Tôi nhìn thấy hắn đi ra khỏi nhà ga, chẳng màng hình tượng, gào thét với những cấp dưới của hắn.
Cảnh tượng ấy khiến tôi mê mang.
Trong trí nhớ của tôi, ngay cả lần đầu tiên tôi bỏ trốn và bị bắt về, Tưởng Nghiên Chu cũng vẫn luôn giữ dáng vẻ chỉnh tề, thong dong.
Cũng chính bởi cái dáng vẻ ung dung đó, suốt bao năm qua, tôi vẫn luôn có cảm giác bản thân mãi mãi không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Nhưng bây giờ… hắn lại có thể thất thố đến vậy.
Hắn... cũng sẽ sợ hãi sao?
---
Hình ảnh trước mắt giống như một kẻ điên đang phát cuồng.
Những người xung quanh chẳng biết nên nói là hoảng sợ hay đang xem náo nhiệt, nhưng Tưởng Nghiên Chu lại chẳng thèm để tâm.
Hắn lần lượt chạy đến từng chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, không chút do dự mở cửa xe, nghiêng người vào trong xem xét.
Bộ dạng quá mức thê thảm.
Thậm chí so với một người bình thường còn thảm hại hơn.
Không hiểu sao tôi đột nhiên ngẩn người.
Sở Dập chậm rãi lên tiếng:
"Tưởng Nghiên Chu thật sự rất giống cha hắn."
"Đáng thương giống nhau... ."
---
Trước khi chết, cha của Tưởng Nghiên Chu đã từng vuốt v3 vết thương đang chảy m.á.u trên cổ hắn, ánh mắt tràn đầy đau thương, nói:
"Nghiên Chu, ngàn vạn lần đừng yêu một người chủ động nhiệt liệt theo đuổi con."
"Nếu đã yêu, nhất định đừng để cô ấy biết."
"Bởi vì một khi biết, cô ấy sẽ không còn yêu con nữa."
Nhưng lúc này Tưởng Nghiên Chu nghĩ, cha hắn lừa hắn rồi.
Bởi vì dù hắn chưa từng để cô ấy biết, nhưng cô ấy vẫn rời đi.
---
Tưởng Nghiên Chu như kẻ điên, kéo lấy từng người qua đường, cẩn thận nhận diện từng khuôn mặt, cố chấp mở cửa từng chiếc xe thương vụ ven đường, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc...
Rõ ràng cô đã nói thích hắn rất nhiều lần.
Đã đuổi theo hắn bao nhiêu năm.
Đã thổ lộ với hắn biết bao tình ý.
Vậy mà, bỗng một ngày, nói không thích là không thích nữa.
Muốn đi là đi.
Hắn thật sự, hoàn toàn không thể chấp nhận.
Tại sao hắn đột nhiên lại bị giống cha mình, bị người kia vứt bỏ. Rõ ràng là hắn yêu cô như vậy.
---
Năm đó, cha của Tưởng Nghiên Chu cũng là một nhân vật nổi bật tại trường X.
Bề ngoài xuất chúng, khí chất lạnh lùng, là người thừa kế đã được Tưởng gia định sẵn từ Trong thời gian học tập, ông không thiếu những người theo đuổi.
Là một người khó gần như vậy, suốt hơn hai mươi năm chưa từng bị ai chinh phục, thế mà đến năm tốt nghiệp lại bị một nữ sinh năm nhất bắt được.
Cô gái ấy xinh xắn, hoạt bát, theo đuổi hắn một cách nhiệt liệt, chói sáng như pháo hoa.
Chẳng mấy chốc, Tưởng Lâm Trạch – cha của Tưởng Nghiên Chu – đã sa vào mối tình đầu ấy, không thể tự thoát ra.
Suốt khoảng thời gian đó, người ta thường thấy hắn tay trong tay với cô bạn gái nhỏ của mình, đi khắp mọi nơi trong trường, vẻ mặt luôn tràn đầy cưng chiều và hạnh phúc. Mà rõ ràng hắn sắp tốt nghiệp, bận rộn đi thực tập ở công ty nhà hắn.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, hắn đã yêu cô đến tận xương tủy.
Thậm chí còn nghĩ rằng, đời này hắn chỉ muốn kết hôn với cô.
---
Nhưng tình yêu của cô gái ấy, cũng giống như pháo hoa.
Đến mãnh liệt, nhưng cũng tàn lụi rất nhanh.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, người con gái mà hắn yêu đến tận xương tủy, sẽ phản bội hắn chỉ sau chưa đầy một năm.
Lúc biết cô mập mờ với hai người đàn ông khác, thấy cô hoảng hốt nhận sai, cố gắng kiềm chế cơn đau đớn xé nát trong tim, lựa chọn tha thứ.
Nhưng lần đó, hắn không chấp nhận bất kỳ sự thương lượng nào nữa.
Hắn cưỡng ép cô kết hôn với mình ngay khi cô vừa tròn hai mươi tuổi.
---
Thế nhưng, điều đáng tiếc nhất chính là—
Tình cảm của cô gái ấy, cũng nhanh chóng và ngắn ngủi như pháo hoa. Tới nhanh, tan cũng nhanh
Cô luôn say mê những cảm xúc mới mẻ.
Với cô, tình yêu có thời hạn.
Thứ tình cảm nhiệt liệt ngày xưa một khi hết hạn, nó sẽ trở thành đồ ăn thừa qua đêm, là thứ nên bị vứt bỏ ngay lập tức.
Tưởng Lâm Trạch đã nghĩ mọi cách để níu giữ cô.
Hắn cố gắng khiến cô hiểu rằng, hôn nhân là sự trung thành tuyệt đối với bạn đời.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Dù là thể xác hay tinh thần, cũng chỉ có thể thuộc về một người duy nhất.