• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nghiên Chu tìm đến chỗ ở này.

 

Lúc ấy, tôi đang ngủ một giấc khá ngon mà từ lâu chưa được ngủ. Khi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi thấy chính là khuôn mặt lạnh lùng, không một tia biểu cảm của Tưởng Nghiên Chu.

 

Không biết hắn đã lấy số điện thoại của cậu mợ tôi từ đâu, sau đó, ngay trong đêm, hắn đã gọi đến chỗ chị họ tôi, Lương Tĩnh. Sáng hôm sau, cũng chính chị họ tôi là người vào thị trấn đón Tưởng Nghiên Chu.

 

Thậm chí, trước khi đi, chị ấy còn không yên tâm, liếc nhìn tôi vẫn đang say ngủ, rồi khóa ngoài cửa phòng lại.

 

Hình phạt cho việc bỏ trốn thực ra cũng không quá khắc nghiệt, chỉ là suốt nửa tháng, tôi gần như chỉ có thể nằm trên giường. Sau đó, bởi vì mặc cho hắn ép hỏi bao nhiêu lần rằng tôi có còn dám chạy trốn nữa hay không, tôi vẫn cắn răng không trả lời, không thỏa hiệp, nên cuối cùng, hắn đã nhốt tôi vào căn nhà kia.

 

 

---

 

Càng nói, tôi càng không biết mình đang nói những gì nữa, đơn giản chỉ muốn rời khỏi người đang cúi đầu, không ngừng lặp đi lặp lại câu "Thật xin lỗi" kia.

 

Nhưng đi được nửa đường, tôi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay lại, thân mật khoác vai Lương Tĩnh, cười hì hì nói:

 

"Nếu chị thực sự cảm thấy áy náy, vậy giúp tôi một việc thế nào?"

 

---

 

Kế hoạch lần này được định sẵn vào khoảng thời gian Tưởng Nghiên Chu phải bay ra nước ngoài công tác một tuần.

 

Sáng hôm ấy, sau khi tiễn hắn ra sân bay, tôi chuẩn bị ra ngoài đi dạo. Nhưng còn chưa bước qua cổng biệt thự, đã bị lão quản gia cẩn trọng ngăn lại. Tôi bĩu môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người lên lầu.

 

Thế nhưng, đến ngày hôm sau, tôi lại ra cửa, đắc ý chìa điện thoại ra trước mặt lão quản gia, mở đoạn tin nhắn trò chuyện giữa tôi và Tưởng Nghiên Chu.

 

Tôi còn giả vờ sợ lão quản gia không biết chữ, lớn tiếng đọc to nội dung tin nhắn:

 

"Một hạt cỏ không giống bình thường: Nghiên Chu thân ái, xin hỏi hôm nay tiểu kiều thê của anh có thể ra ngoài dạo phố, xua tan đi nỗi tương tư với Nghiên Chu được không?"

 

"Tưởng Nghiên Chu: Ừm."

 

Kết quả, tôi bị lão quản gia đuổi thẳng ra ngoài.

 

Hôm ấy, tôi thực sự giống như nghe lời Tưởng Nghiên Chu, ngoan ngoãn đi dạo một vòng rồi quay về. Sau đó, gần như mỗi ngày, tôi đều lặp lại trò cũ.

 

Cho nên, vào ngày cuối cùng của chuyến công tác, cũng chính là buổi sáng hôm Tưởng Nghiên Chu chuẩn bị quay về, tôi vẫn như thường lệ, nghênh ngang bước ra cửa dưới ánh mắt của lão quản gia.

 

Nhưng lần này, tôi sẽ không quay về nữa.

 

 

---

 

Chậm rãi đi đến rừng cây nhỏ, tôi nhanh chóng lấy ra giấy tờ tùy thân và tiền mặt đã chuẩn bị sẵn, dùng tốc độ nhanh nhất đón xe xuống núi, đến sân bay, mua một tấm vé sớm nhất bằng giấy tờ của chính mình.

 

Sau đó, tôi lập tức xoay người, bắt taxi đến một bến xe nhỏ ở thành phố B.

 

Thế nhưng, dù đã đến bến xe, tôi cũng không dám mua vé trực tiếp. Tôi vòng quanh nhà ga một lượt, dò hỏi những tài xế đang ôm khách xem họ định đi đâu, khi nào xuất phát.

 

Chờ đến khi tôi tìm được một chiếc xe chỉ thiếu một người nữa là có thể khởi hành, hơn nữa là đi hướng đến thành phố kế bên, tôi mới thoáng an tâm, leo lên xe.

 

Bên trong chiếc xe thương vụ nhỏ có mùi khá khó chịu. Bên ngoài xe tràn ngập tiếng rao bán ồn ào, bên trong thì nồng nặc mùi t.h.u.ố.c lá của đám đàn ông, xen lẫn tiếng trẻ con khóc ré lên rồi được mẹ dỗ bằng bình sữa.

 

Bị mùi xăng trong xe hun đến buồn nôn, tim tôi cũng đập mạnh đến mức khó chịu. Cảm giác bồn chồn càng lúc càng rõ rệt. Tôi đành nhắm mắt, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tốt nhất là có thể chợp mắt một chút.

 

Mơ hồ nghe thấy có người bước lên xe. Trong xe ồn ào tiếng bất mãn của các hành khách khác " Tài xế, đủ người rồi, đừng đón nữa, đi thôi".

 

Vị trí bên cạnh tôi hơi trầm xuống, một hương thơm nhàn nhạt thoảng qua mũi tôi. Trong tiếng vui vẻ của tài xế, một giọng nói vang lên 

 

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

"Ngại quá, tôi không đi, chỉ là lên tìm một người."

 

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay tôi bị nắm chặt. Tôi mở bừng mắt, đối diện ngay với đôi mắt đào hoa cong cong đầy ý cười của Sở Dập.

 

Hắn nghiêng đầu, nhếch môi cười khẽ, thong thả nói:

 

" Vì vậy xe ông phải tìm thêm hai người nữa mới có thể xuất phát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK