Lúc đó, dù thể hiện rất bình tĩnh, nhưng khi về nhà, tôi thật sự đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Cuối cùng, tôi đi đến một kết luận khiến bản thân bừng tỉnh đại ngộ:
Không trách được tôi theo đuổi bao nhiêu năm mà vẫn không có kết quả, thì ra căn bản vấn đề không nằm ở tôi!
Hóa ra, từ trước đến nay, tôi vẫn cố gắng vì một mục tiêu vốn dĩ không thể đạt được ngay từ lúc bắt đầu.
Những tin tức này thật sự khiến tôi chán nản hồi lâu. Kiên trì nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị người khác nói rằng ngay từ đầu tôi đã đi sai hướng. Ai mà không cảm thấy uể oải cơ chứ?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, ngay cả ăn tôi cũng không muốn, chỉ ủ rũ chọc chọc mấy cọng rau xanh trên đ ĩa, chẳng còn hứng thú gì.
“Cậu làm sao vậy?”
Giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt trời sinh vang lên từ phía đối diện. Tôi ngẩng đầu, nhìn người ngồi đối diện – Tưởng Nghiên Chu, có chút vô lực lầm bầu:
“Toàn là đồ chay, chẳng muốn ăn.”
Tưởng Nghiên Chu dừng tay cầm đũa một chút, ngẩng lên:
“Vậy tại sao không gọi món mặn?”
“Bởi vì không có tiền.” tôi buông đũa xuống, chống cằm nhìn Tưởng Nghiên Chu. Trong lòng thắc mắc rốt cuộc điều gì đã khiến một đứa nhóc tốt như vậy trở thành cái “quái vật không có tình cảm” trong miệng người đời.
“Nói dối.”
Giữa nhà ăn đại học đông đúc, hắn lại có thể ngồi ra khí chất cao cấp như đang ở một nhà hàng sang trọng. Tưởng Nghiên Chu lãnh đạm phản bác, ánh mắt dừng lại trên đ ĩa thức ăn của chính mình.
“Cậu vẫn luôn dùng thẻ cơm của tôi, sao có thể không có tiền?”
Nhìn cái tên chuyên phá đám này, tôi càng nghĩ càng tức, liền cầm đũa gắp sạch sườn trên đ ĩa của hắn, vừa gặm vừa hung dữ nghĩ:
"Phần sườn cuối cùng gắp cho hắn đúng là lãng phí, mình phải ăn sạch mới được!"
Khi nghe tin Tưởng Nghiên Chu sắp kết hôn với một tiểu thư đi du học về, còn môn đăng hộ đối nữa, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, tôi cũng có một lý do chính đáng để dứt bỏ những năm tháng lì lợm là l.i.ế.m của mình.
Ít nhất, trong mắt người ngoài, tôi không phải vì thất bại mà từ bỏ, mà là do khoảng cách thân phận giữa địch và ta quá lớn, tôi đã rất sáng suốt khi lựa chọn rời đi đúng lúc.
Thế nên, khi một “người bạn” ra vẻ quan tâm hỏi tôi có biết tin này không, tôi không kiềm chế được phấn khích mà nhắn tin cho Tưởng Nghiên Chu, hỏi hắn tối nay có rảnh không.
“Có.”
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy hắn trả lời nhanh hơn bình thường một chút.
Năm 22 tuổi, Tưởng Nghiên Chu đã mất đi vẻ đẹp trung tính thời thiếu niên, thay vào đó là một khuân mặt góc cạnh hơn. Nhìn hắn bây giờ, trông như thể được ông trời ưu ái mà điêu khắc tỉ mỉ đến mức hoàn hảo.
Hắn không thích chủ động nói chuyện, vậy mà tối hôm đó, khi nhìn thấy tôi, hắn lại hiếm hoi mở miệng trước:
“Muộn thế này còn tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Ánh mắt thanh niên sáng trong nhìn chằm chằm tôi, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.
Dường như tôi còn chưa kịp nói, hắn đã biết tôi muốn nói gì, nên càng tập trung chú ý từng cảm xúc thay đổi trên khuôn mặt tôi.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
"Xem ra tin tức là thật rồi." tôi âm thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ do dự.
“Nghe nói… cậu sắp đính hôn với Phó tiểu thư?”
Tưởng Nghiên Chu nhướng mày, hiếm khi không giấu được cảm xúc, như muốn tìm kiếm điều gì đó từ tôi, ánh mắt hắn càng dán chặt hơn.
“Cậu nghe ai nói?”
“Đừng quan tâm ai nói, cậu chỉ cần trả lời có phải thật hay không là được!”