• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn hạ giọng, như thể đang thì thầm một bí mật.

 

"Nhưng mà cô đừng quên... Trong mối quan hệ giữa hai người, người phạm sai lầm trước là cô."

 

 

"Rốt cuộc, chính cô là người nói thích trước, là người lì lợm bám lấy hắn không buông, lại không chịu trả giá chút tình cảm nào, cuối cùng còn thản nhiên vứt bỏ hắn."

 

 

"Đừng nói là Tưởng Nghiên Chu – một kẻ điên – ngay cả cha hắn vốn là một người bình thường, cuối cùng cũng bị bức đến phát điên đây, đúng không?"

 

---

 

"Không phải..."

 

Cổ họng tôi khô khốc, giọng nói nghẹn lại.

 

Tôi không dám nhìn thẳng vào Sở Dập.

 

 "Là vì... bọn họ nói Tưởng Nghiên Chu sắp đính hôn, nên tôi mới..."

 

"Mới vui mừng vô cùng?"

 

Sở Dập nói như thể đã chắc chắn điều đó.

 

"Chắc chắn là cô đã vui mừng đến phát điên khi cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận rời xa hắn, đúng không?"

 

 "Nếu không...tại sao không tự mình đi hỏi hắn một câu, mà lại lập tức bỏ đi như vậy?"

 

---

 

"Không phải, tôi..."

 

Sở Dập nhìn người đang ngồi ở một góc ghế xe, lấy cớ mà không dám thừa nhận, đột nhiên cảm thấy mất đi hứng thú.

 

Hắn lười biếng ngả người ra sau ghế, kéo dài giọng:

 

 " Chậc, cô nói xem, Tưởng Nghiên Chu có phải bị lừa cả tình lẫn tiền không nhỉ?"

 

"Dù sao thì tôi nghe nói, hồi còn học ở thị trấn nhỏ đó, chính hắn đã nuôi cơm cô ba bữa một ngày, thậm chí còn đóng học phí cho cô. Lên đại học cũng vẫn vậy."

 

"Nếu không phải cô lấy lý do là đuổi theo hắn, thì sau khi trượt đại học lần đầu tiên, cô liệu có tiếp tục học lại không?"

 

"...Tôi vẫn sẽ học."

 

Không khí trong xe đột nhiên trở nên nặng nề, đè nén tôi đến mức không thở nổi.

 

Nói xong câu đó, tôi cảm thấy bản thân gần như muốn gục xuống.

 

Sở Dập bĩu môi, không tiếp tục nói vầ chủ đề này nữa, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Chiếc xe sớm đã rời khỏi ga tàu – khi mà Tưởng Nghiên Chu đang phát điên.

 

Bây giờ, nó đang dừng lại trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

 

"Hắn sắp tìm thấy nơi này."

 

Đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, đến mức không kịp phản ứng khi nghe Sở Dập lên tiếng sau một lúc dài im lặng.

 "Vậy nên..."

Sở Dập quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy để tâm.

 "Cô vẫn quyết định rời đi sao?"

 

Nơi này không thể nhìn thấy Tưởng Nghiên Chu, nhưng tôi vẫn cảm giác như hắn đang đứng ngoài kia, chuẩn bị mở văng cánh cửa xe, kéo tôi ra ngoài.

 

Tôi im lặng hồi lâu, rồi khàn khàn nói:

 

"... Đúng vậy."

 

"Tôi không biết anh làm tất cả những chuyện này là vì điều gì."

 

Nhưng—

 

Ánh mắt tôi đột nhiên trở nên sắc bén, gần như cứng rắn đến quyết liệt.

 

"Hắn đã làm sai thì chính là làm sai."

 

"Tôi thừa nhận hành vi của mình không đúng, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận cách hắn giải quyết mọi chuyện."

"Vậy nên, hắn phải chịu trừng phạt của tôi."

"Còn tôi..."

Tôi mở cửa xe, không quay đầu lại.

"Tôi cũng sẽ chuộc tội, cho đến khi nhận được sự tha thứ của hắn."

 

---

 

Sau khi người kia rời đi, Sở Dập hạ kính xe, châm một điếu thuốc.

 

Hắn thực ra không thích hút thuốc lắm.

 

Nhưng nó sẽ giúp hắn lắng đọng lại, nghiêm túc suy nghĩ một số chuyện.

 

Trong làn khói thuốc, hắn nhớ đến người cha đã bị mẹ của Tưởng Nghiên Chu dụ dỗ, định bỏ vợ con mà đi.

 

Hắn nhớ đến sự hận thù mà bản thân dành cho Tưởng Nghiên Chu từ nhỏ.

 

Và cái loại hận thù tưởng chừng nhỏ bé đó, lại bùng lên mạnh mẽ nhất vào cái ngày hắn gặp lại Tưởng Nghiên Chu.

 

 

---

 

Tưởng Nghiên Chu, hắn có tư cách gì chứ?

 

Con của một kẻ đã khiến gia đình người khác tan vỡ...

 

Lại có thể đạt được hạnh phúc ư?

 

Không thể tha thứ.

 

---

 

Vậy nên—

 

Hắn ám chỉ với những kẻ bên cạnh mình, xúi giục họ nhằm vào người phụ nữ kia.

 

Hắn bảo người khác nói với cô rằng Tưởng Nghiên Chu là một kẻ không có cảm xúc, một con quái vật.

 

Hắn sắp đặt để cô nghe được tin tức về cuộc liên hôn kia. Dù Tưởng Nghiên Chủ đã cự tuyệt ngay từ đầu.

 

---

 

Chỉ là, sau này—

 

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Sau khi xuất ngoại, trải qua nhiều năm sống cô đơn nơi đất khách—

 

Có một đêm, hắn đột nhiên tỉnh giấc giữa khuya, nhớ lại tất cả những chuyện cũ.

 

Lúc đó, hắn mới nhận ra—

 

Bản thân không khác gì người cha tồi tệ của mình.

 

Một kẻ dơ bẩn và hèn hạ. 

 

---

 

Vì vậy sau khi trở về nước, trong một lần tình cờ gặp lại cô—

 

Hắn gọi cô dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK