Chỉ là cái cớ mà thôi.”
“Dù là nói sợ gây khó xử hay nói thích ta trước đây—đều là giả.”
“Bởi vì bọn họ nói tôi là một quái vật không có tình cảm.”
Dưới ánh đèn mờ tối, hắn từng bước ép sát. Tôi cuống quýt muốn lùi về sau, nhưng vẫn bị hắn dễ dàng khống chế.
Tôi không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng không thể ngăn giọng nói trầm thấp, u tối của hắn rót vào tai mình.
“An Tuân, cậu cũng muốn giống họ...vứt bỏ tôi, phải không?”
Tôi đã trốn về, bỏ lại bóng dáng im lặng đen tối kia lại phía sau.
Có lẽ, những lời này không nên do tôi nói ra. Dù gì, hắn mới là thiếu gia được lớn lên từ núi vàng bạc và sự nuông chiều của hàng ngàn người. Còn tôi, ở trong mắt người khác, chẳng qua chỉ là kẻ lì lợm bám theo hắn không biết xấu hổ mà thôi.
Nam nhân đều có lòng tự trọng như vậy đúng không?
Sự bất an này càng lớn hơn khi Tưởng Nghiên Chu không hề liên hệ với tôi suốt một tuần sau đêm đó.
Suốt cả tuần, tôi lo lắng rằng hắn có thể sẽ tức giận mà tìm người đến đánh tôi một trận, hoặc tệ hơn nữa—giống như trong những câu chuyện trên mạng—trực tiếp khiến tôi không còn chốn dung thân.
Nhưng may mắn thay, tôi vẫn bình an vô sự.
Cảm thấy mọi chuyện với Tưởng Nghiên Chu coi như đã kết thúc, tôi chấp nhận lời mời của một chàng trai ít tuổi hơn cũng là đàn em khoá dưới vào buổi tối sau tuần đó.
Cậu ta cùng bộ môn với tôi, bình thường tiếp xúc khá nhiều trong công việc. Tôi vốn chỉ định gặp cậu ta để bàn giao lại công việc sau khi nghỉ làm, nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi đồng ý lời mời đi ăn bên ngoài.
Nhưng điều tôi không ngờ chính là—địa điểm cậu ta chọn lại là một quán bar. Rõ ràng hắn nói là một nơi thanh tĩnh.
Đứng bên ngoài do dự hồi lâu, nghĩ đến chuyện bản thân cũng không phải chưa từng tới những nơi như thế này, tôi cắn môi, rồi vẫn quyết định bước vào.
Quả nhiên, mọi chuyện không khác so với những gì tôi đã dự liệu từ trước.
Hắn rõ ràng không hề có ý định bàn công việc.
Dưới sự cổ vũ của vài người bạn, cậu ta đỏ mặt mời tôi lên khu quầy ngồi. Tôi không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau.
“… Chị giỏi giang như vậy, nếu chịu quay đầu nhìn lại, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút.”